Tiếp Viện


Người đăng: shennamasiro

Phạm Liên Hoa rời đi chưa được bao lâu, trong tiểu viện lại xuất hiện một bóng
người.

Sau khi nhờ Liên Hoa Tiên Tử luyện chế thành công viên Bộc Tướng Đan có phẩm
chất cực cao lên đến bảy thành, Tôn Trọng Nghĩa liền đóng cửa bế quan ròng rã
suốt hai ngày hai đêm, rốt cuộc cũng thành công hủy bỏ phong ấn tu vi, đột phá
cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, từ đó… hóa giải hoàn toàn quái độc ‘Ba Mươi Năm
Diệt Tướng’ trong người, giữ lại mạng sống trong đường tơ kẻ tóc.

Trong cơn hoan hỉ khôn cùng, mặc dù biết rõ là trời đã sắp tối, thế nhưng Tôn
Trọng Nghĩa vẫn quyết đi bái kiến Liên Hoa Tiên Tử, một là để báo tin mừng,
hai là muốn cảm tạ đại ân tái sinh lần nữa của nàng.

Nào ngờ, sau khi đến nơi, không chỉ Liên Hoa Tiên Tử chẳng có nhà, mà đến cả
Phạm lão lẫn tiểu cô nương Ôn Bích Thảo cũng đều chẳng thấy đâu, cả tiểu viện
thơm hương linh dược, dưới trời chiều lại lộ vẻ cô quạnh và thê lương khó tả.

Nhìn cảnh tượng này, không hiểu vì sao, trong lòng Tôn Trọng Nghĩa lại cảm
thấy có điều gì đó không hay.

Bất quá, cảm giác chỉ là cảm giác, dù không có người thì cũng không thể nghi
thần nghi quỷ được.

‘Xem ra là mình tới không đúng lúc, vẫn là quá vội vàng. Không biết Liên Hoa
Tiên Tử đã đi đâu, bây giờ nếu mà đứng chờ ở đây, e rằng vừa tốn thời gian lại
vô cùng bất lịch sự, thậm chí còn có thể dọa sợ Liên Hoa Tiên Tử vì sự xuất
hiện quá đường đột của mình’

‘Thôi thì cứ tạm thời trở về, đến sáng hôm sau thì đến sớm cầu kiến, tiện thể
cũng chuẩn bị một phần đại lễ để cảm tạ ơn cứu mạng, như vậy mới đúng là phải
phép!’

Nghĩ trong lòng là như vậy, Tôn Trọng Nghĩa liền không chần chừ nữa, ngay tức
khắc vận đấu khí xuống chân, chuẩn bị thi triển thân pháp để rời đi.

Tuy nhiên, đúng vào lúc hắn chuẩn bị vận khí, dư quang nơi khóe mắt lại chợt
nhìn thấy một đồ vật bất thường, đó chính là một con dao găm… không, phải nói
là một thanh phi đao mới đúng, đang nằm lăng lốc trên chiếc bàn đá duy nhất
trong tiểu viện.

‘Hửm, sao lại có phi đao ở đây?’

Ôm trong lòng sự tò mò cùng với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ lâu năm, Tôn
Trọng Nghĩa nhận thấy, cảm giác không hay của mình càng lúc càng đúng.

Nhanh chân đi đến bên cạnh bàn đá, Tôn Trọng Nghĩa cầm thanh phi đao lên, cẩn
thận nhìn qua một lượt rồi lập tức dừng lại trên cái ống sắt trống rỗng ở phần
chuôi đao.

‘Phi đao chứa mật thư?’

Chỉ cần liếc nhẹ qua một cái, Tôn Trọng Nghĩa liền nhận ra, công dụng đặc
trưng của thanh phi đao đầy nghi vấn này.

Đã biết là ‘phi đao chứa mật thư’ vậy thì chắc chắn sẽ có mật thư đâu đó gần
đây, do đó, hắn bắt đầu dò la tứ phía, cẩn thận kiểm tra toàn bộ trên dưới,
trái phải khắp tiểu viện một lần, cuối cùng cũng tìm thấy một mảnh giấy nhỏ
nằm dưới một gốc linh dược trong vườn, chắc có lẽ là do gió thổi bay đến đây.

Cẩn thận nhặt mảnh giấy lên, Tôn Trọng Phía phủi sơ một chút bùn đất dính bên
trên rồi mở ra đọc.

Đột nhiên… bùm… từ người Tôn Trọng Nghĩa bổng bùng lên dao động đấu khí cực kỳ
mạnh mẽ, sát ý lẫm nhiên hiện rõ trong ánh mắt. Ở cái trấn Lạc Ngôn nho nhỏ
này, vậy mà lại có người dám gây bất lợi với Liên Hoa Tiên Tử, đại ân nhân cứu
mạng của hắn đồng thời cũng là tín ngưỡng của vô số người dân.

Điều này là không thể tha thứ!

Cơn giận bộc phát trong nháy mắt nhưng rồi rất nhanh, nó đã được Tôn Trọng
Nghĩa kiếm soát trở lại. Là một tên tán tu lăn lộn sống chết qua bao năm, hắn
biết rõ, càng là lúc nguy cấp thì càng phải giữ vững tĩnh táo, tuyệt đối không
thể xao động mà làm việc theo cảm tính, nếu không, không những không thể giải
quyết được vấn đề mà còn tự đưa chính bản thân mình vào chỗ chết.

Việc hắn cần làm hiện nay, trước hết là phải phân tích tình hình cái đã.

‘Đầu tiên, theo những gì trong mật thư viết, vậy thì tiểu cô nương Ôn Bích
Thảo đã bị một kẻ nào đó bắt cóc và hiện đang giấu trong mỏ quặng bỏ hoang ở
phía nam trấn Lạc Ngôn. Biến nàng thành mồi cầu để dẫn dụ Liên Hoa Tiên Tử
đến’

‘Rõ ràng, mục tiêu ở đây chính là Liên Hoa Tiên Tử mà không phải tiểu cô nương
Ôn Bích Thảo’

‘Vì thế cho nên, trong khoảng thời gian kể từ lúc bị bắt đến khi Liên Hoa Tiên
Tử đến đó, tính mạng của Ôn Bích Thảo sẽ được bảo toàn’

‘Thứ hai, hiện giờ ở nơi này không có ai, nhưng việc buôn bán bên ngoài đại
sảnh vẫn diễn ra vô cùng bình thường và không một ai bị náo loạn vì tin tức Ôn
Bích Thảo đã bị bắt cóc’

‘Do đó, có thể giả định rằng, cả Phạm lão lẫn Liên Hoa Tiên Tử đều đã âm thầm
lên đường cứu người, hoặc cũng có thể, vì điều kiện bên trong mật thư, Liên
Hoa Tiên Tử đã tự đi một mình, còn Phạm lão thì bận việc riêng nên không có
mặt ở đây’

‘Nếu là trường hợp một, Phạm lão song hành cùng Liên Hoa Tiên Tử, vậy thì là
tốt nhất. Tuy chỉ mới gặp vài lần, thế nhưng cũng đủ để hắn nhìn ra, tu vi của
Phạm lão là nằm trong khoảng từ Võ Tướng sơ cấp đến trung cấp, thuộc về tầng
đỉnh ở trấn Lạc Ngôn, đối phó với vài ba tên bắt cóc tầm thường, có lẽ là dư
sức’

‘Còn nếu là trường hợp hai, Liên Hoa Tiên Tử chỉ đi một mình, với tu vi võ đạo
chỉ mới đạt đến Võ Giả cao cấp của nàng, thuần túy chỉ là đi nộp mạng mà thôi.
Thật sự là vô cùng nguy hiểm!’

‘Không được, mặc kệ là trường hợp nào, Liên Hoa Tiên Tử chính là đại ân nhân
của mình, về tình về lý, mình đều phải bảo vệ nàng’

‘Tốt, không thể chậm trễ nữa, hiện tại lập tức lên đường, mong là mọi việc còn
chưa quá muộn!’

Mất chưa đến mười giây để phân tích từ đầu đến đuôi câu chuyện, Tôn Trọng
Nghĩa đã đưa ra kết luận cuối cùng, tiếp đó thì tất nhiên là không dám có một
chú do dự, hắn tức khắc bộc phát toàn bộ tu vi Võ Tướng sơ cấp vừa mới đột phá
không lâu, điên cuồng thi triển thân pháp, dùng tốc độ nhanh nhất của bản
thân, lao vun vút qua hàng loạt nóc nhà nhấp nhô trập trùng, thẳng tiếng hướng
nam.

……….

Dùng trên dưới hai phút để ra khỏi thành, sau đó lại tiếp tục lao đi với tốc
độ chóng mặt, hơn nữa, không sử dụng đường lớn mà là chạy tắt ngang qua rừng
cây rậm rạp, khiến cho đám dã thú vô tội trong rừng được một phen gà bay chó
sủa, hỗn loạn vô cùng.

Cứ thế cắm đầu chạy mãi, chạy mãi cho đến phút thứ mười lăm kể từ khi bắt đầu,
Tôn Trọng Nghĩa rốt cuộc cũng đã có thể thờ phào ra một hơi nhẹ nhõm vì nhìn
thấy bóng lưng quen thuộc không xa.

“Liên Hoa Tiên Tử, xin đợi một chút!”

Đang chạy hết tốc lực, bổng dưng lại nghe thấy được tiếng gọi từ sau lưng,
Phạm Liên Hoa không cần ngoái đầu lại nhìn thì cũng thừa biết người đến là ai.

“Thì ra là Tôn tiên sinh, hai ta gặp nhau ở đây cũng thật là trùng hợp!” Nàng
cao giọng đáp lại, tuy nhiên cước bộ một chút cũng không dừng, bạch bạch đạp
lên lá khô, băng băng lao thẳng về phía trước.

Thấy Liên Hoa Tiên Tử nghe rồi đáp trả nhưng không hề dừng lại, Tôn Trọng
Nghĩa cũng không lấy làm lạ, chỉ cần không phải bị mù thì nhìn vào liền biết,
nàng ấy đang vô cùng lo lắng cho an nguy của tiểu cô nương Ôn Bích Thảo, chạy
cứu người còn lo chạy không kịp, làm sao dám ngừng lại nói chuyện đàng hoàn
cho được.

Chỉ lạ một điều là, nếu lo lắng đến thế, tại sao hắn lại không hề nhìn ra bất
kỳ nét lo lắng nào trên gương mặt kiêu sa ấy nhỉ, thậm chí đến cả việc yêu cầu
giúp đỡ từ hắn, nàng ta cũng không thèm nói đến.

Bất quá, trong tình huống nguy cấp như chỉ mảnh treo chuông hiện nay, Tôn
Trọng Nghĩa cũng không hơi đâu mà đi quan tâm đến chuyện kỳ lạ này.

Nhờ vào tốc độ vượt trội, chẳng mấy chốc, hắn đã bắt kịp Liên Hoa Tiên Tử, sau
đó thì tự động thả chậm cước bộ lại để ngang bằng với tốc độ của nàng, vừa
chạy vừa nói

“Không phải là trùng hợp, chuyện Ôn cô nương bị bắt cóc, Trọng Nghĩa cũng đã
biết rồi, vậy cho nên mới cố ý đuổi theo đến đây, giúp đỡ Liên Hoa Tiên Tử
giải cứu nàng ấy”

“Vậy là Tôn tiên sinh đã đọc được tin nhắn đó?” Phạm Liên Hoa không có vẻ gì
là ngạc nhiên, tuy vẫn nói chuyện bình thường nhưng hai mắt luôn nhìn thẳng về
phía trước, tùy theo địa hình mà hai chân liên tục thay đổi bộ pháp thích hợp,
không ngừng lao đi vun vút như tên bắn.

“Đã đọc được!” Tôn Trọng Nghĩa nghiêm trang gật đầu “Chỉ là, một mình Liên Hoa
Tiên Tử đi cứu người như vầy, quả thật là hết sức xung động, cực kỳ nguy hiểm.
May là ta tới kịp, nếu không thì…”

Phạm Liên Hoa nhàn nhạt nói “Nếu đã đọc rồi, vậy thì Tôn tiên sinh chắc cũng
hiểu, nếu như ta hưng sư động chúng truy tìm, không những không cứu được Thảo
Thảo mà còn trực tiếp đưa nàng vào chỗ chết”

Tôn Trọng Nghĩa cau mày nói “Thế nhưng, Liên Hoa Tiên Tử đi giải cứu một mình
thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết?”

Phạm Liên Hoa không cho là đúng, nói “Ai nói với Tôn tiên sinh là ta đi giải
cứu một mình chính là tự đâm đầu vào chỗ chết?”

“Vậy chẳng lẽ là không?” Tôn Trọng Nghĩa có chút mơ hồ khó hiểu “Với tu vi chỉ
mới chỉ đạt đến Võ Giả cao cấp của Liên Hoa Tiên Tử, đối phó với một hai Võ
Giả bình thường thì còn được, tuy nhiên, để đối phó với bọn bắt cóc gan to
bằng trời này, e là vẫn xa xa không đủ”

“Hay là thế này đi, Liên Hoa Tiên Tử không cần đi nữa mà cứ an tâm đứng đợi ở
đây, Trọng Nghĩa sẽ thay Tiên Tử đi cứu Ôn cô nương. Hiện tại, độc tố trong
người ta đều đã được hóa giải hoàn toàn, tu vi cũng đột phá đến Võ Tướng sơ
cấp, chắc chắn là sẽ không làm nhục mệnh”

Phạm Liên Hoa liếc nhẹ ánh mắt, điềm nhiên đáp “Không được, như thế vẫn là quá
nguy hiểm. Tôn tiên sinh dù đã đột phá thành công nhưng song quyền vốn không
địch lại tứ thủ. Nếu để người cảnh giới của bọn chúng nhận ra kẻ đến là Tôn
tiên sinh mà không phải là ta, vậy thì tính mạng của Thảo Thảo sẽ khó mà bảo
toàn”

“Nhưng mà…” Tôn Trọng Nghĩa định tiếp tục lên tiếng thì đã bị Phạm Liên Hoa
cắt lời

“Tôn tiên sinh, không cần nhiều lời nữa! Nếu tiên sinh đã thật lòng muốn giúp
ta giải cứu Thảo Thảo, vậy thì cứ thế này đi…”

“Hai người chúng ta sẽ giữ khoảng cách với nhau là một cây số, ta chạy ở đằng
trước còn tiên sinh thì sẽ âm thầm theo sau. Như vậy, một là không làm cho đám
bắt cóc kia nghi ngờ, hai là tiên sinh có thể vượt lên ứng cứu ta bất cứ lúc
nào, tiên sinh thấy sao?”

“Một cây số… trong rừng cây rậm rạp, với khoảng cách này… chỉ sợ là khó lòng
thấy rõ, dù là đối với ta hay đối với bọn bắt cóc kia thì cũng như vậy. Tuy
nhiên, Trọng Nghĩa vừa hay lại có luyện một môn võ kỹ thần kỳ, cho phép nghe
rõ được tiếng động ở khoảng cách xa, dựa vào nó để xác định tình huống của
Liên Hoa Tiên Tử, chắc là… không khó… lắm”

Tôn Trọng Nghĩa suy nghĩ đắng đo một hồi thì dứt khoát gật đầu.

“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, chỉ là, nếu như thật sự gặp phải nguy
hiểm, mong Liên Hoa Tiên Tử không nên tự ý ra tay mà hãy đợi Trọng Nghĩa đuổi
đến, có được không?”

Sau khi trao đổi vài câu, hắn đã biết, muốn lay chuyển quyết định của Liên Hoa
Tiên Tử là hoàn toàn không thể, vậy cho nên cũng chỉ có thể làm theo ý nàng mà
thôi. Với lại, khoảng cách một cây số, tuy đôi mắt của hắn không thể nhìn rõ
nhưng với tốc độ của hắn, tốc độ của một Võ Tướng sơ cấp thì không nhằm nhò
gì, mất chưa đến vài giây là sẽ vượt qua.

Thấy Tôn Trọng Nghĩa đã đồng ý, Phạm Liên Hoa liền hài lòng gật đầu “Tốt!”

“Với lại, một điều nữa, sau khi ta tiến vào mỏ quặng, Tôn tiên sinh không cần
nóng vội hành động, tránh bức dây động rừng, khiến cho Thảo Thảo rơi vào nguy
hiểm. Đợi sau khi ta xác định vị trí chính xác cũng như tình trạng của nàng
rồi, tất sẽ tung ám hiệu cho tiên sinh, hoặc là nếu qua năm phút mà vẫn chưa
nhận được ám hiệu của ta thì tiên sinh mới xông vào, được chứ?”

“Được, cứ làm theo ý của Liên Hoa Tiên Tử!” Tôn Trọng Nghĩa trầm giọng đáp

------------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #354