Giáo Chủ Vạn Tuế!


Người đăng: shennamasiro

< Là sao? Chẳng phải mới vừa rồi, ngài vẫn còn khen nó hay cơ mà? >

Đăng Dương cười đáp ‘AI… có lẽ ngươi đã hiểu nhầm ý ta rồi, cái thế lực mà ta
muốn, không phải là loại thế lực mà ngươi nghĩ’

< Ý ngài là… loại đó? >

‘Không sai!’ Đăng Dương gật đầu ‘Cái ta muốn chính là thế lực ngầm chứ không
phải là thế lực phơi bày lộ liễu trong ánh sáng chói chang’

‘Ta muốn người của ta có mặt ở khắp nơi, không ngừng mang vô số thông tin giá
trị về cho ta nhưng lại không muốn bất kỳ ai khác biết được sự tồn tại của nó
trên đời’

< Thì ra ngài muốn thành lập một tổ chứ gián điệp khổng lồ! > AI cuối cùng
cũng rút ra kết luận

Đăng Dương búng tay cái tách ‘Chính xác, chúng ta luôn luôn ở trong bóng tối,
vậy thì không cần lo sợ bị rơi vào tầm ngắm hay tư tâm của kẻ khác. Thay vào
đó, chính chúng ta mới là kẻ quan sát tường tận mọi việc, từ trong hắc ám,
vươn ra ma trảo của mình, khiến cho kẻ thù dù bị đánh đến gà bay chó sủa thì
cũng không thể biết được là ai ra tay’

‘Với lại, AI… ngươi nói xem, với sức mạnh thần dị của Cổ Nguyệt Mẫu Vương
Trùng, về sau, không cần ta phải cung cấp thêm trứng cổ trùng nữa, đám trùng
con vừa được ký sinh trong cơ thể đám người kia vẫn sẽ trưởng thành rồi tự
động phân chia, nhân bản chính mình thành vô số con trùng con khác’

‘Từ đó, nô lệ cũ sẽ không ngừng thu nạp thêm nô lệ mới, mở rộng quy mô lẫn sức
ảnh hướng của thế lực chúng ta lên đến vô hạn, từ từ thẩm thấu vào bên trong
các đại thế lực, cả lớn lẫn nhỏ bằng nhiều cách khác nhau, tạo thành một mạng
lưới gián điệp khổng lồ, đưa tất cả mọi thứ về dưới bàn tay khống chế của ta’

‘Đó là còn chưa kể đến, cấp độ của Cổ Nguyệt chính là Thú Vương hàng thật giá
thật, tức là chỉ đứng dưới Thần Rùa, mấy tên thủ lĩnh các đại thế lực kia, bao
gồm luôn các vị đường chủ đã đạt đến cảnh giới Độn Thiên của Tam Sơn Môn như
sư phụ ta, với tu vi thua kém xa lơ xa lắc đó của bọn họ thì làm sao có thể
nhận ra được, rằng người của bọn họ lại đang bị ta khống chế chứ?’

‘Thậm chí, đặt trường hợp một vài tên nô lệ vì làm việc quá lộ liễu mà bị nghi
ngờ, rồi đem ra nghiêm hình bức cung, mổ xẻ kiểm chứng thì cùng lắm là cho cổ
trùng tự bạo, hủy thi diệt tích mà thôi. Đến lúc đó, cho dù bọn chúng muốn
toàn tâm toàn lực, gắng sức điều ra thì cũng chẳng tìm được bất kỳ manh mối
khả dụng gì’

‘Nói tóm lại, thế lực ngầm này của ta, chỉ cần không dây dưa, đụng chạm tới
mấy tên Hoàng Vị chí cao vô tượng, những con quái vật còn mạnh mẽ hơn cả Cổ
Nguyệt Mẫu Vương Trùng kia, thì chính là vĩnh viễn nằm trong vùng an toàn
tuyệt đối!’

< Đúng là chủ nhân của ta, mỗi đường đi nước bước, mỗi kết hoạch đều được ngài
tính toán cực kỳ chi li và chu toàn đến vậy, thực sự rất tuyệt vời! >

< Tại cái đất Thập Quốc chi tranh này, Độn Thiên đã là cấp bậc đỉnh tiêm rồi,
muốn tìm ra một vị cường giả cảnh giới Độn Thiên thứ hai như Triệu Đà, xác
xuất là rất… rất nhỏ nếu không muốn nói là khó hơn lên trời. Và như vậy cũng
có nghĩa, thế lực ngầm trong tay ngài là bất diệt! >

‘Ha ha, không sai… chính là bất diệt!’

Đăng Dương cười phá lên tràn đầy sảng khoái

‘Vậy nên mới nói, từ bản chất thế lực mà ta hướng đến, cái tên Cổ Dương Môn
này là không ổn một chút nào’

< Vậy ngài nghĩ một cái tên như thế nào mới gọi là ổn? >

Đăng Dương thoáng ngẫm một chút rồi nói

‘Như ngươi đã nói… AI, tên ta là Đăng Dương, có nghĩa là mặt trời dâng cao,
vậy thì thế lực của ta cũng sẽ lấy mặt trời làm biểu tượng, tuy nhiên, đó
không phải là mặt trời vàng hay đỏ, mà là một vầng mặt trời đen, tượng trưng
cho hào quang hắc ám của thế lực ngầm’

‘Thêm vào đó, thế lực này chỉ phục vụ cho duy nhất một mình ta, dân hiến tất
cả để mang lại lợi ích cho ta, thế nên, nó cũng được xem như là một giáo phái,
thực thể tồn tại chỉ vì một người’

‘Vì thế, nó sẽ có tên là… Nhật Thực Thần Giáo’

‘AI, cái tên này, ngươi thấy thế nào?’

< Nhật Thực Thần Giáo – Giáo Chủ Đăng Dương, tên rất hay! >

< Vậy thì chủ nhân, ngài có muốn dùng cái tên Nhật Thực Thần Giáo để đặt tên
cho thế lực của mình không? >

‘Muốn!’ Không có lấy một giây do dự, Đăng Dương liền gật đầu

< Thế lực của ngài: Nhật Thực Thần Giáo đã được thành lập >

< Ngài đã nhận được kỹ năng – Thần Kỳ Hiệu Triệu >

< Ngài đã nhận được kỹ năng – Truyền Thụ >

< Ngài đã nhận được kỹ năng – Chiến Ý >

Đi cùng với âm thanh thông báo của AI, một màng hình thông tin ba chiều liền
hiện lên ngay trước mặt Đăng Dương

---o-o---

Nhật Thực Thần Giáo

Giáo chủ : Đăng Dương

Giáo đồ : 502 người

Phân bậc gồm

Tướng : 0

Tá: 0

Uý : 0

Sĩ : 0

Binh : 502

Chiếc lực đạt : Thế lực sơ đẳng

---o-o---

Nghe một lượt lời nói của AI, sao đó lại cẩn thận đọc bản thông tin thế lực
một lần, Đăng Dương như có điều suy nghĩ, hỏi

‘AI, mau giải thích gọn gàn cho ta về ba kỹ năng mới’

< Kỹ năng – Thần Ký Hiệu Triệu, dùng để triệu gọi bất kỳ hoặc tất cả Giáo Đồ
đến bên cạnh ngài trong chớp mắt, có thể xem như là một kỹ năng dịch chuyển đa
không gian >

< Kỹ năng – Chiến Ý, có hai công dụng chính…>

< Một là cường hóa Chiến Ý cho Giáo Đồ, tu vi của Giáo Chủ càng cao, chiến ý
cường hóa sẽ càng lớn >

< Hai là hấp thụ tất cả chiến ý của Giáo Đồ vào trong cơ thể để cường hóa lực
chiến của bản thân, số lượng Giáo Đồ càng đông, tỷ lệ cường hóa lực chiến càng
cao >

< Kỹ năng – Truyền Thụ, cho phép ngài truyền thụ cho Giáo Đồ những kỹ năng
cũng như công pháp, võ kỹ mà ngài đã học được, ngoại trừ kỹ năng huyết mạch,
tất nhiên rồi >

< Có thể xem Kỹ năng – Truyền Thụ này là một bản nâng cấp hoàn chỉnh của Quyền
năng - Truyền Thừa Tri Thức thuộc về Ngai Vàng Cửu Long >

< Nếu ta đoán không lầm, chính là nhờ vào cái Quyền năng vô cùng đặc biệt này
của Ngai Vàng Cửu Long, ngài mới có niềm tin đến thế về tương lai phong quang
vô hạn sau này của Nhật Thực Thần Giáo, đúng không? >

Đăng Dương tặc lưỡi, cười cười nói

‘AI, nói ngươi là con sâu đi guốc trong bụng ta quả là không sai, ha ha… đúng
vậy, chính là vì có Quyền năng này, ta mới đi thu thập cái đám ô hợp kia về
dưới trướng, chứ nếu không, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mắt đến cái bọn không
chút tương lai, mang sao quả tạ như chúng sao?’

‘Được rồi, trước không nhắc đến đám đó vội, ngươi giải thích cho ta về cách
thức phân chia cấp bậc trong giáo đi, hình như… ta thấy nó giống với quân hàm
trong quân đội hơn là giáo phái đấy. Bất quá, mấy cái cấp Binh, Sĩ, Úy, Tướng
thì ta còn biết chứ Tá là cái quỷ gì vậy?’

< Cái này ta cũng không rõ, chỉ biết là khi thiết kế ra hệ thống Thần Ma, ‘chủ
nhân đầu tiên’ đã mặc định như vậy rồi. Mấy cái tôn hiệu Tân Binh, Đặc Công,
Tinh Anh mà ngài nhận được khi đạt cấp 4, cấp 10 và cấp 20 cũng là như vậy,
vĩnh viễn bất di bất dịch, không thể xửa đổi >

‘Oh, ra là vậy! Mà thôi, cũng chẳng quang trọng, nếu nó đã thế thứ cứ theo đó
mà gọi đi’

Đăng Dương dễ dàng chấp nhận quy định bất thành văn của hệ thống với vẻ không
để ý lắm, sau đó nhanh chóng đưa mắt đến hàng chữ cuối cùng trong bản thông
tin mà gặng hỏi

‘Vậy… cái ‘Chiến lực đạt: Thế lực sơ đẳng’ này có nghĩa gì? Là phân cấp thế
lực thông qua lực chiến tổng thể à?’

< Đúng như vậy, thưa chủ nhân. Mặc dù hiện tại, số lượng Giáo Đồ của Nhật Thực
Thần Giáo đã đạt đến 500 người nhưng đại đa số đều chỉ có tu vi Võ Giả và Võ
Sư, Võ Tướng thì đếm được trên đầu ngón tay, chiến lực tổng thể… thực sự là
yếu đến mức thảm thương >

Nghe AI nhận xét cay đắng như vậy, Đăng Dương lại chẳng cảm thấy có gì là mất
mặt, cười nhạt nói

‘Yếu hay không yếu, đối với ta cũng không quan trọng, chẳng qua chỉ là viên
gạch đặt nền móng đầu tiên mà thôi. Lại nói, mấy đại thế lực như Tam Sơn Môn,
Phiêu Miễu Động thì sẽ có đẳng cấp như thế nào nếu ứng theo cách phân bậc của
Thần Ma hệ thống?’

< Nếu chỉ xét phân môn của Tam Sơn Môn ở Hoang Mạc Tây Nguyên và Phiêu Miễu
Động, thì thế lực trung-thượng đẳng sẽ là vị trí của bọn họ. Còn nếu xét tổng
thể Tam Sơn Môn với đầy đủ Tam Sơn và Cửu Đường thì sẽ được xếp vào hàng thế
lực thượng đẳng >

‘Ra là vậy, ta hiểu rồi!’ Đăng Dương gật gù mặt nạ quỷ rồi phủi mông đứng đậy,
có phần lười biếng nhìn xuống đám đông vẫn còn đang quỳ rạp bên dưới, phất tay
nói

“Tất cả đứng lên đi!”

“ĐA TẠ CHỦ NHÂN!” Một tiếng đồng thanh hô vang trời.

Đợi mãi mới được bóng người áo đen mà giờ đây đã là chủ nhân của bọn họ cho
phép đứng dậy, sắc mặt đám võ giả, tên nào tên nấy cũng đều hiện rõ nét thở
phào nhẹ nhõm.

Bị cổ trùng ký sinh vào đại não, trói chặt linh hồn, tất cả bọn họ đều biết
rõ, tuy rằng vẫn giữ được suy nghĩ và nhận thức như bình thường nhưng thực ra,
bọn họ đều đã trở thành nô lệ của kẻ kia. Không thể phản bội cũng như không
thể phản kháng, mạng sống của bọn họ đã không còn là của bọn họ nữa rồi, vận
mệnh của nọ, từ nay cho đến vĩnh viễn sau này, chỉ thuộc về chủ nhân đáng
kính.

Tuy nhiên, bị lệ thuộc vào chủ nhân, thực ra cũng không phải là chuyện gì quá
xấu, có thể giữ lại cái mạng cho đến tận bây giờ và đặc biệt là vẫn tiếp tục
được sống, đối với những kẻ từng cận kề cái chết như họ là đã quá tốt rồi, còn
có thể trông mong gì hơn nữa chứ?

Huống chi, tại thời khắc khi mà cổ trùng thiết lập liên kết kí sinh vào não
bọn họ, đưa tất cả về dưới sự trị vì của chủ nhân, bọn họ cũng đã thông qua đó
mà cảm nhận được sự khủng bố quá sức tưởng tượng của người ấy.

Đó là một cỗ sức mạnh mà bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được từ bất kỳ ai, dù
cho là những cường giả Độn Thiên đứng đầu Thập Quốc, hơi thở hùng hồn đó, khí
tức siêu phàm đó, sự tàn bạo, lạnh lùng và cả cái dã tính bất trị đó, nó là
một thứ gì đó quá cao… cao đến nổi họ không thể nhìn thấy, gần như sánh ngang
với trời.

Được làm việc dưới trướng một chủ nhân cường đại như vậy, dù có là nô lệ thì
đã làm sao? Chỉ cần làm việc tốt, khiến cho chủ nhân hài lòng hay thậm chí là
vui vẻ, đám võ giả bất nhập lưu như bọn họ còn sợ không có tương lai hay sao?

Nói đùa chứ, chỉ cần vị chủ nhân cao cao tại thượng đó tiện tay ban phát một
ân huệ nhỏ, vậy thì cũng đủ để bọn họ tiêu sài cả đời rồi. Mất đi tự do nhưng
có được sức mạnh, địa vị và quan trọng nhất là một chỗ dựa cực kỳ vững chắc,
cuộc làm ăn này, hoàn toàn không lỗ một chút nào, nếu như không muốn nói là
lời to.

Đợi đến khi tất cả thuộc hạ đều đứng lên, Đăng Dương mới cất giọng nói, thanh
âm không to và thậm chí hắn còn không cố ý nói to, thế nhưng lời nói của hắn
vẫn vang vọng như tiếng thần chuông trong đầu đám người.

“Nghe rõ đây, kể từ hôm nay, các ngươi sẽ là người của Nhật Thực Thần Giáo
dưới danh xưng Giáo Đồ. Và ta… chính là Giáo Chủ chí cao vô thượng mà các
ngươi phải phụng sự, hiểu chưa!”

“CHÚNG THUỘC HẠ, BÁI KIẾN GIÁO CHỦ!”

Không hề có lấy một chút do dự, năm trăm con người một lần nữa nhất tề quỳ rạp
xuống đất, đồng thanh hô vang tiếng gọi thành kính từ sâu trong linh hồn.

“Được rồi, đứng lên đi, ta vẫn còn một số việc nữa cần nói rõ cho các ngươi”

“Dạ, GIÁO CHỦ!” Lại một tiếng hô đồng thanh và tất cả đều đứng lên, sống lưng
người nào người nấy đều thẳng tắp như trường thương, nghiêm trang vô cùng

Nhìn biểu hiện cực kỳ hợp nhãn của đám thuộc hạ, Đăng Dương thoáng mỉm cười
hài lòng, nói

“Đã là người của Nhật Thực Thần Giáo, vậy thì các ngươi cũng nên biết Giáo Quy
của bổn giáo”

“Thứ nhất, tuyệt đối không được để cho bất kỳ người ngoài nào biết về sự tồn
tại của Nhật Thực Thần Giáo dưới mọi hình thức, nếu không có sự cho phép của
ta!”

“RÕ!”

“Thứ hai, nghiêm cấm tuyệt đối hành vi tàn sát, đấu đá lẫn nhau giữa các Giáo
Đồ!”

“RÕ!”

“Thứ ba, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên!”

“RÕ!”

“Rất tốt, Nhật Thực Thần Giáo của ta không giống với các thế lực khác, chỉ có
duy nhất ba Giáo Quy này mà thôi, mong là tất cả các ngươi sẽ theo đó mà thực
hiện, mà chắc là các ngươi cũng không thể không nghe theo được đâu, bởi vì…
mệnh lệnh của ta là Tuyệt Đối!”

RẦM!!! Chúng Giáo Đồ nhận mệnh quỳ xuống, cung kính hô to

“GIÁO CHỦ ANH MINH, NHẬT THỰC THẦN GIÁO VĨNH SINH VÔ ĐỊCH!”

“Tất cả đứng lên, tiếp theo, ta sẽ cho các ngươi biết nhiệm vụ của mình là gì”
Đăng Dương phất tay nói

“DẠ, GIÁO CHỦ!” Cả đám lại đứng nghiêm, thái độ trang trọng đến tận cùng

“Sau khi trở về từ phế khu Cổ Loa… à mà tiện thể nói luôn, kể từ hôm nay, tòa
thành nguy nga tráng lệ trước mắt các ngươi chính là Đại Thánh Thành của Nhật
Thực Thần Giáo chúng ta, nơi mà Giáo Chủ của các ngươi, cũng chính là ta trị
vì, đã rõ chưa?”

“GIÁO CHỦ VẠN TUẾ, NHẬT THỰC THẦN GIÁO VĨNH VIỄN BẤT DIỆT, ĐẠI THÁNH THÀNH
XỨNG DANH CỰC LẠC NHÂN GIAN!”

Ngay khi Đăng Dương vừa dứt lời, năm trăm Giáo Đồ lại rầm rậm quỳ xuống, nhất
tời gân cổ hét vang câu khẩu hiệu mà bọn họ cho là trâu bò nhất, xứng đáng
nhất đối với Giáo Chủ của bọn họ, vị thần minh đã siêu việt tất cả trần thế
nhân gian.

Đứng trên mây trắng, Đăng Dương thu hết toàn bộ hành động thành kính thái quá
của đám võ giả mà có chút đau đầu miết trán, mẹ kiếp, từ nãy đến giờ, hắn đã
nói mấy lần câu đứng lên rồi ấy nhỉ?

“Đám các ngươi không cần đứng lên nữa, cứ quỳ yên ở đó mà nghe ta nói đi!”
Mang tâm tình khó chịu, Đăng Dương lạnh giọng nói

“TUÂN LỆNH GIÁO CHỦ!” Lại một tiếng hô to rung trời.

---------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #362