Người đăng: shennamasiro
“Ba con đường, ba lựa chọn, Yêu Tộc các ngươi đã đi hướng nào? Chắc là cả ba
luôn nhỉ?” Đăng Dương cười hỏi
Yêu Cơ nghiêm trang gật đầu “Chính là cả ba!”
“Trong số hàng ngàn Yêu Tộc bị bỏ rơi, phân nửa cường giả cảnh giới Vân Lãng,
Độn Thiên đều chọn cách thứ nhất, dùng tu vi mạnh mẽ của bản thân vượt qua đại
dương vô tận, một đường bay thẳng về cố hương. Bất quá, Yêu Tộc có cường giả,
Thập Quốc làm sao lại không có, thậm chí còn nhiều hơn gấp chục lần, hàng trăm
Vân Lãng, Độn Thiên lập thành đoàn đội, truy sát gắt gao, liên tục đuổi giết
không ngừng nghỉ, khiến cho số lượng cường giả Yêu Tộc có thể về đến Yêu Vực
ít đến thảm thương”
“Số Yêu Tộc bị bỏ rơi còn lại, kẻ có tâm trí yếu đuối thì lựa chọn cuối đầu
thuần phục trước chính quyền Thập Quốc, mong muốn giữ lại mạng quèn của mình
mà chấp nhận làm thân nô lệ. Những người kiên cường thì thà chịu chết chứ
không chịu nhục, cuối cùng dưới sự thống lĩnh của một số trưởng lão Yêu Tộc có
địa vị cao, từ khắp phương trời, băng rừng vượt núi tìm đến Tam Sơn Môn, trước
là cấp bách cần một chỗ tị nạn an ổn, hai là hợp sức mới Tam Sơn Môn, kết
thành đồng minh, một lòng chống địch bên ngoài”
“Dù sao, với mối quan hệ khắng khít đã có từ trước nhờ Hồng Hà Chân Nhân, Yêu
Tộc với Tam Sơn Môn cũng xem như là anh em một nhà. Nay cả hai đều gặp đại
nạn, nếu mỗi người một phương, chắc chắn sẽ lần lượt rơi vào tận diệt, đã vậy
thì không bằng hợp sức làm một, tuy kết quả cũng không khá khẩm hơn là bao
nhưng chung quy, vẫn còn một tia hi vọng, dù là rất mong manh. Hoặc ít nhất,
khi chết đi, sẽ có người bầu bạn bên mình, trên con đường đi xuống địa ngục…
không phải cô đơn”
Nói đến đây, Yêu Cơ chợt cười
“Đó chính là những suy nghĩ ban đầu của các vị trưởng lão Yêu Tộc, muốn cùng
người anh em Tam Sơn Môn không thân không thích liều chết đến cùng, dù cho kết
quả có là ôm nhau xuống mồ đi chăng nữa thì cũng không thẹn với lòng, bởi vì…
bọn họ đã gục ngã trong huyết sắc vinh quanh và danh dự”
“Thế nhưng, ai mà ngờ được, một suy nghĩ giản đơn như thế lại mang đến kết quả
cực kỳ bất ngờ. Sau một màn chạy trốn điên cuồng và đầy máu tanh, tất cả Yêu
Tộc bị bỏ rơi bước vào lãnh thổ của Việt quốc liền không còn bị mấy quốc gia
còn lại đuổi giết nữa, điều này, thật sự làm cho chúng Yêu Tộc khi đó vừa mừng
lại vừa lo, còn mấy vị trưởng lão thì bất an vô cùng, sợ là đang chờ đợi bọn
họ phía trước sẽ là một âm mưu nham hiểm gì đó”
Đăng Dương nhẹ nhàn cong môi nhấp rượu rồi nói
“Tại vì lúc ấy, mấy tên trưởng lão Yêu Tộc kia đi đường mệt mỏi, căng thẳng
quá độ mà thôi, chứ việc này… đâu có gì mà khó hiểu”
Ánh mắt Lê Anh Dũng hơi lóe lên, thành thật gật đầu “Đúng là không khó hiểu
thật!”
“Việt quốc lúc đó đang toàn tâm toàn lực đối phó với cái gái nhức mắt là Tam
Sơn Môn, tất nhiên không bao giờ muốn quân đội của quốc gia khác thâm nhập vào
bên trong lãnh thổ, dù là với danh nghĩa truy bắt Yêu Tộc để báo thủ rửa hận.
Nếu không, rơi vào tình thế loạn trong giặc ngoài, Việt quốc không sớm thì
muộn cũng sẽ vỡ nát tan tành”
“Việt quốc vì bảo vệ bình yên nên bất đắc dĩ phải lưu lại đường sống cho Yêu
Tộc, sự việc này, thật đúng là vừa bi vừa hài. Và hậu quả của hành động đi
ngược với lương tâm của Việt quốc lại càng bi hài hơn chục lần, chính là không
khác gì lấy đá đập chân mình, ha ha”
“Là Tam Sơn Môn liên thủ với Yêu Tộc, thành công tìm được đường sống trong chỗ
chết?” Đăng Dương khẽ đặt ly rượu xuống bàn, cười như không cười, hỏi
Yêu Cơ liền đáp “Giáo Chủ nói quả thực không sai!”
“Tam Sơn Môn được Hồng Hà Chân Nhân xây dựng trên ba ngọn núi Tổ Sơn, Hồn Sơn
và Dược sơn, khoảng không ở giữa chính là vực sâu vạn trượng, vô hình chung
tạo thành thế ‘kiền ba chân’ phi thường kiên cố. Tiếp đó lại cộng với đại trận
hộ môn phi thường cường đại, lại càng khiến cho địa thế của Tam Sơn Môn dễ thủ
khó công, vững chắc vô cùng, lấy một chống mười… không phải là điều không thể.
Thế cho nên, dù Việt quốc đã huy động đến bồn phần quân lực, tức 400.000 quân
(40 vạn), vẫn không tài nào công phá Tam Sơn Môn trong một sớm một chiều mà
chỉ có thể dùng chiến lược đánh lâu đánh dài, từ từ từng chút một, bào mòn
toàn bộ sức lực, nhuệ khí lẫn lương thảo của Tam Sơn Môn. Trong binh pháp, cái
này gọi là kế vây thành!”
“Và nếu không có bất trắc gì xảy ra, chậm thì vài tháng, lâu thì một năm, Tam
Sơn Môn không đánh cũng sẽ tự động sụp đổ”
“Chỉ tiếc là, với sự gia nhập của hàng ngàn Yêu Tộc. Tất nhiên là khi Yêu Tộc
tìm đến, Tam Sơn Môn vì đồng bạn lâu năm và cũng là vì chính bản thân mình cho
nên ngay tức khắc xuất động toàn quân, bao gồm mười mấy cường giả cảnh giới
Độn Thiên để hổ trợ, dẫn đến một cuộc đại chiến bất ngờ với 40 vạn tinh binh
của Việt quốc”
“Có điều, một trận này, Việt quốc tuy rằng rất bất ngờ nhưng với ưu thế tuyệt
đối về quân lực cho nên không hoàn toàn rơi vào thế bị động, ngược lại còn có
ý đồ ngăn chặn ở giữa, chia ra để trị. Dẫu biết làm như vậy sẽ gây nên tổn
thất không nhỏ, thế nhưng so với thành quả thu được, cái giá đó… vẫn là rất
đáng. Huống chi, Yêu Tộc vốn bị Thập Quốc đuổi giết bao nhiêu lâu như vậy, từ
tinh lực, tâm trí cho đến sĩ khí đã vô cùng kiệt quệ thì lấy sức đâu ra mà
chiến với chả đấu?”
“Tuy nhiên, mặc cho Việt quốc thật sự muốn đánh đến cùng, ở phía đối nghịch,
Tam Sơn Môn và Yêu Tộc thì lại không, ít nhất là trong tình thế bị chia tách
thành hai thái cực như hiện nay. Vậy nên, bọn họ đều không hề ham chiến mà
dùng toàn lực mở ra một con đường máu giữa vòng vây của 40 vạn đại quân, giúp
hàng ngàn Yêu Tộc, dưới sự bảo trợ hết mình, không ngại thương tổn của rất
nhiều cường giả Độn Thiên từ cả hai bên, thành công chạy trốn lên Tam Sơn Môn
cao vời vợi, khiến cho Việt quốc nghiến răng nghiến lợi, căm tức không thôi”
Lê Anh Dũng từ tốn kể tiếp
“Thế là, sau bao nhiêu ngày sống trong sợ hãi, mệt mỏi với thần kinh căng như
dây đàn, toàn thể Yêu Tộc cũng đã có được cơ hội nghĩ ngơi hồi phục ngắn ngủi.
Và trong khi toàn quân dưỡng sức, cao tầng của Tam Sơn Môn và Yêu Tộc đã có
một cuộc họp thượng đỉnh, bàn về kế sách đối phó với 40 vạn quân như lang như
hổ ngoài kia”
Bổng dừng lại một chút, Lê Anh Dũng có chút lớn mật mà tò mò gặng hỏi Đăng
Dương
“Giáo Chủ, ngoài đoán thử xem, kế sách mà bọn họ đã đưa ra là gì?”
Đăng Dương nghe vậy thì tùy úy nhúng vai, tỏ vẻ không biết. Đùa, đã là chuyện
của ba trăm năm trước rồi, nếu là kẻ được dạy dỗ, học hành đàng hoàng thì may
ra sẽ biết được một hai, còn hắn, một tên thợ mỏ làm việc quần quật kiếm cơn
qua ngày như hắn thì biết thế quái nào được cơ chứ?
Thấy Đăng Dương bày tỏ rõ ràng như vậy, Lê Anh Dũng liền thu lại tâm tư của
mình, không dám nhiều lời nữa là tiếp tục nói với giọng phi thường nghiêm
trang
“Kế sách của bọn họ, hoàn toàn không phải là hợp lực với nhau, quyết một trận
sống mái đến cùng với 40 vạn quân Việt quốc mà chính là càng điên rồ hơn. Đó
là chỉ để lại cường giả Vân Lãng trấn giữ ba ngọn Thiên Sơn, còn tất cả cường
giả Độn Thiên thuộc Tam Sơn Môn lẫn Yêu Tộc, lấy chủ nhân Tổ Sơn, đại đệ tử
của Hồng Hà Chân Nhân – Nguyệt Vô Tinh cầm đầu thì ẩn mình trong đêm tối mịt
mù, nhất kích tất sát ủi thẳng vào Hoàng Cung Việt quốc, trong vòng mười mấy
phút ngắn ngủi, khống chế toàn bộ Trần Thị Hoàng Tộc, bắt giữ từ hoàng tử,
thái tử, công chúa cho đến hoàng hậu, thái hậu, vương gia và cả đương kim
Hoàng Đế của Việt Quốc khi đó là Trần Quốc Chinh”
“Là cấm địa hệ trọng nhất của Hoàng Thành Thăng Long hay thậm chí là cả Việt
quốc, Hoàng Cung dĩ nhiên không thể thiếu cường giả cảnh giới Độn Thiên âm
thầm bảo vệ. Không nói đâu xa, đương kim Hoàng Đế - Trần Quốc Chinh chính là
một cường giả cảnh giới Độn Thiên tầng bảy hàng thật giá thật, Thái Thượng
Hoàng ẩn cư lâu năm trong thâm cung, Trần Chấn Phong thì càng là cường giả Độn
Thiên tầng chín, mạnh mẽ vô cùng”
“Bất quá, chỉ với năm sáu cường giả Độn Thiên túc trực trong cung thì làm sao
có thể chống lại một đống hai mươi mấy cường giả Độn Thiên của Tam Sơn Môn lẫn
Yêu Tộc, nhất là khi bị tấn công bất ngờ trong âm thầm lặng lẽ?”
“Phát tín hiệu cầu cứu sao? Câu giờ đợi viện binh sao? Tất cả đều vô dụng, bởi
vì nước xa luôn không cứu được lửa gần, đợi đến khi tất cả cường giả cảnh giới
Độn Thiên trong Hoàng Thành Thăng Long kéo đến thì toàn bộ từ trên xuống dưới
Trần Thị Hoàng Tộc, trừ Thái Thượng Hoàng – Trần Chấn Phong ra, đều đã nằm gọn
trong tay Tam Sơn Môn và Yêu Tộc”
“Sau đó, bầu không khí trong Hoàng Cung phải nói là vô cùng quỷ dị!”
“Cường giả Độn Thiên Việt quốc vì ném chuột sợ vỡ bình quý nên không một ai
dám động chân động tay, tùy ý làm bừa. Ở bên kia chiến tuyến, cường giả Độn
Thiên của Tam Sơn Môn và Yêu Tộc lại càng không dám giết con tin trong tay,
nếu không, bọn họ nhất định cũng sẽ chôn cùng. Và thế là, hai bên không ai làm
ai điều gì mà chỉ đứng trơ ra đó, người trừng ta, ta trừng người, ánh mắt đối
chọi gay gắt như mưa bom bão đạn”
“Tình huống dương cung bạt kiếm đầy quỷ dị này, giằng co qua lại đến gần nửa
tiếng đồng hồ thì mới chịu chấm dứt, mở đường cho một cuộc đàm phán đình chiến
giữa hai bên”
“Kết quả thỏa thuận là…”
“Thứ nhất, Tam Sơn Môn phải từ bỏ danh xưng tông môn đệ nhất thiên hạ mà cuối
đầu thần phục trước chính quyền Việt quốc, hay nói đúng hơn là Trần Thị Hoàng
Tộc, đồng thời, hai bên cũng trao đổi ‘đại sứ hòa bình’ cho nhau xem như là
một sự đảm bảo”
(Cái gọi là ‘đại sứ hòa bình’ thật ra chính là ‘con tin chiến tranh’)
“Trong đó, chính quyền Việt quốc sẽ giam giữ đường chủ của Thanh Long Đường và
Chu Tước Đường, còn Tam Sơn Môn thì mang đi Thái Tử và Trưởng Công Chúa, hai
người này, tuy không phải là cường giả cảnh giới Độn Thiên nhưng cũng đã là
Vân Lãng cửu chuyển, bất cứ lúc nào đều có thể phá vỡ xiềng xích, đột phá đi
lên”
“Đổi lại, mối hiềm khích bấy lâu nay giữa Tam Sơn Môn và Việt quốc sẽ được xóa
bỏ hoàn toàn, Trần Thị Hoàng Tộc là vua và Tam Sơn Môn vĩnh viễn xưng thần”
“Thứ hai, về phần Yêu Tộc, bắt buộc phải từ bỏ nguồn cội Yêu Vực, trở thành
con dân chính thức của Việt quốc, là thần tử tuyệt đối phục tùng Trần Thị
Hoàng Tộc. Đổi lại, Việt quốc không những không đuổi tận giết tuyệt Yêu Tộc để
trả mối thù toàn quân tuyệt diệt trước kia mà còn âm thầm bảo hộ toàn thể Yêu
Tộc bị bỏ rơi khỏi sự hung hăng và tàn độc của chín quốc gia còn lại, đồng
thời cũng sẽ cấp đất dựng thành, kiến tạo nên một Tân Hương đầy đủ về mọi mặt
cho Yêu Tộc sinh sống”
Yêu Cơ quỳ bên cạnh cười lạnh
“Nói là cung cấp sự bảo hộ còn không bằng nói là con tin đi. Tân Hương của Yêu
Tộc, nghe thì hoa mỹ đấy nhưng thật ra cũng chỉ là một cái cũi sắt mà thôi.
Nếu Yêu Tộc chúng thuộc hạ siêng năng làm việc, quyết không hai lòng, vậy thì
những Yêu Tộc ở Tân Hương sẽ được yên yên ổn ổn, bình lặng mà sống, bằng không
thì, ha ha… Tân Hương liền biết thành Huyết Hương”
Lê Anh Dũng cười trừ
“Cũng không quan trọng, bị không chế thì thế nào, dù sao được hảo hảo sống
tiếp là rất tốt rồi. Huống chi, tuy mang danh là làm việc cho Trần Thị Hoàng
Tộc nhưng thực ra, chúng ta đâu phải là nô lệ gì, vẫn có thể tự do bay nhảy
như thường, thích gì ăn nấy, muốn gì làm nấy. Chỉ cần công tác thật tốt và
đừng mang tâm phản bội, Trần Thị Hoàng Tộc sẽ không bao giờ đụng đến chúng ta,
thỏa thuận… chính là như thế!”
Ngồi trên chiếc ghế xa hoa uống rượu, Đăng Dương hơi nhướng mi “Nói cả ngày,
thì ra tổ chức bí ẩn sau lưng hai người các ngươi lại chính là chính quyền
Việt quốc”
“Còn sự trung thành đến chết cũng không sờn của các ngươi, đơn giản là vì bảo
toàn sự bình yên cho Tân Hương, để những Yêu Tộc kia được sống thực an ổn?”
Nghe ra Đăng Dương mất hứng, Yêu Cơ và Lê Anh Dũng lập tức thành kính cuối
đầu, đồng thanh đáp
“Đúng vậy, thưa Giáo Chủ! Có điều, hiện nay đã không còn rồi, chúng thuộc hạ
giờ đây chính là giáo đồ của Nhật Thực Thần Giáo, sống là người của Giáo Chủ,
chết sẽ là ma của Giáo Chủ, dù cho Tân Hương có tận diệt, Yêu Tộc có chết hết
cũng nhất định… quyết không hai lòng!”
Đăng Dương nghe vậy, sắc mặt không hề có biểu cảm gì khác lạ, cười nhạt nói
“Không cần thề thốt trái lòng làm gì, bởi vì một khi đã là người của ta, cả
đời… vĩnh viễn… không thể phản bội!”
---------------