Tầng Hai Và Tầng Ba Của Cổ Thần Tháp


Người đăng: shennamasiro

Cổ Thần Tháp, tầng thứ hai, một đạo bạch quang chợt lóe lên trên thạch đài cổ
xưa, và rồi từ trong hư không, Đăng Dương đã xuất hiện tại đây.

Đăng Dương lập tức phóng tầm mắt nhìn ra bốn hướng, chỉ thấy, nơi này tiếp tục
là một mảnh sa mạc bao la bất tận, trọng lực gia trì lên thân thể hắn không
những không mất đi mà còn gia tăng thêm vài lần, đạt đến con số 120 lần trọng
lực bình thường, tương đương với việc mang một cục đá nặng 12 tấn trên lưng.

Không dừng lại ở đó, khác với dáng vẻ êm đềm bình lặng ở tầng đầu tiên, tại
tầng thứ hai này, độ khó của chặng đua đã được nâng cao lên một cấp độ mới với
sự xuất hiện dày đặt của hàng trăm, hàng nghìn con Sa Quái hung tợn.

Trong đó, Sa Quái bậc 7 là chiếm số lượng đông đao nhất với hơn năm trăm con,
Sa Quái bậc 8 thì ít hơn một chút với tổng quân số là ba trăm con, Sa Quái bậc
9 là một trăm con, và đặc biệt… có đến không dưới mười con Sa Quái bậc 10 với
sức chiến đấu tương đương những Siêu Cấp Quái Thú (Siêu Thú), mạnh mẽ ngang
bằng võ giả cảnh giới Kình Quân.

Không ngoa mà nói, tầng thứ hai của Cổ Thần Tháp chính là một tử địa thật sự,
đi sai một bước, chết không toàn thây.

“Ca này, khó chơi rồi đây!”

Đôi mắt lóe lên hai vòng tròng vàng kim kỳ dị, nhìn cảnh tượng kinh tâm động
phách hiện ra trước mắt, Đăng Dương không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt,
thầm than nói

“Chưa nói đến mười con Sa Quái bậc 10 vô cùng cường đại kia, chỉ cần số lượng
hàng ngàn con Sa Quái ở đây thôi cũng đã đủ nhất chìm và giết chết bất kỳ tên
cường giả Kình Quân nào rồi. Nếu như không có một cái đầu óc tính táo và thủ
đoạn đặc thù mà cứ thế cường ngạnh xông qua, chết mất xác là cái chắc”

“Hài, An Dương Vương cũng thật ra, đặt cái thử thách như này quả đúng là đánh
đố người ta đi mà, hố to kiểu này, ai mà chơi nổi!”

< Chủ nhân, đã có người chơi nổi rồi đó, ngài không để ý sao, tại tầng thứ hai
này, hoàn toàn không có bóng dáng của Ngọc Cổ Thanh nữa! > AI chợt nói

Nghe vậy, Đăng Dương hơi cau mày một chút rồi gật nhẹ đầu

“Ta biết, xem ra, cũng giống như Chu Lam, ta vẫn chưa đánh giá đúng sức mạnh
thực sự của Ngọc Cổ Thanh. Tên này… ẩn giấu cũng đủ sâu, chưa đến bước đường
cùng, chắc chắn không chịu hé nộ con bài chưa lật, mặc cho điều đó đã khiến
tất cả thuộc hạ của hắn đều phải bỏ mạng ở phía sau”

“Qủa là một con rắn độc máu lạnh đúng nghĩa!”

“Bất quá, đến cả rồng ta còn không sợ thì nói gì đến một con rắn độc tầm
thường. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ cần đuổi kịp được Ngọc Cổ
Thanh, ta tự khắc sẽ có thủ đoạn ép chết hắn ta”

“Đi thôi, Áo Choàng Lông Ngỗng – Bạch Vũ!”

“Bạch Vũ Vô Hình!”

Cười khẽ một tiếng tràn đầy tự tin, Đăng Dương liền khoát trên mình tấm áo
choàng lông vũ tuyết trắng như mây rồi vô thanh vô thức, tan biến vào hư vô.

Ẩn mình trong sự vô hình tuyệt đối, Đăng Dương đạp mạnh hai chân xuống thạch
đài cổ xưa, thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, lao vút người đi như một
bóng ma quỷ mị, đơn giản lạng lách giữa rừng Sa Quái đông nghịt tựa chốn không
người, nhàn nhã tự nhiên thẳng tiến đến Tế Đàn treo lơ lững giữa trời phía xa
xa.

Với sức mạnh kỳ diệu của hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, thử thách chết người
ở tầng thứ hai của Cổ Thần Tháp này, hoàn toàn trở bên vô hại đối với Đăng
Dương. Có chi, cũng chỉ có sự gia tăng dần đều của trọng lực mới là trở ngại
duy nhất làm chậm được bước chân của hắn mà thôi.

Cứ thế, thời gian từng phút từng giây trôi qua và Đăng Dương càng ngày lại
càng tiến đến gần Tế Đàn.

Km thứ năm, trọng lực gia trì lên thân thể gấp 200 lần bình thường

Km thứ sau, trọng lực gia trì lên thân thể gấp 240 lần bình thường

Km thứ bảy, trọng lực gia trì lên thân thể đã chính thức gấp 300 lần bình
thường, tương đương với việc mang 30 tấn đá trên lưng.

Đến lúc này, dù rằng cực kỳ không muốn, Đăng Dương cuối cùng vẫn không thể nào
giữ vững tốc độ tối đa của mình nữa, cước bộ hai chân đã có dấu hiệu chậm dần.

Km thứ tám, trọng lực gia trì lên thân thể gấp 380 lần bình thường.

Đăng Dương từ chạy nhanh đã phải chuyển sang kiểu chạy đều, chỉ như thế, hắn
mới có thể duy trì được thể lực và tốc độ di chuyển ổn định. Để đi hết một km
với tốc độ bình thường này, hắn đã mất vẻn vẹn năm phút thời gian.

Km thứ chín, trọng lực lúc này đã chạm đến một ngưỡng vô cùng khủng bố, gấp
500 lần trọng lực bình thường, tương đương với việc mang 50 tấn đá trên lưng,
thật sự là nặng kinh khủng khiếp.

Đến cả một kẻ có thể chất Thủy Thần siêu cấp mạnh mẽ như Đăng Dương, bị cỗ áp
lực khủng bố này đè lên người cũng đã có chút chịu đựng không nổi, đừng nói là
chạy, giờ đây… việc đi bộ đối với hắn cũng đã mà một chuyện phi thường cực
nhọc rồi, mỗi bước chân nâng lên hạ xuống tựa như mang theo cả chục tấn chì,
nặng nề không gì tưởng nổi.

Nếu như không có sức mạnh của tấm áo choàng vô hình che chắn, mỗi bước chân
của Đăng Dương cũng có thể gây nên một trận động đất chứ chẳng đùa. Đến khi
đó, hắn nhất định sẽ bị một đám Sa Quái như hung thần ác sát ở ngay bên cạnh,
vui vẻ tặng cho cả tấn hành ăn ngập mặt.

Lại tốn thêm mười tám phút lăn lộn trong sức nặng hành xác thân thể, Đăng
Dương rốt cuộc lê được tấm thân mỏi mệt, mềm như cộng bún của mình đến dưới
chân Tế Đàn.

“Tổ cha nó, để đi hết chặn đường mười km ở tầng thứ hai này, mình vậy mà mất
đến tận ba mươi lăm phút, tức hơn nửa giờ đồng hồ, con bà nó chứ, không biết
trong khoản thời gian đó, tên Ngọc Cổ Thanh kia đã chạy đến đâu rồi, mong là
đừng có đến tầng thứ tư a, mình chán đuổi lắm rồi, chó chết thật… truyền thừa
Cổ Loa nhất định phải thuộc về ta, Chỉ Thuộc Về Một Minh Ta mà thôi, ai cũng
đừng mong đụng vào, aaaaaaa!”

Bất mãn quát lớn một tiếng xé tan trạng thái vô hình, Đăng Dương mặc kệ đám Sa
Quái đang từ khắp bốn phương tám hướng bổ nhào đến, hai chân mạnh mẽ súc lực
rồi ‘đùng’ một tiếng, nổ tung cát vàng mà bắn thẳng lên trời, tiến vào Tế Đàn
được bao phủ bởi vô số hoa văn điêu khắc cổ xưa.

Lại một lần nữa, bạch quang lóe lên và Đăng Dương biến mất.

-------------

Cổ Thần Tháp, tầng thứ ba, không còn đó mảnh sa mạc khô cằn với biển cát vàng
trải dài bất tận, ở nơi đây, khắp mọi nơi đều là nước, nước và chỉ có nước mà
thôi.

Đăng Dương xuất hiện trên bệ đá cổ và chợt nhận ra, hắn đang đứng ngay chính
giữa một đại dương xanh mút tầm mắt.

“Cái gì đây? Hết chạy bộ rồi đến tập bơi sao?” Đăng Dương tự hỏi một mình, sau
đó thì ngay lập tức, đồng thời thi triển Kỹ Năng Giáp Định lẫn Thiên Đạo Chi
Nhãn, cẩn thận đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh.

Đúng như những gì mà hắn đang nhìn thấy, đại dương xanh biếc trước mắt hoàn
toàn không phải là một dạng ảo cảnh mơ hồ nào đó mà chính là sự thực. Bên
trong đại dương sâu thẳm, bầy Sa Quái hung tàn đã được thay thế bằng một đàn
Thủy Quái cũng lợi hại chẳng kém.

Tương tự như Sa Quái được cấu thành từ cát, những con Thủy Quái này cũng được
cấu thành hoàn toàn bằng nước, muôn hình vạn trạng, lớn nhỏ khác nhau, bậc 8
bậc 9 nhiều không đếm xuể, nào là Bạch Tuộc với hàng trăm xúc tu, Mực Ống
khổng lồ, Cá Mạp ba đầu, Cua Lực Sĩ to hơn chục mét, số lượng đông đảo đến dọa
người, Đăng Dương chỉ lẩm nhẩm tính sơ sơ thôi cũng đã lên đến cả vạn con.

Đặc biệt và đáng sợ hơn nữa là, nhưng con Thủy Quái này, bởi vì được cấu thành
hoàn toàn bằng nước cho nên ở trong biển cả thì gần như vô hình, nhìn không
thấy, tìm không ra, cực kỳ nguy hiểm.

Nếu như không phải có hai con mắt, một con nhìn thấu vạn vật, một con phân
tích đại đạo, chắc có lẽ… hắn sẽ không bao giờ có thể nhận ra sự hiện diện của
bọn chúng trong mảnh đại dương bao la sâu thẳm này.

Chạy qua mảnh sa mạc tràn ngập Sa Quái kia đã là tìm chết rồi, nay lại phải
bơi qua vùng biển chứa đầy Thủy Quái thì càng giống tự tử hơn cả ngàn lần,
thật sự là không có bất kỳ một cửa nào cho những tên võ giả bình thường vượt
qua.

Nói là những tên võ giả bình thường, chính là ám chỉ đám Võ Tướng cao cấp như
mấy người Lý Tiểu Kiều, Ngô Thừa Dực đó. Còn về phần Thủy Linh Lung và Nguyệt
Yên Lan, những kẻ mang trong mình sức mạnh vô địch dưới Kình Quân, cơ hội
thành công hoàn thành chặn đua thứ ba này cũng nhỏ bé đến thảm thương, thực sự
không khác gì ‘thập tử nhất sinh’ là mấy.

Lại nói, bấy nhiêu đây thôi vẫn còn chưa hết.

Tại tầng thứ ba của Cổ Thần Tháp này, bởi vì là thử thách bơi lội vượt biển
cho nên sự khảo nghiệm về gia tăng trọng lực cũng chính thức kết thúc, tất cả
mọi thứ đều trở về bình thường như nó vốn phải thế.

Cũng đúng thôi, trên đời này, chẳng có ai mang 50 tấn đá trên lưng mà bơi được
cả, vừa nhảy xuống nước thì liền chìm nghiễm cmn rồi, chết đuối là cái chắc.

Tuy nhiên, sự áp chế và trọng lực mất đi, tất nhiên sẽ có một cái khác nhảy
vào thay thế, và đó chính là sự áp chế về mặt linh hồn. Điều này, nhìn vào
liền biết… là đang trực tiếp nhắm vào những Hồn Sư như Đăng Dương, những kẻ mà
từ khi sinh ra đã xác được định sẽ cao siêu hơn người.

Từ đó có thể thấy, thử thách truyền thừa của An Dương Vương là công bằng đến
nhường nào, hoàn toàn không hề thiên vị cho bất kỳ một ai, võ giả bị áp chế
thì Hồn Sư cũng tương tự như vậy, tuyệt đối không có ngoại lệ.

Chính vì thế, những kẻ tham gia khảo nghiệm không thể ỷ vào một thân ưu thế
hơn người mà mặc định giành lấy phần thắng, chỉ có những người vừa sở hữu trí
tuệ, biết phân tích phán đoán, vừa có sức mạnh vượt trội về mọi mặt mới đủ khả
năng đi hết đường đua tử thần mà thôi.

Và, một trong những kẻ như thế, hiện nay đang đứng trước mặt Đăng Dương… à mà
không, không phải là đứng trước mặt, phải nói là đang ở trong tầm mắt của Đăng
Dương thì mới đúng.

Tất nhiên rồi, kẻ đó còn ai vào đây ngoài Ngọc Cổ Thanh, viên đá cuối cùng
trên con đường về đích của hắn.

Chỉ là, viên đá này hình như có chút cứng, không phải muốn giẫm nát liền giẫm
nát được.

Đúng như những gì Đăng Dương đã dự đoán, Ngọc Cổ Thanh đích xác đã ẩn giấu một
thân tu vi cao thâm của mình, đợi cho đến lúc này, khi mà không còn bất kỳ thủ
đoạn nào nữa mới chịu đem ra.

Chỉ thấy, cách Đăng Dương xa tít xa mù phía trước, nằm khoảng km thứ sáu, Ngọc
Cổ Thanh không hề hì hục bơi lội giữa biển Thủy Quái chết người mà là đang phá
không xé gió, như một cánh chim trời, bay vun vút trên không trung.

Từ luồng khí tức phi thường cường đại không ngừng tỏa ra trên người hắn, hoặc
chỉ cần sử dụng đôi mắt hoàng kim của mình, Đăng Dương đã dễ dàng nhận ra,
Ngọc Cổ Thanh đã là một cường giả cảnh giới Kình Quân.

Đừng hiểu lầm, cảnh giới Kình Quân nói đến ở đây, không phải là loại Ngụy –
Kình Quân được tạo ra bằng thứ đan dược cường hóa của hắn ta khi trước, mà
trăm phần trăm là một cường giả Kình Quân hàng thật giá thật, đúng nghĩa, y
bài.

Một Kình Quân phá vỡ trói buộc của trọng lực, tự do bay lượng trên bầu trời.

Một Kình Quân có khả năng hô phong khóa vũ, lôi kéo vào sử dụng thiên địa đấu
khí vô cùng điêu luyện và tự nhiên.

Một Kình Quân luyện thành Nguyên Thể của riêng mình, hoàn toàn thoát thai hoán
cốt, từ một phàm nhân tầm thường, lột xác trờ thành một võ giả cường đại đúng
theo nghĩa đen.

Từ đó, chính thức bước chân vào hàng ngũ của những kẻ thống trị thật sự.

Trình độ của Ngọc Cổ Thanh hiện nay, quả thực đã khiến cho Đăng Dương cảm thấy
e ngại từ sâu trong tiềm thức.

Không còn là những tên Ngụy – Kình Quân hàng lởm nữa, không còn những bí pháp
cường hóa, cắn nuốt đan dược để gia tăng sức chiến đấu ngang bằng cảnh giới
Kình Quân nữa, không còn những Võ kỹ hóa hình có thể so sánh với Nguyên Thể
nữa.

Lúc này đây, Đăng Dương đã phải đối mặt với một cường giả Kình Quân thật sự,
một kẻ mà về cơ bản, nằm ở một cái cấp độ hoàn toàn khác so với Đăng Dương.

-----------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #316