Người đăng: shennamasiro
Nhìn bé sâu mủm mỉm trước mặt, Đăng Dương không nhịn được liền vươn tay sờ mó
một miếng. Trên thế giới này, vật đáng yêu tuy rằng nhiều không kể xiếc, thế
nhưng khả ái đến tận cùng như bé sâu này, vẫn là lần đầu tiên hắn được nhìn
thấy, quả thật là cưng chết đi được mà.
‘Ô… mềm thật đấy, lại còn trơn nhẵn mát lạnh nữa chứ! So với da thị phụ nữ, sợ
là còn tốt hơn cả vạn lần nha!’ Đăng Dương liên tục trầm trồ khen ngợi trong
lòng, đồng thời trong vô thức, miết nhẹ thêm vài cái nữa cho thỏa cái tay
Bổng dưng bị Đăng Dương sờ mó, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng không những không
thèm né tránh mà còn lắc người làm nũng, cười to không ngừng
“Khanh khách… nhột quá… a ha ha… đừng mà… nhột quá… đừng mà… đừng mà… nhột quá
chủ nhân ơi!”
Đứng ngay gần đó, Thần Rùa nhìn thấy Đăng Dương và Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng
chơi đến vui vẻ như vậy, trong lòng cũng an tâm không ít.
Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, vào năm ngàn năm trước, vốn dĩ đâu phải bậc Thú
Vương siêu cấp mạnh mẽ như bây giờ mà chỉ là một con quái thú vô cùng bình
thường mà thôi, cấp độ cũng không cao lắm. Thực ra, thân phận chính thức của
tiểu quỷ này lại là sủng vật mà Mỵ Châu yêu thích nhất.
Có điều, theo thời gian trôi đi, Mỵ Châu dần trưởng thành, không ngừng tỏa ánh
hào quang thiên tài chói lọi, mà Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng ngày đêm ở bên cạnh
nàng, được nàng hết lòng bảo bọc che chở, cũng từng bước một lột xác lớn lên.
Từ một con Quái Thú cấp thấp xinh đẹp nhưng yếu đuối, Cổ Nguyệt Mẫu Vương
Trùng đã nổ lực tiến hóa không ngừng, phát triển lên đến hàng Siêu Cấp Quái
Thú, Dị Thú rồi cuối cùng là trở thành bậc Thú Vương uy phong một cõi.
Mà nhắc đến cấp bậc Thú Vương, Thần Rùa không khỏi hồi tưởng lại quá khứ kinh
tâm động phách, kinh sợ vương triều năm xưa của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng.
Nhớ khi đó, thời khắc mà Mỵ Châu thành công đột phá cảnh giới Vạn Tinh Hồn Sự
tại tuổi thứ hai mươi lăm, sau đó lại thuận lợi bước vào cảnh giới ngộ đạo,
dùng một trăm mười một ngày, vừa lĩnh hội vừa sáng tạo ra môn Hồn Thuật không
cấp độ phi thường cường đại là Áo Choàng Lông Ngỗng.
Trong quá trình ấy, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng chẳng cần làm gì cả mà chỉ việc
nằm yên một chỗ, ngủ bên cạnh Mỵ Châu suốt một trăm mười một ngày, đợi đến khi
Mỵ Châu đại công cáo thành, tiểu quỷ đó cũng trong vô thanh vô thức, không
hiểu mô tê gì mà tiến hóa thành Thú Vương luôn.
Quả thật là việc nhẹ lương cao, khiến cho người người ghen tỵ, kẻ kẻ căm hờn,
và hình như… bên trong đó… cũng có bóng dáng cả lão nữa thì phải.
Đi ngủ cũng thăng cấp được, từ cổ chí kim, dù là thú hay người, chỉ có mỗi duy
nhất một mình Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng làm được mà thôi. Cài này, người ta
gọi là ‘hưởng sái có trình độ đấy’, không phải cứ muốn làm là làm được đâu!
Bất quá, dẹp chuyện ghen tị này nọ qua một bên, từ đó có thể thấy, mỗi liên
kết tình cảm giữa hai người Mỵ Châu và Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng là sâu đậm
đến cỡ nào.
Nếu như nói, Mỵ Châu chết đi, người đau khổ nhất là ai, có lẽ không phải là An
Dương Vương, cũng chẳng phải là Trọng Thủy mà chính là Cổ Nguyệt Mẫu Vương
Trùng mới đúng. Sớm chiều bên nhau, từ nhỏ cho đến lớn, đột nhiên đùng một cái
mất đi người bên cạnh, cái cảm giác đó, ai là hiểu thấu đây, haiz!!!
Tuy rằng năm ngàn năm đã trôi qua là một quảng thời gian không nhỏ một chút
nào, và tất cả mọi chuyện đều đã trở thành quá thứ, thế nhưng, cỗ tình cảm sâu
đậm khắc cốt ghi tâm đó, sợ là sẽ không bao giờ có thể phai mờ.
Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, hình bóng của Mỵ Châu vẫn… sẽ… và
mãi in đậm trong tim Cổ Nguyệt, vĩnh viễn không bao giờ tàn phai!
Vốn dĩ, khi biết được Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đã nhận Đăng Dương làm chủ
nhân mới, lão còn sợ rằng điều đó sẽ là không ổn cho cả hai người.
Tuy nhiên, sau khi tận mắt trông thấy cảnh tượng hòa hợp đến bất ngờ này của
cả hai, gánh nặng cuối cùng trong lòng lão, rốt cuộc đã được gỡ xuống. Xem ra,
thời gian tuy không thể xóa nhòa tất cả nhưng vẫn là phương thuốc hiệu quả
nhất xoa dịu nỗi đau.
Người chết đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống tiếp, đây không phải là
quên lãng mà chính là sống cho cả người kia.
Lão cũng vậy, An Dương Vương đi rồi, lão vẫn phải sống tiếp, đó mới là cuộc
sống.
Giờ đây, không còn bất cứ điều gì vướng bận nữa, lão đã có thể an tâm mà rời
đi, tìm kiếm phương trời dành riêng cho mình rồi.
Triều đại của lão và An Dương Vương đến đây là kết thúc, nhường chỗ lại cho
thời kỳ mới của một tân vương, một thời kỳ mà có lẽ, ánh hào quang của nó sẽ
càng chói lọi và rực rỡ hơn cả Âu Lạc.
“Thần Rùa, các ngài… có phải đã giải quyết Triệu Đà, tên ma thần kia rồi… đúng
không?” Trong lúc Thần Rùa còn đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ bất tận, Đăng
Dương đột ngột hỏi một câu kinh người, nhất thời khiến cho lão giật mình kinh
ngạc.
Thần Rùa mở to hai mắt, khẽ ‘ỪM’ một tiếng xem như xác nhận rồi khó hiểu hỏi
“Làm sao ngươi biết?”
Lão nhớ rõ ràng, suốt quá trình đó, tên tiểu tử này còn đang bất tỉnh nhân sự,
ngủ say như chết cơ mà, thế quái nào mà biết được chuyện này nhỉ?
“Đúng vậy, chủ nhân, ngài không lừa được ta đâu, với mối liên kết linh hồn
chặt chẽ giữa ta và ngài, ta có thể chắc chắn trăm phần trăm rằng, trong ba
ngày nay, chủ nhân chưa từng tỉnh lại một lần nào cả a. Vậy, làm sao mà chủ
nhân biết được chuyện này?”
Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng lúc này cũng đã thoát khỏi ma trảo của Đăng Dương,
biến lại trở thành một cô bé siêu cấp đáng yêu, vừa lém lỉnh chống nạnh vừa
nhoẻn miệng cười, gặng hỏi
Thấy cả hai người truy hỏi dồn dập, Đăng Dương khẽ vân vê chiếc cằm lởm chởm
râu tơ của mình, ánh mắt sâu thẳm như đại dương vô tận nhìn đến Thần Rùa, cười
khẽ đáp
“Việc này có gì mà khó hiểu chứ? Thần Rùa có mặt ở đây chính là minh chứng rõ
ràng nhất rồi!”
Vừa nghe Đăng Dương nói thế, hai mắt Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng liền sáng bừng
lên “A… ta hiểu rồi!”
“Triệu Đà, vốn dĩ bị giam cầm bên trong nhà tù thủy ngân ở Hồ Thủy Quy, mà Kim
đại nhân lại chính là người cai ngục trấn áp hắn. Thế mà giờ đây, Kim đại nhân
lại có mặt ở đây, vậy thì chỉ có hai khả năng có thể xảy ra mà thôi”
“Một là, Triệu Đà đã thành công phá vỡ xiềng xích của nhà tù rồi chạy thoát ra
ngoài, Kim đại nhân không còn ai để canh giữ nữa nên mới chạy đến đây nói
chuyện phiếm cho vui”
“Hai là, Triệu Đà đã chết và Kim đại nhân không còn ai để canh giữ nữa, cho
nên cũng chạy đến đây nói chuyện phiếm cho vui”
“Tuy nhiên, vì Kim đại nhân là một bậc trung quân ái quốc, thà rằng đồng quy
vu tận cũng không bao giờ chấp nhận để cho Triệu Đà trốn đi, vậy cho nên,
trường hợp một hoàn toàn bị loại trừ”
“Do đó, trường hợp thứ hai nghiêm nhiên trở thành kết quả chính xác cuối cùng.
Có đúng vậy không, chủ nhân?”
Đăng Dương búng tay cái tách “Chính xác!”
(Thật ra thì Đăng Dương cũng chả cần phải suy luận thâm sâu gì đâu, bởi vì sau
khi hắn vừa tỉnh lại, AI đã lựa thời cơ thích hợp mà trường thuật lại cho hắn
từ đầu đến đuôi hành động của ba người An Dương Vương, Cổ Nguyệt Mẫu Vương
Trùng lẫn Thần Rùa luôn rồi)
Số là, sau khi kích hoạt Cổ Loa Trần Ma Trận để áp chế Triệu Đà, tàn hồn của
An Dương Vương đã suy kiệt rất nhiều, thời gian tồn tại trên trần thế cũng vì
vậy mà không còn bao nhiêu nữa.
Do đó, An Dương Vương không đủ thời gian để chờ đợi Đăng Dương tỉnh lại từ
trong hôn mê, thay vào đó, ông tự động giúp Đăng Dương tiếp nhận truyền thừa
Cổ Loa luôn, sau đó thì sử dụng bí thuật phụ thể, mượn tạm thân xác của Đăng
Dương, xách lên Kim Quy Diệt Thần Nỏ, đi tính sổ với Triệu Đà.
Tất nhiên, có Kim Quy Diệt Thần Nỏ trong tay, lại thêm Thần Rùa trợ lực, Triệu
Đà dù vùng vẫy điên cuồng đến đâu thì cũng không có khả năng thoát khỏi cái
chết.
Nương theo sự ra đi triệt để của Triệu Đà, nhiệm vụ của An Dương Vương trên
cõi đời này cũng đã kết thúc, với nụ cười mãng nguyện trên môi, ông tan biến
vào hư vô.
Còn hắn thì được Thần Rùa và Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đưa trở về Chánh Điện
Đế Vương, đợi chờ tỉnh lại.
Đấy… tất cả mọi chuyện chỉ có bấy nhiêu thôi, không hơn cũng chẳng kém.
Về phần truyền thừa Cổ Loa mà hắn được tiếp nhận trong vô thức bao gồm những
gì, Đăng Dương hoàn toàn không biết, đồng thời cũng không cảm nhận được cơ thể
có bất kỳ khác thường gì.
Quay ra hỏi AI thì AI lại đáp, truyền thừa Cổ Loa, Đăng Dương đúng là đã nhận
được rồi, thế nhưng vẫn còn chưa có khai mở và bị phong ấn bên trong cơ thể.
Bên cạnh đó, do cấp bậc kỹ năng Giám Định của hắn còn thấp cho nên không đủ
trình độ để phân tích cái truyền thừa này.
Nếu muốn biết thêm chi tiết, chỉ có một cách duy nhất là để cho Thần Rùa hoặc
Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng giải thích cho mà nghe.
Trở lại với thực tại…
Nghe tiểu loli Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng giải thích giòn tan một hồi, Thần Rùa
liền ha hả cười to hai tiếng rồi lắc đầu cảm khái
“Ha ha, ta quên… ta quên, đầu óc của tiểu tử nhà ngươi gian manh như vậy, chút
bí ẩn nho nhỏ này, sao có thể làm khó được ngươi cơ chứ, chỉ cần liếc nhẹ mắt
cái là thấy liền! Thế mà ta lại xách mông đi hỏi mới ghê, đúng là lú lẫn mà,
chài…”
Biết rõ tính cách của Thần Rùa hào sảng vô tư, Đăng Dương cũng không để ý lắm
biểu cảm than thở thường thượt của lão, chỉ cười như không cười, cong môi hỏi
“Tiền bối, nếu thật là Triệu Đà đã bị tiêu diệt rồi, vậy truyền thừa Cổ Loa…”
Nhìn nụ cười thèm đánh của Đăng Dương, Thần Rùa liền cười mắng
“Được rồi… được rồi, tiểu tử nhà ngươi không cần lo, ngay tại thời khắc ngươi
tiêu diệt thành công được phân thân huyễn ảnh của Triệu Đà, truyền thừa Cổ Loa
đã thuộc về ngươi rồi”
Mặc dù đã biết rõ điều này từ trước, Đăng Dương vẫn tỏ vẻ vui mừng khôn xiết
mà cười toe toét miệng, gãi gãi đầu hỏi
“Thật thế à, nhưng mà hình như… cơ thể của ta cũng đâu có gì khác lạ so với
bình thường?”
“Chủ nhân, ngài cười trông xấu quá, tém tém lại chút đi!” Cổ Nguyệt Mẫu Vương
Trùng bĩu môi nói
Tại phía đối diện, Thần Rùa chắp tay sau lưng, từ tốn đáp “Tất nhiên là tiểu
tử nhà ngươi không thể cảm nhận được rồi, bởi vì truyền thừa mà ngươi tiếp
nhận, vẫn chưa được khai phá”
“Chưa được phai phá?” Đầu Đăng Dương hiện lên một hàng dài chấm hỏi, tiếp nhận
truyền thừa mà cũng cần phải khai phá sao? Chuyện này mới à nha, nhớ lúc
trước, khi tiếp nhận truyền thừa từ năm chiếc chìa khóa kia, đâu có chuyện này
đâu ta!
“Vậy… phải làm sao để khai phá truyền thừa?” Đăng Dương tò mò hỏi
Thần Rùa nói “Trước hết không cần vội, cứ từ từ nghe ta giải thích một lượt sẽ
rõ thôi”
“Đầu tiên, khác với những truyền thừa mà ngươi nhận được từ năm chiếc chìa
khóa Lông Ngỗng, Lưu Thủy, Thần Binh, Thần Dược và Vô Địch, truyền thừa Cổ Loa
không phải chỉ có một mà có đến tận hai cái”
“Hai cái?” Đăng Dương bật thốt
Thần Rùa gật đầu “Đúng vậy, chính là hai cái, một về Huyết Mạch, một về Long
Mạch”
‘Huyết Mạch? Long Mạch?’ Càng nghe, Đăng Dương lại càng rơi vào mơ hồ.
Cái Huyết Mạch kia thì hắn biết, chắc là tương tự như huyết mạch thượng cổ
thần thú của Thần Rùa. Còn về phần Long Mạch, đây lại là một cái khái niệm mà
hắn chưa bao giờ nghe đến, không lẽ lại là huyết mạch của Rồng?
Không đợi Đăng Dương kịp mở miệng hỏi, Thần Rùa đã giải thích liền một mạch
“Huyết Mạch ở đây, chính là chỉ huyết mạch đế vương của Đại Vương Triều Âu
Lạc, cũng chính là Huyết Mạch truyền thừa của An Dương Vương, Dòng Máu Lạc
Hồng – Cội Nguồn Việt Tộc!”
“Có được huyết mạch này, ngươi sẽ có thể sử dụng Kim Quy Diệt Thần Nỏ một cách
dễ dàng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đồng thời, theo quá trình khai phá
huyết mạch, ngươi cũng sẽ từng bước tiếp nhận cỗ sức mạnh kinh thiên mà An
Dương Vương đã từng sở hữu”
“Về phần Long Mạch, thì chính là Long Mạch của Âu Lạc, mạch sống của cả Đại
vương triều. Long Mạch còn, Vương Triều còn, Long Mạch mất, Vương Triều hết!”
“Hiện nay, tuy rằng Đại Vương Triều Âu Lạc đã không còn tồn tại trên thế gian,
nhưng vì đây là do An Dương Vương chủ động chôn vùi tất cả vào lòng đất, thế
cho nên, Long Mạch của Âu Lạc vẫn hiện hữu ở nơi đây, chính là nằm ngay dưới
chân chúng ta, bên dưới tòa thành Cổ Loa mỹ lệ này”
“Mà ngươi, tiểu tử, kể từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân đời kế tiếp của
thành Cổ Loa, người chấp chưởng tòa Long Mạch cự đại này”
“Với nó trong tay, tương đương với có một chỗ dựa vững chắc sau lưng, chỉ cần
ngươi không ngu ngốc chạy đi tìm chết thì sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ tạo nên
một vương triều của riêng mình mà thôi!”
“Bất quá, cái vương triều này là lớn hay là nhỏ, là thống lĩnh thiên hạ, uy
chấn bát phương hay gầy guộc nhỏ bé, bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ, tất cả lại phụ
thuộc hoàn toàn vào khả năng của ngươi rồi!”
-------------