Liên Minh?


Người đăng: shennamasiro

Trong một góc khuất, nơi giao thoa giữa hai khán đài Đông – Nam

Lý Khánh nhìn thấy hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư sau khi chạm mặt Đăng Dương ở
vùng đổ nát, thì cứ đứng đực ra đó mà không hề có bất kỳ ý định tấn công nào,
bộ dạng gần như là tức muốn bể phổi, điên cuồng gào thét vào chiếc vòng bạc
trên tay y như vịt trụng nước sôi

“HẮC HỔ, BẠCH SƯ, TẠI SAO HAI HUYNH ĐỆ CÁC NGƯƠI CÒN ÁN BINH BẤT ĐỘNG, MAU
XÔNG LÊN, LÀM THỊT THẰNG KHỐN ĐÓ CHO TAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”

………..

Trên mảnh chiến trường hoang tàn đổ nát dưới chân Tam Thiên Kim Tự Tháp.

Đăng Dương nghe hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư bảo là muốn nói chuyện thì liền
ngạc nhiên, sau đó lại chú ý đến cái vòng không ngừng chớp tắt trên tay Hắc
Hổ, phi thường bình tĩnh nói

“Ta và các ngươi không quen không biết, sao lại muốn nói chuyện với ta?”

“Hơn nữa, trên tay ngươi là cái gì thế, đồ chơi con nít à?”

“Cái này à?” Hắc Hổ giơ chiếc vòng đang không ngừng nhấp nháy trên tay mình
lên, bộ dạng thân thiện cười nói

“Chỉ là một chiếc Vòng Truyền Tin Cự Ly Ngắn mà thôi, mà gọi là đồ chơi con
nít thì cũng đúng”

“Vòng Truyền Tin Cự Ly Ngắn?” Đăng Dương lạnh nhạt hỏi “Là để liên lạc với Lý
Khánh sao?”

Không hề có một chút do dự, Hắc Hổ lập tức gật đầu “Đúng vậy, huynh đệ nói
không sai, chiếc vòng này của ta, chính là dùng để liên lạc với Lý Khánh”

“Nếu đã thế thì tại sao còn muốn nói chuyện với ta? Không lẽ hai người các
ngươi định thuyết phục ta cuối đầu nhận thua à?” Đăng Dương hơi chút khó hiểu,
miệng đầy tiếu ý

“Ha ha, huynh đệ khéo đùa!” Hắc Hổ bậc cười

Bạch Sư đứng bênh cạnh, lập tức tiếp lời “Hai huynh đệ chúng ta hợp lực lại
còn không đánh thắng nổi huynh thì là sao có thể thuyết phục huynh cuối đầu
nhận thua chứ”

“Vậy thì ý gì?” Đăng Dương trực tiếp hỏi

Nghe vậy, Hắc Hổ và Bạch Sư thoáng nhìn vào mắt nhau trong chốc lát rồi gật
mạnh đầu, sau đó thì Bạch Sư trầm giọng lên tiếng

“Hai huynh đệ chúng ta muốn tạo lập liên minh với huynh”

“Tạo lập liên minh sao? Cũng thú vị đấy, ừm…” Đăng Dương kéo dài âm tiết cuối
cùng

“Xin thứ lỗi cho sự mạo muội của chúng ta!”

Tựa như hiểu được Đăng Dương đang muốn nhắc đến điều gì, Hắc Hổ liền vội vàng
chắp tay lên tiếng

“Ta là đại ca, gọi Hắc Hổ, còn tên này là tiểu đệ, gọi Bạch Sư. Hai chúng ta
là cặp đôi Hắc Hổ, Bạch Sư, hai thiên tài đứng đầu lớp đệ tử Ngoại Môn của
Bạch Hổ Đường”

“Hắc Hổ, Bạch Sư của Bạch Hổ Đường, đúng là đã từng nghe qua, tuy nhiên không
ấn tượng lắm”

Đăng Dương vuốt nhẹ cằm, triệt tiêu chiếc mũ giáp đầu rồng của Long Thần Vũ
Khải, để lộ ra gương mặt thanh tú pha chút phong trần, không một vết thương,
ngắn gọn đáp lời

“Đăng Dương của Hắc Cẩu Đường”

“Vậy… Đăng huynh, huynh nghĩ như thế nào về đề nghị của chúng ta?” Bạch Sư có
phần gấp vội hỏi

Khác với Bạch Sư, Đăng Dương từ đầu đến cuối vẫn cực kỳ thong dong bình thản,
không gấp, không vội, điềm nhiên hỏi

“Có thể cho ta biết lý do không?”

Bạch Sư liền đáp “Đơn giản là hai huynh đệ chúng ta luôn muốn kết giao với kẻ
mạnh…”

“Đừng, tiểu Bạch!” Hắc Hổ không biết vì sao lại bổng nhiên vung tay chặn miệng
Bạch Sư, khiến cho hắn ta ngạc nhiên vô cùng

“Đại ca?”

“Không, tiểu Bạch!” Hắc Hổ dứt khoát nói

“Nếu đệ đã quyết tâm tạo lập liên minh với Đăng Dương, vậy thì tuyệt đối không
được làm chuyện nửa vời, lại càng không thể lừa dối hắn, bởi trước sau gì, hắn
ta cũng sẽ tìm ra lý do thực sự mà thôi”

“Nhưng mà nếu làm như vậy, chúng ta sẽ…” Bạch Sư bối rối

“Ta biết, nhưng với tình thế trước mắt, đây là cách duy nhất để việc này có
thể thành công” Hắc Hổ lắc đầu với Bạch Sư, sau đó quay ra nhìn Đăng Dương,
trịnh trọng nói

“Vài phút trước, Lý Khánh đã thông qua Vòng Truyền Tin Cự Ly Ngắn, yêu cầu hai
huynh đệ chúng ta phải bằng mọi giá, loại bỏ Đăng Dương huynh đệ ra khỏi chiến
trường”

Đăng Dương im lặng lắng nghe, lòng không chút xao động

“Tuy nhiên, trước sức mạnh tuyệt đối mà Đăng Dương huynh đệ đã thể hiện ra,
hai huynh đệ chúng ta cũng thừa biết, việc đối đầu với Đăng Dương huynh đệ,
hoàn toàn không khác gì hành động tự sát là mấy, cho nên cuối cùng quyết định
là sẽ không làm”

“Có điều, ta và tiểu đệ lại có một món nợ không nhỏ với Lý Khánh, nếu như lần
này mà từ chối yêu cầu, chắc chắn sẽ hứng chịu sự trả thù tàn độc của hắn ta.
Mà Đăng Dương huynh đệ cũng thấy rồi đấy, một khi Lý Khánh mà điên lên, những
gì mà hắn có thể gây ra cho hai huynh đệ chúng ta là không thể tưởng tượng
được, có khi là thân bại danh liệt cũng nên”

“Vậy nên, hai huynh đệ các ngươi bèn chuyển trận doanh, muốn tạo lập liên minh
với ta để tránh né sự trả thù của Lý Khánh?” Đăng Dương nhướng mày

“Không sai, chính sát là như vậy?” Hắc Hổ gật mạnh đầu

Bạch Sư lên tiếng đính chính “Bất quá, hai huynh đệ chúng ta muốn tạo lập liên
minh với Đăng huynh, hoàn toàn không phải là để né tránh sự trả thù, mà là
cùng nhau đối đầu với Lý Khánh”

“Tránh né với đối đầu, hai huynh đệ các ngươi nghĩ, đối với ta thì hai thứ đó
có khác gì nhau sao?” Đăng Dương cười nhạt

“Dù sao thì cuối cùng, các ngươi vẫn phải dựa hơi ta để chống lại Lý Khánh,
không đúng à?”

“Cái này…” Bạch Sư hoàn toàn cứng họng

Hắc Hổ có vẻ quyết đoán hơn, thẳng thừng chấp nhận “Đúng vậy, Đăng Dương huynh
đệ nói không sai, cái gì mà tránh né với chẳng đối đầu, hai chúng ta thật sự
là muốn dựa hơi Đăng Dương huynh đệ đấy, nói thế luôn cho nó vuông”

“Vậy… Đăng Dương huynh đệ, tất cả những gì có thể nói, ta đều đã nói hết rồi,
còn ý Đăng Dương huynh đệ thì sao? Chấp nhận hay là không?”

“Kết liên minh, có vẻ là một lựa chọn tốt…” Đăng Dương từ tốn nói

Vừa nghe Đăng Dương nói vậy, nét căng thẳng vốn luôn hiện hữu trên mặt Bạch Sư
liền chuyển thành vui mừng, còn Hắc Hổ thì nhẹ nhàn thở phào một hơi.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Đăng Dương lại khiên cho sắc mặt cả hai huynh
đệ Sư Hổ, đang hồ hởi bổng méo xệch đi

“Có điều, chẳng lẽ hai người các ngươi không biết, liên minh là một mối quan
hệ được tạo thành dựa trên tinh thần hoàn toàn bình đẳng giữa các thành viên?”

Đăng Dương khoanh tay cười lạnh “Trong khi ấy, mối quan hệ giữa chúng ta có
cân bằng gì lắm đâu mà đòi được bình đẳng. Việc ta mạnh hơn các ngươi là điều
không thể chối cãi, vậy thì hà cớ gì, ta lại phải chấp nhận đứng ngang hàng
cùng với các ngươi trong một liên minh?”

“Cái gì?” Bạch Sư bất giác lên giọng, nhưng rồi bị Hắc Hổ cản lại ngay lập
tức.

Hắn ta trầm giọng hỏi “Vậy, ý của Đăng Dương huynh đệ là…?”

“Hai người các ngươi phải trở thành thuộc hạ của ta, đây là cái giá phải trả
để ta giúp các ngươi thoát khỏi nanh vuốt của Lý Khánh” Đăng Dương cười nói,
tuy giọng điệu nhẹ tựa lông hồng nhưng lại mang trong mình một sức nặng khủng
khiếp, khó tả thành lời, khiến cho trái tim hai huynh đệ Hắc Hổ, Bạch Sư đè
nén không thôi.

“Được!” Không có lấy một giây suy nghĩ, Hắc Hổ liền gật mạnh đầu đồng ý

“Đại ca!” Bạch Sư thấy thế thì quát lên, sắc mặt phi thường hốt hoảng.

Hắc Hổ bóp mạnh bả vai Bạch Sư, lực đạo mạnh đến mức tay nổi gân xanh, nghiêm
khắc nói

“Không còn cách nào khác đâu tiểu Bạch, Đăng Dương huynh đệ nói đúng, muốn tạo
dựng liên minh thì bắt buộc phải có sự bình đẳng, trong khi đó, hai huynh đệ
chúng ta lại hoàn toàn lép vế, không có bất kỳ thứ gì có thể so sánh được với
Đăng Dương, thế thì tạo lập liên minh bằng niềm tin à?”

“Trở thành thuộc hạ của Đăng Dương huynh đệ, làm người dưới trướng của Đăng
Dương, đây chính là cách cuối cùng và cũng là duy nhất của chúng ta. Nếu vẫn
còn muốn tương lai sau này được đảm bảo, nếu muốn được tự do phát triển mà
không sợ Lý Khánh chèn ép, kiềm hãm, đệ chỉ có thể chấp nhận điều này mà thôi,
không còn con đường nào khác đâu, tiểu Bạch”

Đăng Dương nghe vậy liền cười “Thế giới này không có món ăn nào là miễn phí,
đồng thời, bất cứ thứ gì thì cũng đều có cái giá của nó, Bạch Sư, ngươi không
thể cái gì cũng muốn được, và cũng chẳng thể cùng lúc đi trên hai con đường.
Ngươi và cả đại ca ngươi nữa, hai người các ngươi hoàn toàn không đủ khả năng
để làm việc đó, thế nên chỉ có thể chọn một trong hai mà thôi”

“Nào, chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự trả thù điên dại của Lý Khánh hay là
yên yên ổn ổn trở thành thuộc hạ dưới trướng của ta, hãy chọn đi!”

“Hoặc cũng có thể không chọn gì cả, mà chỉ đơn giản là tiếp đi theo vết xe đổ
của Lý Thừa Lộc và binh đoàn ba trăm tên đệ tử bất tài, vô dụng của hắn, tấn
công ta một cách ngu ngốc để rồi nhận lấy hậu quả khôn lường”

“Bạch Sư, ngươi nên hiểu rằng, ta đây không phải là đang ép uổng các ngươi, mà
chính bản thân các ngươi mời là người phải lựa chọn con đường cho mình, biết
không?”

Lúc này, Hắc Hổ cũng không lên tiếng nữa, mà chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời
của Bạch Sư.

Mặc dù bản thân hắn là đại ca ruột, cùng cha cùng mẹ của Bạch Sư, thế nhưng
hắn không thể vì thế là tự mình quyết định con đường tương lai cho Bạch Sư
được.

Hắn có cuộc đời của hắn, Bạch Sư cũng có cuộc đời của Bạch Sư, mỗi người đều
phải tự chọn cách sống cho riêng mình, không một ai được quyền xen vào cả.

Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua……

Trong sự im lặng tuyệt đối, dưới ánh nhìn chăm chú đầy khó hiểu của toàn
trường, giữa những con gió hoang mạc khô nóng nhẹ thổi, Bạch Sư sau khi trầm
mặc hồi lâu, cuối cùng cũng dứt khoát gật đầu, cắn răng nói

“Được, ta chấp nhận, từ rày về sau, Bạch Sư ta sẽ là thuộc hạ của Đăng huynh,
quyết không hai lòng”

“Ha ha, tốt!” Đăng Dương hài lòng cười to

“Hãy tin ta, Hắc Hổ, Bạch Sư. Hai huynh đệ các ngươi sẽ không bao giờ hối hận
vì quyết định ngày hôm nay đâu!”

-------------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #447