Ngươi Là Cái Thá Gì?


Người đăng: shennamasiro

Vì Ôn Bích Thảo tấn công quá bất ngờ, hơn nữa còn đang trong lúc không hề
phòng bị, An Lan Thành Tuấn ngay tức khắc trúng phải một cái bộp tai rời giáng
vào mặt mà thiếu điều cắm đầu xuống đất, loạn choạng lùi ra sau năm sáu bước
chân mới miễn cưỡng đứng lại được.

“Công tử, ngài không sao chứ?” Tên đội trưởng đội hộ vệ An Lan gia vội vàng đỡ
lấy An Lan Thành Tuấn

An Lan Thành Tuấn bưng một bên má phải đau rát sưng đỏ, sắc mặt sửng sốt tràn
ngập vẻ không thể tin nổi, hắn… đại công tử của An Lan gia lại bị một ả nha
đầu ti tiện bạt tai ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước hàng trăm ánh mắt
của người đời.

Điều này là không thể chấp nhận!

Với một cơn nộ khí xung thiên, An Lan Thành Tuấn lúc này đếch cần quan tâm
hình tượng Bạch Công Tử phong lưu tiêu sái của mình nữa, khuôn mặt hắn biến
dạng đến đáng sợ, thể hiện sự giận giữ khôn cùng mà điên cuồng quát to

“Ngươi… một con tiện tì như ngươi lại dám đánh ta… người đâu… các ngươi còn
chờ mịa gì nữa… mau bắt ả lại cho ta!”

“Rõ, đại công tử!” Mấy chục tên hộ vệ An Lan gia liền đồng thanh đáp lời, sau
đó, một đám hơn hai mươi người nhao nhao tuốt ra binh khí của mình, nhắm vào
Ôn Bích Thảo đang đứng ngay bên cạnh Phạm Liên Hoa mà ào ạt lao tới như lang
như hổ”

Thế nhưng, còn không để cho bọn chúng kịp thời nhào đến, Phạm Liên Hoa đã bước
đến trước một bước, tựa như một tấm khiên chắn che chở cho Ôn Bích Thảo ở phía
sau, lạnh giọng nói, thanh âm tuy không to nhưng vọng khắp toàn trường

“Để ta xem, ai dám!”

Thấy Liên Hoa Tiên Tử đứng ra, đám hộ vệ An Lan gia chỉ có thể bất đắc dĩ
ngừng cước bộ lại, người nhìn ta, ta nhìn người, hoàn toàn không biết phải làm
sao.

Đối phó với một con tiện tì hèn mọn, bọn họ tất nhiên không hề có một chút do
dự, bắt thì bắt thôi, tuy nhiên, người đang đứng trước mặt bọn họ giờ đây lại
là Liên Hoa Tiên Tử, một vị Luyện Dược Sư cao cấp thiên tài, người được cả
trấn Lạc Ngôn hết mực tôn sùng, ca ngợi, làm sao mà bọn họ dám đụng vào đây.

Nếu lỡ như làm nàng bị thương, vậy thì bọn hắn cứ ở đó mà ăn cho hết, bán nhà
bán cửa cũng chưa chắc đã bồi thường nổi, thậm chí là mất mạng.

Thấy Phạm Liên Hoa thế nhưng lại đứng ra bảo vệ cho Ôn Bích Thảo, An Lan Thành
Tuấn liền híp lại đôi mắt nguy hiểm, lời lẽ đầy tính chất vấn

“Liên Hoa, nàng làm như vậy là có ý gì? Chả nhẽ nàng muốn bao che cho ả, kẻ
dám bạt tai đại công tử của An Lan gia? Nàng có biết làm như thế là chính diện
khiêu khích uy nghiêm của An Lan gia chúng ta hay không?”

Phạm Liên Hoa không thèm điếm xỉa, lạnh nhạt nói

“Uy nghiêm của An Lan gia? Bộ ngươi tưởng An Lan gia của ngươi hùng mạnh lắm
sao?”

Lúc này, Ôn Bích Thảo cũng thò đâu ra, làm mặt quỷ trêu tức An Lan Thành Tuấn
rồi hung hăng nói

“Này, An Lan gia các ngươi đúng là một lũ mặt dày, đầu tiên là chặn cửa không
cho Bách Dược đường chúng ta làm ăn buôn bán, gây tổn hại đến lợi ích cũng như
chậm trễ tiến trình tu luyện của vô số người. Đây là cái tội thứ nhất!”

“Ngươi, An Lan Thành Tuấn, rõ ràng ngươi tự mình đa tình, mơ mộng viễn vông
rằng Liên Hoa Tiên Tử của chúng ta thầm thương trộm nhớ ngươi mà bày ra cái
trò trời ơi đất hỡi này, để rồi sau khi Liên Hoa tỷ tỷ thật lòng từ chối thì
lại đâm ra tức giận”

“Ta nói thật, bộ ngươi bị khùng hả, hay thần kinh có vấn đề, chẳng lẽ ngươi
thích người ta thì người ta bắt buộc phải thích lại ngươi hay sao? Ở đâu ra
cái đạo lý chó má này vậy? Ngươi ảo tưởng sức mạnh đến điên luôn rồi à? Đây là
cái tội thứ hai!”

“Còn nữa, tỏ tính thất bại thì kệ mịa ngươi chứ, ngươi tức giận thì kệ mịa
ngươi chứ, chúng ta đã lười quan tâm đến ngươi rồi, cái đó người ta gọi là
chừa lại mặt mũi, sau này dễ nói chuyện đó, có biết không? Thế nhưng ngươi thì
sao, tự mình gây ra thì tự mình chịu đi chứ, bộ tất cả những việc này là do
chúng ta gây ra cho ngươi à, vậy mà lại dám trắng trợn buông lời đe dọa Liên
Hoa Tiên Tử của chúng ta. Đây là cái tội thứ ba!”

“Ngươi tự nhìn lại bản thân mình đi, ngươi là cái thá gì chứ? Chỉ mà một Võ Sư
trung cấp nho nhỏ mà thôi, vậy mà dám buông lời lẽ bất kính với Luyện Dược Sư
cao cấp, ai cho ngươi cái can đảm này?”

“Ta nói cho ngươi biết, dù cho có là cha của ngươi, gia chủ An Lan gia – An
Lan Khánh đến đây thì cũng phải nể mặt Liên Hoa Tiên Tử bốn phần đó, còn
ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một tên công tử quèn thuộc về bậc con bậc cháu
mà thôi, đúng là cái đồ mất dạy! Chẳng lẻ ở nhà, cha ngươi chưa dạy ngươi mấy
cái quy tắc này hay sao? Đây là cái tội thứ tư!”

Ôn Bích Thảo một khi đã nói chính là nói ra một tràng, bắn đạn liên thanh ‘bùm
bùm chíu chíu’, hơn nữa còn là lý lẻ đầy mình, giọng điệu hiên ngang, làm sao
cũng không thể phản bác lại được.

Thế nên, An Lan Thành Tuấn bị nàng chửi thì cũng chỉ có thể đứng im chịu trận,
dù muốn bật lại cũng không kiếm ra chỗ nào để bật, đúng là có khổ mà không nói
được, có rắm mà không thể phóng.

Đến cuối cùng, khi mà cơn tức trong lòng đã lên đến đỉnh điểm, không nhịn được
nữa, hắn ta liền rống lên như dã thú, tu vi Võ Sư trung cấp ầm ầm bạo nổ,
cuồng quét bát phương

“ĐỦ RỒI! Nếu ngươi dám nói một lời nữa, có tin ta sẽ ngay lập tức xé xác ngươi
ra hay không?”

Bị uy thế phi thường cường đại của An Lan Thành Tuấn trực tiếp uy hiếm, Ôn
Bích Thảo không khỏi có chút rung sợ mà thụt cổ co đầu, tuy nhiên, sau khi
nhìn đến bóng lưng mảnh khảnh nhưng lại như ngọn thái sơn sừng sững trước mặt,
nỗi sợ trong lòng nàng liền biến mất không còn tăm hơi.

Một lần nữa lấy lại can đảm, Ôn Bích Thảo phùng mang trợn má quát to

“Cái gì, đó… mọi người nhìn đi, ha ha… hắn ta thẹn quá hóa giận rồi, thẹn quá
hóa giận rồi!”

“Bị ta nói trúng tim đen rồi chứ gì?”

“Đúng là nhục mặt, há há há… há há há… há há há há…”

Tiếng cười thanh thoát nhưng chứa đầy sự châm chọc, tựa như một thanh kiếm sắc
nhọn, lạnh lùng đâm thẳng vào tim An Lan Thành Tuấn, đem một chút tự trọng còn
lại của hắn, hoàn toàn đạp đổ.

Lòng tự trọng bị chà đạp đến mức tận cùng, An Lan Thành Tuấn rốt cuộc cũng
giận quá mất khôn, bất chấp tất cả mà lao thẳng vào Phạm Liên Hoa với ánh mắt
hiện rõ sự lăng lệ, tựa như nếu nàng không biết điều tránh ra, hắn cũng sẽ
không ngại xuống tay với nàng.

“Tao giết mày, con đ* khốn nạn!”

Ngay khi An Lan Thành Tuấn chuẩn bị tung người nhào lên, Phạm Liên Hoa đã nhìn
thắng vào đám hộ về và nhất là tên đội trưởng đội hộ vệ An Lan gia, lạnh giọng
tuyên bố

“Nếu như hôm nay mà nàng mất một sợi tóc, Bách Dược Đường sẽ chấm dứt toàn bộ
giao dịch với An Lan gia, tất cả đơn hàng sẽ bị cưỡng chế xóa bỏ và không hoàn
lại tiền đặt cọc, đồng thời, Bách Dược Đường cũng ngay lập tức ban hành Lệnh
Phong Sát hướng đến An Lan gia và tất cả những người liên quan đến An Lan gia”

Rầm! Một tiếng sấm rạch ngang bầu trời, nhấn chìm toàn bộ những người có mặt ở
nơi đây vào đại dương sợ hãi.

‘Lệnh Phong Sát’ mệnh lệnh nguy hiểm và tàn độc nhất thế gian.

Nói nôm na cho dễ hiểu thì chính là đuổi tận giết tuyệt, không chừa lại bất kỳ
đường sống nào.

Phong sát một dòng họ chính là giết sạch dòng họ đó. Phong sát một tông môn là
cho tông môn đó biến mất khỏi bản đồ thế lực.

Hiện tại, Bách Dược Đường ra lệnh phong sát An Lan gia, đơn giản chính là muốn
biến An Lan gia thành một Lôi gia thứ hai, cường giả chết sạch, nhà tan cửa
nát.

Vậy, Lệnh Phong Sát có những gì mà ghê gớm đến thế?

Cái này lại càng đơn giản, Bách Dược Đường sẽ dùng đan dược để đổi mạng người,
bất kỳ ai, chỉ cần giết chết một người của An Lan gia rồi mang đến Bách Dược
Đường, tùy vào địa vị của cái xác trong An Lan gia, kẻ xuống tay sẽ được trả
công xứng đáng.

Điều này cũng có nghĩa là, tất cả những người trong trấn Lạc Ngôn và cả người
từ bên ngoài đi vào, không quan thâm già trẻ lớn bé, không quan tâm là người
thường hay là võ giả, càng không quan tâm kẻ đó dùng thủ đoạn gì, quang minh
chính đại hay hèn hạ bỉ ổi, bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ đâm thuê chém
mướn cho Bách Dược Đường, và mục tiêu duy nhất của bọn hắn, chỉ có một mình An
Lan gia mà thôi.

Còn về phần những người liên quan đến An Lan gia, đa phần mối quan hệ của bọn
hắn với An Lan gia chính là hợp tác làm ăn hoặc gia tộc phụ thuộc, bằng mặt
nhưng không bằng lòng. Nếu một ngày nào đó, An Lan gia gặp phải đại nạn, trăm
phầm trăm tất cả bọn hắn đều sẽ quay đầu làm ngơ mà thôi, thậm chí có khi còn
quay lại cắm một miếng, trở thành tay sai cho Bách Dược Đường.

Ha ha, cũng không cần thắc mắc vì sao Bách Dược Đường bá đạo đến thế, đơn giản
thôi, bởi vì nó có đến tận hai vị Luyện Dược Sư cao cấp, hơn thế nữa, một
trong hai vị đó còn sử dụng được trường phái Lô Đan một cách lô hỏa thuần
thanh.

Vì vậy cho nên, với Lệnh Phong Sát đến từ Bách Dược Đường, An La gia với nội
lực thâm hậu của mình, có thể sẽ không biến mất một cách đột ngột như Lôi gia,
thế nhưng chắc chắn là sẽ không sống được yên ổn, vị thế bá chủ trấn Lạc Ngôn
cũng bị uy hiếp một cách trầm trọng.

Là đội trưởng đội hộ vệ của An Lan gia, hắn biết rõ hơn ai hết, nếu như không
có sự chuẩn bị từ trước mà bị Lệnh Phong Sát của Bách Dược Đường tấn công, An
Lan gia chắc chắn sẽ không sống sót nổi qua trận đại kiếp này. Do đó, bằng mọi
giá, hắn tuyệt đối không thể để đại công tử đưa An Lan gia vào bước đường cùng
được.

Không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ một thoáng kinh hãi lướt qua, tên đội trưởng đội
hộ vệ An Lan gia đã bộc phát tu vi Võ Sư cao cấp của mình, cường ngạnh đem An
Lan Thành Tuấn đang giận quá hóa rồ kéo ngược trở lại, đồng thời cũng cực kỳ
dứt khoát mà đánh cho An Lan Thành Tuấn ngất xỉu luôn, tránh cho đêm dài lắm
mộng, sau đó thì vác lên lưng rồi quát lớn với đám hộ vệ còn lại

“Rút lui!”

Vậy là cứ thế, cuộc chiến khốc liệt sắp xửa xảy ra giữa hai đại thế lực của
trấn Lạc Ngôn đã chấm dứt với màn quắp đuôi tháo chạy của An Lan Thành Tuấn và
đám hộ vệ của mình.

Màn kịch kinh tâm động phách, chẳng mấy chốc sẽ oang động cả trấn Lạc Ngôn,
chính thức hạ màn.

Sau khi xác định là tất cả người của An Lan gia đã hoàn toàn rời khỏi, Phạm
Liên Hoa mặc kệ hàng trăm ánh mắt muôn hình vạn trạng bên ngoài, quay người
bước vào bên trong Bách Dược Đường, nhìn đến người phụ nữ từ đầu đến cuối vẫn
luôn đứng sau quầy thu ngân, nhẹ nhàn nói

“Kế toán Mỹ, tất cả mọi chuyện ở đây giao lại cho dì, cứ tiếp tục buôn bán như
bình thường là được, nếu người của An Lan gia quay trở lại thì cứ cho người
báo với ta một tiếng, mà chắc là không đâu”

Khác với An Lan Thành Tuấn tuổi trẻ khí thịnh, đương kim gia chủ An Lan gia –
An Lan Khánh lại là một con cáo già chính hiệu, nếu không nắm chắc phần thắng,
chắc chắn lão ta sẽ không dám ra tay với Bách Dược Đường đâu.

Còn đợi đến khi lão chuẩn bị xong rồi, tới lúc ấy, không biết… Bách Dược Đường
của nàng có còn ở trấn Lạc Ngôn hay không nữa…

Nói chung, ở thời điểm hiện tại, An Lan gia không phải là thế lực có thể uy
hiếp được nàng, ông nàng hay là Bách Dược Đường.

Nói rồi, nàng quay sang Ôn Bích Thảo đứng ngay bên cạnh “Thảo Thảo, chúng ta
tiếp tục luyện đan”

“Vâng, Liên Hoa tỷ tỷ!” Ôn Bích Thảo cười tươi như hoa, vui vẻ đáp

---------------

Nửa tiếng sau, tại một căn lầu sa hoa trong An Lan phủ.

“AAAAAAAAAAAA” An Lan Thành Tuấn giật mình tỉnh lại trên chiếc giường mềm mại
của mình.

Hắn vừa có một giấc mơ cực kỳ đáng sợ, ở trong mơ, hắn thấy rằng Liên Hoa Tiên
Tử ‘phũ’ hắn, tất cả mọi người cười nhạo hắn, và cả một con tì nữ thấp kém bộp
tai hắn nữa.

“Phù, may mà tất cả đều không phải là sự thật, may mắn chỉ là mơ thôi, phù…
làm bổn công tử điếng hết cả hồn!” An Lan Thành Tuấn vừa vuốt ngực thở phào
nhẹ nhõm, vừa trấn an mình.

Đúng lúc này, từ bên ngoài, tên đội trưởng đội hộ vệ An Lan gia vội vả đẩy cửa
đi vào, bộ dạng hình như có phần gấp gắp, chạy đến trước giường lớn rồi lo
lắng hỏi

“Đại công tử, ngài đã tỉnh rồi, ngài cảm thấy trong người lúc này ra sao ạ? Có
cần cho gọi Đinh sư đến không?”

(Đinh sư là Luyện Dược Sư sơ cấp của An Lan gia)

“Gọi Đinh sư?” An Lan Thành Tuấn một mặt mê man khó hiểu “Đang yên đang lành,
ta cũng đâu có bệnh, tự nhiên gọi Đinh sư làm gì?”

Vừa mới nói xong, An Lan Thành Tuấn liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, má
phải của hắn, tại sao lại vừa rát vừa đau thế nhỉ?

Mang tâm tình khó hiểu, hắn lập tức rời giường, đi đến trước cái kính to đùng
mà hắn thường xuyên dùng để nhìn ngắm chinh mình đặt ở góc phòng. Và rồi, hắn
gần như chết đứng tại chỗ khi nhìn thấy má phải sưng phù của mình cùng với dấu
bàn tay năm ngón, vô cùng chói mắt bên trên đó.

“Cái này… là do con khốn đó gây ra?”

‘Lẽ nào, tất cả mọi chuyện hắn vừa trải qua, cơn ác mộng khủng khiến đó, không
phải là mơ mà chính là sự thật’

Thấy An Lan Thành Tuấn đứng im trước gương như hồn bay khỏi xác, tên đội
trưởng đội hộ vệ liền lo lắng gọi

“Công tử… công tử… ngài… có ổn không?”

“Ổn không?” An Lan Thành Tuấn chỉ thẳng vào cái má sưng phù của mình mà rống
lớn “Con mẹ nó, ngươi nhìn bộ dạng ta như thế này có ổn không?”

Tên đội trưởng đội hộ vệ bổng nhiên bị quát tháo vào mặt thì chỉ biết cam chịu
cuối đầu. Mà không chỉ hắn đâu, hai tì nữ và vài tên hộ vệ đứng bên ngoài, lúc
này cũng đã rung như cầy sấy luôn rồi.

Sau khi phát tiết hồi lâu, ngọn lửa trong lòng An Lan Thành Tuấn cuối cùng
cũng vơi đi một ít, tuy nhiên, nỗi hận của hắn thì chỉ có tăng chứ không hề
giảm.

An Lan Thành Tuấn nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt đến nổi tóe
cả máu tươi, cả người hắn rung lên vì giận dữ, gương mặt tuấn tú tràn ngập hơi
thở độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói

“Phạm Liên Hoa, được lắm, nỗi nhục khủng khiếp mà ngươi mang đến cho ta hôm
nay, An Lan Thành Tuấn này không trả lại gấp trăm ngàn lần thì ta chính là con
chó!”

------------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #352