Người đăng: shennamasiro
Nghe Ngọc Cổ Thanh nói vậy, Đăng Dương liền thoải mái cười đáp
“Đúng vậy, ta không phải là một lão già, chẳng qua chỉ là muốn đóng kịch, đùa
vui chút thôi, thật khổ cho ngươi đi tin sái cổ rồi, ha ha”
“Đúng là phải công nhận, diễn xuất của ngươi quả thực rất tốt, tốt đến nỗi cả
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, những người thân cận nhất với ngươi, sớm
chiều bên nhau, kề vai sát cánh trong sinh tử mà cũng không thể nhận ra” Ngọc
Cổ Thanh cười lạnh không thôi
“Quá khen, quá khen, được thiếu tông chủ của Phá Thiên Tông cất lời ca ngợi
như vậy, bổn Giáo Chủ dù có chết cũng được nở mày nở mặt rồi” Đăng Dương thuận
theo ý người, nước chảy thuyền trôi mà cười đáp
Nhìn bộ dạng vô sĩ của Đăng Dương, Ngọc Cổ Thanh như muốn bùng nổ cơn tức
trong lòng, tuy nhiên, lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn dám làm ra bất kỳ động
tác dư thừa nào, hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm… cực kỳ thảm…
Để có thể được sống tiếp, Ngọc Cổ Thanh chỉ có thể nhịn đau nuốt đao, không
nhiều lời nữa mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, trầm giọng hỏi
“Nếu đã cố ý để cho ta sống đến tận bây giờ, hẳn là có nguyên do nào đó. Ngươi
nói đi, phải làm sao thì ngươi mới để cho ta toàn mạng rời đi?”
“Toàn mạng rời đi?”
Đăng Dương cười khẽ một tiếng, thong dong chắp hai tay sau lưng mà chậm rãi đi
một vòng xung quanh Ngọc Cổ Thanh, vừa đi vừa nói
“Mọi chuyện diễn ra ở đây từ đầu đến giờ, chắc ngươi đều đã quan sát tường tận
rồi nhỉ?”
Ngọc Cổ Thanh híp mắt “Ý ngươi là muốn ta cũng giống như cái đám ô hợp đó, gia
nhập vào cái Nhật Thực Thần Giáo gì gì đó của ngươi?”
“Ngươi không muốn?” Lần này đến lượt Đăng Dương nheo mắt, tuy nhiên do có lớp
mặt nạ, Ngọc Cổ Thanh chỉ có thể nghe ra giọng nói lạnh lẽo thấu xương.
Ngọc Cổ Thanh nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, bốn ngón tay run rẫy găm sâu
vào da thịt, trầm giọng hỏi “Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
“Ngươi nói thử xem?” Đăng Dương cười như không cười
Chỉ bốn chữ ngắn gọn, gần như khiến cho Ngọc Cổ Thanh tức đến học máu. Cả đời
hắn chuyên môn nuôi dưỡng cổ trùng, thích biến người khác thành con rối để mua
vui, tà danh vang xa, khiến cho bao nhiêu kẻ thù ngày đêm rung sợ.
Khi đó, đến cả nằm mơ hắn cũng không thể ngờ được là sẽ có một ngày như hôm
nay, ngày mà hắn bị kẻ khác khống chế bằng chính cái thủ đoạn mà hắn luôn luôn
tự hào.
Bất quá, tức thì tức, hận thì hận, dù cho thế nào, hắn cũng không thể đánh mất
mạng sống quý giá của mình được, bởi vì, trên vai hắn, vẫn còn mang ước vọng
lớn lao, sau lưng hắn, vẫn còn người chờ hắn bảo vệ. Hắn… tuyệt đối không thể
chết ở đây.
Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, cổ trùng ký sinh, cũng không phải
không có cách giải, rồi sẽ có một này, hắn lật ngược thế cờ, đoạt quyền làm
chủ.
Là một kẻ tài trí vẹn toàn và cực kỳ quyết đoán, một khi đã nghĩ thông, Ngọc
Cổ Thanh cũng không chần chừ nữa, lập tức đồng ý nói
“Được, ta chấp nhận!”
“Quả không phụ kỳ vọng của ta, Ngọc Cổ Thanh… ngươi đã có một lựa chọn rất
khôn ngoan đấy, ha ha!”
Đăng Dương nở nụ cười hài lòng, bàn tay khẽ mở, chớp mắt búng một quả cầu đen
xì thô ráp thẳng đến trước mặt Ngọc Cổ Thanh.
Được mệnh danh là tuyệt thế thiên kiêu của Phá Thiên Tông, cho dù tu vi bị
thụt lùi một khoảng lớn nhưng để bắt lấy quả cầu màu đen quá mức đột ngột này,
đối với Ngọc Cổ Thanh vẫn là vừa đủ.
Thành công chặn được quả cầu hiểm ác của Đăng Dương, Ngọc Cổ Thanh liền không
nhiều lời, trực tiếp bỏ vào miệng rồi ừng ực nuốt chửng xuống, cả quá trình từ
đầu đến cuối, sắc mặt vẫn lạnh lùng như băng, đến một cái nhăn mặt cau mày nho
nhỏ cũng không có. Điều đó, một lần nữa cho thấy hắn mà một con người kiêu
ngạo, cứng cỏi và bất khuất đến nhường nào.
Và rồi, hoàn toàn giống y hệt như đám Giáo Đồ ban nãy, chưa đến một giây sau,
Ngọc Cổ Thanh thuận theo tự nhiên mà quỳ gối dưới chân Đăng Dương, thành kính
dập đầu, hô to
“Thuộc hạ… Ngọc Cổ Thanh, bái kiến Giáo Chủ!”
Tại thời điểm cổ trùng ký sinh vào đại não, trói chặt linh hồn, Ngọc Cổ Thanh
đã lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở cường đại thực sự đến từ Đăng Dương, nó
hoàn toàn mạnh mẽ, cường đại và siêu phàm mọi tưởng tượng của hắn, hùng vĩ đến
nổi bóp nghẹt ý định phản kháng của hắn chỉ trong chớp mắt, tựa như một núi
băng vĩnh cửu, đem ngọn lửa tìm phục, chờ đợi thời cơ lật ngược thế cờ của hắn
mà đông cứng hoàn toàn.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được một tồn tại chí cao vô thượng như
thế, thậm chí siêu việt cả cha của hắn, một cường giải cảnh giới Độn Thiên cao
tầng, bỏ xa tít là xa, như trời và đất, dù cho có thúc ngựa vạn dặm, chạy suốt
trăm năm cũng không thể đuổi kịp.
Điều này, vừa làm cho hắn sợ hãi lại vừa khiến cho hắn vui mừng.
Sợ hãi là vì hắn biết, hắn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi loại trói buộc
này, trừ phi là chết.
Còn vui mừng là, hắn đã trở thành thuộc hạ của một tuyệt thế cường giả vượt
ngoài nhận thức, do đó, tương lai sau này của hắn, một phần nào đó… đã được
đảm bảo, hoàn toàn không cần e sợ bất kỳ trở ngại nào trên con đường tu luyện,
và nếu như hắn thật sự làm tốt, biết nắm chắc cơ hội trời ban này, việc vượt
qua cả cha hắn cũng không phải là không thể.
Có được kinh nghiệm xương máu từ lần trước, Đăng Dương thấy Ngọc Cổ Thanh quỳ
rạp dưới đất cũng chả buồn gọi hắn đứng lên, cứ thế chắp tay sau lưng mà nhàn
nhạt hỏi
“Ngọc Cổ Thanh, hiện ngươi đã là người của Nhật Thực Thần Giáo rồi, cũng nên
làm việc cho bổn giáo chứ nhỉ?”
Nghe Đăng Dương hỏi, Ngọc Cổ Thanh vẫn giữ nguyên tư thế thành kính của mình,
dõng dạt hô to mà không chút do dự.
“Mong Giáo Chủ ban lệnh, Ngọc Cổ Thanh cẩn tuân chấp hành, dù thịt nát xương
tan cũng không từ nan!”
Hắn là Ngọc Cổ Thanh, là thiên chi kiêu tử của Phá Thiên Tông, không phải
thuộc dạng võ giả yếu kém, hạng bất nhập lưu như cái đám ô hợp kia. Dù cho
hiện nay, tu vi chỉ còn là Võ Tướng sơ cấp, hắn vẫn có thể làm được những việc
mà đến Võ Tướng đỉnh cao, hay cả Kình Quân nhất trọng thiên cũng phải bó tay.
Do đó, bất kể Giáo Chủ đưa ra nhiệm vụ như thế nào, thậm chí là thâu tóm toàn
bộ sa mạc Quan Tài trong vòng một tháng đi chăng nữa, hắn cũng tự tin là mình
làm được. Nói gì chứ, về mặt thủ đoạn tính kế người khác, có lẽ… hắn chỉ thua
mỗi vị Giáo Chủ cao cao tại thượng, thâm sâu khó dò trước mặt đây mà thôi.
Đăng Dương có chút day day thái dương, thở dài một tiếng, lắc đầu nói
“Ngọc Cổ Thanh, mấy cái lời nói xáo rỗng đó, cứ để cái đám ô hợp kia tung hô
là được rồi, ngươi đường đường là một kẻ có tài hoa và trí tuệ cao như thế,
làm sao lại đi học theo bọn chúng rồi?”
Ngọc Cổ Thanh lập tức hồi đáp “Không có gì gọi là xáo rỗng ở đây cả, được phục
vụ cho một người có thể sánh ngang với thần linh như Giáo Chủ, đối với chúng
thuộc hạ… không, đối với chúng thần… chính là một vinh dự cao cả, dù cho phải
chết vì ngài, chúng thần cũng sẽ vui vẻ mà hi sinh”
“Tuy nhiên, nếu như Giáo Chủ không muốn nghe mấy lời tương tự như vậy nữa, thế
thì thần sẽ không nói nữa!”
“Như vậy là tốt nhất!” Đăng Dương hài lòng gật đầu, trong khi đó, tâm trí phi
thường linh động của hắn nhanh nhạy bắt lấy sự thay đổi đột ngột trong cách
xưng hô của Ngọc Cổ Thanh.
Thêm vào đó, hình như cái đám hơn năm trăm Giáo Đồ sùng kính kia cũng có sự
chuyển biến tương tự như vậy
Từ ngôi ‘thuộc hạ’ chuyển thành xưng ‘thần’, đại từ xưng hô thuộc dạng cấm kỵ
và chỉ được sử dụng khi thần tử bái kiến hoàng đế. Nói như vậy, không phải là
tất cả thuộc hạ vừa mới thu nhận đều đã xem hắn như là hoàng đế để mà cung
phụng, địa vị trong lòng thậm chí sánh ngang với đấng sinh thành?
Dù cho có bị cổ trùng khống chế đại não, trói buộc linh hồn, khiến cho bọn họ
vĩnh viễn không thể phản bội, đồng thời tuyệt đối tuân lệnh hắn, nhưng cũng
không thể nào thay đổi hoàn toàn nhận thức chứ? Điều này là quá mức vô ký, bởi
vì nhận thức được tập trình từ ký ức, mà ký ức lại chính là thứ vĩnh viễn
không thể thay đổi.
Tựa như đã nhận ra sự rối rắm của Đăng Dương, AI tức khắc lên tiếng giải thích
< Điều này không có gì là khó hiểu cả, tại thời khắc bọn họ bị cổ trùng kí
sinh vào não, thiết lập mối quan hệ chủ-nô với Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng và
ngài, tất cả bọn họ đã trực tiếp cảm nhận được nguồn sức mạnh vô cùng vô tận,
cùng với khí tức cao đến mức không thể chạm tới của Thú Vương - Cổ Nguyệt, từ
đó nhận lầm rằng khí tức ấy chính là của ngài >
< Mà ngài thử nghĩ xem, khi một con người vừa nhỏ bé, vừa yếu đuối, bổng nhiên
được diện kiến thần linh cao cao tại thượng, hắn ta sẽ có phản ứng như thế
nào? >
‘Thì ra là thế, xem ra… ta lại phải cảm tạ Tiểu Nguyệt rồi, em ấy đúng là phúc
tinh của ta mà, ha ha!’
Đăng Dương vui vẻ cười thầm trong lòng nhưng mặt ngoài thì vẫn điềm nhiên bình
tĩnh như thường, nhàn nhạt hỏi
“Hiện tại, tu vi của ngươi đã bị thụt lùi quá nhiều, nếu bây giờ mà cứ thế trở
về Phá Thiên Tông, cái nơi tàn khốc như lời đồn đó, e là không ổn, ta nói đúng
chứ?”
Ngọc Cổ Thanh gật đầu xác nhận “Giáo Chủ nói không sai, Phá Thiên Tông của ta,
so với lời đồn bên ngoài, thật sự còn tàn khốc và đáng sợ hơn cả trăm lần, vì
thứ bậc hơn thua mà suốt ngày đấu đá nhau đến người sống ta chết, hoàn toàn
không có một chút tình người nào. Nếu bây giờ mà thần trở về, chắc chắn là sẽ
trở thành miếng mồi ngon cho đám lang sói kia lao vào xâu xé”
Đăng Dương vuốt nhẹ cằm, từ tốn nói
“Nếu đã như vậy, ngươi hãy khoang trở về Phá Thiên Tông đã, trước hết cứ ở lại
sa mạc Quan Tài này, thống lĩnh toàn bộ Giáo Đồ, âm thầm công thành chiếm đất
cho ta. Đợi đến khi nào khôi phục toàn bộ thực lực rồi hẳn trở về cũng không
muộn”
“Thần… tuân lệnh!” Ngọc Cổ Thanh dõng dạc quát to
Đăng Dương khoát tay cười nói
“Được rồi, Ngọc Cổ Thanh, vì ngươi hiện tại đã là Giáo Đồ của Nhật Thực Thần
Giáo, bổn Giáo Chủ cũng sẽ truyền thụ cho ngươi hai đại tuyệt kỹ của giáo ta,
gồm Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn”
‘Kích hoạt kỹ năng Truyền Thụ, ta ban hai đại tuyệt kỹ là Nhật Thực Thần Công
và Nhật Thực Chi Nhãn cho Ngọc Cổ Thanh’
< Đã truyền thụ thành công Nhật Thực Thần Công và Nhật Thực Chi Nhãn cho Ngọc
Cổ Thanh >
Bất ngờ nhận được hai đại tuyệt kỹ siêu cấp cường đại trong nháy mắt, Ngọc Cổ
Thanh liền không giấu được sự kích động nổ vang trong lòng, điên cuồng khấu
đầu, hô to
“Đa tạ Giáo Chủ ban công pháp, đa tạ Giáo Chủ ban nhãn thuật, Ngọc Cổ Thanh
nguyện vì ngài mà hai tay dâng lên sa mạc Quan Tài, nếu không làm được, chặt
đầu tạ tội!”
“Được, ta sẽ chờ đợi tin mừng từ ngươi, quân Sĩ đầu tiên của ta!” Đăng Dương
nhẹ nhàn vỗ vai Ngọc Cổ Thanh, cười cười nói
< Ngài đã tấn phong Ngọc Cổ Thanh từ cấp Binh lên cấp Sĩ > Âm thanh thông báo
của AI vang lên trong đầu Đăng Dương
< Giáo Đồ - Ngọc Cổ Thanh đã được Giáo Chủ tấn phong từ cấp Binh lên cấp Sĩ,
nhận được quyền hạn thống lĩnh toàn bộ chúng Giáo Đồ cấp Binh > Còn đây là
tiếng nói trong đầu Ngọc Cổ Thanh
‘Vậy là được thăng chức rồi!’
Ngọc Cổ Thanh hòa toàn không ngờ được, hai niềm vui lại đến quá nhanh và liên
tiếp đến như vậy, liền một lần nữa kích động đến rung cả giọng, thành khẩn hô
vang
“Tạ Chủ Thánh Ân!”
“Được rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa, đi làm việc đi!” Đăng Dương
tùy ý phất tay
“Giáo Chủ tại thượng, thần xin cáo lui!” Ngọc Cổ Thanh cung kính hành lễ một
lần nữa rồi nhanh chân rời đi.
Bởi vì đã được Giáo Chủ cho phép nên hắn cũng không quá mức câu nệ tiểu tiết
như đám người đi trước, thân ảnh vừa chuyển là tức khắc đạt đến tốc độ cực
hạn, tựa như một cái bóng mờ, phá không xé gió mà vun vút lao đi, chưa đến
mười giây thì đã không còn bóng dáng.
---------------