Người đăng: shennamasiro
“Giờ, nói cho ta nghe một chút về cái tổ chức thuộc chính quyền Việt quốc của
các ngươi đi, cấu tạo ra sao, phương thức hoạt động là gì, thực thi những loại
nhiệm vụ như thế nào?”
Đăng Dương tựa lưng vào ghế, đôi chân thon dài bắt chéo trước người, lấy xuống
chiếc kính gọng vàng đặt lên bàn, một tay nâng lên rượu đậm, nhẹ nhàn nhấp
môi, bất tri bất giác tỏa ra khí chất siêu phàm thoát tục, cười nói
Không cầm phải suy nghĩ nhiều, Yêu Cơ liền thành thực đáp
“Bẩm Giáo Chủ, tổ chức của chúng thuộc hạ gọi là Ma Nhãn, làm việc trực tiếp
dưới sự chỉ thị của Hoàng Đế và chỉ duy nhất một mình Hoàng Đế mà thôi. Ngoại
trừ Hoàng Đế ra, Ma Nhãn tuyệt đối không nhận mệnh của bất kỳ một ai khác, cho
dù kẻ đó có là đại quan đứng đầu triều đình. Tuy nhiên, hiện tại, Ma Nhãn lại
không nằm trong tay Nhiếp Chính Hoàng Đế - Trần Bá Thanh mà vẫn thuộc về Thái
Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên!”
“Các nhiệm vụ chủ yếu của Ma Nhãn bao gồm: điều tra, giám sát, tình báo và ám
sát. Có thể nói, Ma Nhãn chính là bàn tay trong bóng đêm của Hoàng Đế, giúp
ngài thực hiện những công việc mà ở ngoài sáng, ngài không thể hoặc không tiện
làm với thân phận cao quý của mình. Tóm lại, lẽ sống của Ma Nhãn… chính là
phục vụ Hoàng Đế”
“Mật Vụ thuộc Ma Nhãn, về cơ bản được chia thành năm cấp bậc, từ thấp đến cao
bao gồm: Sơ Cấp, Trung Cấp, Cao Cấp, Đặc Cấp và cuối cùng là Chỉ Huy”
“Trong đó, Mật Vụ Sơ Cấp là thấp nhất, số lượng cũng nhiều nhất, đồng thời
cũng chính là lực lượng chủ yếu trong việc thu thập tin tức của Ma Nhãn. Mười
lăm cô gái có tu vi Võ Tướng vừa nãy xông lên đây, cộng với vài chục người
dưới trướng của thuộc hạ nữa, toàn bộ đều là Mật Vụ Sơ Cấp”
“Bản thân thuộc hạ và Lê Mù, đều là Mật Vụ Trung Cấp của Ma Nhãn, có nhiệm vụ
là chủ trì và quản lý những cơ sở ngầm trải rộng trên toàn quốc, điều hành
hoạt động của tất cả Mật Vụ Sơ Cấp làm việc dưới trướng mình. Sau đó, cứ vào
một khoảng thời gian định kỳ, thông thường là ba tháng một lần, những Mật Vụ
Trung Cấp như chúng thuộc hạ sẽ phải tổng hợp tất cả tin tức tình báo thu thập
đươc, không qua tâm là hữu dụng hay vô dụng, thành một bộ hồ sơ hoàn chỉnh rồi
gửi về tổng cục của từng khu vực, ví dụ như là khu vực Đông Hoang, Trung Hoang
thuộc Tây Nguyên Vực, khu vực thành Thanh Hải, thành Hạ Đồ thuộc Duyên Hải
Vực, khu vực Tiềm Long, Phục Long thuộc Cửu Long Vực”
“Và những người đứng đầu từng khu vực chính là Mật Vụ Cao Cấp. Giống như cách
mà Mật Vụ Trung Cấp điều hành Mật Vụ Sơ Cấp, Mật Vụ Cao Cấp sẽ điều hành hoạt
động của toàn thể Mật Vụ Trung Cấp trong khu vực, bên cạnh đó, sẽ từ vô số hồ
sơ được Mật Vụ Trung Cấp gửi tới, một lần nữa phân loại, chỉnh hợp và tổng kết
lại thành một bộ hồ sơ tin tức tình báo khổng lồ, chuyển đến tổng bộ Ma Nhãn ở
Kinh Thành”
“Tại tổng bộ, các Mật Vụ Chỉ Huy sẽ là người tiếp nhận những bộ hồ sơ đó, sau
đó lại chọn ra những tin tức quan trọng và có sức ảnh hưởng nhất, dâng lên cho
Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên ngự lãm, số còn lại sẽ được đưa vào kho
lưu trữ thông tin khổng lồ của Ma Nhãn, khi nào cần sẽ lấy ra xem”
“Còn về phần Mật Vụ Đặc Cấp, nhiệm vụ của bọn hắn là thực thi những nhiệm vụ
thuộc dạng khó khăn, gian nan và nguy hiểm nhất do Thái Thượng Hoàng – Trần
Hoàng Thiên chỉ thỉ, thông thương đều là nhiệm vụ ám sát hoặc nhiệm vụ trà
trộm và đánh cắp thông tin quân sự bí mật của các quốc gia láng giềng, đặc
biệt là Đại Hạ Đế Quốc, quốc gia được xem như là tử địch của Việt quốc chúng
ta”
Nghe Yêu Cơ từ tốn giản giải từ đầu đến cuối về tổ chức Ma Nhãn, trong lòng
Đăng Dương, ngoài cảm khái ra thì còn có hâm mộ, phi thường hâm mộ.
‘Thật không biết, Nhật Thực Thần Giáo mà mình sáng tạo ra, đến khi nào mới đạt
được kích thước khổng lồ như Ma Nhãn a!’
Âm thầm thở dài một tiếng, Đăng Dương như nghĩ đến điều gì đó, chợt hỏi
“Này… Lê Anh Dũng, ta nhớ lúc nãy, hình như ngươi có nói, trong trận chiến
giữa Trần Thị Hoàng Tộc với liên minh Tam Sơn Môn - Yêu Tộc, Thái Thượng Hoàng
của Việt quốc hình như tên là Trần Thái Phong, còn đương kim Hoàng Đế là Trần
Quốc Chinh. Sao bây giờ lại thành, Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên, Nhiếp
Chính Hoàng Đế - Trần Bá Thanh?”
Bị Đăng Dương gọi hỏi, hai mắt Lê Anh Dũng một lần nữa lóe lên quang mang kỳ
lạ cùng khó hiểu, tuy nhiên vẫn cực kỳ thành khẩn đáp
“Bẩm Giáo Chủ, Thái Thượng Hoàng – Trần Thái Phong và Hoàng Đế - Trần Quốc
Chinh đều là Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế của ba trăm năm trước”
“Còn… Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên và Nhiếp Chính Hoàng Đế - Trần Bá
Thanh mới là Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế ở thời điểm hiện tại. Với lại, Thái
Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên chính là vị Thái Tử có cảnh giới Vân Lãng cửu
chuyển năm đó, cùng với Trưởng Công Chúa trở thành ‘sứ giả hòa bình’ trong
thỏa thuận đình chiến giữa Trần Thị Hoàng Tộc và liền minh Tam Sơn Môn - Yêu
Tộc”
“Ra là vậy à! 300 năm a 300 năm, tự nhiên lại quên chuyện này” Đăng Dương gật
gù thấu hiểu, có điều, trong lòng lại tiếp tục thở dài ‘Lịch sử a lịch sử,
không được đi học đúng là bi ai, đến cả một chuyện đơn giản như vậy mà cũng
lộn lên lộn xuống, thực mất mặt!’
‘Không được… mình không thể để tình trạng mù lịch sử này tiếp tục tái diễn,
lúc trở về Tam Sơn Môn, nhất định phải học bổ túc ngay và luôn’
Mất vài giây để dẹp sự bi đát nhỏ nhỏ trong lòng qua một bên, Đăng Dương nhanh
chóng lấy lại tinh thần, hỏi tiếp
“Theo như những gì các ngươi nói, Ma Nhãn là tổ chức tình báo chỉ phục vụ cho
duy nhất và chỉ duy nhất một mình Hoàng Đế, vậy thì tại sao, sau khi thăng
chức thành Thái Thượng Hoàng rồi, lão già… à ý ta là… Trần Hoàng Thiên không
chuyển giao Ma Nhãn lại cho Hoàng Đế kế vị là Trần Bá Thanh mà vẫn cứ giữ khư
khư trong lòng bàn tay?”
“Với lại, Nhiếp Chính Hoàng Đế là cái quỷ gì? Hoàng Đế là Hoàng Đế, Nhiếp
Chính là Nhiếp Chính, thế quái nào lại có thể kết hợp thành Nhiếp Chính Hoàng
Đế được?”
Nên biết, Hoàng Đế là người đứng đầu một quốc gia, có quyền hành cai trị tất
cả. Nếu đương kim Hoàng Đế xảy ra biết cố, có thể là mất tích, băng hà hoặc
chưa đủ khả năng điều hành cả một quốc gia, quan Nhiếp Chính sẽ là người đứng
ra thay thế Hoàng Đế, tạm thời xử lý việc triều chính, duy trì sự vận động
liền mạch lẫn trật tự của quốc gia.
Nhiệm vụ của quan Nhiếp Chính chỉ kết thúc khi mà, Hoàng Tộc chọn được ra
Hoàng Đế mới hoặc là đương kim Hoàng Đế đã có đủ khả năng chống đỡ quốc gia
một mình.
Và chính vì lý do trên, không bao giờ có chuyện, Hoàng Đế và quan Nhiếp Chính
là cùng một người cả, bởi… làm gì có ai trên đời này lại tự mình làm việc thay
cho mình chứ?
Ấy vậy mà… có đấy!
Nói chuyện với nhau đến lúc này, Lê Anh Dũng cuối cùng cũng đã rút ra được kết
luận, vị Giáo Chủ đại nhân trước mắt, hoàn toàn không có một tí kiến thức gì
về lịch sử Việt quốc, dù chỉ là một chút để gọi là… biểu biết.
‘Xem ra, Giáo Chủ hoàn toàn không phải là con dân của Việt quốc, thậm chí có
thể còn không thuộc bất cứ nước nào trong Thập Quốc. Ngài là người từ bên
ngoài đến sao?’
‘Một cường giả với sức mạnh khủng khiếp như ngài, đến một đất nước như Việt
quốc để làm gì? Nơi đây lại có vật khiến cho ngài hứng thú sao? Hay là ngài
chỉ muốn phát dương quan đại Nhật Thực Thần Giáo của mình, có điều, nếu muốn
truyền giáo khắp thiên hạ thì tại sao giáo quy thứ nhất lại là tuyệt đối giữ
bí mật về sự tồn tại của Nhật Thực Thần Giáo?’
‘Với lại, vì cái gì mà ngài lại hứng thú với tổ chức Ma Nhãn? Hơn nữa còn tìm
hiểu cặn kẽ đến từ chi tiết một như thế? Thật sự mà nói, Ma Nhãn so với ngài,
chẳng khác gì con kiến so với thần long, thế nhưng, Thần Long lại thích đi
điều tra một con kiến, điều này… thực vô nghĩa!’
Một loạt câu hỏi không lời giải đáp, liên tục sinh sôi nảy nở trong đầu Lê Anh
Dũng như bong bóng xà phòng, bất quá, dù có cho hắn thêm bao nhiêu lá gan đi
chăng nữa, hắn cũng không dám đặt ra nghi vấn trước những hành động khó hiểu
của Giáo Chủ đại nhân.
Việc kìm nén này của Lê Anh Dũng, hoàn toàn không can hệ gì đến sự áp chế của
cổ trùng trong não bộ mà chính là do hắn không có lá gan mà thôi. Bởi… Đăng
Dương chưa bao giờ ngăn cấm thuộc hạ hỏi mình, tất nhiên là trước khi hỏi điều
gì, cần phải cung kính thưa gửi cái đã, giống như là lão già mặc áo cà xa ở
thành Cổ Loa vậy.
Trong đầu rối rắm là như vậy, nhưng bề ngoài, Lê Anh Dũng vẫn cực kỳ bình tĩnh
và cung kính đáp
“Bẩm Giáo Chủ, Trần Bá Thanh là Nhiếp Chính Hoàng Đế, theo một phương diện nào
đó mà nói, chúng ta có thể hiểu như là Hoàng Đế thử việc!”
“Hoàng Đế thử việc?” Đăng Dương bất giác cao giọng, nét mặt hiện rõ sự khó tin
Trên đời này, đúng là cái gì cũng có thể thử, thế nhưng… Hoàng Đế thử việc?
Điều này làm sao có thể? Đến nghe còn chưa nghe chứ đừng nói chi là thấy.
Luôn quỳ bên cạnh Lê Anh Dũng, Yêu Cơ lên tiếng giải thích
“Nói Trần Bá Thanh là Hoàng Đế thử việc là vì, Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng
Thiên vẫn chưa thực sự truyền ngồi cho Trần Bá Thanh mà chỉ để Trần Bá Thanh
thay ngài làm Hoàng Đế trong khi ngài bế quan dưỡng thương mà thôi. Đợi đến
khi thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên sẽ căn
cứ vào biểu hiện của Trần Bá Thanh trong giai đoạn làm Nhiếp Chính Hoàng Đế để
đưa ra quyết định cuối cùng là chính thức truyền ngôi hay là lấy lại ngôi vị
Hoàng Đế”
“Bất quá, cũng mười lăm năm ròng rã trôi qua rồi, Trần Bá Thanh cũng đã ngồi
trên ngôi vị đó suốt chừng ấy năm, thực ra mà nói, trong lòng dân chúng, Nhiếp
Chính Hoàng Đế hay Hoàng Đế cũng chẳng khác biệt bao nhiêu”
Cái đầu linh hoạt của Đăng Dương lập tức bắt được trọng điểm trong lời nói của
Yêu Cơ, liền hỏi
“Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên phải bế quan dưỡng thương, hẳn là hậu
quả để lại sau trận đại chiến với Đại Hạ Đế Quốc mười sáu năm trước nhỉ?”
Tuy rằng bản thân là một kẻ ít học, thế nhưng những sự kiện lớn và thường thức
như Việt quốc bị Đại Hạ Đế Quốc xâm lược, hắn vẫn là biết được một hai, không
đến nổi hoàn toàn mịt mù.
“Đúng vậy, thưa Giáo Chủ” Yêu Cơ gật đầu đáp
“Trong cuộc đại chiến vệ quốc lần đó, để có thể đẩy lui Thiên Hạ Quân Đoàn của
Đại Hạ Đế Quốc ra khỏi bờ cõi, Thái Thượng Hoàng – Trần Hoàng Thiên đã sử dụng
đến bí thuật cường hóa để bù đắp cho sự yếu nhược về binh lực của Việt quốc,
dẫn đến hậu quả là sự suy nhược nặng nề lẫn hao tổn thọ nguyên nghiêm trọng,
bắt buộc phải gấp rút bế quan dưỡng thương trong thời gian dài”
“Mặc cho Việt quốc đã chiến đấu kiên cường là vậy, khu vực Đông Bắc của Hồng
Hà Vực vẫn bị Đại Hạ Đế Quốc chiếm đoạt toàn bộ, đến tận bây giờ vẫn không có
cách nào thu hồi lại được”
“Vậy… sau mười sáu năm ròng rã bế quan, không biết vị Thái Thượng Hoàng – Trần
Hoàng Thiên kia đã khôi phục xong thương thế chưa? Có ý muốn lấy lại ngôi vị
Hoàng Đế từ tay Trần Bá Thanh hay không?” Đăng Dương cười cười hỏi
Lần này thì cả hai người Yêu Cơ lẫn Lê Anh Dũng đều lắc đầu
Lê Anh Dũng nghĩ sao nói vậy mà hồi đáp
“Việc này thì chúng thuộc hạ hoàn toàn không biết. Chỉ là, cho dù Thái Thượng
Hoàng bình thục toàn bộ thương thế thì ngài cũng đã ngoài ba trăm mấy chục
tuổi rồi, hơn nữa lại không có người nối dõi. Đại Hoàng Tử - Trần Gia Bảo vì
bảo vệ cha mình là Thái Thượng Hoàng mà đã tử trận sa trường chính trong đại
chiến năm ấy, Nhị Hoàng Tử đồng thời cũng là Thái Tử Việt quốc - Trần Thiên
Dương thì lại bị kẻ gian ám toán ngay sau đó không lâu. Giờ đây, ngoại trừ
Nhiếp Chính Hoàng Đế - Trần Bá Thanh ra, trong Trần Thị Hoàng Tộc, thực sự là
không còn ai đủ bản lĩnh để ngồi vào ngôi vị đứng đầu Việt quốc này”
“Thái Tử - Trần Thiên Dương bị kẻ khác ám toán?”
Vẻ mặt Đăng Dương thập quần quái lạ cùng khó hiểu nói “Chứ không phải là, Thái
Tử đã bỏ mạng trên chiến trường giống như Đại Hoàng Tử sao? Hình như, chính
chính quyền Việt quốc đã từng thông cáo thiên hạ thế mà?”
“Cái thông cáo đó chỉ là chiêu tung hỏa mù mà chính quyền thường dùng để che
lấp sự thật mà thôi, chứ thực ra, Thái Tử - Trần Thiên Dương hoàn toàn không
phải bỏ mạng trên chiến trường mà là cùng với Thái Tử Phi của ngài, bị kẻ khác
âm thầm giết chết nơi dân gian”
“Lại có chuyện động trời này?” Đăng Dương hơi chút ngạc nhiên, sau đó, sự ngạc
nhiên liền biến thành to mò, vẻ mặt đầy hứng thú, gặng hỏi
“Nói ta nghe một chút, chi tiết mọi chuyện ra sao, kẻ nào lại có lá gan to đến
thế… dám ra tay với cả Thái Tử?”
Một lần nữa, hai người Yêu Cơ và Lê Trọng Dũng đồng loạt lắc đầu
“Chúng thuộc hạ không biết!!!”
---------------