Người đăng: shennamasiro
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Từng âm thanh va chạm chấn động không gian
< Tiến trình khôi phục thương tổn đạt 82%, sức chiến đấu của ngài đã trở lại
bình thường, sau mười giây nữa sẽ chạm đến trạng thái đỉnh phong >
Đây là lần thứ bảy Đăng Dương nghe được tiếng thông báo bình phục của AI, đồng
thời cũng là lần thứ nảy hắn ăn phải quyền cước chết chóc của Triệu Đà, cảm
giác sống không bằng chết cứ như một vòng tuần hoàn xoay tròn vô hạn, thụ
thương rồi lại chữa thương, chữa thương xong rồi lại tiếp tục thụ thương, từng
đợt đau đớn thấu tim thấu cốt, nhức nhối khôn tả, hết đợt này đến đợt khác,
tựa như muôn trùng sóng dữ, điên cuồng ập thằng vào người hắn, không có điểm
dừng.
Đây rõ ràng là tra tấn, Triệu Đà đang tra tấn hắn!
Nhưng, là vì sao? Đăng Dương không hiểu và không cách nào hiểu nổi, vì sao
Triệu Đà, một bậc cường giả cao cao tại thượng lại đi tra tấn một con sâu cái
kiến không có chút lực phản kháng như hắn, chẳng lẽ việc này rất vui, rất thú
vị hay sao?
Bất quá, Triệu Đà còn chưa muốn giết hắn, như vậy cũng tốt, điều đó cũng có
nghĩa là hắn vẫn còn một chút thời gian… để chờ đợi.
Chờ đợi Thần Rùa đến giúp hoặc cũng có thể là chờ đợi một phép màu nào đó xảy
ra.
Nếu như là bình thường, Đăng Dương chính là một kẻ không bao giờ tin tưởng vào
hai chữ ‘màu nhiệm’, điều mà hắn tin tưởng, chỉ có duy nhất sức mạnh của bản
thân mà thôi. Chuyện hắn làm được, hắn nhất định sẽ đi làm, chuyện hắn không
làm được, hắn sẽ không bao giờ vì chút ít ảo tưởng xa vời và cái thứ được cho
là phép màu không thực tế mà lao đầu vào chỗ chết.
Nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, điều khiển mọi thứ làm theo ý mình, đó mới
chính là phong cách của hắn.
Tuy nhiên, cái phong cách này, đặt vào hoàn cảnh trớ trêu hiện nay thì lại đặc
biệt ‘vô dụng’.
Sức mạnh thua xa, tu vi thì quá mức nhỏ yếu, đến cả con bài hộ mệnh cuối cùng
là Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng cũng đã bị Triệu Đà dễ dàng nhìn thấu và phá hủy.
Hắn giờ đây, đã không khác gì cá đã nằm trên thớt, mạng sống hoàn toàn rơi vào
sự không chế của Triệu Đà.
Đứng trước thứ sức mạnh tuyệt đối và tỷ lệ sống sót hoàn toàn bằng không, hắn
không thể không đặt niềm tin, sự hi vọng cuối cùng vào hai chữ ‘phép màu’.
Trọng thương nghiêm trọng, hắn có thể không tiết điểm Tích Lũy để chạy chữa,
một lần, mười lần hay thậm chí là trăm lần, chỉ cần còn sống được, hắn sẽ tiếp
tục bám víu lấy tính mạng của mình, không ngừng cầu sinh cho đến hơi thở cuối
cùng.
Cực độ đau đớn đến chết đi sống lại nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, đây là sự
diễn tả rõ ràng nhất cho hoàn cảnh của Đăng Dương hiện tại.
Nhìn Đăng Dương một lần nữa tràn trề sinh lực bò ra từ cõi chết, nét mặt Triệu
Đà hơi có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi sự nhiên thoáng qua đó đã dược thay bằng
một ánh mắt hoang dại, một nụ cười thập phần mang rợn,
“Ô, vẫn còn khôi phục được à? Ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ, rất tốt… vậy chúng
ta tiếp tục chơi tiếp, để xem, xương cốt của ngươi rốt cuộc là cứng rắn đến
mức độ nào, thằng phế vật!”
Đùng!
Lại một quyền đầy uy lực của Triệu Đà tiếp tục hạ xuống và Đăng Dương thì
không khác gì một miếng giẻ lau rách nát, bay thẳng ra ngoài, ầm ầm đụng ngã
một hàng dài vô số Xác Sống rồi đánh ra một cái hố to bự, đầy vết nứt trên mặt
đất.
‘Phụt’ Đăng Dương phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm trên mặt đất, khó khăn nhút
nhích cơ thể biến dạng của mình mà lật ngửa người lại, hướng ánh mắt tan rã,
đụt ngầu và không còn tia sáng nhìn đến bóng người vừa mới xuất hiện ngay bên
cạnh, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, run rẫy nói
“Vì… s…ao…?”
“Hửm?” Triệu Đà nhướng mày, khinh miệt mình xuống cái bị thịt trách nát đẫm
máu đang nằm bẹp dí dưới đất
“Vì… sao… lại… tra… tấn… ta?”
Theo từng tiếng nói vang lên là từng dòng máu đỏ tươi chói mắt, không ngừng
trào ra khỏi miệng Đăng Dương rồi chảy xuống đất.
“Triệu… Vũ… Vương, ta… ta… có… ân… oán… với… Chu… Lam… chứ… đâu… phải… với…
ngài?”
“Nếu… như… thật… sự… muốn… trả… thù… thay… hắn, không… phải… một… quyền… đấm…
chết… ta… là… đủ… rồi… sao?”
Nghe Đăng Dương hỏi vậy, Triệu Đà liền cười lạnh
“Xem ra, não của ngươi đúng là bị bại thật rồi. Ngươi nói ngươi không có ân
oán với ta? Tốt, vậy thì là kẻ nào đã nói đầu óc của ta NGU DỐT?”
‘Ngu dốt?’ Đăng Dương lập tức hiểu ra ‘Thì ra là vậy, vào lúc mình chọc tức
Chu Lam, hình như có độc mồm độc miệng lăng mạ Triệu Đà, nói rằng lão ta là
cái thứ ngu dốt mới lựa chọn Chu Lam thay vì Ngọc Cổ Thanh’
Vài giây trôi qua, thương thế của Đăng Dương cũng đã khôi phục được ít nhiều,
tiếng nói cũng trở nên mạch lạc hơn, dáng vẻ tràn ngập thành khẩn, tựa như mấy
kẻ tiểu nhân, ra sức cầu tình hòng mong giữ lại mạng sống
“Triệu đại nhân, xin lỗi, thành thật xin lỗi, khi đó… ta không phải có ý như
vậy, thật sự ta không hề có ý chửi ngài, ta nói thế, đơn thuần chỉ là muốn
chọc tức Chu Lam mà thôi! Chiến đấu sinh tử, phân tâm một chút thì liền quyết
định đại cục, ngài cũng hiểu mà!”
“Xin lỗi?” Triệu Đà nheo mắt, sát khí trên người tỏa ra bốn phía “Lời xin lỗi
này của ngươi, hình như nói ra quá mức thuận miệng rồi!”
Thanh âm vừa dứt, chân phải của Triệu Đà liền nhất lên, lần này không đá nữa
mà tàn bạo giẫm xuống, ‘răng rắc’ một tiếng, đạp nát bét hai cẳng chân của
Đăng Dương, hàng loạt xương vụng xuyên qua da thịt, lộ rõ ra ngoài, nhìn vào
phi thường ghê rợn.
‘AAAAAAAAAAA’ Một tiếng hét tê tâm liệt phế, tràn ngập thống khổ thoát ra khỏi
miệng Đăng Dương
Mặc dù vậy, hắn vẫn cố gắng nuốt sự đau đớn đó vào trong lòng, khóe miệng miễn
cưỡng treo lên nụ cười cực kỳ khó coi, nói không ra hơi, thậm chí còn có vẻ
mếu máo như khóc
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, làm ơn… làm ơn tha lỗi cho tiểu nhân, tiểu nhân
nguyện làm trâu làm ngựa, phục vụ cho ngài cả đời”
“Làm trâu làm ngựa cho ta? Thứ như ngươi cũng xứng?” Triệu Đà hừ lạnh, đồng
thời giẫm mạnh chân xuống tay phải của Đăng Dương
‘Răng rắc!’
‘AAAAAAAAAAA’ Đăng Dương gào thét trong tuyệt vọng, cánh tay hắn… đau đến chết
lặng.
Thế nhưng, để được sống, hắn tuyệt đối không thể cứ gào thét như thế, hắn phải
nói, nói để mà tồn tại
Với mồ hôi ướt đẫm cả mặt, Đăng Dương kiệt sức nói “Hít… tiểu nhân… tiểu nhân…
có bí mật muốn nói cho ngài, xin ngài hãy cho tiểu nhân một cơ hội, một cơ hội
lấy công chuộc tội! Có được hay không?”
Không có tiếng đáp lời, chỉ có một cước tàn bạo giẫm xuống cánh tay còn lại
của Đăng Dương
Lại một tiếng ‘răng rắc’ chói tai nhưng không có tiếng hét đau đớn theo sau,
Đăng Dương đã quá mệt mỏi để cất tiếng hét. Không sử dụng được Bùa Chú và Đan
Dược, chỉ nhờ vào Huyết Khí Tiên Công và Thủy Thân Thể, sự khôi phục của hắn
đã không thể theo kịp mức độ tàn phá của Triệu Đà.
Nếu cứ đà này tiếp diễn, hắn chết là cái chắc.
Hơi thở càng lúc càng mỏng mảnh, lại nhìn thấy Triệu Đà sắp giẫm chân xuống
lần nữa, hai tròng mắt Đăng Dương liền mở to tràn ngập sợ hãi, hắn lập tức vắt
cạn chút sức lực còn lại trong người, gắng gượng nói to (thật ra cũng không to
lắm đâu, chỉ là tiếng gió mà thôi)
“Tiểu nhân biết được bí mật của Thần Rùa, tiểu nhân biết điểm yếu của lão!”
Lời nói liều chết vừa vang lên, chân Triệu Đà cũng dừng lại giữa không trung,
bàn chân cách chóp mũi của Đăng Dương không đến năm phân, chậm một chút nữa
thôi thì óc trắng đã tung bay rồi.
Giữ được mạng sống từ trong cõi chết, Đăng Dương liền nuốt xuống một ngụm nước
bọt chứa đầy máu tươi, mừng rơi nước mắt, nói
“Giống như Chu Lam được ngài giúp đỡ, tiểu nhân cũng đã được Thần Rùa chỉ điểm
rất nhiều và đó cũng là nguyên do vì sao ta lại biết được đại danh của ngài”
“Chính là lão ta đã nhờ cậy tiểu nhân tranh đoạt truyền thừa Cổ Loa, đem Kim
Quy Diệt Thần Nõ về cho lão rồi sau đó… sau dó…”
“Sau đó thì sao?” Triệu Đà cười khẩy “Sẽ dùng cây nỏ rách đó để giết ta à?”
“Đúng, đúng, đúng!” Đăng Dương ra sức gật đầu “Triệu Vũ Vương đại nhân quả là
tuệ nhãn như đuốc, lão Rùa già đó đích xác đã nói như vậy với tiểu nhân”
“Và rồi ngươi đã nhận lời!” Triệu Đà cười như không cười, ánh mắt nổi lên sát
khí lăng thiên triệt địa, nhìn xuống Đăng Dương như là muốn ăn tươi nuốt sống
hắn
Bị ánh mắt tử thần của Triệu Đà nhìn chằm chằm, Đăng Dương liền lạnh run cả
người, không dám có lấy một chút do dự, hắn lắc đầu nguầy nguậy, liên tục phân
bua, tự bào chữa cho chính mình
“Triệu Vũ Vương đại nhân, cái này… tiểu nhân cũng chỉ là thân bất do kỹ mà
thôi, một con sâu cái kiến như tiểu nhân, làm sao mà dám làm trái ý lão Rùa
già khủng bố đó chứ? Lão ta mà nổi trận lôi đình, khịt mũi một cái, tiểu nhân
chắc chắn đi về nơi chín suối a!”
Triệu Đà không đếm xỉa nói “Thế ta khịt mũi, ngươi lại không đi về nơi chín
suối?”
Trong khi hai người nói chuyện, dưới sự chữa trị không ngừng nghĩ của Huyết
Khí Tiên Công và Thủy Thần Thể, thương thế nghiêm trọng đến đáng sợ của Đăng
Dương, rốt cuộc cũng đã ổn định lại, không còn treo vất vưởng trên lằng ranh
sinh tử giữa sự sống và cái chết.
Đương nhiên, đi cùng với sự khôi phục đó là những cơn đau hành xác tâm trí
cũng từ từ giảm bớt, giúp cho Đăng Dương dễ chịu thêm một ít
Đăng Sương sợ sệt lắc đầu, sau đó lại bối rối gật đầu “Triệu Vũ Vương đại nhân
khịt mũi, tất nhiên tiểu nhân không thể sống nổi rồi”
“Chỉ là, hoàn cảnh lúc đó không giống bây giờ, khi ấy, ta cứ đinh ninh rằng
đại… đại nhân bị giam giữ rồi nên mới dám gật đầu nhận bừa với lão Rùa già kia
thôi, nếu không, biết trước được đại nhân ngài hùng mạnh như thế này, có cho
mười lá gan đi chăng nữa, tiểu nhân cũng tuyệt đối không dám đối đầu với ngài”
“Cặn bã, ngươi có vẻ dẻo miệng đấy, có điều, phàm là những kẻ cầm binh như ta,
ghét nhất chính là cái thứ dẻo miệng như ngươi” Triệu Đà trầm giọng nói trong
khi đưa một chân lên. Xem ra là đã mất hết kiên nhẫn cũng như hứng thú chơi
đùa với Đăng Dương.
Thấy Triệu Đà nhất chân, Đăng Dương không khỏi lạnh rung trong lòng, rối ra
rối rít lê lếch thân xác tàn tạ của mình, cắm đầu xuống đất, điên cuồng lạy
lục
“Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, là tiểu nhân dẻo miệng, là tiểu nhân
sai, là tiểu nhân đáng chết, là tiểu nhân ngu dốt, mong ngài tha mạng! Tiểu
nhân sẽ nói, sẽ nói ngay lập tức điểm yếu của lão Rùa già cho ngài”
Đăng Dương nói xong cũng không có ngẩn đầu lên mà chỉ nhắm tịt hai mắt, im
lặng chờ đợi, là sống hay là chết, cái kết nào sẽ dành cho hắn đây?
…
Một giây, hai giây rồi ba giây, không có tiếng đáp lời và cũng không có bàn
chân tàn bạo giẫm xuống.
Điều này, nhất thời khiến cho Đăng Dương có chút vui mừng, đồng thời cũng giúp
hắn nhận ra được ý muốn của Triệu Đà. Mà đã hiểu được Triệu Đà muốn gì, hắn
làm sao lại dám có chút do dự.
Vẫn giữ tư thế cuối đầu như một con chó, Đăng Dương rành mạch nói
“Điểu yếu của lão Rùa già, không gì khác hơn, chính là Kim Quy Diệt Thần Nỏ!”
“Phế vật, ngươi dám giỡn mặt với ta!”
Vừa nghe Đăng Dương thốt ra câu nói kinh người, Triệu Đà ngay tức khắc nộ khí
xông thiên, tu vi Độn Thiên tựa như cuồng phong bạo vũ, phóng xuất bốn phương
tám hướng, khí kình mạnh mẽ đến nổi, trong chớp mắt liền biết cả một mảnh
chiến trường rộng lớn thành một đống loạt thạch nứt gãy đổ nát, Xác Sống trong
phạm vi ba ngàn mét, toàn bộ đều bị xóa sạch.
Cường giả cảnh giới Độn Thiên quả là có khác, một lần động nộ thì chính là núi
long đất lở, thiên địa biến sắc
Thế nhưng, lạ một điều là, mặc cho không gian xung manh ầm ầm sụp đổ, nơi Đăng
Dương đang cuối đầu lại chẳng có gì xảy ra.
Lại một lần nữa, Đăng Dương ngầm hiểu được ẩn ý của Triệu Đà, lão ta đây chính
là đang muốn cho hắn cơ hội giải thích câu nói kinh người kia. Vậy cho nên,
hắn cũng không thể để cho lão ta thất vọng được, mạng nhỏ của hắn, tất cả đều
phụ thuộc vào điều này
“Như ngài thấy đấy, trong trận chiến hơn năm ngàn năm trước, ngài bại trận,
nguyên nhân cũng đều là vì cái Kim Quy Diệt Thần Nỏ này!”
“Kim Quy Diệt Thần Nỏ là thứ vũ khí dùng để diệt thần, nó có thể diệt đại
nhân, cũng có thể diệt An Dương Vương và lão Rùa già kia, điều này… tiểu nhân
nói không sai chứ?”
Đáp lại câu hỏi của Đăng Dương là một tiếng hừ lạnh bất mãn đến từ Triệu Đà,
có vẻ, lão ta không muốn nhắc đến lần bại trận nhục nhã năm xưa.
Đăng Dương bình tĩnh nói tiếp
“Triệu Vũ Vương đại nhân, ngài hẳn cũng biết rõ, thứ vũ khí Kim Quy Diệt Thần
Nỏ này, được chế tạo ra dành riêng cho hoàng tộc Âu Lạc, vậy cho nên, ngoài
hoàng tộc Âu Lạc ra, không còn bất cứ một ai trên đời này có thể sử dụng nó,
bao gồm cả lão Rùa già kia”
“Tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ, đó chính là, người nhận truyền thừa Cổ Loa,
tiếp thu toàn bộ y bác của Âu Lạc, cũng có thể sử dụng được thanh diệt thần
binh này”
“Điều đó có nghĩa là, theo như ý muốn của lão Rùa gia kia, ta sẽ là người…”
Nói đến đây, Đăng Dương khẽ ngừng lại một chút, ánh mắt khẽ liếc qua sắc mặt
của Triệu Đà, sau khi nhận thấy không có gì bất thường thì mới chậm rãi nói
tiếp
“… kết liễu đại nhân đấy!”
Không có tiếng đáp lời, Triệu Đà chỉ dùng ánh mắt nồng nặc sát ý nhìn thẳng
xuống Đăng Dương.
Một cỗ hơi lạnh chạy dọc sống lưng, xông thẳng lên đầu óc, vừa khiến cho Đăng
Dương rung rẫy lại càng giúp hắn tỉnh táo hơn
“Lại nói, bản thân đại nhân vốn dĩ chính là tử thù, đầu sỏ gây nên sự diệt
vong của vương triều Âu Lạc, vậy cho nên, dù ngài có chiếm đoạt được truyền
thừa đi chăng nữa thì ngài cũng sẽ vĩnh viễn không có cách nào sử dụng được
Kim Quy Diệt Thần Nỏ cả”
“Mà không sử dụng được Kim Quy Diệt Thần Nỏ, ngài sẽ chẳng có cơ hội giết chết
lão Rùa già kia. Mà lão Rùa già kia còn sống giây nào, ngài sẽ vẫn còn bị giam
giữ trong cái nhà tù thủy ngân giây đó, chuyện này, tiểu nhân nói cũng không
sai chứ?”
“Tiếp đi!” Triệu Đà hất cằm, nét mặt có vẻ hơi khó chịu vì hành động thả mồi
của Đăng Dương
Thấy vậy, Đăng Dương liền cười thầm một tiếng trong bụng, bất quá, thái độ thể
hiện ra bên ngoài vẫn vô cùng thành khẩn, chân tâm nói
“Do đó, để giết được lão Rùa già kia, chỉ có một cách duy nhất mà thôi, đó
chính là… tiểu nhân sẽ là người thay mặt ngài tiếp nhận truyền thừa Cổ Loa, sử
dụng Kim Quy Diệt Thần Nỏ, bắn chết tươi lão ta!”
“Tất nhiên, để có thể vận chuyển được cái thứ vũ khí diệt thần khủng bố ấy,
tiểu nhân vẫn phải trông cậy vào sức mạnh thông thiên của đại nhân. Vì vậy,
theo một khía cạnh mà nói, ngài mới chính là người kết liều lão Rùa già kia,
tự tay báo đại thù cho mình”
“Triệu Vũ Vương đại nhân, ngài cảm thấy ý kiến này của tiểu nhân như thế nào?
Tiểu nhân có phải vẫn còn một chút giá trị hay không?”
-----------