Người đăng: shennamasiro
Trong khi Ngô Thừa Dực, Lý Tiểu Kiều và đám đệ tử Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu
Động đang một lần nữa đối đầu với uy hiếp tử vong, thì tại phía xa xa, Đăng
Dương, Nguyệt Yên Lan cùng với Thủy Linh Lung cũng giật mình kinh ngạc vì bộ
dạng quái dị và sự gia tăng tu vi bất thường của hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh
Phong.
Nguyệt Yên Lan có chút không dám tin vào mắt mình, che miệng nói
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, tại sao Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong đang bị
lão tiên sinh vây khốn lại bổng nhiên bùng nổ sức mạnh, thẳng một hơi đột phá
đến cảnh giới Kình Quân chỉ trong chớp mắt? Hơn nữa, hình dạng của quái đảng
duy một màu đen của bọn chúng từ đâu mà ra?”
Thủy Linh Lung cau mày nói, giọng điệu nghe qua có phần cứng rắn và gấp gáp
“Không có thời gian để giải đám mấy câu hỏi này đâu, hiện tại, đối với chúng
ta, việc quan trong nhất là tiếp viện cho bọn Ngô Thừa Dực và Lý Tiểu Kiều.
Đối mặt với hai cường giả cảnh giới Kình Quân, bọn hắn không có bất cứ một cơ
hội sống sót nào cả!”
Nói rồi, Thủy Linh Lung quay sang nhìn Đăng Dương, trịnh trọng nói tiếp
“Lão tiên sinh, ngài cứ tiếp tục đuổi theo tên Ngọc Cổ Thanh kia đi, nhất
định, bằng mọi giá đừng để hắn ta chiếm đoạt được truyền thừa của An Dương
Vương. Linh Lung và Nguyệt Yên Lan sử tỷ ngay bây giờ sẽ phải trở về chi viện
cho đám người Lý Tiểu Kiều, nếu không, chậm một chút nữa, sợ là tất cả mọi
người đều sẽ bỏ mạng dưới tay Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong”
Nguyệt Yên Lan vừa nghe vậy thì liền gật đầu tiếp lời “Với cương vị là thủ
lĩnh của bọn họ, đây là việc mà chúng ta bắt buộc phải làm, mong lão tiên sinh
thứ lỗi!”
Đăng Dương khẽ lắc đầu, nhẹ nhàn nói “Không có gì là thứ lỗi cả, lão phu hiểu
rõ bổn phận của các nàng, đồng thời lão phu cũng không muốn nhìn thấy đám
người Ngô Thừa Dực, Lý Tiểu Kiều phải bỏ mạng”
“Chỉ là, với hai người các nàng, liệu có thể chống lại hai cái Kình Quân hay
không?”
Không có lấy một chút dơ dự, Thủy Linh Lung liền đáp với giọng dứt khoát
“Việc này, lão tiên sinh cũng không cần lo, đúng là Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong
hiện nay đều là cường giả cảnh giới Kình Quân thật, nhưng nếu nhìn kỹ, chúng
ta có thể dễ dàng nhận ra, bọn hắn giờ đây đơn thuần chỉ là hai con quái vật
điên loạn mà thôi, chỉ biết cậy mạnh mà không hề có chút đầu óc tính toán
chiến thuật nào. Có lẽ, đây chính là cái giá phả trả cho sự gia tăng tu vi bất
thường của bọn hắn, đồng thời cũng chính là điểm yếu chí mạng mà chúng ta có
thể lợi dụng”
“Bên cạnh đó, Linh Lung và Nguyệt Yên Lan sư tỷ, nói gì thì nói cũng là hai
thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, một chút thủ đoạn cường
hóa tu vi, bí pháp liều mạng vẫn là phải có”
“Với hai thứ này, Linh Lung tin chắc, chúng ta có năm thành cơ hội tiêu diệt
được hai con quái vật hình người kia!”
“Chỉ năm thành thôi sao? 50 – 50 à!” Đăng Dương hơi nhíu mày, cái tỷ lệ này,
có thể đối với người khác, bất nhiêu đây là đủ để liều mạng nhưng đối với hắn,
như vậy là quá mức nguy hiểm, hay nói hoặc toẹt ra chính là đâm đầu vào chỗ
chết.
“Năm ăn năm thua đối với tình huống của chúng ta hiện nay đã là quá tốt rồi.
Mặc cho đã có được hai cái tiền vốn để dựa vào, việc đối đầu trực diện với hai
cường giả cảnh giới Kình Quân vẫn là cực kỳ nguy hiểm, Yên Lan và Linh Lung dù
cho có tự tin đến mấy cũng không cách nào nắm chắc được chiến thắng trong tay”
“Là như thế à?” Đăng Dương khẽ vuốt cằm một chút, sau đó thì lấy từ trong
không gian hệ thống ra hai cái ống tiêm kim loại sáng bóng, đưa cho hai người
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung
“Đây là hai ống tiêm được lão phu đặc chế ra (thật ra là mới mua từ cửa hàng
hệ thống), độ cứng rắn và sắt nhọn của bọn chúng không hề thua kém bất kỳ một
thanh Địa Nguyên Binh nào, bên trong có chứa một loại độc dược thần kinh cực
mạnh, gọi là Thiên Độc, có tác dụng khiến cho tim ngừng đập trong tích tắc”
“Tìm thời cơ thích hợp trong chiến đấu, hãy âm thầm chích cho Hoàng Kỳ và
Huỳnh Phong một phát, tuy rằng lão phu cũng không chắc là có độc chết ngay lập
tức hai người bọn chúng hay không, thế nhưng, làm như thế, phần thắng của các
nàng sẽ được đảm bảo hơn rất nhiều. Ít nhất cũng tăng thêm hai phần nữa, tổng
cộng là bảy phần mười”
Mừng rỡ tiếp nhận lây hai ống tiêm từ Đăng Dương, ánh mắt Thủy Linh Lung nhìn
đến lão tiên sinh lóe sáng lên như chứa đựng muôn vàng vì sao lấp lánh, sùng
bái nói
“Đa tạ lão tiên sinh, có được thứ này, hai người chúng ta đã có thể vỗ ngực tự
tin đánh một trận với hai con quái vật Kình Quân kia rồi!”
Đứng bên cạnh, Nguyệt Yên Lan nhìn đến hai cái ống tim sáng bóng cũng vui mừng
không thôi, khẽ hít sâu một hơi rồi gật mạnh đầu với Đăng Dương
“Lão tiên sinh xin hãy yên tâm, Yên Lan có thể lấy tính mạng của mình ra bảo
đảm, chúng ta chắc chắn sẽ giết chết hai người Hoàng Kỳ và Huỳnh Phong trong
thời gian sớm nhất rồi tức tốc đuổi theo cước bộ của ngài, tuyệt đối sẽ không
làm cho ngài phải thất vọng!”
“Vậy thì tốt!” Nhận được lời hứa tràn đầy tự tin của Nguyệt Yên Lan, Đăng
Dương lúc này mới hài lòng gật đầu, và rồi, hắn lai lấy từ trong người ra bốn
lá bùa, trong chớp mắt đã đánh thẳng vào hai bóng hình tuyệt mĩ trước mặt,
phân biệt là…
“Phong Thuật bậc 3 – Phong Hành Gia Tốc”, mỗi người một lá
“Hỏa Thuật bậc 3 – Cường hóa đấu khí hệ Hỏa”, dùng cho Nguyệt Yên Lan
“Thủy Thuật bậc 3 – Cường hóa đấu khí hệ Thủy”, dùng cho Thủy Linh Lung
Với sự tan biến của những lá bùa, trên người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung
liền lóe lên hào quang chói sáng rồi nhanh chóng thu liễm lại. Đi cùng với đó,
chỉ số Tốc Độ và Cường Độ Đấu Khí của các nàng đã được gia tăng đáng kể, dẫn
đến lực chiến cũng mạnh mẽ tăng theo.
Xét về bản chất, Hồn Thuật bậc 3 chính là tương đương với Địa giai cao cấp võ
kỹ, vậy cho nên, Hồn Thuật cường hóa không khác gì một thứ bí pháp nâng cao tu
vi cả. Chỉ là, cùng một lúc sử dụng bốn cái Hồn Thuật bậc 3, lại cộng với việc
duy trì sự hiện diện của Băng Phách Tinh Linh và Đại Địa Tinh Linh, 66 viên
Lục Diệp Hồn Tinh của Đăng Dương cũng có chút chống đỡ không nổi, nhất thời
khiến cho đầu hắn ong ong đau lên, thần trí hơi bị mơ mơ hồ hồ.
Cảm nhận đấu khí trong người càng thêm ba đào hải lãng, mạnh mẽ đến không ngờ,
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung kính cẩn cuối đầu với Đăng Dương
“Đa tạ lão tiên sinh!”
Âm thầm nuốt xuống một viên Phục Hồn Đan, nhanh chóng bổ sung linh hồn lực đã
gần như cạn khô của mình, một lần khôi phục sự tĩnh táo bình thường, Đăng
Dươnng phất tay nói
“Được rồi, đó là tất cả những gì lão phu có thể giúp được các nàng, mọi chuyện
tiếp đến, hai người các nàng chỉ có thể dựa vào bản thân. Chúc may mắn, lão
phu đi trước đây”
“Phong thuật bậc 3 – Phong Hành Gia Tốc!”
Nói rồi, Đăng Dương liền không chần chừ nữa, Địa giai cao cấp thân pháp – Đa
Trùng Vạn Lôi Ảnh được hắn thi triển đến mức tận cùng, lại công với sự gia trì
của Phong Hành Gia Tốc, khiến cho tốc độ của hắn bạo tăng đến một mức độ khó
lòng tưởng tượng, trong chớp mắt thì đã xuất hiện hở ngoài xa trăm mét, tiếp
đó vài giây thì chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo chớp tắt không ngừng.
Đăng Dương đã rời đi, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung tất nhiên cũng ngay lập
tức động thân, lấy tốc độ nhanh nhất, người vỗ cánh, kẻ đạp lửa, phá không xé
gió lao thẳng về phía cuộc huyết chiến nơi xa.
---------
Trên mảnh xa mạc bao la rộng lớn, để lại tầng tầng tàn ảnh sau lưng, Đăng
Dương đang điên cuồng lao đi với tốc độ chóng mặt, hiện tại, hắn đã chạy đến
km thứ ba và trọng lực gia trì lên thân thể của hắn đã gia tăng đến mười lần,
tương đương với việc đeo một tấn đá tảng trên lưng.
Mặc dù vậy, với thể chất Thủy Thần của mình, hắn vẫn có thể bảo toàn tốc độ di
chuyển cao nhất, bức phá qua từng giây một, truy đuổi gắt gao Ngọc Cổ Thanh xa
tít xa mù.
Nói đúng ra, với sức mạnh dịch chuyển không gian ‘Hắc Vũ Thời Không’ của Hồn
thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, Đăng Dương chỉ cần bước ra một bước thì liền có
thể đến được Tế Đàn rồi.
Thế nhưng, chắc có lẽ bởi vì bản chất của thử thách truyền thừa này là một
cuộc đua sinh tử, cho nên An Dương Vương đã cố tình khóa mất khả năng dịch
chuyển của hắn, để đem lại công bằng cho những người tham gia thử thách truyền
thừa khác.
Nếu không, hắn chỉ cần chớp tắt vài cái, nhúng nhảy vài cái thì liền đến đích
rồi, mấy tên kia lấy cái gì ra để mà cạnh tranh đây? Niềm tin à?
Bên cạnh sự lao đi điên cuồng, Thiên Đạo Chi Nhãn cũng được Đăng Dương kích
hoạt, hiện lên nơi đáy mắt với hình dạng là một tấm trận đồ ‘cửu cung bát
quái’, quét ngang tám hướng.
Rất nhanh sau đó, Đăng Dương đã xác định được vị trí của Ngọc Cổ Thanh và một
kẻ không ai ngờ đến, chính là Chu Lam.
“Hiện tại, vị trí của Ngọc Cổ Thanh đã là km thứ bảy, chưa đầy ba cây số nữa
thì sẽ đến được Tế Đàn. Bất quá, có vẻ đan được cường hóa tu vi của hắn đã hết
tác dụng cho nên phải hạ xuống mặt đất, và đồng thời tốc độ di chuyển đã chậm
đi rất nhiều. Nếu cứ đà này tiếp diễn, khi mà hắn đặt chân lên Tế Đàn thì mình
cũng đã đến km thứ chín rồi, xem ra cũng không quá tệ”
Trong khi đó, kẻ làm Đăng Dương cảm thấy ngoài ý muốn nhất, không phải Ngọc Cổ
Thanh mà lại là Chu Lam
Hắn ta hiện nay đã chạy đến km thứ bốn, ngay trước hắn một cây số mà thôi, tuy
nhiên, so về mặt tốc độ, tên Chu Lam này lại hoàn toàn không yếu thế hơn hắn
một chút xíu nào, vun vút bắn đi với vận tốc cực nhanh.
Chính vì thế, khoảng cách giữa hai bên, theo thời gian trôi qua vẫn không hề
có sự thay đổi rõ rệt, Chu Lam không thể bỏ xa hắn và hắn cũng chẳng có cách
nào đuổi kịp hắn ta.
Với sự gần như tương đồng về tốc độ này, trăm phần trăm, khi Ngọc Cổ Thanh đến
được Tế Đàn thì Chu Lam cũng sẽ có mặt tại đấy, trong khi đó, hắn vẫn còn cặm
cuội ở km thứ chín.
Điều này, nhất thời khiến cho Đăng Dương có chút nhứt đầu.
Vốn dĩ, hắn định đợi cho Ngọc Cổ Thanh xông qua tầng thứ hai của Cổ Thần Tháp
thì hắn sẽ chớp lấy thời cơ đó để tiêu diệt tên Chu Lam kia, sau đó lại tiếp
tục bám đuổi và tiêu diệt gọn gàn Ngọc Cổ Thanh.
Đây là một kế sách ‘chia để trị’ phi thường đơn giản, rất hay được áp dụng khi
đối đầu với kẻ địch quá đông và mạnh mẽ.
Thật ra, nếu là lúc trước, Đăng Dương cũng không ngại việc một mình cùng lúc
đối đầu với cả Ngọc Cổ Thanh và Chu Lam đâu. Tất cả là bởi vì, khi ấy, Chu Lam
mới chỉ là một tên Võ Tướng trung cấp yêu kém mà thôi, sức chiến đấu nhiều lắm
chỉ có thể ngang bằng với Ngọc Vũ Quang.
Mà hắn lại có thể xử đẹp Ngọc Vũ Quang trong cuộc quyết chiến sinh tử ở Võ
Chiến Đài, từ đó có thể dễ dàng suy ra, hắn cũng có thể xử đẹp Chu Lam y như
vậy.
Thế nhưng, thiên đạo khó lường, định mệnh liên tục đảo xoay, hắn có thể mạnh
lên từng ngày thì tên Chu Lam kia cũng y như vậy.
Chu Lam lúc này đã không còn là Chu Lam của vài tiếng trước, tu vi võ đạo của
hắn ta giờ đây đều đã tương đương với Ngọc Cổ Thanh, là một tên Võ Tướng cao
cấp đỉnh phong”
Tổ hợp một Võ Tướng đỉnh phong và một Võ Tướng trung cấp, hắn có thể vỗ ngực
tự tin đánh bại, bất quá, hai Võ Tướng đỉnh phong lại là một chuyện hoàn toàn
khác.
Nói như vậy, không có nghĩa là hắn e ngại việc phải cùng lúc chiến đấu với cả
Ngọc Cổ Thanh và Chu Lam, vấn để ở đây là, nếu trận chiến này thật sự xảy ra,
hắn sẽ phải trả một cái giá không nhỏ để giành lấy phần thắng tuyệt đối.
Và hắn thì lại chúa ghét cái sự trả giá vô bổ này, nếu như chấp nhận trả giá
để đạt được mục đích, vậy thì hắn cần gì phải đợi đến tận bây giờ, cứ trực
tiếp diệt sạch từ trên xuống dưới Phá Thiên Tông tại trận chiến ở Võ Chiến Đài
là được.
‘Thả con tép, bắt con tôm’, cái chân lý này, từ muôn đời nay và cho đến tận
vĩnh viễn sau này, ai ai cũng biết, người người làm theo.
Chỉ là, hắn lại có một suy nghĩ rất khác, tại sao phải hy sinh con tép trong
khi bản thân có thể tóm gọn cả tép lẫn tôm?
Hy sinh để chiếm đoạt tuy tốt nhưng không cần hy sinh vẫn có thể chiếm đoạt
thì lại càng tốt hơn cả ngàn lần. Đây chính là chân lý sống của hắn!
Và để có thể tiếp tục giữ vững cái chân lý này, hắn cần phải nhanh chóng tìm
ra một cách nào đó để chia tách sự hội hộp có thể đoán trước giữa Ngọc Cổ
Thanh và Chu Lam, từ đó, tạo tiền đề để hắn có thể một lần nữa thi hành kế
sách ‘chia để trị’, diệt sát riêng lẽ từng tên một.
------------