Người đăng: shennamasiro
‘Ha ha… cuối cùng đã khôi phục được, tuy rằng vẫn còn cách một khoảng khá xa
nữa để đạt đến trạng thái đỉnh phong khi trước, những cũng vừa đủ để mình thi
triển các loại Hồn Thuật bậc 2’
Cảm nhận cỗ hồn lực hùng hậu đang không ngừng tỏa ra từ 15 viên Lục Diệp hồn
tinh bên trong não hải, Đăng Dương không khỏi có chút vui vẻ mỉm cười
‘Vậy là còn hoàn thành nốt một việc cuối cùng nữa thì đã có thể trở lại Tam
Sơn Môn rồi’
“Lý quản lý, hôm nay chúng ta vui vẻ đến đây thôi, hẹn gặp lại!” Ôm trong lòng
dự định đã toan tính từ lâu, Đăng Dương thả nhẹ lên quầy rượu vài tờ 100 vina
rồi thong thả rời đi.
‘Hận thù’ là phải có nhưng ‘sợ hãi’ lại càng nhiều hơn, những tên sát thủ giết
người không chớt mắt, sau khi đã tự thân nếm trải qua thủ đoạn dụng Độc cực kỳ
khủng bố và kinh dị của Tiểu Bạch Thỏ đã tạo thành một bóng ma ám ảnh sâu sắc
trong lòng. Nó lớn đến nổi khiến cho cả đám phải nuốt hận vào lòng mà tự nhủ
rằng, dù có cho thêm mười lá gan, trăm lá gan nữa, bọn hắn cũng không dám bén
mảng đến gần tên ôn thần này, dù khoảng cách đó chỉ là 1cm.
Thế nên, khi thấy Tiểu Bạch Thỏ với tấm áo choàng đen đầy chết chóc cùng chiếc
mặt nạ thỏ trắng ngây thơ vô số tội kia tiến đến gần, kẻ nào kẻ nấy đều nháo
nhào tránh qua một bên, thậm chí rất nhiều tên còn hối hả và rung sợ đến mức
điên cuồng chen lấn, giẫm đạp lên nhau mà tháo chạy, vô tình tạo nên một cảnh
tượng vừa buồn cười lại vừa căng thẳng.
Chỉ là, mặc cho đám sát thủ đang cố gắng hết sức diễn vỡ hài kịch lố bịch kia,
Đăng Dương vẫn không hề để tâm dù chỉ một chút, hắn đơn giản chỉ là bước thẳng
ra cửa rồi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Sau khi đã xác nhận là tên ôn thần kia đã thật sự rời đi, bầu không khí nặng
nề như đứng cheo leo bên miệng hố tử thần trong quán rượu mới từ từ diệu lại,
kéo theo đó là hàng loạt tiếng thở dài nhẹ nhõm của đám sát thủ máu lạnh.
Không nằm ngoài xu hướng, tên sát thủ Mặt Sắt tuy rằng cũng âm thầm thở phào
như bao người khác, tuy vậy, hắn vẫn cực kỳ mạnh miệng mà hạ xuống lời thề
chứa đầy hận thù cùng căm phẫn.
“Mẹ kiếp, tay của ta mất thực là oan uổng, thằng khốn đó, ta nhất định sẽ
không tha cho hắn, nhất định sẽ băm vằm hắn thành hàng trăm, hàng ngàn mảnh
mới hả cơn giận này!”
Đứng ngay bên cạnh, Độc Điểu vừa nghe thấy thế thì liền liếc mắt cười nhạt
“Nếu muốn sống thêm vài năm nữa thì tốt nhất nên quên chuyện hôm nay đi, xem
như là mất trí nhớ cũng được. Cánh tay kia của ngươi… đơn giản là của đi thay
người, dứt tay giữ mệnh”
“Hừ, đứng nói thì hay lắm, người bị mất tay đâu phải là ngươi, ngươi thì biết
cái quái gì mà lên giọng dạy đời ta chứ?” Tên sát thủ Mặt Sắt phun nước bọt hừ
lạnh
“Độc Điểu à, ngươi đừng có làm bộ mèo khóc chuột gì ở đây, ta nhổ vào. Hôm
nay, Mặt Sắt ta xui xẻo bị mất một cánh tay, tất nhiên không còn là đối thủ
một mất một còn của ngươi nữa cho nên yên tâm đi, để có thể sống thêm vài năm…
món nợ kia của ngươi, ta chắc chắn sẽ trả trong vòng ba ngày, về sau nước sông
không phạm nước giếng, ngươi đi đường ngươi, ta bò đường ta”
“Thứ ngươi không biết về ta còn nhiều lắm, chỉ mới đứt một cánh tay đã là cái
xá gì!” Nhìn tên sát thủ Mặt Sắt bày tỏ thái độ, Độc Điểu chỉ nhàn nhạt nói,
đồng thời kéo nhẹ ống quần mình lên, cố ý cho kẻ kia nhìn thoáng qua lớp vảy
láng bóng không thuộc về người.
Và dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua trong tích tắt, nhưng những thứ hiện ra
trước mắt cũng đã đủ làm cho tên sát thủ Mặt Sắt rùng mình kinh sợ.
Hắn lắp ba lắp bắp nói “Ngươi… chân của ngươi… nó không…”
“Bình thường?” Độc Điểu cười khẽ “Hay là dị loại? Phi nhân hình? Quái đản? Tuy
nhiên, ta thích gọi nó là Sức Mạnh hơn”
Mất vài giây để lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, sắc mặt tên sát thủ Mặt
Sắt bổng nhiên chuyển từ thống hận, đau đớn sang mừng rỡ như điên “Độc Điểu,
nói mau, thứ này… rốt cuộc ngươi từ đâu mà có?”
“Ngũ Chỉ, có điều… giá cho một bộ phận thay thế cũng không hề rẻ đâu, có khi
vét sạch cả gia tài tích lũy bao lâu nay của ngươi luôn đấy!” Lần này, Độc
Điểu dùng thanh âm chỉ vừa đủ cho hai người nghe mà từ tốn đáp.
Nhìn bộ dạng cẩn trọng này của hắn là đủ biết, thông tin về mấy cái ‘bộ phận
thay thế’ này là cơ mật đến mức độ nào. Sợ là so với hàng cấm cũng chẳng khác
biệt là bao.
Nghe thấy phải vét hết toàn bộ tài sản của mình để chi trả, tên sát thủ Độc
Điểu không những không chút buồn khổ luyến tiết mà còn cực kỳ hưng phấn nói,
tất nhiên vẫn là bắt chước theo điệu bộ của Độc Điểu, hạ thấp thanh âm đến tận
cùng
“Tiền là vật ngoài thân, chỉ cần có lại được cánh tay, đừng nói là chút tiền
ít đó, dù nhiều hơn nữa, ta vẫn có thể kiếm lại dễ dàng”
“Với lại, khặc khặc, hàng mới này còn tốt hơn hàng cũ cả ngàn vạn lần, có được
nó trong tay, huyết mạch của ta cũng sẽ được nâng cấp, nói không chừng mối thù
đoạn thể hôm nay, cũng không phải là không thể trả được. Độc, Kình Quân, Tiểu
Bạch Thỏ, ngươi cứ chờ đấy, rồi sẽ có một ngày, ta trả lại ngươi tất cả những
đau đớn và tuổi nhục mà ngươi đã gây ra cho ta hôm nay, hơn nữa còn nhân lên
gấp mười lần, khặc khặc!”
………………..
Rời khỏi quán rượu sát thủ, Đăng Dương lại tiếp tục lòng vòng trong những con
hẻm nhỏ hẹp và tốt tăm, đợi sau khi chắc chắn là không có bất kỳ ai theo dõi,
hắn liền nhanh tay đem áo choàng đen và mặt nạ thỏ trắng cất đi, sau đó đổi
lại bộ đồng phục đệ tử Tam Sơn Môn đã lâu ngày không mặc rồi thẳng hướng đến
Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội mà cất bước.
Ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nơi nào, từ nông thôn cho đến thành dị, nhân khí của
Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội vẫn luôn luôn thịnh vượn như vậy, dòng người vào ra
như nước, phi thường nhộn nhịp, phi thường đông vui.
“Xin chào công tử, không biết công tử muốn mua đồ hay là bán đồ?” Đằng sau
quầy giao dịch được tạo tác từ cẩm thạch thượng hạng, với nụ cười chức nghiệp
đầy quyến rũ trên môi, nữ tiếp viên xinh đẹp lên tiếng với Đăng Dương
“5000 tấm Bùa Trắng, mười lọ Tổ Mực và một cây Địa Nguyên Bút” Không chút dong
dài, Đăng Dương thẳng thừng hồi đáp.
Suốt những trận chiến long trời lở đất trong phế khu Cổ Loa, hắn đã dùng gần
như là hết sạch sành sanh toàn bộ bùa và mực rồi cho nên hiện tại cần phải cấp
thiết bổ sung, đồng thời đầu tư luôn cho mình một cây Nguyên Bút ngon cơm chút
để rút ngắn tối đa thời gian vẽ bùa.
Nghe Đăng Dương vừa mới mở miệng ra đã hô Tổ Mực, Địa Nguyên Bút, nữ tiếp viên
không khỏi ngạc nhiên đến sững sờ.
Tổ Mực 6000 vina một lọ, mười lọ là 60.000 vina. Địa Nguyên Bút sơ giai giá
33.000 vina, Địa Nguyên Bút cao giai giá 100.000 vina. Tổng lại đã là 93.000
vina, nếu chơi hàng xịn thì lên đến 163.000 vina.
Đó là còn chưa kể đến 5.000 tấm Bùa Trắng. Dẫu biết, giá trị của Bùa Trắng là
rất rẻ, chỉ vỏn vẹn 100 vina một tấm, thế nhưng với số lượng kinh khủng như
kia, số tiền cần phải bỏ ra cũng chính là 500.000 vina.
Nửa triệu vina… đó là nửa triệu vina đó nha, số tiền mà đến cả bậc cao thủ Võ
Tướng cũng chưa chắc có được chứ đừng nói gì là những Võ Sư, Võ Giả tầm
thường.
Lại nhìn người trước mắt, hắn rõ ràng chỉ là một thanh niên khoảng mười bảy
mười tám tuổi thôi, bộ đồ mặc trên người lại là đồng phục Ngoại Môn đệ tử của
Tam Sơn Môn, thử hỏi với một kẻ vừa trẻ lại thân phận thấp như thế, làm sao mà
hắn có thể chi trả một khoảng tiền lớn đến vậy được?
‘Không lẽ hắn cố ý thổi gió vậy để thu hút sự chú ý của mình?’ Nữ tiếp viên
vừa buồn cười lại vừa hãnh diện thầm nghĩ.
Chỉ có điều, cái suy nghĩ tự sướng này còn chưa tồn tại được bao lâu thì đã bị
một giả thuyết khác càng ghê gớm hơn đạp bể tan tành
‘À mà khoang đã, mua những đồ này, không phải hắn là một gã Hồn Sư đó chứ?’
‘Nếu đúng là như vậy thật, thế thì bao nhiêu đây tiền… chắc có lẽ không thể
làm khó được hắn a! Hồn Sư mà, vừa hiếm thấy lại vừa mạnh mẽ, giàu có đã là
chuyện đương nhiên’
‘Ha ha, may mắn nhờ có Nhã tỷ tỷ chỉ bảo vài hôm trước, cuối cùng cũng bỏ được
cái tật nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu không thì hôm nay mình thật sự thảm
rồi. Đắc tội với một vị Hồn Sư tôn kính, người thường như mình có bao nhiêu
cái mạng cũng không đền nổi nha, hú hồn’
Thầm nghĩ trong lòng là vậy, nữ tiếp viên liền vội vạng đề tỉnh tinh thần,
khôi phục lại điệu bộ bình thường từ trong cơn sững sờ, sau đó cố gắng nở nụ
cười mà bản thân cho là ngọt ngào và thân thiên nhất, cung kính hỏi
“Bùa Trắng và Tổ Mực thì đều đã có sẵn, chỉ là không biết Địa Nguyên Bút mà
ngài cần là loại nào, sơ giai hay cao giai?”
“Cao giai đi” Đăng Dương hoàn toàn không để tâm đến sự thay đổi cách xưng hô
của nữ tiếp viên, thoải mái đáp
‘Chật...đúng là người có tiền!’ Nữ tiếp viên âm thầm tặc lưỡi nhưng sắc mặt
vẫn giữ nguyên sự kính trọng vốn có, cẩn thận lấy từ dưới quầy ra một tập giấy
bìa cứng to bản đưa cho Đăng Dương
“Đây là danh sách tất cả Địa Nguyên Bút cao giai mà Hồng Lâu Kim Xá Thương Hội
hiện đang có, số lượng tổng cộng chỉ có chín cây, mời ngài tham khảo”
“Chỉ chín cây thôi sao?” Đăng Dương từ tốn mở tập giấy ra xem.
Lần này nữ tiếp viên chỉ cười chứ không đáp, mặc dù trong đầu nàng ta lại đang
không ngừng gào to ‘Làm như ai cũng là Hồn Sư và có tiền như ngài vậy, nhập
hàng về nhiều để tế cho dế à?’
Nữ tiếp viên nghĩ cái gì trong đầu, nếu không dùng đến Hắc Vũ Sưu Hồn thì Đăng
Dương chẳng thể nào biết được, mà thực ra, hắn cũng đâu cần biết làm gì, sau
khi đã lật xem hết toàn bộ chín trang giấy đơn bạc, hắn quay trở lại với trang
thứ bảy, nơi in hình một cây bút màu ngọc bích tựa như trúc non rồi trả tập
giấy về cho nữ tiếp viên
“Ta lấy cây này, nó gọi là Ngọc Liễu Tinh Vân Bút nhỉ?”
Xua tan toàn bộ những ý nghĩ không đâu vào đâu, nữ tiếp viên vội gật nhẹ đầu
“Đúng vậy thưa ngài, Địa Nguyên Bút cao giai - Ngọc Liễu Tinh Vân Bút, đơn giá
109.000 vina. Ngài còn cần gì nữa không ạ?”
“Vậy là đủ rồi, mau lấy hàng ra rồi thanh toán giúp ta đi” Đăng Dương cười đáp
“Dạ vâng, xin ngài đợi một chút” Nữ tiếp viên cung kính cười đáp, sau đó liền
rời khỏi quầy giao dịch, đi thẳng vào bên trong nội đường
Nữ tiếp viên vừa mới rời đi chưa được bao lâu, sau lưng Đăng Dương bổng nhiên
vang lên tiếng nói đầy châm chọc và chua ngoa
“Ai chà chà, ai đây nhỉ? Không phải tiểu sư đệ chuyên nấp dưới váy đàn bà của
Hắc Cẩu Đường đây sao?”
‘Lại chuyện gì nữa đây, đi ăn thì bị phá đám, đi thanh toán hợp đồng thì bị
ruồi nhặng bu vào, bây giờ đến việc đơn giản nhất là đi mua đồ mà cũng gặp chó
sủa gâu gâu nữa là sao? Xin nhắc lại một lần nữa, còn chưa đến lúc ta tỏa sáng
à nha, thế quái nào mà rắc rối cứ liên tục tìm đến vậy nhỉ?’
Đăng Dương chán nản thở dài một hơi, không cần nhìn mặt, không cần thấy người,
chỉ cần nghe giọng nói thôi, hắn cũng thừa sức nhận ra ngay kẻ đến là ai.
Nhẹ nhàn quay người lại, nụ cười châm biếm ngưng đọng trên môi, Đăng Dương
khinh khỉnh khoanh tay trước ngực, nhìn vị mỹ nữ mới từ dưới đất chui lên, cợt
nhả nói
“Nghiệp tụ vành môi, nói ngu thì ăn tát! Trước giờ chưa từng nghe qua câu này
hay sao hả… Lý Xuân Xuân… Lý sư tỷ?”
-------------------