Người đăng: shennamasiro
Thế giới bị chia làm hai nửa bởi một bức tường thành khổng lồ, bầu trời phủ
kín Thủy Quái phô thiên tái địa.
Ngọc Cổ Thành lúc này đã bị dồn vào chân tường, tiến không được mà lui cũng
chẳng xong, liệu hắn sẽ làm gì để đối phó với hoàn cảnh éo le này?
Chỉ có một cách nào thôi, đó là cố gắng sống sót lâu nhất có thể, kéo dài thời
gian nhằm tìm đối sách, một chiếc chìa khó mở ra con đường tiếp theo.
“Mẹ tụi mày… chết hết đi cho ta, Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng!”
Không biết đây đã là tiếng chửi thề thứ mấy được Ngọc Cổ Thanh phát ra khỏi
miệng, thân hình phiêu dật trên không trung tựa như một con chim én màu đỏ,
hung hung, hiểm hiểm tránh né hàng loạt cú cắn, cú quất đuôi chết người của
bầy Thủy Quái, đồng thời, hai tay hắn cũng không ngừng đánh ra từng hồi chưởng
pháp mạnh bạo, mang trong mình uy lực kinh nhân.
Một chưởng xuất ra, huyết sắc đấu khí ngùng ngụt tuông trào, hòa quyện với
thiên địa đấu khí ở bên ngoài, nhanh chóng hóa thành một đại chưởng ấn đỏ tươi
như máu, to hơn mười mét, càng quét một phương.
Đại chưởng ấn đi đến đâu, Thủy Quái liền ùng ùng vụn vỡ đến đó. Thủy Quái bậc
7, Thủy Quái bậc 8 thay nhau chết như rơm rạ, tan thành bọt nước, ào ào từ
trên không trung rơi thằng xuống đại xương bao la bên dưới, Thủy Quái bậc 9
hao tổn nặng nề, cũng chỉ có Thủy Quái bậc 10 là không xi nhê một chút gì mà
thôi.
Bất quá, đám Thủy Quái bị đánh chết kia, thật ra không hẳn là chết, về cơ bản,
bọn chúng chỉ bị phá hủy cơ thể mà thôi, một khi Tinh Hoa Thạch, căn nguyên sự
sống của bọn chúng trở về với biển cả, bọn chúng sẽ lại một lần nữa được tiếp
nước mà sinh long hoạt hổ, mạnh mẽ như thường.
Và tất nhiên, sau khi đã khôi phục toàn bộ, đám Thủy Quái đó liền tức tốc phá
sóng chui ra, vỗ đôi cánh được Đăng Dương ban cho, bay vút lên trời cao, hết
đợt này đến đợt khác, liên miên bất tận vây công Ngọc Cổ Thanh.
Với tâm trí minh mẫn cũng như vô cùng âm hiểm của mình, Ngọc Cổ Thanh hiển
nhiên cũng hiểu rõ điều này, như đã nói từ trước đó, đối mặt với hàng ngàn con
Thủy Quái, hắn hoàn toàn không có bất cứ một cơ hội nào.
Mặc dù vậy, với tình thế bị ép buộc đến chân tường như hiện nay, Ngọc Cổ Thanh
không thể không chính diện giao chiến được, cái hắn cần lúc này không phải là
chiến thắng mà là thời gian, thời gian để tìm kiếm một cơ hội thoát khỏi tình
thế hiểm nghèo này.
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát Chưởng… Huyết Sát
Chưởng… Huyết Sát Chưởng!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Thôn Phệ Huyết Cầu!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Đại Hình Phệ Huyết Đao!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Ma Tông Phích Lịch Quyền!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật!”
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Huyết Thương Xuyên Tâm Phá!”
Huyết ảnh tung tay ngợp trời, tiếng bổ bạo khởi tứ phương, đứng giữa đám Thủy
Quái đông nghịt, Ngọc Cổ Thanh khoát trên mình long giáp đỏ rực, tràn đầy hơi
thở hung sát, điên cuồng tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ như một cái
súng máy liên thanh, đùng đùng bắn phá vào bầy quái vật khát máu đang bủa khắp
chốn.
Nếu như là khi trước, lúc mà Ngọc Cổ Thanh chỉ là một tên Võ Tướng đỉnh phong,
việc tung ra hàng loạt Địa giai cao cấp võ kỹ có uy lực khủng khiếp như thế
này, chắc chắn sẽ trong nháy mắt, rút cạn toàn bộ đấu của hắn ta.
Thế nhưng, với tu vi Kình Quân nhất trọng thiên hiện tại, sở hữu cho mình được
khả năng khống chế và sử dụng thiên địa đấu khí, việc cùng lúc tung ra hàng
loạt Địa giai cao cấp đối với hắn đã không còn là vấn đề gì quá lớn, đơn giản
chỉ là tùy tâm sở dục, tiện tay mà làm.
Cùng với Nguyên Thể kiên cường bá đạo, thứ sức mạnh khống chế thiên địa đấu
khí này chính là điều khiến cho những cường giả cảnh giới Kình Quân hoàn toàn
vượt trội hơn xa Võ Tướng thông thường. Khoảng cách giữa hai bên tựa như trời
và đất, tuyệt đối không thể lấp đầy, tất nhiên là loại trừ thể loại quái thai
như Đăng Dương.
Ở phía bên dưới, Đăng Dương vẫn cưỡi trên lưng con Thủy Quái bậc 7 – Cá Kiếm
Khổng Lồ, lướt sóng mà đi, sâu nơi đáy mắt hiện lên hai đồ hình cửu cung bát
quái vô cùng phức tạp, tựa như thấu triện thiên đạo chi ý, nhìn thẳng vào Ngọc
Cổ Thanh đang điên cuồng vùng vẫy trên bầu trời.
Trải qua một trận chiến có thể nói là cực kỳ khốc liệt với Chu Lam, Đăng Dương
đã càng lúc càng thuần phục khả năng phân tích và nhìn thấu vạn vật của Thiên
Đạo Chi Nhãn.
Với đôi mắt này, Đăng Dương giờ đây đã có thể quan sát rõ ràng Ngọc Cổ Thanh
từ ngoài vào trong rồi từ trong ra ngoài, cấu trúc khung xương, hệ thống kinh
mạch cũng như lộ trình vận chuyển đấu khí toàn chân thể, sự tuần hoàn của máu
huyết, tốc độ nhịp tim, trạng thái linh hồn và cả trị số sinh lực.
Tất cả mọi thứ thuộc về Ngọc Cổ Thanh, hầu như đều đã hiện ra rõ ràng trong
mắt Đăng Dương với không một chút giấu giếm nào.
Và rồi từ những thông tin quý giá đó, Đăng Dương có thể dễ dàng tìm ra nhược
điểm chí mạng của Ngọc Cổ Thanh rồi khai thác triệt để nó, từng bước… từng
bước một, dồn ép hắn ta đi vào chỗ chết.
Đối với kẻ thù của mình, Đăng Dương từ trước đến nay, hoàn toàn không có khái
niệm ‘nhân từ’, chỉ cần đối nghịch với hắn, tạo thành uy hiếp với hắn hay thậm
chí là ngán chân trên con đường của hắn, Đăng Dương chắc chắn sẽ lạnh giết
sạch không chừa một ai!
Sống trên cuộc đời này, làm ‘người bị hại’ đến hai lần đã là quá đủ với hắn
rồi, kể từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đóng vai một ‘kẻ hại
người’, mang đau đớn và bất hạnh tột cùng đến cho tất cả những ai dám cản
đường hắn.
Rất nhanh sau đó, chỉ mất khoảng vài giây thời gian mà thôi, Đăng Dương đã bắt
đầu kết hoạch giết người của mình.
Chỉ thấy, dưới sự điều động của Đăng Dương, đàn Thủy Quái khổng lồ đang che
kín cả không trung dần dần ngừng lại sự công kích điên cuồng nhưng cũng phi
thường lộn xộn, mà thay vào đó, bọn chúng lại tập hợp thành từng nhóm nhỏ từ
mười đến hai chục con, hết lượt này đến lượt khác, tựa như một thác nước chảy
cuồn cuộn, thay phiên quần công tới tấp Ngọc Cổ Thanh theo nhiều phương vị
hiểm yếu khác nhau, vô hình chung tạo ra một vòng vây kín không kẻ hở, nhất
thời khiến cho Ngọc Cổ Thanh hết đường luồng lách.
Đứng giữa không trung, đối mặt với đội hình chiến đấu hoàn mỹ không khác gì
quân đội chính quy của đàn Thủy Quái, Ngọc Cổ Thanh liền rét lạnh trong lòng,
mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tiết ra, ướt đẫm cả đầu.
“Cái quái gì vậy chứ??? Con mẹ nó… cái thử thách khốn nạn!”
Vốn dĩ, bị vây trong đàn Thủy Quái phô thiên tái địa, chính đường chết, một
đường sống, tình cảnh phải nói là chật vật vô cùng, thế nhưng Ngọc Cổ Thanh
vẫn có thể nhờ vào tốc độ và thân pháp ảo diệu của mình, lại lợi dụng sự vô
tri của đàn Thủy Quái hung bạo chỉ biết cắm đầu công kích mà bay nhảy qua lại,
từ đó kéo dài thời gian cho chính mình tìm cách phá cái giải trận thế gần như
tuyệt lộ này.
Ấy vậy mà, bây giờ thì hay rồi, đám Thủy Quái mà hắn đánh giá là hoàn toàn
không có não, vô tri ngu dốt kia, nay lại đang bày binh bố trận, xếp thành đội
ngũ phi thường chỉ tề ngay trước mắt hắn, trong thoáng chốc ngắn ngủi đã khóa
chặt tất cả hướng mà hắn có thể di chuyển, đồng thời cũng khiến cho thủ đoạn
kéo dài thời gian của hắn trở nên vô dụng.
Cuộc tàn sát tiếp tục tái diễn và một con Thủy Quái bậc 9 - Cá Mập Qủy to lớn
dẫn đầu đoàn quân, há rộng cái miệng khủng bố với hàm răng sắc nhọn như lưỡi
cưa, lao thẳng vào Ngọc Cổ Thanh.
Thấy vậy, Ngọc Cổ Thanh liền vội vàng vung lên cặp đại huyết đao của mình,
dùng một đòn duy nhất, lập tứ chẻ đôi con Cá Mập Qủy ra làm bốn nửa.
Tuy nhiên, còn không đợi hắn kịp thở dốc thì từ phía sau lưng, một con Mãng Xà
Ba Đầu bất ngờ tập kích đến, xà khẩu mở lớn, giương ra sáu cái răng nanh ẩn
chứa chất độc chết người, nhắm vào cổ và hai cánh tay cầu huyết đao của hắn mà
cắn mạnh đến.
Một đao xuất ra, lực cũ vừa hết, lực mới còn chưa sinh, cho nên Ngọc Cổ Thanh
không cách nào tiếp tục xuất ra đao tứ hai để giải quyết con Mãng Xà Ba Đầu mà
chỉ có thể miễn cưỡng lách người qua một bên để né tránh. Mặc dù vậy, hắn vẫn
bị một trong ba cái đầu rắn cắn xược qua cổ tay, độc tố nhanh chóng xâm nhiễm
vào cơ thể, khiến cho cánh tay của hắn chuyển đen chỉ trong chớp mắt.
Ngay lúc này, từ trên không trung, một tiếng sẽ gió đầy áp lực bổng phủ thẳng
xuống đầu Ngọc Cổ Thanh, thì ra đó là cái quất đuôi của một con Thủy Quái bậc
10 - Cự Kình khổng lồ.
Một đòn này, Ngọc Cổ Thanh tuyệt đối không thể trực tiếp hứng chịu, nếu không…
hắn chắc chắn sẽ cầm chắc cái chết.
“Đại giai cao cấp võ kỹ - Huyết Trùng Thuật!”
Đối mặt với uy hiếm tử vong gần như đã cận kề sát bên, Ngọc Cổ Thanh không còn
cách nào khác, chỉ có thể hi sinh một lượng máu huyết không nhỏ, nhất thời tạo
thành một tấm lá chắn để chống đỡ cự vĩ đập xuống.
Ầm! Cái đuôi thô bự của Cự Kình khổng lồ đập mạnh vào lá chắn huyết sắc, tạo
nên âm thanh vang dội.
Và rồi chưa đến một giây sau đó, lá chắn huyết sắc liền đã bị cự vĩ đập tan
thành ngàn mảnh, một lần lửa biến lại thành những giọt máu tươi, ào ào rơi
xuống mặt biển dậy sóng.
Thế nhưng, cũng là nhờ vào sự khựng lại trong giây lát đó của cự vĩ khổng lồ
đã giúp cho Ngọc Cổ Thanh cơ hội tẩu thoát.
Chỉ là, hắn vừa mới thoát xong, đón chờ hắn tại đó lại là một loạt những cái
xúc tu đoạt mạng của Thủy Quái bậc 10 – Bạch Tuộc Trăm Vòi.
Lần này, đã không còn bất cứ đường nào cho Ngọc Cổ Thanh trốn tránh nữa.
Chỉ nghe ‘đùng’ một tiếng chấn động không gian, Ngọc Cổ Thanh bị một lúc năm
cái xúc tu quất thẳng vào thân thể, khiến cho long giáp vỡ vụn tan tành như
gạch ngói, mà cả người hắn thì bắn thẳng đi như một quả bóng chày móp méo.
Không dừng lại ở đó, nơi Ngọc Cổ Thanh bay đến lại có một hàng dài hàng trăm
Thủy Quái ngay ngắn chờ sẵn, vừa nhìn thấy con mồi xuất hiện, cả đám liền há
to miệng cá, điên cuồng bắn ra hàng trăm ngàn tia nước bé xíu với áp lực cực
mạnh, tập trung tất cả hỏa lực vào Ngọc Cổ Thanh
Síu… síu… síu… síu… síu… thanh âm của vô vàng tia nước cắt qua không gian
Keng… keng… keng… keng… khen… còn đây là thanh âm khi mà những tia nước đó
tiếp xúc với bộ long giáp màu đỏ của Ngọc Cổ Thanh.
Có thể, khi còn nguyên vẹn, với sự kết hợp của long giáp và Nguyên Thể, Ngọc
Cổ Thanh đủ khả năng để chống chịu những tia nước với sức xuyên thấu cực mạnh.
Bất quá, sau khi ăn trọn vào mình năm cái vòi bạch tuộc cực đại, long giáp của
hắn đã không còn hoàn mỹ nữa, điều đó cũng đồng nghĩa với việc, những tia nước
kia là cực kỳ… cực kỳ nguy hiểm.
Và… sự nguy hiểm cực độ đó, đúng vào lúc này đã được chứng minh vô cùng rõ
ràng.
Chỉ thấy, sau một vài giây hứng chịu cơn mưa thủy đạn ngợp trời, cả người Ngọc
Cổ Thanh đã nhiễm đầy máu tươi như một huyết nhân, trong đó, có không ít lổ
thủng đáng sợ đến mức gần như đã xuyên thẳng qua cơ thể hắn, thương thế phải
nói là vô cùng thảm trọng.
“AAAAAAAA!” Ngọc Cổ Thanh đau đớn gào thét trong bất lực, đi cùng với đó mà
một ngụm tiên huyết đỏ tươi bắn thẳng lên không trung.
Khí tức sinh mạng của hắn đã suy yếu đến cùng cực, cánh cổng địa ngục đang
‘kẽo kẹt’ mở ra ngay trước mắt.
Sống hay chết, thời gian còn lại chỉ được tính bằng giây!
-------------