Tử Thù Đối Mặt


Người đăng: shennamasiro

Trên mảnh xa mạc bao la rộng lớn, cuộc đua khốc liệt vẫn đang tiếp tục diễn
ra.

Lúc này, Đăng Dương đã chạy đến km thứ năm, trước mặt hắn một cây số chính là
Chu Lam, trong khi đó, kẻ dẫn đầu Ngọc Cổ Thanh đã vượt qua điểm cuối cùng của
kim thứ bảy, đặt những bước chân đầu tiên vào km thứ tám.

“Chu Lam, ngươi ẩn giấu cũng đủ sâu đấy, đường đường là một Võ Tướng đỉnh
phong lại cam tâm tình nguyện sống dưới vỏ bọc của một Võ Tướng trung cấp, răm
rắp nghe theo sự sai khiến của Ngọc Cổ Thanh, quả đúng là dụng tâm lương khổ
đi mà” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên bên tai Chu Lam.

Chủ nhân của giọng nói này, còn ai vào đây ngoài Đăng Dương, xem ra, hắn đã
muốn bắt đầu kế hoạch của mình.

Thế nhưng, đáp lại tiếng nói truyền âm của Đăng Dương chỉ là sự thờ ơ của Chu
Lam, tựa như gió thoảng qua tai, không hề để ý. Với không một chút ngập ngừng
nào, hắn vẫn giữ vững tốc độ kinh người của mình, lao vun vút trên lớp cát
vàng nóng bỏng, mỗi bức chân hạ xuống, hắc hỏa lại hừng hực cháy lên, nhiệt
lượng nóng đến nổi, chỉ trong chớp mắt liền nung chảy cát vàng thành nham
tương.

Mặc cho sự vô tâm của Chu Lam, Đăng Dương tiếp tục cất lời, thao thao bất
tuyệt, tựa như một cái máy, lải nhải không ngừng

“Nhưng mà, lão phu thắc mắc một điều là, ngươi giấu tài như vậy để làm cái gì?
Muốn đâm sau lưng Ngọc Cổ Thanh một nhát đao sao, độc chiếm truyền thừa hay là
còn âm mưu gì khác?”

Chỉ có những bước chân độc chiếm không gian, Chu Lam vẫn không lời hồi đáp,
đừng nói là biến đổi nét mặt, đến cả một cái liếc mắt nhìn về phía sau, hắn
cũng không thèm cho Đăng Dương, cực kỳ lạnh lùng và vô cảm.

“Vấn đề này, ngươi không muốn trả lời cũng được, dù sao, ai cũng có bí mật của
riêng mình mà, có phải hay không?”

Đăng Dương nhết miệng cười khẽ

“Ừm, vậy thì chúng ta sẽ chuyển đề tài đến chuyện khác!”

“Chu Lam này, ngươi có thể bật mí cho lão phu một chút, làm thế nào mà ngươi
có thể từ một tên Võ Sư cao cấp yếu hèn, trong vòng chưa đầy một tháng liền
thẳng tiến đến cảnh giới Võ Tướng đỉnh phong được không?”

“Cái tốc độ tu luyện này, quả thật là quái thai đi mà, dù cho có là những
tuyệt đỉnh thiên kiêu như đám người Ngọc Cổ Thanh, Thủy Linh Lung hay Nguyệt
Yên Lan thì cũng không cách nào so sánh với ngươi được nha! Qủa thật để cho
một lão già hơn trăm tuổi, trả rộng sự đời như lão phu cũng phải lau mắt mà
nhìn, khâm phục không thôi”

Vấn không có bất kỳ sự phản ứng nào đến từ Chu Lam

Lại cười khẽ một tiếng khiêu khích, Đăng Dương tiếp tục màn độc thoại của mình

“Ngươi ta thường nói ‘ý chí chính là nguồn gốc của sức mạnh’, vậy, thứ ý chí
nào đã giúp ngươi đạt được thành tựu kinh khủng như ngày hôm nay?”

“Là tiền tài, là danh vọng, là địa vị hay là sự khao khát sức mạnh, một tấm
lòng truy cầu đến cực hạn của võ đạo, dẫm đạp hết thảy chúng sinh, lưu danh
thiên cổ, tên tuổi đời đời, bất tử bất diệt?”

“Hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là vì Ân My, cô gái thanh tú xinh đẹp đã bỏ
mạng tại Hồ Thủy Quy, đồng thời cũng là nữ nhân mà ngươi yếu quý nhất. Hắc
hắc, ý chí chính là nguồn gốc của sức mạnh, nhưng sự thù hận lại là lý do
chính yếu nhất, dẫn đến sự khao khát sức mạnh điên cuồng”

“Ân My!” Nghe đến câu nói này của Đăng Dương, Chu Lam ngay tức khắc không thể
giữ được sự thờ ơ của mình được nữa, thân hình đang lao nhanh thoáng chốc
khựng lại một chút, ánh mắt đen láy như hắc thạch đột ngột co rụt lại thành
đầu kim, chấp chứa bên đó là trong sự thống hận và bi thương vô hạn.

Thấy Chu Lam bất ngờ dừng lại, phía sau lớp mặt nạ Ngạ Qủy, Đăng Dương hơi kéo
lên khóe môi mỏng manh, nở một nụ cười phi thường hài lòng và cũng đầy ẩn ý

‘Hưm hư hừm, cuối cùng cũng có phản ứng rồi sao! Qủa nhiên suy đoán của mình
không sai, nhìn bộ dạng quan tâm mà hắn dành cho cô nàng Ân My kia, lại cộng
với tiếng thét bi thống lúc nàng ta bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của mình, từ đó có
thể thấy, cô nàng Ân My này, mười phần chính là nữ nhân của hắn, hơn nữa còn
là nữ nhân mà hắn dùng tất cả tâm can để yêu thương, chiều chuộng’

‘Đàn ông sống trên đời này, có kẻ vô tình, có kẻ máu lạnh, có kẻ khao khát sức
mạnh, có kẻ truy cầu vinh hoa phú quý và cũng có kẻ si tình. Chu Lam chính là
một trong những kẻ si tình, vì người mình yêu, hắn có thể làm được tất cả’

‘Rồng có nghịch lân, chạm vào liền chết. Chu Lam cũng có nghịch lân, và nghịch
lân đó chính là Ân My. Chỉ cần mình đụng tới nàng, hắn ta nhất định sẽ như một
con chó dại, quay lại cắn mình’

Nay đã nắm được điểm mấu chốt chí mạng của Chu Lam, Đăng Dương tất nhiên không
thể nào bỏ qua. Chỉ cần lời lẽ của hắn đủ cay độc, như một nắm muối sát mạnh
vào vết thương chưa bao giờ lành của Chu Lam, còn sợ hắn tiếp tục chạy đến nữa
sao?

Ôm ý nghĩ sấu xa trong lòng, Đăng Dương tiếp tục khích bát nói

“Hãy trả lời ta Chu Lam”

“Cái chết của Ân My có làm cho ngươi đau đớn không? Tận mắt nhìn thấy cảnh đầu
nàng đứt lìa khỏi cổ mà không thể làm được bất cứ điều gì, trái tim ngươi có
chảy máu không, linh hồn ngươi có đọa lạc không? Có bao giờ ngươi cảm thấy tự
trách, tự hận chính bản thân mình vì sự bất lực và nhục nhã đó không?”

“Là nam nhân nhưng lại không bảo vệ được nữ nhân của mình, mang đến cho nàng
cuộc sống hạnh phúc. Sự dằng vặt này, sự đau khổ này, chắc có lẽ đã tra tấn
ngươi suốt những đêm dài không ngủ, từng chút, từng chút một gặm nhấm linh hồn
của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn không dám nhắm mắt lại, bởi vì một khi
nhắm mắt, ngươi sẽ lại nhìn thấy hình bóng của nàng tại sâu trong tâm trí,
đúng chứ?”

“Có phải, đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho ý chí của ngươi mạnh
mẽ đến như vậy. Là muốn báo thù cho nàng ta sao? Báo thù cho Ân My nhỏ bé đáng
thương của ngươi?”

“TRẢ LỜI TA, CHU LAM, CÓ ĐÚNG NHƯ VẬY HAY KHÔNG !!!”

Đăng Dương bổng nhiên hét lên, lần này, hắn sử dụng chính thành thanh âm thật
sự của mình, giọng nói của một thiếu niên mới lớn chứ không phải của một lão
già sắp chui xuống lỗ.

Lớp mặt nạ đã được xé rách, Đăng Dương chính thức bộc lộ thân phận thật sự của
mình trước mắt Chu Lam, hung thủ giết hại người con gái mà hắn ta yêu thương
nhất trần đời.

“Không sai, chính cái chết của nàng là nguyên nhân làm cho ta mạnh mẽ như ngày
hôm nay!” Một tiếng quát lạnh phá tan không gian tĩnh lặng, cuối cùng, sau bao
lời lẽ sát muối vào tim của Đăng Dương, Chu Lam đã chính thức dừng lại bước
chân, quay người nhìn lại

Chỉ là, khắc với tưởng tượng của Đăng Dương, dù cho đã đứng lại và chính thức
đối mặt với hắn, sắc mặt của Chu Lam vẫn bình tĩnh đến không ngờ, chỉ có đôi
mắt là vẫn hừng hực bốc lên nhiệt hỏa.

Sự bình tĩnh này, không phải vì Chu Lam không động nộ khí với Đăng Dương mà
thật ra là vì, hắn ta đã không còn cảm xúc. Từ khi Ân My ra đi, trái tim của
hắn cũng chết theo nàng, và giời đây, trong lòng hắn chỉ còn lại sự trống
rỗng, một màn đêm tăm tối đang ngự trị tam can.

Chu Lam quay người lại, nhìn thắng đến bóng người được bao phủ trong lớp áo
choàng lông vũ màu đen đang lao nhanh đến phía này, lời nói cất lên, tuy yên
ổn bình lặng nhưng lại ngập tràn sát ý

“Xem ra, linh cảm của ta không hề sai, ngươi chính là tên sát nhân máu lạnh đã
giết chết nàng!”

“Sát nhân máu lạnh, ha ha, Chu Lam, ngươi đừng đùa ta chứ!”

Đăng Dương vừa nghe vậy thì liền bật cười ha hả, đồng thời thu hồi áo choàng
hắc vũ cũng như gỡ xuống tấm mặt nạ Ngạ Qủy ghê rợn, để lộ ra chân diện thật
sự của chính mình, một thiếu niên có gương mặt thanh tú, ánh mắt lạnh lùng và
thần thái hừng hực dã tính.

“Nếu ta nhớ không lầm thì chính các ngươi là người kiếm chuyện trước mà. Chẳng
lẽ ta lại phải tha mạng cho những kẻ muốn lấy mạng ta sao? Các ngươi giết ta
thì được còn ta giết các ngươi lại không? Ha ha ha, trên đời còn có cái đạo lý
này à? Buồn cười”

Chu Lam lạnh lùng cười, một nụ cười vô cùng cay đắng

“Trên đời, không có đạo lý nào là đúng hay sai, chỉ có đạo lý thuộc về kẻ mạnh
mà thôi. Ngày hôm đó, ta không bảo vệ được nàng, đó là vì ta không có đủ sức
mạnh để đánh bại ngươi, lỗi của mình, không thể đổ cho người khác!”

Nhưng rồi, trong chớp mắt, sự cay đắng đã thay bằng hơi thở lạnh lùng

“Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác, đối mặt với ta, ngươi chẳng khác nào một
con kiến cả. Võ – Hồn song tu, trong mắt ta cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Cái
gì mà Võ Tướng sơ cấp? Thập Tinh Hồn Sư trung cấp? Hừ… quả thật không đáng một
đồng, đều là phế vật vô dụng”

“Vốn dĩ, ta còn muốn để cho ngươi sống lâu thêm một chút, thay ta kết liễu tên
Ngọc Cổ Thanh ngu dốt kia. Bất quá, nếu ngươi đã muốn lột xuống tấm mặt nạ da
người của mình, bộc lộ thân phận trước mặt ta, vậy thì ta cũng không ngại tiễn
ngươi đi sớm một chút, báo thù cho Ân My”

“Báo thù cho nàng ta? Ha ha, nói khoát mà không biết ngượng” Đăng Dương không
chút yếu thế, lớn giọng đáp trả lời lẽ đầy tính uy hiếp và ngạo mạn của Chu
Lam

“Đến cả Ngọc Cổ Thanh, nhất là sau khi hắn sử dụng đan dược cường hóa, tạm
thời đột phá đến cảnh giới Ngụy – Kình Quân, ta còn không để vào mắt, huống
chỉ là một tên vừa mới thăng cấp Võ Tướng đỉnh phong như ngươi. Ngươi thì có
thể làm được trò trống gì mà dám buông lời uy hiếp ta?”

“Nói để cho ngươi biết, không phải tự nhiên mà ta lại đi bộc lộ thân phận của
mình với ngươi. Ngươi có hiểu ta đang nói gì không?”

“Chính là nhìn thấy ngươi cứ lượn qua lượn lại liên hồi mà ngứa mắt, muốn sớm
một chút, tiễn ngươi đi gặp người yêu của mình đó, còn không mau cảm tạ ta
đi!”

Vừa nói, Đăng Dương vừa thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh đến mức tận
cùng, từng giây từng phút thu hẹp khoảng cách giữa đôi bên.

“Ta có thể làm được hay không, ngươi sẽ được tận mắt trông thấy ngay thôi!”
Chu Lam hừ lạnh một tiếng, không muốn nhiều lời vô ích nữa, cả người hắn liền
bừng lên hắc hỏa nóng rực, còn không đợi Đăng Dương lao đến nơi thì đã đạp đất
phóng lên, trực tiếp đón đầu Đăng Dương.

“Chết đi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Ngũ Chuyển Hắc Hỏa Quyền!”

Theo tiếng quát vang lên, Chu Lam cách không đấm thẳng ra một quyền về phía
Đăng Dương.

Quyền đầu vừa xuất ra, hỏa khí hừng hực tung bay, tại trên không trung hóa
thành năm cái quyền ấn hắc hỏa to lớn, lấy một tốc độc cực nhanh, ầm ầm oanh
phá không gian, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Đăng Dương.

Đối mặt với chiêu thức cường bạo của Chu Lam, Đăng Dương ngoài mặt thì tươi
cười nhưng trong lòng lại phi thường cẩn trọng, tự nhiên không dám có một chút
khinh thường nào, ngay tức khắc xuất ra một trong những võ kỹ mạnh nhất của
bản thân để đáp trả lại

“Địa giai cao cấp võ kỹ sao, ta cũng có…”

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

Grào!

Từ lòng bàn tay Đăng Dương, lôi điện tử sắc lập lòe lóe lên và rồi một con Lôi
Sư cuồng bạo bất ngờ xông ra.

Ngay khi vừa xuất hiện, Lôi Sư liền ngửa đầu lên trời gầm lớn một tiếng thị
uy, bốn cái chân trán kiện đạp mạnh mặt đất, trực tiếp cắm đầu lao thẳng vào
năm hỏa quyền.

Đùng!

Trong chớp mắt, Lôi Sư va chạm với hỏa quyền gây nên một tiếng nổ kinh thiên
động địa, sóng sung kích càn quét bát phương, cát bụi tung bay đầy trời.

Lần đầu giao phong, kết quả là ngang bằng, người tám lạng, kẻ nửa cân, không
ai ăn được của ai miếng gì.

Báo hiệu trận quyết chiên sắp đến rất có thể là một màn long trang hổ đấu cực
kỳ gay cấn!

-----------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #307