Võ Tướng Đấu Hoàng Vị (2)


Người đăng: shennamasiro

Triệu Đà bị biểu hiện kinh dị của Đăng Dương dọa ngốc, tính ra cũng không có
gì là lạ

Cảnh giới của Đăng Dương, vốn dĩ chỉ là Võ Tướng sơ cấp mà thôi, tức cấp độ 21
theo hệ thống thăng cấp Thần Ma, tuy nhiên nhờ vào sự ưu việt của các chỉ số
Tốc Độ, Sức Mạnh, Thể Chất, cùng với đủ loại công pháp võ kỹ Địa giai, từ
phòng nhự, thân pháp cho đến công kích, khiến cho sức chiến đấu của hắn vượt
xa so với những võ giả cùng cấp, chạm đến trình độ của Võ Tướng cao cấp.

Tiếp theo, hắn lại được Thủy Thần Thể cường hóa toàn diện từ trên xuống dưới,
gia tăng mạnh giới hạn Sinh Lực và Đấu Khí, một lần nữa đưa hắn vươn lên ngang
hàng với cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên, mặc dù còn chưa có Nguyên Thể
cường đại.

Cuối cùng, bằng cách sử dụng quân át chủ bài mạnh mẽ nhất của mình, kỹ năng Đồ
Tể tầng thứ ba – Chiếm Đoạt, lực chiến của Đăng Dương một lần nữa điên cuồng
tấn thăng, vèo một cái nhân lên mười lần, tương đương với cảnh giới Kình Quân
ngũ trọng thiên.

Tổng kết lại, Đăng Dương chỉ có tu vi Võ Tướng sơ cấp nhưng sức chiến đấu thì
sánh ngang Kình Quân ngũ trọng thiên, tất cả chỉ đơn giản như vậy thôi.

Từ đó có thể thấy, Đăng Dương hoàn toàn không phải là một Kình Quân ngũ trọng
thiên hàng thật giá thật mà thật ra chỉ là nhờ vào vô số cường hóa mới đạt
được sức mạnh này.

Như vậy cũng có nghĩa, sau khi đã chạm đến ngưỡng sức mạnh của Kình Quân ngũ
trọng thiên, tất cả mọi ưu thế của Đăng Dương so với các võ giả cùng cấp (ý
chỉ Kình Quân ngũ trọng thiên) đã không còn bất kỳ tác dụng nào nữa.

Đơn giản mà nói, cấp bậc Kình Quân ngũ trọng thiên đã là giới hạn tối cao mà
Đăng Dương có thể đạt được rồi. Những gì Kình Quân ngũ trọng thiên làm được,
Đăng Dương tất sẽ làm được, những gì Kình Quân ngũ trọng thiên không làm được,
Đăng Dương cũng chỉ có thể ngậm ngùi bó tay.

Theo như Triệu Đà nói, Kình Quân ngũ trọng thiên không thể nào có đủ lượng đấu
khí cũng như cường độ thân thể để cùng lúc tung ra mười hai chiêu Địa giai cao
cấp võ kỹ - Lôi Thú, vậy thì Đăng Dương cũng sẽ y hệt như vậy, không hơn cũng
không kém.

Ấy vậy mà, không hiểu bằng cách nào, Đăng Dương hết lần này đến lần khác phá
vỡ giới hạn, biểu hiện kinh diễm như vậy, làm sao mà Triệu Đà không ngạc nhiên
cho được!

Vậy… bí mật gì đã giúp Đăng Dương thực hiện được điều đó, thứ sức mạnh mà
không có bất kỳ Kình Quân ngũ trọng thiên bình thường nào làm được?

Rất đơn giản, thứ sức mạnh bí ẩn đó, khả năng hồi phục kinh người trong vòng
một giây đó, không gì khác ngoài Bình Sinh Lực và Bình Đấu Khí, rất… rất nhiều
Bình Sinh Lực và Bình Đấu Khí.

Đấu Khí không đủ để thi triển đại lượng võ kỹ? Tốt thôi, hắn sẽ sử dụng Bình
Đấu Khí để tiếp tế.

Cường độ thân thể không đủ cường đại, kinh mạch vì chịu tải quá nhiều áp lực
mà dẫn đến tổn thương nghiêm trọng? Quá sức đơn giản, có Bình Sinh Lực ở đây,
bất kỳ thương thế nào cũng sẽ bình phục trong chớp mắt.

Và tất nhiên, để tránh ánh mắt sáng tỏ như đèn pha của Triệu Đà, Đăng Dương
không thể nào cứ thế mà đem Bình Sinh Lực lẫn Bình Đấu Khí ra uống trước mặt
lão như lúc trước được, đùa chứ, nếu như mà hắn thật sự làm như vậy, có thể
xác định trăm phần trăm là chưa kịp mở nắp thì đã bị lão già âm hiểm đó hủy
diệt tan tành.

Chính vì vậy, Đăng Dương chỉ còn cách sử dụng một chút tiểu xảo nho nhỏ, thông
qua sức mạnh khống chế chất lỏng cực độ hoàn mỹ của Ngự Thủy Thuật, biến Bình
Sinh Lực và Bình Đấu Khí thành từng dòng nước êm ả nhẹ diệu, luân chuyển tuần
hoàn bên dưới Long Thần Vũ Khải (chỉ là lấy nước ra thôi, còn bình thủy tinh
thì vẫn để lại bên trong kho đồ hệ thống), nhờ đó, cho dù là bất cứ khi nào,
bất cứ ở đâu đi chăng nữa, hắn đều có thể thoải mái uống vào Bình Sinh Lực và
Bình Đấu Khí để khôi phục trạng thái đỉnh phong mà không cần lo nghĩ bất kỳ
điều gì.

Xét về sức mạnh tu vi, Triệu Đà đường đường là cường giả cảnh giới Độn Thiên,
vì bị Cổ Loa Trấn Ma Trận áp chế mà giáng xuống làm Kình Quân lục trọng Thiên.

Trong khi đó, hắn phải vét sạch sành sanh vốn liên của bản thân mới đạt được
ngưỡng sức mạnh tương đương với cảnh giới Kình Quân ngũ trọng thiên. Không cần
nói đến sự chênh lệch một cái cấp bậc nhỏ giữa đôi bên, chỉ cần xét về hoàn
cảnh của mỗi người cũng đủ thấy, Đăng Dương hoàn toàn lép vế, triệt để lép vế
trước Triệu Đà.

Xét về khả năng chiến đấu, Triệu Đà đường đường là Thống Lĩnh Tối Cao của bình
đoàn chinh phạt Tần Quốc, kinh qua ngàn trận, huyết chiến bát hoang, vó ngựa
hắc sát đi đến đâu, khung cảnh máu chảy đầu rơi liền trải dài tới đó, hùng tài
đại lược, âm độc xảo trá không ai sánh bằng.

Trong khi đó, hắn là thứ gì chứ? Chỉ là một tên thợ mỏ ở một vùng quê nghèo,
không thiên phú, không gia thế, chỉ có thể nhờ vào cố gắng của bản thần và một
cái hệ thống kỳ lạ, từng bước, từng bước một, trèo lên nấc thang cuộc đời.

Một kẻ cao cao tại thượng, vốn dĩ đã ngồi trên đỉnh cao của thế giới cùng với
một tên đầu đường xó chợ, lăng lộn vật vả để kiếm sống qua ngày, lại một lần
nữa, ai hơn ai thua, không cần dùng não cũng thừa sức đoán được.

Thậm chí, cứ cho là cấp bậc ngang bằng đi chăng nữa thì kẻ bại trận cuối cùng…
vẫn và sẽ vĩnh viễn là hắn!

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hắn không có bất cứ thứ gì vượt trội
hơn Triệu Đà, nếu như không muốn nói là thua kém xa lắc xa lơ.

Bởi vậy, để thắng được trận huyết chiến quyết định vận mệnh nhưng không hề
ngang tài ngang sức này, tất cả hi vọng của hắn đều phải đặt vào lượng điểm
Tích Lũy tương đối lớn còn lại trong người mà thôi.

Trực diện đánh nhau không lại, hắn còn không thể dùng tiền đập chết Triệu Đà
hay sao?

So với một lẻ không sợ thương, không sợ chết, không sợ cạn kiệt Đấu Khí, cũng
không sơ mệt mõi và gần như là bất tử (nhờ vào việc uống Sinh Lục và Đấu Khí
không ngừng), Triệu Đà cho dù có là ba đầu sáu tay đi chăng nữa thì cũng chỉ
có thể nằm yên chịu chết mà thôi.

Nghĩ trong đầu là như thế, tuy nhiên, để tránh tình trạng vui quá hóa buồn,
Đăng Dương không hề để loạt bất kỳ cảm xúc khác lạ nào ra mặt, miệng cũng ngập
chặt không nói một lời, chỉ có ánh mắt hừng hực sát khí và thần thái tĩnh lặng
như mặt nước trong veo.

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

GÀOOOOOOOOOOO!!!

RỐNGGGGGGGGGG!!!

Mười hai con Lôi Sư vừa mới đánh ra, còn chưa kịp lao tới đích thì Đăng Dương
đã tiếp tục uống vào một đống Bình Đấu Khí, rồi trong nháy mắt, điên cuồng
vung tay, một loạt tống ra thêm hai chục con Lôi Sư nữa.

Mười hai con trước cộng với hai chục con sau, tổng cộng là ba mươi hai con Lôi
Sư uy vũ, to lớn và tràn ngập hơi thở hủy diệt của lôi điện, vô hình chung đã
tạo thành một bầy mãnh thú khát máu, cuồn cuộn ập thằng vào song trảo hắc ám
của Triệu Đà.

Dù cho, đôi song trảo hắc ám đó là một Thiên giai sơ cấp võ kỹ có uy lực cực
kỳ mạnh mẽ, thế nhưng một khi đối mặt với cỗ hơi thở hủy thiên diệt địa được
sinh ra từ sự kết hợp của ba mươi hai con Lôi Sư, Thiên giai sơ cấp võ kỹ cũng
chẳng là cái thá gì, hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Với thân phận là một tuyệt thế cường giả, hơn ai hết, Triệu Đà chính là người
hiểu rõ nhất điều này.

Bất quá, đã vậy thì sao? Nói gì thì nói, Triệu Đà vẫn là bậc Hoàng Vị ngự trị
trên đỉnh cao thế giới, một bầy ba mươi hai con Lôi Sư có thể làm cho kẻ khác
khiếp sợ nhưng đối với lão thì không.

Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, sắc mặt của Triệu Đà liền âm trầm trở lại,
mắt nhìn đàn Lôi Sư khủng bố đang ầm ầm kéo đến, tinh thần không hoảng không
loạn, có chi chỉ là sự khinh thường từ sâu bên trong cốt tủy.

Lão hừ lạnh một tiếng, quát “Mặc kệ ngươi có dùng bất cứ thủ đoạn gì, đứng
trước ta thì đều là rác rưỡi”

“Tâm Hỏa Cường Hóa - Hắc Long Ma Viên Hỏa, Bạch Cốt Linh Dị Hỏa!”

Tiếng quát vừa ra, từ trên đôi song trảo tựa như bàn tay hung thần của Triệu
Đà, bổng nhiên bốc lên hai ngọn lửa một đen, một trắng phi thường khủng bố.

Hai ngọn lửa này, đối với Đăng Dương cũng không có gì mới lạ, bởi vì hắn đã
từng được tận mắt trông thấy trong trận chiến sinh tử với Chu Lam. Có điều,
nếu so với khi ấy, Hắc Diễm và Bạch Diễm lúc này lại càng cường đại hơn không
biết bao nhiêu lần, nóng đến nổi bẻ cong, không… đây không chỉ bẻ cong mà còn
là xé rách cả không gian.

Nếu như Thiên Đạo Chi Nhãn của Đăng Dương nhìn không lầm thì vô số những vết
đứt gãy, vết rạn nứt không gian li ti đã chập chờn xuất hiện trong hai ngọn
lửa đó.

“Thật là hai ngọn lửa bá đạo! Có thể phá hủy cả không gian, vậy thì phải mạnh
đến mức nào chứ? Ôi má Ơi!” Nhìn Hắc Bạch hỏa diễm, lại cảm nhận luồng nhiệt
lượng nóng không tưởng nổi, lên đến vài ngàn độ C tỏa ra từ bọn chúng, Đăng
Dương liền không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt kinh hãi.

Trận chiến này, hình như cũng không thể nào kết thúc suôn xẻ như ý muốn của
hắn.

Đăng Dương rung sợ… là đúng!

Hai ngọn lửa này…

Ngọn lửa màu đen gọi là Hắc Long Ma Viên Hỏa, vốn dĩ chính là Sinh Mệnh Chi
Hỏa của Hắc Ám Bộc Phá Long, một con thượng cổ Thú Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, một
chút cũng không hề thua kém Thần Rùa. Để có được ngọn lửa này, từ rất… rất lâu
trước đây, Triệu Đà đã phải bỏ ra đại giới, mời rất nhiều Đại Tướng Tần quốc
ra tay hiệp trợ, giăng ra thiên la địa vỏng để săn giết Hắc Ám Bộc Phá Long,
từ đó, đem Sinh Mệnh Chi Hỏa của nó, kết hợp với vô số thiên tài địa bảo quý
giá khác, luyện thành Tâm Hỏa của mình.

Ngọn lửa màu trắng tên là Bạch Cốt Linh Dị Hỏa, tên như ý nghĩa, được luyện ra
từ xương cốt của con người, hay nói đúng hơn thì chính là hàng vạn vạn sinh
linh từng gục ngã dưới binh đoàn khát máu của Triệu Đà. Ngọn lửa ma quỷ, vừa
có thể sinh, vừa có thể diệt, vừa tàn phá thiên địa, vừa thiêu đốt linh hồn,
đối mặt với nó, Hồn Sư cho dù có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ có
thể rụt cổ co giò, quay đầu bỏ chạy càng xa xàng tốt.

Từ đó có thể thấy, hai ngọn Hắc Hỏa và Bạch Hỏa này của Triệu Đà là cường đại
đến mức độ nào, mặc kệ tu vi bị áp chế gắt gao, bản chất hỏa diễm vẫn vĩnh
viễn trường tồn. Có được cỗ sức mạnh ghê gớm như này chống đỡ, đàn Lôi Sư ba
mươi hai con của Đăng Dương, trong mắt Triệu Đà, chẳng qua chỉ là thiêu thân
lao đầu vào lửa mà thôi.

Và đúng là như vậy, chỉ thấy, ba mươi hai con Lôi Sư, sau khi vượt qua khoảng
cách hàng chục mét trong vòng chưa đầy một hơi thở thì liền chính diện va đụng
mạnh vào quỷ trảo khủng bố.

ĐÙNG!

Hai bên va chạm, một tiếng nổ kinh thiên động địa, nghiên trời lệch đất liền
sinh ra, tựa như thần sấm nổi trận lôi đình, trúc cơn thịnh nộ xuống thế gian.

Một giây tĩnh lặng sau khi tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, uy lực khủng bố
của cuộc va chạm mới bắt đầu càn quét khắp thiên địa.

Đất đá ầm ầm vỡ nát, sóng sung kích chấn động không gian, cảnh tượng không
khác gì thời khắc tận thế, khiến cho lòng người bàn hoàn chết lặng.

Dưới sức nóng kinh khủng khiếp của Hắc Bạch hỏa diễm, một đàn ba mươi hai còn
Lôi Sư mà bất kỳ Kình Quân lục trọng thiên nào cũng phải sợ hãi của Đăng Dương
đã bị hủy diệt hoàn toàn, không chừa một mống.

Còn hắn thì tất nhiên ngay tức khắc bị tầng tầng lớp lớp sóng sung kích hất
văng ra xa, khải giáp răng rắc tan vỡ, máu huyết ào ạt tung bay. Tuy nhiên,
nhờ vào sự tiếp tế kịp thời của Bình Sinh Lực, tất cả thương thế mà Đăng Dương
phải gánh chịu liền bình phục ngay tức khắc, hơi thở mạnh mẽ, ánh mắt có thần,
Long Thần Vũ Khải vỡ nát tan tành cũng nhanh chóng lành lặng trở lại như chưa
có việc gì xảy ra.

Nếu nhìn từ bên ngoài thì hầu như không cách nào nhận ra, Đăng Dương vừa mới
dạo chơi một vòng quỷ môn quan rồi quay trở về. Sự tàn phá của hai đại sát
chiêu mãnh liệt đó, sức phòng nhự từ Thủy Thần Thể kết hợp Long Thần Vũ Khải
cũng không cách nào chịu thấu, có thể giữ lại được một hơi thở mỏng manh đã là
may lắm rồi.

Tuy nhiên, dường như không muốn để cho Đăng Dương có bất kỳ cơ hội trở mình
nào, Triệu Đà đã xuyên thằng qua làn sóng sung kích hủy diệt trùng trùng, lấy
tốc độ mắt thường không thể theo kịp, nhoáng một cái thì đã xuất hiện trước
mắt đăng dương, cánh tay hoa lên, phừng một tiếng, Hắc Bạch hỏa diễm phung
mạnh ra rồi quyện lại với nhau, hóa thành một thanh chiến kích ba lưỡi phi
thường bén nhọn, mũi kích rực lửa nhắm vào chính giữa lồng ngực hay nói đúng
hơn là vị trí trái tim của Đăng Dương, lạnh lùng đâm đến.

“Đồ sâu bọ, chết con mịa mày đi!!!”

---------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #334