Thử Nghiệm Võ Kỹ


Người đăng: shennamasiro

Mười giây sau cái chết của Thẩm Thái Du, xác của hắn bổng dưng biến mất và mặt
đất dưới chân Đăng Dương bắt đầu ầm ầm chuyển động.

Chỉ thấy, cả lôi đài hình vuông rộng 40m bổng dưng tách ra khỏi bậc thang thứ
nhất của kim tự tháp khổng lồ, dọc theo bốn bức tường ánh sáng, tựa như một
cái thang máy, đi lên bậc thang thứ hai với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nổi
vượt qua khoảng cách 30m giữa hai bậc thang chỉ trong chớp mắt, nếu như không
phải tốc độ phản ứng của Đăng Dương là vô cùng linh hoạt, sợ rằng lúc này, hắn
cũng đã ngã chõng vó rồi.

Sau khi đã lên đến bậc thang thứ hai, ầm một tiếng, lôi đài của Đăng Dương đã
nhanh chóng kết hợp với một lôi đài khác, tạo thành một lôi đài quyết chiến
rộng 80m.

Vòng quyết chiến thứ hai bắt đầu, số lượng võ giả còn sống sót là 128 người.

Quá trình dung nhập hoàn tất, bức tường ánh sáng ngăn cách giữa hai lôi đài
cũng liền hạ xuống, để cho Đăng Dương chính thức nhìn thấy đối thủ tiếp theo
của mình.

Đó là một tên võ giả to lớn vạm vỡ, cao hơn hai mét, hắn có khuôn mặt hung ác
với chùm râu quai nóng xồm xoàn dữ tợn, nửa thân trên để trần, lộ ra từng khối
cơ bắp căn phồng như vận động viên thể hình chuyên nghiệp, bao phủ trên những
khối cơ đó là chi chí hình xăm quái thú giương nanh múa vuốt.

Đặc biệt, dính người hắn ta và nhất là đôi tay chai sạm gân guốc là từng dòng
máu tươi đỏ tươi tanh nồng, không ngừng tí tách chảy xuống sàn đá xám đen, xem
ra, hắn đã giết chết đối thủ trong vòng đấu đầu tiên theo một cách vô cùng tàn
bạo.

Và Đăng Dương có thể nhận thấy, một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng đang bao
phủ lấy hắn ta, nó khiến cho hắn trông giống một con quái thú ăn thịt khát máu
hơn mà một con người.

“Lại là một Võ Tướng sơ cấp, bất quá, nhìn bộ dạng bên ngoài, có vẻ như tên
này là một cấp độ hoàn toàn khác so với Thẩm Thái Du!” Ánh mắt lập lòe ánh
sáng vàng kim thần dị, Đăng Dương lẩm nhẩm nói.

Trong lúc Đăng Dương đang đánh giá tên võ giả cơ bắp, hắn ta cũng là đánh giá
ngược trở lại Đăng Dương.

Và rồi, ngay tại lúc hắn nhận ra Đăng Dương chỉ là một tên Võ Sư cao cấp nhỏ
yếu, hung quang trong mắt hắn liền không chút do dự bắn ra bên ngoài, cùng với
đó là thân hình đồ sộ lao vút lên như một con mãnh thú.

Những khối cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay cứng rắn của hắn nhanh chóng xoắn
lại với nhau, kết hợp với đấu khí hùng hồn mạnh mẽ, tạo thành một đôi vuốt
trảo với lực lượng và sự sắc bén không gì sánh nổi.

Không nhiều lời và không có lấy một chút nhân từ, hắn tàn nhẫn đánh thẳng song
trảo vào Đăng Dương.

“Đại giai sơ cấp võ kỹ - Mảnh Thú Giảo Sát!”

Nhìn địch thủ xông đến như một cỗ xe tăng hạng nặng, tàn bạo và lạnh lùng,
Đăng Dương vẫn cứ đứng yên không nhút nhích như là đã bị uy thế khủng bố của
tên võ giả dọa đến choáng ván đầu óc, tuy nhiên, thần thái của hắn thì lại
hoàn toàn trái ngược, gương mặt thanh tú tràn ngập dáng vẻ tự tin, trong khi
khóe môi lại nở một nụ cười có phần nghiền ngẫm.

“Ta đã lãng phí hơi nhiều thời gian ở trận đấu đầu tiên rồi, không thể tiếp
tục lặp lại điều đó nữa!”

“Tên võ giả này xem như không tệ, rất thích hợp để trở thành bia thử nghiệm võ
kỹ của ta”

Nói rồi, đôi mắt hắn liền lóe lên một tia lôi quang hung liệt, tử lôi đấu khí
trong đan điền ùng ùng tràn vào cánh tay trái, năm ngón tay mảnh khảnh gập lại
thành trảo rồi đánh mạnh vào không gian

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”

Dưới tiếng quát tràn đầy uy thế, từ ngũ trảo của Đăng Dương, một loạt hàng
trăm tia lôi điện tử sắc ầm ầm phóng ra, tại trên không trung, ngưng tụ thành
một con lôi thú cao hơn năm mét có thừa.

Con lôi thú này, hình thù vó chút tương tự như một con sư tử với lông bờm đồ
sộ, toàn thân duy một màu tím âm trầm bí ẩn, trên đầu mọc ra một cái sừng pha
lê cong vút như lưới đao, khắp người không ngừng lập lòe ánh sáng lôi điện hủy
diệt, khí tức từ người nó tỏa ra, mạnh mẽ còn hơn cả Võ Tướng trung cấp.

“Đó là thứ gì?” Tên võ giả cơ bắp hét lớn trong hoảng sợ, ngay tại thời khắc
con Lôi Sư một sừng bổng nhiên xuất hiện giữa không trung, tất cả hơi thở hung
bạo, sự tàn ác và sát khí trong người hắn đều nháy mắt bị đáng tan không còn
một mống, rồi sau đó, một sự tuyệt vọng nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ tâm can.

‘Làm sao một tên Võ Sư cao cấp lại có thể tung ra võ kỹ uy lực như vậy?’

‘Làm thế nào ta có thể đối đầu với một tồn tại như nó đây?’

Trong khoảng khắc ngắn ngủi còn lại của cuộc đời, trong đầu tên võ giả văng
vẳng hai câu hỏi mà hắn không có cách nào giải đáp được.

Một giây trôi qua, mang theo tiếng gầm kinh thiên triệt địa, Lôi Sư một sừng
đã từ trên không trung lao thẳng xuống… và rồi…

Đùng! Một tiếng sấm nổ chấn động thương khung, tên võ giả cơ bắp giờ chỉ còn
là một cái xác cháy đen vươn mùi thịt khét.

< Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Tướng sơ cấp, nhận được 2500
điểm Sinh Mạng, nhận được 20 điểm Tích Lũy >

< Tổng cộng thời gian chiến đấu là 14 giây >

Nghe âm thanh thông báo của AI vang lên trong đầu, Đăng Dương khẽ nắm chặt bàn
tay vừa mới tung ra Lôi Thú, hài lòng mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ của sự tự
tin

“Địa giai cao cấp võ kỹ, thì ra đây chính là uy lực của Địa giai cao cấp võ
kỹ! Hoàn toàn vượt ra ngoài mong đợi, nó khiến cho ta thật sự cảm thấy phấn
khích”

“Dùng nó chỉ để giết tên kia, quả thật không khác gì giết gà dùng đao mổ trâu,
là một sự phí phạm đấu khí không hề nhẹ”

“Thế nhưng, ta lại cực kỳ thích cảm giác này, cảm giác nắm giữ sức mạnh ưu
việc, cảm giác định đoạt số mệnh của kẻ khác chỉ với một cái đưa tay nhất
chân, nó thật tuyệt vời!”

< Chủ nhân, nếu nói theo cách của thế giới này, vậy thì đó chính mà Cảm Giác
của Bậc Cường Giả > AI từ tốn nói

“Cảm giác của bậc cường giả sao?” Đăng Dương lẩm bẩm lặp lại, và theo thời
gian trôi đi, nét mặt rạng rỡ của hắn cũng dần dần thu lại, trầm ngâm trong
thoáng chốc thì lắc đầu nói

“Không, AI, lần này ngươi nói sai rồi, đây không phải là cảm giác của bậc
cường giả, đây chỉ là khoái cảm khi ta chèn ép đám võ giả yếu kém hơn mình mà
thôi, nó giống như khi bọn con nít đi tè vào tổ kiến vậy”

“Đối với bọn chúng, xem những con kiến không có lực phản khán chết đuối trong
bãi nước thải là một thứ gì đó vô cùng sung sướng, thế nhưng trong mắt những
người trưởng thành, những kẻ mang trong mình sức mạnh thật sự, đó chẳng qua
chỉ là một trò nghịch ngợm mà thôi, không hơn không kém”

“Mà ta giờ đây, cũng giống như bọn con nít đó!”

“Có thể trong cái phế khu Cổ Loa này, ta có đủ sức mạnh và khả năng để quét
ngang tứ phía, giết chết bất kỳ ai mà ta muốn. Và nếu như ta bỏ mặt hết thảy,
không ngại tiêu tốn tất cả điểm Tích Lũy, cũng như bất chấp sinh mạng của
Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, thì cho dù cả năm người bọn Ngọc Cổ Thanh
hợp lực lại, cũng không phải là đối thủ của ta!”

“Nhưng ở ngoài kia, ngoài thế giới bao la rộng lớn, ta là thứ gì? Ha ha, không
là gì cả, trong mắt những bậc cường giả như lão sư phụ Hồ Tử Lục, các vị Đường
chủ của Tam Sơn Môn, ta chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Nếu như bọn
họ muốn, chỉ một ánh mắt đơn giản, cũng đã đủ giết ta cả ngàn lần rồi”

“Vậy… ta là thể loại cường giả gì đây? Buồn cười thay… ha ha… buồn cười
thay…!”

Đăng Dương mỉm cười tự giễu chính mình

“Chỉ giết một vài tên võ giả hạng bét lại có thể mang cho ta cảm giác ưu việt
đến thế! Ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho chính mình”

< Ha ha, xem ra ta đã một lần nữa đánh giá quá thấp tâm trí của ngài rồi, chủ
nhân! > AI dù cất tiếng với chất giọng điện tử vô cảm, tuy nhiên, từ lời nói
của hắn, chúng ta vẫn có thể nhận ra được, đây đúng là một câu khen ngợi thật
lòng

< Danh xưng cường giả, không phải do tự bản thân mình cảm thấy và phán định là
có, mà phải dựa vào đánh giá của vô số người khác mới thành >

< Chỉ khi nào cả thế gian đều phải ngã mũ kính phục trước sức mạnh tuyệt đối
của ngài, khi đó, ngài mới thật sự trở thành bậc cường giả! >

“Không sai, chính là như vậy!” Đăng Dương phi thường đồng tình với cách định
nghĩa cường giả của AI, ha hả cười đáp.

Đi cùng với nụ cười đó, cảm giác cao cao tại thượng trong lòng Đăng Dương cũng
đã không cánh mà bay, chỉ còn lại sự trầm ổn và thành thục vượt ngoài lứa
tuổi.

Trong thời gian Đăng Dương và AI bàn luận với nhau, lôi đài dưới chân hắn cũng
đã di chuyển đi đến bậc thang thứ ba của kim tự tháp khổng lồ, tại đây, hai
lôi đài lại một lần nữa dung nhập với nhau, biến thành một lôi đài rộng đến
160m.

Vòng quyết chiến thứ ba bắt đầu, số lượng võ giả còn sống sót là 64 người.

Bức tường ánh sáng hạ xuống và đối thủ thứ ba của hắn xuất hiện.

Một kẻ với bộ võ phục rách nát te tua, cả người thấm đẫm máu tươi với hàng
chục vết thương lớn nhỏ chồng chéo lên nhau, trong đó, vết chém tại phần bụng
là nặng nề nhất, không cần chăm chú quan sát vẫn có thể dễ dàng trông thấy,
từng khúc ruột đỏ lòm đang lòi ra khỏi bụng hắn.

Mạng sống như ngọn nến trước gió, cái chết đối với hắn, chỉ là sớm hay muộn mà
thôi.

Từ đó có thể thấy, mặc dù hắn đã chiến thắng được kẻ địch ở trận quyết đấu thứ
hai, thế nhưng đó lại là một trận thắng thảm, và đối với những người bị rơi
vào cảnh ngộ này, cơ hội để đi tiếp là hoàn toàn không có.

Tất nhiên, một khi gặp phải địch thủ què quặc như vậy, Đăng Dương sẽ vui lòng
ban tặng cho hắn một cái chết dễ chịu nhất.

Víu!

Từ người Đăng Dương, một thanh tiểu kiếm bạch sắc rít gió phóng ra với tốc độ
cực nhanh, chưa đến một giây thời gian thì dã xuyên thủng đầu tên võ giả như
cắt đậu hủ, đơn giản và gọn gàng, chấm dứt sinh mệnh đau khổ của hắn.

Ầm… ầm…

Lôi đài lại tiếp tục chuyển động đi lên bậc thang tứ tư

Vòng quyết chiến thứ tư bắt đầu, số võ giả còn sống sót là 32 người.

Bức tường ánh sáng ngăn giữa lôi đài rộng 320m hạ xuống, đối thủ thứ tư của đã
Đăng Dương lộ diện và đó là một cô gái phi thường dễ thương.

Nàng có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tóc vàng buộc thành hai bím với phần rìa
che đi vầng trán trơn bóng, khuôn mặt tròn bầu bỉnh đánh yêu, mắt to đen láy
và má núm đồng tiền, lại cộng với làn da trắng hồng cùng bộ võ phục màu xanh
lam thanh xuân nhẹ nhàn, tạo nên một vẻ đẹp ngây thơ trong sáng không gì sánh
nổi.

Sức hút của nàng, vừa khiến cho đám nam nhân suy nghĩ bằng nửa thân dưới thèm
khát chiếm đoạt, lại vừa khiến bọn họ sinh ra ý niệm hết lòng bao bọc che chở,
tự nguyện đưa tấm thân của mình ra, ngăn cản mọi sóng to gió lớn cho nàng.

Đăng Dương nhìn đến cô cái dễ thương vừa mới xuất hiện trong tầm mắt, cười hỏi

“Cô bé, nàng tên là gì?”

‘A… cô bé, nàng tên gì... lại câu nói quen thuộc này!’ Cô gái dễ thương nhìn
thiếu niên trẻ tuổi đứng không xa, âm thầm cười lạnh trong lòng

Những kẻ từng nói với nàng câu này, đến nay, đã không còn mấy ai sống trên
trần thế.

Điều đó không phải là vì sức mạnh của nàng vượt trội hơn tất cả bọn họ mà là
do… nhan sắc của nàng, thứ đã khiến cho bọn họ hoàn toàn đánh mất đi khả năng
làm chủ lý trí, mê mụi linh hồn.

Đứng trước nàng, nhìn thấy dáng vẻ khả ái của nàng, hít vào mùi hương thanh
mát từ người nàng, dù là Võ Sư hay Võ Tướng, hoặc bất kỳ một ai đi chăng nữa,
chỉ cần là nam nhân thì sẽ không bao giờ có thể sinh ra địch ý đối với nàng,
một cô gái được ông trời ban cho vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện đến từ sâu
bên trong xương cốt.

Đây chính là thể chất đặc biệt của nàng, ‘Dễ Thương Mị Cốt’ trong tuyền
thuyết.

Không phải loại mặn mà nóng bỏng nhưng tràn ngập nguy hiểm.

Không phải loại cao lãnh băng sương khiến cho người ta không dám đến gần.

Sự dễ thương của nàng, tuy rằng là loại sắc đẹp thuộc vào phạm trù tầm thương
nhất nhưng lại chính là một loại độc dược ngọt ngào vô cùng khó cưỡng, một khi
đã xa chân vào thì không cách nào thoát ra được.

Ba tên võ giả vừa bỏ mạng dưới tay nàng cũng vậy mà thiêu niên trẻ tuổi trước
mắt này cũng thế, hắn ta sẽ được chết trong sự sung sướng vô bờ bến khi nàng
cho phép hắn chạm vào cơ thể mềm mại và cao quý của mình.

Bạch Ngân Sát Thủ - Tiểu Đường Đường, cái danh hiệu này của nàng, đâu phải chỉ
có cho vui!

Cô gái dễ thương nâng lên song nhãn to tròn như mắt mèo, tại phần đuôi mắt còn
như có như không lấp lánh lệ thủy yếu nhược, đôi má xinh xắn phơn phớt hồng,
thể hiện tối đa sức mạnh của Dễ Thương Mị Cốt, nàng rụt rè và có phần nũng nịu
đáng yêu, nói khẽ

“Ta… ta gọi Đường Đường, còn huynh?” ‘Kẻ sắp chết thì cần quái gì phải biết
tên?’

“Huynh sẽ không làm đau ta như bọn họ chứ?” ‘Sớm thôi, ta sẽ cho ngươi đi đoàn
tụ với lũ ngu ngốc đó!’

Giống như người, giọng nói của nàng cũng mềm mại và đáng yêu đến không thể nào
tưởng nổi, tựa như tiếng hót của họa mi, nghe vào là thích tai vô cùng, chỉ
muốn nghe nữa, nghe mãi không thôi.

Đăng Dương nghe vậy, ánh mắt cũng không khỏi hiện lên dáng vẻ mê ly và yêu
thích, tươi cười đáp

“Đường Đường sao, quả là một cái tên thích hợp với dáng vẻ của nàng, rất ngọt
ngào!”

Cô gái dễ thương liền tỏ vẻ ngại ngùng mà nắm chặt đôi tay, hai gò má xinh xắn
thêm phần ửng đỏ, lí nhí nói

“Cảm… cảm ơn huynh!” ‘Tên của ta sẽ là cái tên cuối cùng mà ngươi nghe được,
và giờ, hãy nhận lấy cái chết ngọt ngào’

“Không có gì, lời khen này, nàng xứng đáng được nhận!” Đăng Dương lắc nhẹ đầu
rồi tiếp tục cười nói, một nụ cười rạng rỡ như nắng mai ấm áp

“Vậy thì Đường Đường, hãy trả lời ta một câu hỏi, nàng có muốn trở thành bia
thử nghiệm võ kỹ mới của ta hay không?”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #274