Người đăng: shennamasiro
Trước đại môn Tứ Linh Điện to lớn, rất đông đệ tử Tam Sơn Môn đã sớm tụ tập
thành cả quân đoàn, chen chút nhau đứng gần như chật kín cả quảng trường nhỏ.
Tiếng rầm rì bàn tán, tiếng chửi bới thống hận, tiếng khóc thảm bi thương, tất
cả hòa trộn lại với nhau, tạo nên một cỗ không khí cực kỳ nặng nề và đầy giận
dữ, tựa như một con quái thú khát máu đang thức dậy từ giấc ngủ ngàn năm.
Không chỉ dưới mặt đất, trên bầu trời lúc này cũng có rất nhiều bóng người đạp
không mà đứng, bọn họ… mỗi người đều có thể trở thành cường giả hô phong hoán
vũ, đứng đầu một phương, bọn họ… chính là các vị Trưởng Lão quyền cao chức
trọng, các vị Chấp Sự mạnh mẽ vô song, những người bảo đảm sự hoạt động trơn
tru của guồng máy khổng lồ mang tên Tam Sơn Môn.
Đệ tử Ngoại Môn, đệ tử Nội Môn, Trưởng Lão, Chấp Sự, tất cả cùng hồi hợp tại
nơi này, chờ đợi thời khắc kết thúc của hội nghị cấp cao tứ đường.
Và rồi, điều gì đến cũng sẽ đến, dưới sự miệt mài trông mong trong sự thù hận
ngất trời của chúng đệ tử, khi một giây ngắn ngủi lại như dài bằng hàng giờ
đồng hồ, hai cánh cửa to lớn của Tứ Linh Điện cuối cùng cũng ầm ầm mở ra.
Từ trong tòa Tứ Linh Điện cao lớn hùng vĩ, chín bóng người lần lượt bước ra
không theo thứ tự, ngay lập tức, họ khiến cho toàn trường vốn ồn ào ầm ĩ bổng
trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Tiếp sau đó, như một sự phản xạ tự nhiên vô điều kiện, bắt đầu từ những người
đứng gần đại môn Tứ Linh Điện nhất, làn sóng quỳ gối xuất hiện rồi lan nhanh
với một tốc độ chóng mặt, đồng thời vang lên tiếng hô chấn động trời cao.
“ĐỆ TỬ BÁI KIẾN CÁC VỊ ĐƯỜNG CHỦ, PHÓ ĐƯỜNG CHỦ!!!”
Đối với sự tụ tập đông đảo của chúng đệ tử Nội – Ngoại Môn lẫn vô số Trưởng
Lão, Chấp Sự trước Tứ Linh Điện, trừ hai người Nguyệt Yên Lan và Ngô Thừa Dực
có hơi ngạc nhiên ra, bảy vị Đường Chủ và Phó Đường Chủ còn lại thì lại hoàn
toàn không có một chút động dung nào, tựa như là đã biết trước được mọi chuyện
sẽ diễn ra như vậy. Mà cũng đúng thôi, ai bảo tất cả bọn họ đều là những cường
giả cảnh giới Độn Thiên hùng mạnh cơ chứ?
Thân là người chủ trì hội nghị tứ đường, Nguyệt Vẫn sau đưa mắt khi quét ngang
toàn trường, nhìn rõ từng gương mặt chứa đầy thù hận đang quỳ gối bên dưới thì
cất tiếng nói, thanh âm như phượng minh ca múa, dù không to nhưng lại cực kỳ
hùng hồn vang dội, uy chấn lòng người
“Tất cả đứng lên đi”
“ĐA TẠ ĐƯỜNG CHỦ!!!”
Mất không đến một giây để tất cả đệ tử đứng đậy, Nguyệt Vẫn mới cao giọng nói
tiếp
“Hỡi chúng đệ tử anh dũng của Tam Sơn Môn, bổn Đường Chủ biết… trong lòng các
ngươi hiện nay đang cảm thấy như thế nào, và tin ta đi… rằng cảm xúc của ta
cũng không thua kém bất kỳ một ai trong các ngươi đâu”
“Mất mát… đau thương… thống hận… không cam lòng… nhục nhã… tự trách và giận
dữ. Tất cả những cảm xúc đó, tất cả những uất hận đó, tất cả những nổi đau
khốn cùng đó… toàn bộ… đều là do quân lang cẩu Phá Thiên Tông ban cho chúng
ta”
“Phá Thiên Tông? Tam Sơn Môn diệt đoàn là do Phá Thiên Tông làm!”
“Ta biết ngay mà, con mẹ nó… bọn khốn nạn, quân chó má!”
“GIẾT!”
“Đúng… phải giết sạch bọn chúng, san bằng Phá Thiên Tông, trả thù cho tất cả
huynh đệ tỷ muội đã bất hạnh ngã xuống”
“GIẾT… GIẾT… GIẾT… GIẾT… GIẾT SẠCH TẤT CẢ!”
Cảm nhận cỗ hơi thở phẫn nộ đến cùng cực, nhìn từng luồng sát khí dữ dội đang
quằn quại giữa không trung, Nguyệt Vẫn rũ nhẹ mi mắt, trầm giọng nói
“Chúng đệ tử Tam Sơn Môn, sau khi hội nghị tứ đường kết thúc, ta cùng với các
vị Đường Chủ đều đã nhất trí đi đến quyết định cuối cùng, chúng ta… những
người đứng đầu phân bộ Tam Sơn Môn ở Tây Nguyên Vực sẽ tạo điều kiện tốt nhất
để tất cả các ngươi báo thù cho những huynh đệ tỷ muội Tam Sơn Môn đã ngã
xuống trong máu và nước mắt”
“Và tốt nhất là hãy chuẩn bị kỹ tinh thần đi, bởi vì CHIẾN TRANH đang đến!”
“ĐA TẠ CÁC VỊ ĐƯỜNG CHỦ THÀNH TOÀN”
“GIẾT SẠCH ĐÁM LANG CẨU, BÁO THÙ CHO TẤT CẢ HUYNH ĐỆ TỶ MUỘI ĐÃ CHẾT”
“SAN BẰNG PHÁ THIÊN TÔNG, ĐOẠT LẤY VINH QUANG VỀ CHO TAM SƠN MÔN”
“BÁO THÙ… BÁO THÙ… BÁO THÙ...!”
“HỦY DIỆT… HỦY DIỆT… HỦY DIỆT…!”
“NỢ MÁU… PHẢI TRẢ BẰNG MÁU!”
Những tiếng gầm thét đầy giận dữ, bạo ngược và hừng hực sát khí nhất thời vang
lên không dứt như muốn xé nát thương khung.
Chỉ là, trong lúc cả bầu không khí đang sôi sùng sục như thế, lại có một bóng
dáng mảnh mai thanh thót âm thầm rời khỏi đám đông, đi ra quảng trường. Điều
khác biệt vô cùng kỳ lạ này, tuy là cực kỳ nhỏ bé nhưng vẫn tuyệt nhiên không
thể thoát khỏi đôi mắt sắt bén của kẻ có uy vọng lẫn địa vị lớn nhất ở đây,
Đường Chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục.
“Các vị Đường Chủ, ta còn có việc, cáo từ”
Bỏ lại một câu từ biệt đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn, Hồ Tử Lục liền
hóa thành một tia sáng, đột ngột biến mất khỏi không gian.
Vài giây sau đó, tại nơi tận cùng quảng trường nhỏ, ngay bên cạnh thiếu nữ lam
y thanh khiết, Hồ Tử Lục lại bổng nhiên xuất hiện từ hư vô, cười khà khà nói
“Ôi tiểu đệ tử thân yêu của ta, sao con lại bỏ đi sớm thế, không ở lại nghe
Nguyệt Vẫn Đường Chủ tài sắc vẹn toàn của chúng ta quán triệt đường lối, khai
thông tư tưởng hay sao?”
“Nghe hay không nghe thì cũng như vậy, nếu đã biết được thứ cần biết rồi thì
cần gì phải ở lại chi nữa?” Diệp Khắc Linh không mặn không nhạt đáp.
Hồ Từ Lục nghe vậy thì bóp trán ra vẻ thâm trường, thở dài nói “Vô tình như
thế sao?”
“Vô tình?” Diệp Khắc Linh chợt dừng bước, hướng đôi mắt quyết rũ nhưng cũng
đầy lạnh lùng nhìn lên bầu trời xanh biếc “Nếu như thật sự vô tình, con đã
không dừng bế quan để đến đây xác nhận sự thật”
“Sư phụ, người biết không, khi một người đã nếm trải qua cái thứ gọi là cực
hạn của nỗi đau, người đó sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa”
“Cực hạn của nỗi đau? Thật Sự?” Hồ Tử Lục chê cười hỏi “Con thực sự nghĩ rằng,
bản thân đã biết rõ cái gì gọi là cực hạn của nổi đau sao?”
Thu lại ánh mắt từ bầu trời xa xăm, Diệp Khắc Linh tiếp tục tiến bước, giọng
nói đều đều, nhẹ nhàn êm ái, tựa hồ không giận, không đau, không sầu, không
khổ
“Cảm nhận của mỗi người về cực hạn của nỗi đau là khác nhau, có thể đối với
người, đó chưa phải là cực hạn nhất nhưng đối với con, đứa trẻ mới sáu tuổi đã
mất hết tất cả trong vòng một đêm, thì đó chính là cực hạn”
“Còn về hơn năm mươi huynh đệ tỷ muội đã mất kia, như mọi người đang nói, giết
người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu”
“Giết một đền mười. Giết năm mươi… vậy thì đền cả Phá Thiên Tông. Tất cả chỉ
đơn giản thế thôi!”
“Đơn giản thế thôi?” Hồ Tử Lục có vẻ khinh thường mà cười nhạt “Chậc chậc,
vậy… nếu như thằng nhóc kia cũng chết mất xác trong Phế Khu Cổ Loa thì con
tính sao đây?”
“Hắn! Ý người nói là Thất sư đệ, Đăng Dương hắn sao?” Đáp trả lại sự chất vấn
mang nặng tính khích bác của Hồ Tử Lục, ngạc nhiên thay lại là nụ cười còn
nhạt gấp mười lần của Diệp Khắc Linh
Nàng nhẹ nhàn liếc xéo lão già không chút đứng đắng đi bên cạnh, nực cười khịt
mũi “Tên đó sống dai còn hơn con gián, chết thế quái nào được chứ?”
Câu trả lời ngoài ý muốn của Diệp Khắc Linh, thật sự làm cho Hồ Tử Lục giật
mình không nhẹ.
“Không phải mới tháng trước, con còn lẻo đẽo theo đuôi ta, hỏi cho bằng được
sự khác thường của Phế Khu Cổ Loa cũng chỉ vì lo lắng cho thằng nhóc con kia
hay sao, bây giờ hà cớ gì lại trở mặt nhanh đến như vậy? Làm người ai lại làm
thế?”
“Ôi tiểu đệ tử thân yêu của ta, thần tài sống tiểu Linh Linh của ta ơi, con có
thể nào hào phóng mà nói cho vi sư biết, rốt cuộc con dựa vào thứ gì, lấy can
đảm ở đâu ra mà lại tự tin đến như vậy?”
“Suy cho cùng, Tiểu Thất Tử của Hắc Cẩu Đường chúng ta cũng đâu phải thần tiên
trên trời gì mà có thần thể bất hoại, chẳng lẽ con cứ nói không thể thì hắn ta
nhất định sẽ bất tử bất diệt hay sao?”
Sau khi nghe sư phụ của mình thao thao bất tuyệt, Diệp Khắc Linh không biết là
hồi tưởng lại việc gì trong đầu mà bổng dưng bật cười khanh khách, một nụ cười
rạng rỡ như nắng mai, đằm thắm tựa hoa hồng, quyến rũ y mật ngọt
“Đó là do thời gian tiếp xúc của sư phụ và Thất sư đệ quá ngắn nên chưa thật
sự hiểu rõ hết con người xấu xa của hắn thôi. Xin lỗi chứ, cái mũi của hắn… nó
thính như chó vậy, chỉ cần cảm thấy một chút hơi thở của sự nguy hiểm, hắn sẽ
ngay lập tức tránh xa một vạn tám nghìn dặm, nhất quyết không bao giờ đổi mạng
lấy tiền”
Hơi ngừng một chút, Diệp Khắc Linh thu lại nụ cười, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm
túc, nàng nhìn chằm chằm Hồ Tử Lục mà khẳng định chắc nịch.
“Với lại, sư phụ cũng không cần hiểu lầm, trước kia con hỏi sư phụ về Phế Khu
Cổ Loa, thứ nhất là không hề có chuyện lẽo đẽo theo sau, thứ hai đơn thuần chỉ
là tò mò mà thôi, giữa con và hắn, ngoài trừ giao tình tỷ đệ đồng môn với cùng
vào sống ra chết vài lần ra, hoàn toàn không có một chút quan hệ bất chính nào
khác, rõ chưa!”
“Thôi, không mất thời gian luyên thuyên với người nữa, con tiếp tục về bế quan
đây, cảnh giới vừa mới đột phá xong, còn chưa kịp củng cổ nền móng đâu”
Nói rồi, Diệp Khắc Linh liền tăng cước bộ, chẳng mấy chốc thì đã bỏ xa Hồ Tử
Lục ở phía sau.
“Con là không lo lắng thật hay chỉ là tự mê hoặc chính bản thân mình. Người sư
phụ già đã trông mom con từ nhỏ đến lớn này còn không biết rõ hay sao?”
Nhìn theo bóng lưng nữ đệ tử duy nhất của mình mất hút sau khúc cua nhỏ, Hồ Tử
Lục âm thầm lắc đầu cảm khái
“Bất quá, cái mũi của thằng nhóc kia cũng không phải dạng vừa đâu, hắc hắc!”
-------------------
Cổng tây thành Lưu Châu, giữa dòng người lưu thông tấp nập
“Aaaa-xì”
“Hít… hít… chẳng lẻ lại bị cảm nắng?” Ẩn người sau tấm áo choàng đen dính đầy
bụi đất, Đăng Dương đưa tay chà chà lỗ mũi, cau mày nghi hoặc
Không có lấy một giây chần chừ, AI lập tức đáp < Theo như theo dõi của Thần Ma
hệ thống, sức khỏe của ngài đang là vô cùng bình thường, thưa chủ nhân >
“Bình thường à, vậy là chắc đang có ai đó nói xấu sau lưng ta rồi” Đăng Dương
khinh bỉ bĩu môi “Mà thôi kệ, ta gây sự với nhiều người như thế, bị nói xấu
hay nguyền rũa một chút cũng là chuyện bình thường”
< Nếu nói theo cách nghĩ của người bình thường thì tội nghiệt của ngài là hơi
bị nặng đấy, chủ nhân > AI hiếm khi buông lời nhận xét
“Tội nghiệt?” Đăng Dương khinh thường khịt mũi “Đều là cá mè một lứa, như nhau
cả thôi, dù sao thì những kẻ mà ta đã giết cũng đâu phải dạng tốt lành gì cho
cam”
“Cháo đây, cháo gà xé nóng hổi, gân bò hầm siêu cay mới ra lò đây, mại dô mại
đô!!!”
“Ai chà món mới, món mới, gân bò hầm siêu cay, nhất định phải thử cho biết mới
được, hít hà” Hoàn toàn ném mấy cái suy nghĩ lộn xộn ra sau đầu, đồng thời
cũng làm lơ luôn sự hiện diện của AI, với cái bụng đang đói cồn cào, Đăng
Dương giờ đây chỉ còn biết đi theo tiếng gọi của dạ dày, giọng ca của khúc
ruột
Như một làn gió mang đầy bụi đất ngồi xuống chiếc bàn trống cuối cùng, Đăng
Dương bất chấp hình tượng mà tháo mũ trùm đầu, há miệng kêu to
“Ông chủ, cho hai đĩa gân bò siêu cay, một tô cháo gà lớn, năm ổ bánh mì và
một bình rượu trái cây, nhanh nhanh một chút nha”
“Hai bò, một cháo, năm mì, một rượu, có ngay có ngay”
Sau khi gọi món xong, Đăng Dương liền vui vẻ rút đũa muỗng từ trong khay đựng
ra, nhiệt tình lau lau chùi chùi, miệng thì ngâm nga câu hát không tên. Nói gì
thì nói chứ, có thực mới vực được đạo, không cơm không gạo, cho dù sắt thép
cũng thành rơm.
Trong khi Đăng Dương đang chờ đợi món ngon được mang đến thì đột nhiên, một
cánh tay đầy vết chai sạn vỗ xuống bàn cái ‘Rầm’, khiến cho bao nhiêu công sức
lau chùi của Đăng Dương đều đổ sông đổ biển khi cả đôi đũa lẫn chiếc muỗng đều
nối đuôi nhau rơi ‘leng keng’ xuống đất.
“Này huynh đệ, ngồi chung với được không, ở đây hết bàn rồi!”
‘Sao lúc nào cũng vậy nhỉ, muốn yên ổn ăn uống cũng không xong’ Đăng Dương thở
dài một tiếng trong lòng rồi ngẩn đầu lên, bước đầu đánh giá vị khách không
mời mà tới.
Chỉ thấy, đó là một thanh niên với bộ dạng phong trần bụi bặm, độ tuổi chắc
nằm trong khoảng hai bốn hai lăm, tóc đen hơi bết được cột gọn lại theo kiểu
Man Bun đầy cá tính, đôi mắt màu lam đậm với lông mày rậm, sóng mũi cao có một
vết xẹo vắt ngang cực thu hút ánh nhìn.
Gã vận trên người một bộ võ phục màu nâu đơn giản, khăn quàng cổ xám đen gần
như che khuất nửa khuông mặt, đai lưng vắt ngang một thanh kiếm cong hơi lạ
mắt với phần bao sắt đã rĩ sét loang lỗ đến phi thường thảm hại.
Mặc dù vậy, trái ngược với hình dáng tồi tàn đó, tu vi Võ Tướng cao cấp của
hắn lại hùng hậu đến nỗi khiến cho tất cả mọi người có mặt trong quán ăn không
dám hó hé bất kỳ điều gì về hành động vỗ bàn đầy thô lỗ của mình.
Cũng có thể xem như, hắn ta… là một lãng khách phiêu bạc.
-------------------