Thủ Đoạn Cuối Cùng


Người đăng: shennamasiro

Là một kẻ có tầm nhìn bao quát toàn bộ mảnh sa mạc này, ngay khi Chu Lam lấy
ra lọ pha lê chứa chất lỏng màu đen sánh đặc, Đăng Dương đã lập tức nhận ra
lai lịch của nó.

Và nếu như hắn nhớ không lầm thì… loại dược dịch này chính là thứ đã biến hai
người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong thành những cỗ máy giết chóc hung bạo.

Hiện nay, sức chiến đấu của Chu Lam hầu như đã tương đương với cảnh giới Kình
Quần rồi, và mặc dù cho hắn ta vẫn còn đang bị trọng thương nặng nề vì hai
chiêu đánh lén chớp nhoáng của Đăng Dương, thế nhưng, nếu để cho hắn thành
công uống vào bình thuốc cường hóa bá đạo này, hậu quả sẽ như thế nào… khó
lòng đoán trước được.

Chính vì lẽ đó, Đăng Dương tuyệt nhiên sẽ không bao giờ để cho Chu Lam đạt
được mục đính của mình.

“Muốn cắn thuốc sao? Nằm mơ giữa ban ngày!”

Đăng Dương cười lạnh quát “Nổ cho ta…”

“Hỏa thuật bậc 2 – Bạo Liệt Hỏa Cầu!”

“Lôi thuật bậc 2 – Bạo Liệt Lôi Cầu!”

Tiếng quát khe khẽ của Đăng Dương vừa vang lên, ngay lập tức, hai lá bùa được
hắn âm thầm để lại dưới chân Chu Lam liền phát nổ đùng đùng như những quả bom
bạo tạc, một bên hỏa diễm ngợp trời, một bên lôi điện hủy diệt, điên cuồng tàn
phá cơ thể Chu Lam.

Thế nhưng, đối với một Long Nhân, chỉ bấy nhiêu đây uy lực là còn xa xa chưa
đủ để có thể tổn thương đến hắn, tựa như đấm bóp, giác hơi vài cái mà thôi.

Có điều, mục đích của Đăng Dương cũng đâu phải là thương tổn Chu Lam, thứ hắn
muốn chính là phá hủy cái bình pha lê kia kìa, không cho Chu Lam có bất kỳ cơ
hội nào để hồi phục thương thế, cũng như tăng cường tu vi.

Chỉ một cái bình pha lê mỏng manh mà phải sử dụng đến hai cái Hồn Thuật bậc 2,
đây là minh chứng rõ ràng nhất cho câu nói, dùng dao mổ trâu để giết gà.

Mặc dù là vậy, có đôi khi, dùng đến cả dao mổ trâu cũng chưa chắc là giết được
gà đâu!

Chỉ thấy, sau khi ăn thiệt thòi không nhỏ từ tay Đăng Dương, dẫn đến cơ thể bị
thương không nhẹ cả về tâm tạng lẫn linh hồn, sự cảnh giác của Chu Lam đã được
đẩy lên đến mức tối đa. Do đó, ngay khi hai lá bùa phát nổ, hắn ta đã phản ứng
cực nhanh mà dùng hai long trảo của mình, bịt kín miệng bình pha lê lại rồi ôm
chặt vào lòng, bảo vệ nó khỏi sự bạo liệt của hỏa diễm và lôi điện.

Một giây trôi qua, hỏa diễm rực lửa và lôi điện hủy diệt cũng dần tan đi, để
lộ Chu Lam hoàn mỹ vô khuyết ở bên trong.

“Hừ, trò trẻ con… ” Dễ dàng vượt qua đòn tập kích bất thành của Đăng Dương,
Chu Lam liền hừ lạnh một tiếng khinh thường, đôi mắt màu vàng không ngừng
buông tỏa sát ý lăng thiên, khóa chặt lấy hình bóng Đăng Dương vừa chui lên
khỏi mặt đất ở phía xa xa, gằn giọng nói

“Không sử dụng Hồn Thuật bậc 3 mà lại đi dùng Hồn Thuật bậc 2 để ám toán ta,
xem ra, ngươi cũng đã đi đến giới hạn cuối cùng của mình. Tuyệt vọng giãy giụa
bấy nhiêu đó là đủ rồi, ta sẽ cho ngươi chết sớm thôi, yên tâm đi…”

“Thật không?” Đăng Dương không thèm đếm xỉa nói “Ta thì lại thấy, ngươi đang
tiếp tục to mồm rồi!”

Đối với lời nói đầy tính châm chọc và khiêu khích này của Đăng Dương, Chu Lam
cũng không có ý định nhiều lời đáp trả, nhanh tay đem bình pha lê đang ôm chặt
trong lòng đưa lên miệng.

Cả linh hồn và tâm tạng của hắn lúc này đều đang bị thương nghiêm trọng, cần
phải chữa trị càng nhanh càng tốt, đợi đến khi hắn khôi phục xong rồi, còn sợ
không có thời gian mạt sát, tùng xẻo tên sát nhân đáng hận kia hay sao?

Trong mắt Chu Lam, kể từ thời khắc này, án tử của Đăng Dương đã được định
xuống, đồng thời cũng không thể phá vỡ.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, khi mà Chu Lam tưởng rằng Đăng Dương đã sức cùng
lực kiệt, nằm yên chờ chết, lại một lần nữa, kịch biết đã phát sinh.

Không biết từ lúc nào, Băng Phách Tinh Linh ở trên không trung đã âm thầm
phóng xuống một thanh băng châm sắc lạnh, và rồi hiện nay, thanh băng châm đó
đang vô thanh cô thức xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Chu Lam, lấy tư thế xét
đánh bưng tai, phóng thẳng vào chiếc bình pha lê chứa chất lỏng màu đen trên
tay hắn.

“Mẹ kiếp!”

Bị tập kích quá mức đột ngột trong khi tình thần vừa mới thả lỏng, Chu Lam chỉ
có thể chửi thề một tiếng giận dữ, trong thời khắc điện quang hỏa thạch, cố
gắng bằng tốc độ nhanh nhất của bản thân, xê dịch bình pha lê trên tay, hung
hiểm tránh khỏi đường bay của băng châm.

Tuy nhiên, bởi vì đây chỉ là một loại phản xạ tự nhiên khi uy hiếp đã cận kề
sát bên, cho nên dù đã rất cố gắng, hắn vẫn không thể nào né được băng châm
đang bay với vận tốc không tưởng.

Cuối cùng… chỉ nghe ‘xoảng’ một tiếng, mặc cho mọi sự cố gắng của Chu Lam,
băng châm vẫn lạnh lùng đâm mạnh vào chiếc bình pha lê, trong chớp mắt liền
phá vỡ nó ra làm mấy mảnh.

Bất quá, may mắn thay, nhờ có sự phản ứng vô cùng nhanh nhạy của mình, mặc dù
không thể đem bình pha lê hoàn toàn tránh khỏi thanh băng châm sắc nhọn của
Băng Phách Tinh Linh, Chu Lam vẫn hạn chế được sự tổn hao đến mức tối đa.

Băng châm đúng là đã đâm trúng bình pha lê chứa chất lỏng sanh đặc màu đen,
thế nhưng đó cũng chỉ là trúng ở nửa phía trên mà thôi, còn nửa dưới thì vẫn
còn nằm yên ổn trong tay Chu Lam, hoàn hảo bảo toàn được hai phần ba lượng cổ
dược còn lại.

Chỉ là, còn không đợi cho Chu Lam kịp vui mừng vì đã bảo toàn được lượng lớn
lớn cổ dược thì từ mặt đất dưới chân hắn, năm tia kiếm khí sắc lạnh lại bất
ngờ phá cát chui ra, lấy một tư thế như thiên lôi oanh đỉnh, trong sự ngỡ
ngàng đến không thể tin nổi của hắn ta, vèo vèo phá không xé gió, phóng thẳng
vào một nửa bình pha lê còn lại

Tiếp tục ‘xoảng’ một tiếng, nửa bình pha lê còn lại cuối cùng cũng đã bể nát
tan tành, chất lỏng màu đen tung bay tứ phía, bắn mạnh lên người Chu Lam cũng
như rơi vãi xuống mặt đất.

Rốt cuộc, dưới thủ đoạn phá hoại trùng trùng lớp lớp, cực kỳ kín kẽ của Đăng
Dương, Chu Lam vẫn không thể nào bảo toàn được chiếc bình pha lê chứa đựng cổ
dược trân quý của mình.

Đến cuối cùng, việc hắn có thể làm cũng chỉ là há to mồm, ra sức hứng lấy vài
giọt chất lỏng màu đen tung tóe trên không trung, vớt vác được bao nhiêu thì
hay bấy nhiêu.

Và rồi, sau vài giây đầy nổ lực ngắn ngủi, Chu Lam đã thành công thu hồi lại
dược một lượng nhỏ cổ dược không mấy đáng kể, tổng cộng lại… chỉ bằng một phần
mười so với ban đầu, ít ỏi đến thảm thương.

Đem số cổ dược nhỏ bé vừa mới liếm láp được kèm với nước bọt ‘ừng ực’ nuốt
xuống bụng rồi tranh thủ vận công luyện hóa, Chu Lam mới miễn cưỡng giảm bớt
được sự đau đớn đến từ linh hồn và tâm tạng, đồng thời, gia tăng sức mạnh của
bản thân thêm chút ít.

Mặc dù vậy, sắc mặt của hắn không chỉ không khá hơn bao nhiêu mà càng lúc lại
càng thêm âm trầm đáng sợ, hắn vậy nhưng lại bị một kẻ trọng thương sắp chết,
hết lần này đến lần khác, phá vỡ hành động uống cổ dược, điều này thật sự đã
khiến cho hắn tức giận đến mất cả lý trí, điên cuồng gầm thét lên như một con
dã thú hung bạo.

Trong khi đó, ở phía đối diện, Đăng Dương lại hoàn toàn trái ngược với nụ cười
trêu tức trên môi, châm biếm nói

“Cảm thấy như thế nào hả… tên to mòm, những trò trẻ con của ta… đủ làm ngươi
vui lòng chứ? Ha ha ha, nhớ cho kỹ, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện cắn thuốc
trước mặt ta, bởi vì… ngươi vĩnh viễn không thể làm được việc đó đâu, chết tâm
đi là vừa, há há há há!”

Nghe rõ từng lời như kim đâm vào tai của Đăng Dương, Chu Lam lại càng điên
tiết hơn vạn lần

“Chết con mẹ mày đi, Võ kỹ huyết mạch – Hơi Thở Cửa Rồng!” (Long Tức)

Không còn bất kỳ một câu nói dài dòng nào nữa, với cơn tức giận không thể nào
đong đếm được, cái đầu nửa người nửa rồng của Chu Lam chợt há rộng mồm ra,
trong chớp mắt sau đó, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thụ một lượng thiên địa đấu
khí khổng lồ, ngưng tụ ra một hỏa cầu hắc sắc tràn đầy hơi thở của sự hủy diệt
không gì sánh nổi.

Cùng với sự xuất hiện của hỏa cầu hắc sắc, nhiệt độ trong không khí bổng nhiên
gia tăng đến mấy chục độ, nhất thời khiến cho mảnh xa mạc bao la vốn dĩ đã
nóng bức này, nay lại còn khắc nghiệt hơn cả trăm lần, quả thật không khác gì
một nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Mà chính bản thân Đăng Dương, khi nhìn đến hỏa cầu hắc sắc trong miệng Chu Lam
thì cũng không khỏi lạnh rung trong lòng, sởn cả gai óc. Từ nó, hắn có thể cảm
thấy một thứ sức mạnh phi thường bá đạo, cường đại hơn tất cả và thậm chí là
vượt xa những chiêu thức mà Chu Lam từng thi triển từ đầu đến giờ, bao gồm cả
một quyền toàn lực tuyệt thế kia của hắn.

Đối đầu với hỏa cầu hắc sắc mang hơi thở hủy thiên diệt địa này của Chu Lam,
nếu không muốn chết, Đăng Dương nhất định phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối
không được phép phạm phải bất kỳ sai sót gì, dù chỉ là một ly.

Trong lúc Đăng Dương đang vận chuyển đầu óc, tìm cách ứng đối với hỏa cầu hắc
sắc thì ở phía đối diện, Chu Lam rốt cuộc cũng hoàn thành quá trình tụ lực kéo
dài chưa đến ba giây, và rồi ngay sau đó, theo một tiếng long ngâm chấn động
không gian vang lên, hỏa cầu hắc sắc đã bất ngờ nổ tung, giải phóng ra một
luồng năng lượng hủy diệt khổng lồ theo đường thẳng, phóng mạnh đến Đăng Dương
với tốc độ không thể né tránh.

Luồng năng lượng hủy diệt màu đen đi đến đâu, sa mạc cát vàng liền nóng chảy
thành dung nham đến đấy, nhiệt lượng tỏa ra không ngừng gia tăng theo cấp số
nhân, mạnh mẽ đến nổi bẻ cong cả không gian, khiến cho cảnh quan ầm ầm biến
dạng.

Là người trực diện hứng chịu thứ sức mạnh không tưởng của luồng năng lượng hủy
diệt khổng lồ, Đăng Dương biết rõ, bằng vào tốc độ của bản thân là không thể
nào né tránh được, mà đã không thể né thì chỉ còn cách thẳng mặt đối đầu mà
thôi.

“Nhãn thuật thần cấp – Vũ Khúc Của Lửa!”

Sắc mặt điềm tĩnh đến cực độ, đôi mắt thâm thúy như đại dương vô tận của Đăng
Dương liền bùng lên hai ngọn hỏa diễm rực rỡ và mỹ lệ, tiếp đó, từ sâu bên
trong đôi mắt cháy bỏng ấy, hai tia sáng đỏ rực như ‘laser’ phá không bắn ra,
mang theo sức nóng kinh thiên liệt địa, đồng thời cũng mạnh mẽ đến nổi bẻ cong
cả không gian, trực tiếp chíu thẳng vào luồng năng lượng hủy diệt khổng lồ.

OANH!!!

Thời điểm hai màu đen đỏ va chạm, cả không gian như muốn vỡ tan thành từng
mảnh, thương khung lay chuyển, đại địa rung rinh. Một làn sóng nhiệt khủng bố
quét ngang bốn phương tám hướng, trong chớp mắt liền thiêu đốt tất cả cát vàng
trong vòng bán kính hai cây số thành màu than đen.

Không dừng lại ở đó, bởi vì luồng năng lượng hủy diệt màu đen của Chu Lam và
tia sáng đỏ rực của Đăng Dương chưa thể phân định thắng bại chỉ trong nhất
thời, điên cuồng giăng co, ăn miếng tả miếng ngay giữa không trung, khiến cho
từng lan sóng nhiệt khủng bố cứ thế mà liên tiếp sinh ra, hết đợt này đến đợt
khác, nối liền không dứt, cản quét và tàn phá cả không gian.

Một giây… hai giây… rồi ba giây, theo thời gian dần trôi, cả một mảnh sa mạc
bao la rộng lớn đang từ từ từng chút một, hóa thành một biển dung nham bóng
bỏng khổng lồ, hoàn toàn biến nơi đây thành một mảnh địa ngục trần gian.

Chu Lam nhờ có lớp vảy rồng cứng rắn của Long Nhân cho nên một chút cũng hông
hề e ngại việc mặt đất dưới chân mình đang biến thành nham tương, một lòng một
dạ tập trung tất cả tinh thần để duy trì luồng năng lương hủy diệt màu đen, ra
sức đối đầu với Đăng Dương.

Ở phía còn lại, Đăng Dương cũng nhờ vào Long Thần Vũ Khải và thể chất Thủy
Thần, chống lại sức nóng khủng khiếp đến từ dung nham, hai mắt không chớp lấy
một cái, dồn tất cả những gì mình có để gia tăng sức mạnh tối đa cho ‘Nhãn
thuật thần cấp – Vũ Khúc Của Lửa’, hăng hái bừng bừng ngạnh kháng với ‘Võ kỹ
huyết mạch – Hơi Thở Của Rồng’ của Chu Lam.

Tình thế giằng co giữa hai cỗ sức mạnh dời núi lấp bể tiếp tục kéo dài, khi
thì ngươi tiến ta lùi, lúc thì ngươi lùi ta tiến, công thanh chiếm đất vô cùng
khốc liệt, trong nhất thời, khó có thể phân định thắng bại.

Lần thứ ‘n’ giao phong, kết quả vẫn là ngang tài ngang sức, kẻ tám lạng, người
nửa cân, không ai hoàn toàn chiếm thế thượng phong và cũng không có ai hoàn
toàn rơi vào thế hạ phong.

Trận quyết chiến giữa hai con ‘quái vật’ đã đi đến hồi kết, màn long tranh hổ
đấu cuối cùng cũng sẽ ngã ngũ, kẻ chiến thắng là long hay là hổ, tất cả sẽ
được phán định vào chương sau!

-------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #313