Võ Tướng Đấu Hoàng Vị


Người đăng: shennamasiro

Toàn bộ quá trình Đăng Dương tăng cường sức mạnh, tuy nói dài dòng nhưng thực
chất chỉ diễm ra trong vòng vài giây ngắn ngủi mà thôi.

Nếu như đứng ở vị trí của hai người An Dương Vương và Triệu Đà, từ bên ngoài
nhìn vào thì chính là, đang yên đang lành, bổng nhiên đùng một tiếng, sức
chiến đấu của Đăng Dương phóng thẳng lên Kinh Quân ngũ trọng thiên trong chớp
mắt.

Điều này, ngay tức khắc khiến cho cả An Dương Vương và Triệu Đà giật mình
không nhẹ.

Trên thế gian này, bí pháp gia tăng thực lực đúng là ở đâu cũng có, thậm chí,
đạt đến cảnh giới Hoàng Vị cao cao tại thượng như bọn họ, Tiên pháp cường hóa
còn bá đạo hơn cả ngàn lần.

Thế nhưng, bá đạo thì bá đạo, từ trước đến nay, làm gì có loại bí pháp nào có
thể làm cho một người gia tăng đến mười lần sức mạnh cơ chứ? Huống chi, cấp
bậc của tiểu tử kia còn thấp lèo tèo ở mức Võ Tướng sơ cấp?

Nên biết, ở cái tầng thứ yếu kém này, cho dù là công pháp tu luyện, bí pháp
cường hóa hay là võ kỹ chiến đấu thì cũng đều dừng lại ở cấp bậc Địa giai hoặc
quá lắm là Thiên giai thôi. Mà kể cả bí pháp cấp bậc Thiên giai đi chăng nữa
cũng không thể nào có chuyện gia tăng gấp mười lần lực chiến cơ bản được, điều
này về cơ bản là hoàn toàn hư cấu!

Chỉ là, chuyện hư cấu đó ấy vậy mà đang hiện ra rành rành ngay trước mắt bọn
họ.

‘Rốt cuộc… chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế này?’ Một câu hỏi to đùng
cùng lúc xuất hiện trong đầu An Dương Vương lẫn Triệu Đà, một câu hỏi không
lời giải đáp

Chỉ là rất nhanh, không đến một giây sau đó, An Dương Vương đã ném thẳng câu
hỏi vô nghĩa đó ra khỏi tâm trí của mình, nét mặt bình tĩnh thoáng hiện nét
hài lòng, cười nói

“Ha ha, không hổ là người mà cả ta lẫn tiểu Kim nhìn trúng, tiểu tử… khá lắm,
ha ha ha… khá lắm!”

Trái ngược hoàn toàn với bộ dạng tươi cười đắc chí của An Dương Vương, tại
phía đối diện, sắc mặt Triệu Đà lại ngập tràn tăm tối, thứ cặn bã kia, thế
nhưng lại vượt ra ngoài tất cả dự kiến của lão, từ một kẻ chỉ có lực chiến
tương đương với cảnh giới Kình Quân nhất trọng thiên, bổng chốc hóa thành Kình
Quân ngũ trọng thiên.

Nhưng mà cũng không sao, có khi như vậy lại hay, dẫu rằng không biết từ đâu,
tên phế thải kia lại đạt được cái bí pháp cường hóa sức mạnh kinh khủng đến
thế, trong chớp mắt liền gia tăng gấp mười lần sức mạnh, nếu như lão mà có…
không không, cái gì mà nếu với chả như chứ, lão… chắc chắn sẽ có được cái bí
pháp này, đến lúc đó, không cần tới Kim Quy Diệt Thần Nõ, lão vẫn có thể dư
sức làm gỏi con rùa khốn khiếp kia.

Đây là một câu chuyện ‘tốt’, há há!

Càng nghĩ, ham muốn chiếm đoạt bí pháp cường hóa sức mạnh bá đạo của Triệu Đà
càng lớn dần, lão thèm khát nó, cực kỳ thèm khát nó.

Triệu Đà liếm môi, một lời cũng không nói liền phá không xông lên, lao thằng
vào Đăng Dương với tốc độ cực nhanh, ma khí trong ngừng ùng ùng kéo ra như vũ
bão, hóa thành một cái Qủy Trảo khổng lồ, từ trên không trung chụp thẳng
xuống.

Một trảo này, uy lực tương đương với Thiên giai sơ cấp võ kỹ, Đăng Dương nếu
như mà trúng phải, cho dù có Thủy Thần Thể lẫn Long Thần Vũ Khải hộ thân thì
cũng ăn không tiêu, lạnh quạng một cái, bỏ mạnh như chơi chứ chẳng đùa.

Xem ra, Triệu Đà chính là muốn trong một chiêu duy nhất, miễu sát Đăng Dương

‘Nhanh quá!’

Thấy Triệu Đà lao tới, ánh mắt Đăng Dương liền co rụt thành đầu kim, không
nhịn được mà hét lớn trong đầu.

Cái tốc độ này, hoàn toàn đã vượt qua tốc độ tối đa của hắn, muốn tránh cũng
tránh không thoát, nếu cứ cắm đầu chạy đi, ngược lại còn trực tiếp đặt bản
thân vào thế bị động, không có cách nào chống trả, nguy hiểm đến tận cùng, với
tư thế là một người phát triển theo trường phải tốc độ, Đăng Dương rõ điều này
hơn ai hết.

Do đó, một trảo này, hắn bắt buộc phải trực diện chống đỡ, lấy cứng chọi cứng
chứ tuyệt đối không được bỏ chạy.

Bất quá, cũng chỉ là cứng chọi cứng mà thôi, chả phải lấy trứng chọi đá, hắn
làm sao phải e ngại?

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

Grào!

Một con sư tử lôi điện màu tím khổng lồ phóng ra từ bàn tay Đăng Dương, lao
thẳng vào Qủy Trảo đang từ trên không trung bổ xuống

Thấy Đăng Dương không những không bỏ chạy mà lại lựa chọn phản kháng, Triệu Đà
liền cười khằng khặc kinh thường

“Sâu bọ vĩnh viễn là sâu bọ, rác rưỡi muôn đời đều là rác rưỡi, ngươi có bí
pháp cường hóa lợi hại thì đã sao? Cuối cùng vẫn không chịu nổi một kích của
ta!”

Đúng như Triệu Đà nói, Qủy Trảo của hắn tiện tay đánh ra chính là Thiên giai
sơ cấp võ kỹ, trong khi đó, Lôi Thú của Đăng Dương chỉ là một môn Địa giai cao
cấp võ kỹ mà thôi, ai hơn ai thua, không cần nghĩ cũng biết.

Chỉ nghe ầm một tiếng, Lôi Sư khổng lồ đã bị Qủy Trảo bóp nát trong tích tắt,
tàn tích lôi điện tung bay đầy trời.

Đứng tại phía dưới, Đăng Dương tận mắt nhìn thấy Lôi Thú của mình tan thành
mây khói nhưng cũng không thèm chớp mắt dù chỉ một cái, sắc mặt bình tĩnh đến
cực độ, hai bàn tay gập lại thành trảo rồi liên tục đánh ra

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

ẦM… ẦM… ẦM… ẦM…

Không khí đùng đùng bạo nổ với sự xuất hiện cùng lúc của bốn con sư tử lôi
điện khổng lồ, hơi thở bạo ngược lan tràn khắp không gian.

Bốn con Lôi Sư sau khi xuất hiện, tất nhiên cũng không chút nào chậm trễ, ngay
lập tức huy động bốn cái chân tráng kiện của mình, đạp lên không trung mà
phóng nhanh như bay về phía trước, thấy chết không sờn, trực tiếp đụng mạnh
vào Qủy Trào chết chóc của Triệu Đà.

Lại ‘ĐÙNG’ một tiếng thiên băng địa liệt, cả bốn con Lôi Thú đồng thời phát
nổ, mang theo cả Qủy trảo cùng tan biến vào hư vô. Bốn Địa giai cao cấp võ kỹ
hợp lại với nhau, uy lực trong đó, một chút cũng không hề thua kém bất kỳ môn
Thiên giai sơ cấp võ kỹ nào, cho nên triệt tiêu lẫn nhau là điều dễ hiểu.

Sóng sung kích cực đại sinh ra từ vụ nổ khủng bố, trong chớp mắt đã biến mặt
đất hoang toàn thành bình địa, quét tan vô số cự thạch thành bụi phấn, thế
nhưng khi cuốn qua người Triệu Đà lại chẳng mang lại một chút ảnh hưởng nào,
dù chỉ là một tí xíu cũng không.

Đây… không phải là vì tu vi của Triệu Đà quá mạnh, Kình Quân lục trọng thiên
còn chưa cường đại đến mức độ đó, mà là do kinh nghiệm chiến đấu của lão quá
mức phong phú. Chỉ cần thi triển một chút kỹ xảo nho nhỏ, cộng với thân pháp
ảo diệu vốn có, lướt qua tầng tầng sóng sung kích bạo ngược, đối với lão, thực
ra là một việc phi thường giản đơn.

Chẳng mấy chốc sau đó, lão đã xuất hiện cách Đăng Dương chưa đến năm mét, vuốt
trảo nắm lại thành quyền, dũng mãnh đánh ra trong khi cuồng khiếu không ngừng

“Liên tiếp đánh ra năm chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ, dù là Kình Quân ngũ trọng
thiên cũng ăn không tiêu, phế vật, ngươi chết chắc rồi”

Thông thường, đối với một Kình Quân ngũ trọng thiên, liên tiếp đánh ra năm cái
Địa giai cao cấp võ kỹ, cùng lắm chỉ hao tổn một phần ba lượng đấu khí mà
thôi, còn xa xa mới chạm đến mức ăn không tiêu như lời Triệu Đà nói.

Tuy nhiên, đó là chỉ xét theo hoàn cảnh thông thường, lần lượt tung ra từng
đòn nối tiếp nhau, có nhịp điệu, có thời gian nghỉ ngơi giữa các lần tung
chiêu rõ ràng. Còn trong trường hợp này, Đăng Dương lại xuất ra một loạt bốn
chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ, lượng đấu khí giải phóng là quá lớn, mang đến áp
lực cực nặng cho kinh mạch và cơ thể, dẫn đến sự đau đớn cũng như đình trệ
trong một khoảng khắc thoáng qua, hậu quả là không thể tiếp tục tung chiêu
nữa.

Cộng với đó, Triệu Đà lại bày ra thủ đoạn đi xuyên qua sóng sung kích, thế lao
đến không những không giảm mà còn bạo tăng, hai yếu tố này kết hợp với nhau,
tất nhiên khiến cho Đăng Dương khó lòng chống đỡ.

Đối mặt với quyền ảnh càng lúc càng phóng to trong ánh mắt, Đăng Dương cũng
ngạc nhiên không thôi, hắn không thể ngờ được, Triệu Đà vậy mà lại có thể dễ
dàng triệt tiêu ảnh hưởng phản chấn của sóng sung kích, tiếp cận hắn với tốc
độ siêu nhanh, hoàn toàn không để cho hắn có một chút thời gian để phản ứng
cũng như là tụ lực nào.

Một lần nữa, kinh nghiệm và thủ đoạn chiến đấu hết sức phong phú đã giúp Triệu
Đà chiếm lấy ưu thế tuyệt đối trước Đăng Dương.

Trong cơn nguy khốn, Đăng Dương không còn cách nào khác là đang chéo hai tay,
dùng khả năng phòng ngự mạnh mẽ của Long Thần Vũ Khải để mà chống đỡ.

Bang!

Quyền ảnh quyền rơi xuống long giáp vang lên thanh âm như sắt thép đụng mạnh
vào nhau, hoa lửa bắn ra tung tóe.

Một quyền này của Triệu Đà, tuy không phải là Thiên giai võ kỹ nhưng cũng
không thua kém bao nhiêu, vừa đánh lên trên người Đăng Dương thì ngay tức khắc
khiến cho hắn bay thẳng ra sau, lớp khải giáp bao phủ hai cánh tay ‘răn rắc’
vỡ vụn, để lộ da thịt bên dưới đầm đìa máu tươi, trong đó, một tay của hắn đã
bị đánh gãy.

Lần giao phong đầu tiên, Đăng Dương đã thụ thương nặng nề, với một cánh tay bị
phế, sức chiến đấu suy giảm trầm trọng.

Chỉ một quyền liền đánh trọng thương Đăng Dương, Triệu Đà cũng không vội vàng
truy đuổi mà ngước đầu nhìn lên An Dương Vương lơ lửng trên bầu trời, khằng
khặc cười nói

“An Dương Vương, đây là những gì ngươi muốn cho ta thấy hay sao? Thật nực
cười!”

Nghe thấy vậy, An Dương Vương chỉ cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói

“Triệu Đà à, bớt ra vẻ ta đây với ta đi, ngươi nhìn kia kìa”

“Nhìn gì?” Triệu Đà cười lạnh “Nhìn một thằng phê vật thì có… Hả?”

Triệu Đà còn kịp chưa nhạo bán xong thì đôi mắt bất giác mở to, ngạc nhiên
không ngớt mà nhìn về phía đối thủ của mình.

Chỉ thấy tại nơi đó, Đăng Dương nào còn bộ dáng thu thương nghiêm trọng, cánh
tay bị gãy đã lành lặng từ đời nào, long giáp vỡ nát cũng khôi phục toàn bộ,
sâu bên trong khe mắt của mũ giáp đầu rồng, hai đốm sáng đỏ rực lập lòe chớp
động, tử lôi đấu khí ầm ầm bạo nổ, sát ý lăng thiên phóng lên tận trời.

Lão đã có chút không dám tin vào mắt mình rồi, nãy giờ mới trải qua bao nhiêu
giây đâu chứ? Tính ra thì chỉ thời giản một hơi thở mà thôi, dẫu biết, khả
năng hồi phục của thằng phế vật kia là cực kỳ mạnh mẽ, không hợp lẽ thường,
thế nhưng mạnh đến mức độ này thì hình như quá mức vô lý rồi.

Đúng vậy, chính là quá mức vô lí!

Nhớ lúc trước, tuy Đăng Dương đã từng thi triển khả năng hồi phục siêu cường
này trước mặt lão, bất quá khi đó, hắn phải mất từ bảy đến mười giây hoặc là
dài hơn nữa mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường, còn hiện nay thì
sao? Tổ cha nó chứ, chưa đến một giây… chưa đến một giây thì đã hồi phục tất
cả thương thế, thậm chí còn là nối xương nắng cốt, cái quái gì vậy nè, hư cấu
v *.

Cho dù là Triệu Đà vào thời kỳ toàn thịnh, tức là cảnh giới Hoàng Vị cũng
không thể nào khôi phục mạnh mẽ đến vậy.

“Ngươi là con gián hay sao? Thật sự là sống dai như đĩa!”

“Đã vậy, để ta gọt đầu ngươi xuống, để xem ngươi khôi phục thế nào?”

Hừ lạnh một tiếng khó chịu, Triệu Đà liền phá không xông lên, hai tay giang ra
rồi đập thằng về phía trước, lần này là song trao cùng xuất, uy áp ngập trời,
bá đạo tuyệt luân

“Thiên giai sơ cấp võ kỹ - Song Sát Qủy Trảo Vương!”

Nhìn Triệu Đà một lần nữa lao đến với khí thế hung thần ác sát cùng đôi song
trảo mạnh mẽ kinh hồn, tâm trí Đăng Dương bình tĩnh như nước lặng, khẽ hít sâu
một hơi rồi điên cuồng chưởng ra

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

G-RÀOOOOOOO!

Một loạt tiếng thét gầm đầy uy lực làm rung chuyển cả thiên địa, trong chớp
mắt, mười hai con Lôi Sư đã hoành không xuất thế, trực diện lao thẳng vào song
trảo đoạt mệnh của Triệu Đà

“Đệch, cái quỷ gì thế này?”

Nhìn Đăng Dương một lúc đánh ra đến mười hai chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ,
Triệu Đà thật sự là triệt để chấn kinh rồi, từ khi nào, một tên… cứ cho là
Kình Quân ngũ trọng thiên lại có sức mạnh phá vỡ cả quy tắc tự nhiên? Đấu khí
ở đâu ra, cường độ thân thể làm sao chịu nổi?

Dưới nhãn lực thâm sâu của lão, lão rõ ràng nhìn ra được, lượng đấu khí của
Đăng Dương chỉ vừa đủ để tung ra tổng cộng mười hai chiêu Địa giai cao cấp võ
kỹ mà thôi, trước đó đã đánh ra năm lần rồi, giờ đây đáng lẽ chỉ còn lại bảy
lần mới đúng, con mịa nó… rốt cuộc là lấy đâu ra mười hai lần?

Thêm nữa, cái cơ thể kia của thằng phế vật đó, dù đã hấp thụ máu huyết, cường
đại hơn người nhưng làm sao chịu được áp lực khủng bố đến từ mười hai chiêu
Địa giai cao cấp võ kỹ cơ chứ? Đó là tương đương với ba chiêu Thiên giai sơ
cấp võ kỹ đấy, dù là Kình Quân ngũ trọng thiên ‘chính cống’ cũng tuyệt đối
không cách nào kham nổi, chứ đừng nói gì đến một tên Võ Tướng sơ cấp phải nhờ
vào bí pháp cường hóa để có được thực lực này?

Ai giải thích hộ lão với, chuyện điên rồ gì đang diễn ra ở đây vậy?

-----------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #333