Người đăng: shennamasiro
Với sự rời đi của Ngọc Cổ Thanh, quá trình khai tông lập phái của Đăng Dương
đã kết thúc mỹ mãn trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ tính từ lúc hắn khởi động
binh đoàn Rối Đá, thật sự là quá nhanh, quá nguy hiểm.
“Lại xong một chuyện, giờ thì đến việc tiếp theo” Đăng Dương có vẻ hài lòng mà
cười khẽ một tiếng rồi đột nhiên biến mất
Quyền năng – Dịch Chuyển Không giản lại một lần nữa được Đăng Dương sử dụng và
đích đến của hắn chính là Thần Khí Trang, một trong Tứ Đại Bảo Địa nổi danh
như cồn của phế khu Cổ Loa, đồng thời cũng là nơi Ngọc Cổ Thanh đạt được chiếc
chìa khóa Thần Binh.
Không có làn sương mù huyền ảo như Hồ Thủy Quy, không bừng bừng sức sống như
Vườn Thiên Dược, không nguy nga hùng vĩ như Võ Chiến Đài, Thần Khí Trang đơn
thuần chỉ mà mộ trang viên đúng theo nghĩa đen, bên ngoài được vây quanh bởi
bốn bức tường gạch không được tính là cao cho lắm và những kiến trúc bên trong
cũng cực kì bình thường, đích thị là một thái cực đối lập hoàn toàn với bốn
chữ lộng lẫy xa hoa.
Tuy nhiên, đằng sau dáng vẻ bình còn hơn chữ thương đó lại là sự nguy hiểm
chết người, hiển nhiên rồi, được liệt vào danh sánh tứ đại bảo/hiểm địa, Thần
Khí Trang làm sao có thể yên ổn cho được.
Vậy… sự nguy hiểm đó từ đâu mà ra? Câu trả lời rất đơn giản, chính là Kiếm
Trận!
Dưới song đại nhãn thuật là kỹ năng Giám Định cùng Thiên Đạo Chi Nhãn, Đăng
Dương đã dễ dàng nhận ra, cả toà trang viên nhìn sơ qua không có gì đặc biệt
này lại được bao phủ bởi một đại Kiếm Trận khổng lồ, mang trong mình nguồn sức
mạnh có thể miễu sát bất kỳ ai có tu vi yếu hơn cảnh giời Kình Quân.
Như thế còn chưa hết, bên trong đại Kiếm Trận còn có vô số Kiếm Trận nhỏ hơn,
phân bố rộng khắp trong trang viên, đúng như câu nói, mỗi bước đi là một lần
vượt qua sinh tử, chỉ cần sơ sẩy tí xíu chính là mất mạng như chơi.
Muốn vượt qua được vô số Kiếm Trận chết chóc này để đoạt lấy kho tàng vũ khí
đầy giá trị được cất chứa bên trong Thần Khí Trang, kẻ đến…ít nhất phải có tu
vi ngang ngửa với mấy người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung hoặc là có trình độ
nghiên cứu, hiểu biết sâu về trận pháp và đặc biệt là Kiếm Trận thì mới có cơ
hội thu được bảo vật mang về, còn không, e là sẽ máu chảy đầu rời, chết bất
đắc kỳ tử vì sự tham lam và ngu ngốc của chính mình.
Bất quá, cái nguyên tắc đó chỉ có thể dùng trên người những kẻ khác mà thôi,
còn về phần Đăng Dương, chủ nhân hợp pháp mới của thành Cổ Loa, những Kiếm
Trận đầy chết chóc này, hắn muốn bật tắt lúc nào mà chả được!
Ví dụ như lúc này đây, Đăng Dương muốn đi vào bên trong Thần Khí Trang thì chỉ
cần búng tay nhẹ cái là được.
TÁCH! “Quyên năng – Vô Hiệu”
Tiếng nói nhàn nhã, nhẹ tựa lông hồng vừa vang lên, ngay lập tức, toàn bộ Kiếm
Trận liền đồng loạt biến mất khỏi ánh mắt thấu triệt vạn vật của Đăng Dương,
chính thức biến Thần Khí Trang từ một tử địa cực kỳ nguy hiểm thành một trang
viên bình thường đúng theo nghĩa đen.
Đẩy cửa bước vào bên trong, bố cục tổng thể của Thần Khí Trang tức khắc khiến
cho Đăng Dương liên tưởng đến một thứ mà hắn đã từng nhìn thấy vô số lần, đó
chính là lò rèn, toàn bộ Thần Khí Trang thực chất lại là một tổ hợp lò rèn
khổng lồ, nơi đã từng đúc ra Kim Quy Diệt Thần Nỏ cũng như là toàn bộ Thần
Binh, Thánh Khí của đại vương triều Âu Lạc.
Đăng Dương cẩn thận đưa mắt quan sát kỹ càn toàn bộ trang viên một lượt, chỉ
thấy, đâu đâu cũng có lò lửa cùng bệ rèn, cái nhỏ thì cao một mét, rộng hai
mét, chắc có lẽ là được dùng để chế tạo binh khí cấp thấp, cái lớn thì có kích
thước tương đương một toà nhà ba tầng, nhìn vào liền biết chính là nơi ra lò
của các tuyệt thế Thần Binh uy lực kinh người.
Bên cạnh vô số lò rèn muôn hình vạn trạng, trong Thần Khí Trang còn có rất
nhiều kho chứa được xây dựng vô cùng kiên cố, đại đa số đều được đúc thành từ
kim loại siêu cứng, không đạt đến cảnh giới Độn Thiên thì đừng nghĩ đến chuyện
làm bọn chúng xây xước một hai.
Còn lại, chỉ có một số ít là nhà gỗ, nhà gạch, nhà đá bình thường, và hiển
nhiên, bên trong những căn nhà bình thường này, chính là các loại binh khí
‘cấp thấp’. Đây cũng chính là nơi mà đám võ giả nhắm đến khi thâm nhập vào
Thần Khí Trang.
Ngoài ra, trừ những binh khí được cất trữ bên trong kho chứa, Thần Khí Trang
cũng có rất nhiều giá binh khí lộ thiên, đặt ngay kế bên các lò rèn và được
một kết giới năng lượng bảo hộ.
Số binh khí được treo trên những giá binh khí này, hơn phân nửa là thuộc dạng
còn chưa luyện chế xong, có cái thành hình cũng có cái thô ráp như một cục sắt
vô dụng. Nửa còn lại thì chính là những binh khí bán thành phẩm, có được trận
pháp cường hóa hoàn chỉnh, độ sắc bén lẫn sự cứng cáp nhất định, cấp bậc cũng
tương đối cao, toàn bộ đều là Địa Nguyên Binh và Thiên Nguyên Binh cả.
Tuy nhiên, do chưa có được linh hồn của riêng mình cho nên tất cả số binh khí
này, đều không thể xem như là Địa Nguyên Binh và Thiên Nguyên Binh đúng chuẩn
được. Thế nhưng, đối với đám võ giả bên ngoài, những kẻ không đủ sức đi vào
các kho chứa thì số binh khí ‘vô hồn’ này đã là phi thường hoàn mỹ rồi.
Mất chưa đến mười phút để tham quan trọn vẹn một vòng quanh Thần Khí Trang,
Đăng Dương dựa vào mối liên kết với Ngai Vàng Cửu Long, dễ dàng tìm đến nơi
mình cần.
Lúc này đây, trước mặt Đăng Dương là một kho chứa hai tầng, hoàn toàn được cấu
thành thừ một thứ kim loại không biết tên, nhìn qua thập phần kiên cố.
“Thử độ cứng một chút xem sao”
Vừa nói, Đăng Dương vừa rút Bình Minh Kiếm nay đã là một thanh kiếm mẻ ra khỏi
túi đồ hệ thống, trong cơ thể, Tam Kiếp Chấn Lôi Công ầm ầm vận chuyển, điên
cuồng quán chú ba loại nguyên tố đấu khí là Tử Lôi, Hắc Lôi Hỏa và Bạch Lôi
Hỏa vào lưỡi kiếm màu đen không còn sắc lạnh.
Tiếp đó, Đăng Dương liền phát động toàn bộ sức mạnh của Địa Nguyên Binh - Bình
Minh Kiếm rồi không chút nương tình, chém thẳng vào kho chứa với chiêu kiếm
mạnh mẽ nhất của mình.
Và đó là sự kết hợp của ba môn tuyệt học…
Địa giai sơ cấp võ kỹ - Ngũ Ảnh Kiếm Ý – Lục Kiếm Thức!
Địa giai trung cấp Tiếu Tiêu Diêu kiếm pháp – Tuyệt Mệnh Thức!
Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm!
Một kiếm này, uy lực ẩn chứa bên trong có thể dễ dàng miễu sát bất kỳ Võ Tướng
cao cấp nào chỉ trong chớp mắt, khi đánh lên vách tường kim loại của kho chứa
thì sẽ tạo thành kết quả thế nào đây?
Câu trả lời là… không gì cả, ngoại trừ một tiếng KENG vang dội khi lưỡi kiếm
chạm vào vách tường ra thì hoàn toàn không còn bất cứ thứ gì khác, dù là một
vết xước nho nhỏ cũng không.
Khẽ quan sát vách tường kim loại láng không tì vết rồi lại nhìn xuống thanh
kiếm đã bị gãy làm hai khúc của mình, Đăng Dương không khỏi lắc đầu cảm khái
“Thật ghê gớm!”
Tiện tay vứt thanh kiếm gảy qua một bên, Đăng Dương từ tốn đi đến trước vách
tường kim loại của kho chứa, nhẹ nhàn đặt một tay lên nói rồi mở miệng nói
“Quyền năng – Khai Mở”
Kót két… ầm ầm…
Ngay tức thì, dưới mệnh lệnh không thể chối từ của Đăng Dương, vách tường kim
loại kiến cố đến không thể lay chuyển bắt đầu chậm rãi tách ra làm hai, tạo
thành một cánh cổng rộng rãi, mặc cho hắn tùy ý ra vào.
Với Huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng chỉ mới được khai phá đến 2%, đây chính là
kho chứa cấu thành từ kim loại duy nhất mà hắn có đủ quyền hạn để mở cổng tiến
vào.
Kho chứa vừa mở cổng, thứ đầu tiên đập vào mắt Đăng Dương chính là một hàng
dài kệ sắt được xắp đặt ngay ngắn, bên trên treo đầy binh khí muôn hình vạn
trạng, từ kiếm, đao, thương, kích cho đến cung, nỏ, liềm, chùy, vân vân mà mây
mây, tính sơ qua… số lượng ít nhất cũng phải lên đến cả ngàn thanh.
Đặc biệt, trong ngàn thanh binh khí này, hoàn toàn không có lấy một thanh Địa
Nguyên Binh nào, bởi vì tất cả đều là Thiên Nguyên Binh, số lượng nhiều đến
nổi khiến cho người ta choáng váng tinh thần, hít thở không thông.
Đến cả Đăng Dương, một kẻ đã từng kinh qua bao nhiêu lần chết hụt cũng phải hú
hồn mà cười to
“Quao, hơn một ngàn thanh Thiên Nguyên Binh, con mịa nó, giàu to rồi, há há!”
< Chủ nhân, theo ta, số binh khí này, ngài tuyệt đối đừng nên bán hết để đổi
lấy điểm Tích Lũy! > Cảm nhận được sự kích động đang dâng trào trong lòng Đăng
Dương, AI lập tức lên tiếng đề nghị
“Vì sao?” Đăng Dương có phần chưa hiểu lắm hỏi lại
< Tuy giá trị của Thiên Nguyên Binh không thể sánh bằng Thiên giai công pháp
hay võ kỹ, nhưng cũng không phải là nhỏ. Giá tiền của một thanh Thiên Nguyên
Binh bình thường đã là 5000 điểm Tích Lũy rồi, chính là ngang bằng với môn Địa
giai cao cấp võ kỹ có sức công phá mạnh nhất của ngài, Lôi Bộc >
< Cứ thế mà tính, vậy thì hơn ngàn thanh Thiên Nguyên Binh ở đây sẽ có giá trị
thấp nhất tương đương với 5.000.000 điểm Tích Lũy. Ngài thử nghĩ xem, ngài
phải làm cái gì để có thể tiêu hết 5.000.000 điểm này đây? >
< Nên nhớ, về công pháp, ngài chỉ có thể tu luyện cùng lúc hai môn, một là nội
tu, một là ngoại tu mà thôi. Về võ kỹ, theo như lý thuyết, ngài có thể học bao
nhiêu tùy thích, thế nhưng, việc tu luyện độ thành thạo của võ kỹ là không hề
dễ, do đó, học nhiều mà không tinh thì cũng chẳng được tích sự gì >
< Lại nói, bởi vì có sự hiện diện của ‘Chương trình giới hạn cấp độ và lệnh
kiểm soát tu vi’, ngài cũng không thể dùng 5.000.000 điểm Tích Lũy này để cắn
đan dược mà điên cuồng thăng cấp được >
< Và lý do cuối cùng, nếu đem bán hết cả ngàn thanh Thiên Nguyên Binh ở đây
thì thật quá đáng tiếc. Chủ nhân, ngài đừng quên, hậu quả do chính ngài gây ra
ở Vườn Thiên Dược, hung hăng đuổi tận giết tuyệt, khiến cho toàn bộ linh dược
quý hiếm ở nơi đó gần như bị xóa xổ toàn bộ, đến khi cần lại chẳng còn để mà
sài >
< Thần Khí Trang cũng tương tự như vậy, đến thời gian thích hợp, ta tin, số
Thiên Nguyên Binh này chắc chắn sẽ là một trợ lực rất lớn cho kế hoạch thâu
tóm thiên hạ của ngài. Còn hiện nay, 5.000.000 điểm Tích Lũy thật sự là một
con số quá mức dư thừa đối với nhu cầu sử dụng của ngài, nếu bán hết Địa
Nguyên Binh để đội lại một lượng điểm Tích Lũy không thể sử dụng... thì đây
chính là một hành động ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn, cực kỳ phí phạm
tài nguyên >
Nghe AI, từng lời… từng lời rành mạch giải thích, Đăng Dương cũng từng chút…
từng chút hiểu rõ mọi chuyện.
Theo hắn thấy, AI nói thật không sai một chút nào, có tiền mà không thể sài,
cứ để trong túi thì cũng chỉ mốc rữa mà thôi. Ngược lại, cứ để y nguyên hiện
trạng như giờ là tốt nhất, có thể đổi thành điểm Tích Lũy bất cứ khi nào hắn
cần, lại có thể trở thành nguồn trợ lực hữu hiệu khi thời điểm quan trọng đến.
Nói đi nói lại một hồi, xét cho cùng, dù là đổi thành điểm Tích Lũy hay là
không thì tất cả số Thiên Nguyên Binh ở đây vẫn sẽ là tài sản của hắn.
Đó là còn chưa kể đến, ngoài kho chứa này ra, toàn bộ binh khí trong những kho
chứa bằng gỗ và đá ít kiên cố hơn kia cũng đã thuộc về hắn.
5.000.000 điểm Tích Lũy đã là gì, nhiều hơn nữa hắn vẫn có thể kiếm được trong
chớp mắt, chỉ là có đáng hay không mà thôi.
“AI, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, ta hiểu rồi!”
Dẹp ý nghĩ kiếm bộn qua một bên, Đăng Dương chú tâm vào mục đính chính yếu khi
đến đây, tìm một thanh binh khí phù hợp với mình, mà không… thật ra thì hai
thanh mới đúng.
Hiện tại, trải qua một loạt trận chiến tàn khốc trong phế khu Cổ Loa và đỉnh
điểm là trận huyết chiến cuối cùng với Triệu Đà, hai thanh Địa Nguyên Binh của
hắn là Bình Minh Kiếm và Hoàng Hôn Kiếm đều đã hư hại nghiêm trọng.
Bình Minh Kiếm bị mẻ không khác gì lưỡi cưa và vừa mới đây thì cũng đã gãy làm
hai đoạn, trong khi đó, tình trạng của Hoàng Hôn Kiếm thì khỏi nói, hoàn toàn
biến thành nước thép dưới tuyệt kỹ Hắc Long Ma Viên Hỏa của Triệu Đà mà trở về
với đất mẹ.
Thế cho nên, hắn cấp thiết cần một thanh kiếm tốt để thế chỗ cho Bình Minh và
Hoàng Hôn đã ra đi.
Thêm vào đó, sau khi giết được phân thân huyễn ảnh của Triệu Đà, hắn đã nhận
được một Năng lực ngoại phụ là Thiên Sát Kích Pháp, một bộ kích pháp có phẩm
cấp cực cao, sánh ngang với Tiên Pháp – Cự Thần Ma Tượng mà lão ta đã từng sử
dụng để chống lại Cổ Loa Trấn Ma Trận.
Do đó, hắn cũng cần một thanh chiến kích để thi triển bộ kích pháp siêu quần
này.
---------------