Ai Sâu Hơn Ai?


Người đăng: shennamasiro

Thu khí thế bài sơn đảo hải, khuấy động thương khung của Tam Sơn Môn và Phiêu
Miễu Động vào trong tầm mắt, Ngọc Cổ Thanh cười nhạt khinh thường, nhết môi
nói

“Hai nữ nhân ngu ngốc, các nàng thật sự nghĩ chỉ với quân số hơn trăm người
của mình liền có thể chống lại chúng ta hơn ngàn người?”

“Ngàn người của ngươi, trong mắt ta không đáng một xu!” Nguyệt Yên Lan lạnh
giọng nói “Tạp nham, rơm rác mà thôi, có thể nhất lên được sóng to gió lớn gì
chứ?”

“Ra là nàng suy nghĩ như thế!” Ngọc Cổ Thanh dần thu lại nụ cười trên môi, ánh
mắt diều hâu khẽ híp lại thành một đường con nguy hiểm, lạnh lùng vung tay

“Vậy thì để ta cho nàng thấy, dù có là tạp nham rơm rác ra sao, chỉ cần số
lượng đủ nhiều thì vẫn có thể dìm chết các nàng như thường!”

“Liên minh Phá Thiên Tông nghe lệnh… GIẾT!”

“Giết ết ết ết ết ết ết ết ết ết!”

Dưới cái vung tay của Ngọc Cổ Thanh, mấy chục đệ tử của Phá Thiên Tông liền
soàn soạt rút ra binh khí, ầm ầm bạo nổ đấu khí đủ màu đủ loại, hét to vang
trời mà xông lên như sóng nước cuồn cuộn, băng qua quảng trường rộng lớn, lao
thẳng vào đoàn người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động.

Bất quá, ngạc nhiên thay, trong hơn ngàn người của liên minh Phá Thiên Tông,
cũng chỉ có bọn hắn xông lên mà thôi, tất cả chín thế lực nhỏ vẫn án binh bất
động tại chỗ, kẻ thì nhìn trời, kẻ thì ngắm đất, kẻ thì khoanh tay hả hê, kẻ
thì nhìn đến Ngọc Cổ Thanh với ánh mắt rất chi là quỷ dị, giống như… đang nhìn
một thằng ngu.

Nhanh chóng nhận ra sự việc có điểm khác thường, đứng phía sau Ngọc Cổ Thanh
một bước chân, Huỳnh Phong tắt ngúm nụ cười trên môi, vừa bất ngờ, vừa tức
giận, gằn giọng quát

“Độc Ma Hạc, Trần Văn Trác, Lý Hồn Ân, Cốt Phá Quân, các ngươi tại sao còn
chưa động quân, không nghe thấy mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thanh sư huynh sao, hay
là do lỗ tai các ngươi bị điếc?”

“Tại sao ta lại phải nghe lời hắn?” Lý Hồn Ân thản nhiên hỏi ngược

“Ngọc Cổ Thanh cũng đâu phải ông nội của ta!” Độc Ma Hạc cười hắc hắc

“Tai ta không có điếc, bất quá… đầu của ta cũng không có ngu” Cốt Phá Quân –
Trại chủ Cốt Ma Phùng Hưng Trại âm u nói

“…”

Đám đệ tử Phá Thiên Tông đang hùng dũng lao lên, bổng nhiên nghe được những
câu nói như muốn giũ sạch quan hệ của chín tên thủ lĩnh thế lực kia, khí thế
ngúc trời trong chớp mắt đã không còn tăm hơi, vội vội vàng vàng thắng lại
giữa đường, sắc mặt từng người trong bọn hắn, muốn bao nhiêu khó coi thì có
bấy nhiêu khó coi, phi thường bối rối, nhất thời không biết nên tiếp tục xông
lên hay là lùi lại, cảnh tượng nhìn vào vô cùng buồn cười.

Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ khó coi của đám đệ tử, thần thái
Ngọc Cổ Thanh cho đến bây giờ vẫn vô cùng bình thường, không có một chút gì
gợi là hoảng loạn hay biến sắc, tựa như sự trở mặt trắng trợn của mấy thế lực
kia, trong mắt hắn, chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Ngọc Cổ Thanh cười như không cười, nói “Xem ra, tất cả các ngươi đã lựa chọn
phản bội ta mà đứng về phía trận doanh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động”

“Chả có gì là phản bội hay không cả” Độc Ma Hạc lạnh nhạt nói “Nhiều lắm cũng
chỉ là thất hứa mà thôi!”

Ngô Mây châm biếm tiếp lời

“Chúng ta đi với ngươi là vì lợi ích, chúng ta đi với Tam Sơn Môn và Phiêu
Miễu Động cũng là vì lợi ích. Mà hiện tại, lợi ích mà hai thế lực kia cho
chúng ta, rõ ràng lớn hơn Phá Thiên Tông các ngươi rất nhiều, rủi ro cũng
không cao, chỉ cần không phải là thằng ngu, tất nhiên nên biết đứng về bên
nào!”

Đứng ở phía đối diện, Lý Tiểu Kiều phóng ánh mắt khiêu khích về phía Hoàng Kỳ
đang căng cứng sắc mặt, đắc chí cười lớn

“Nữ nhân lẳng lơ, sao không sủa nữa đi? Các ngươi có phải rất bất ngờ, rất
ngạc nhiên, rất khó tin, rất tức giận đúng không? Ha ha ha, làm sao mà không
tức giận cho được, khi mà kế hoạch chính mình dày công chuẩn bị, trong nhắt
mắt đã đổ sông đổ biển, biến thành hư vô”

“Cảm giác gậy ông đập lưng ông này, rất chi là dễ chịu đi, khanh khách!”

Ẩn mình giữa hàng trăm võ giả, Đăng Dương sau khi cẩn thận đánh giá từ đầu đến
chân Ngọc Cổ Thanh một lượt, thì liền sử dụng hồn thuật Truyền Âm, khẽ nói nhỏ
vào tai bốn người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực

“Tên Ngọc Cổ Thanh kia có điểm kỳ quái, hắn chính là bình tĩnh thật sự chứ
không phải giả vờ bình tĩnh đâu, mọi người cẩn trọng đề phòng, lão phu có linh
cảm không hay lắm”

Nghe rõ từng lời nhắc nhở của Đăng Dương, Ngô Thừa Dực lập tức hạ thấp giọng
xuống chỉ vừa đủ cho những người bên cạnh nghe thấy, trầm giọng nói

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, như lão tiên sinh đã nói, Ngọc Cổ Thanh chắc có lẽ cũng
đang âm thầm tính toán điều gì đó, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải
tấn công thôi”

Lý Tiểu Kiều cũng thầm gật đầu đồng ý, nói “Ngô Thừa Dực nói không sai, Ngọc
Cổ Thanh quỷ kế đa đoan, chúng ta tuyệt đối không nên cho hắn thời gian để suy
nghĩ đối sách, đánh nhanh thắng nhanh là tốt nhất”

Thủy Linh Lung tuy không lên tiếng nhưng trường kiếm xanh lam, mỏng như cánh
ve của nàng đã xuất hiện trên tay, sát khí băng hàn bắt đầu lan tràn trong đôi
mắt thu thủy.

Nhận được lời đệ nghị đến từ ba người, Nguyệt Yên Lan tất nhiên là không có
bất kỳ lý do nào để từ chối, trường thương đỏ hồng trên tay xoay vài vòng
trong không gian rồi hướng thẳng về phía trước, với hư ảnh một con phượng
hoàng lửa kiêu ngạo sau lưng, nàng quát lớn

“Tất cả nghe lệnh ta… GIẾT!”

“Giết ết ết ết…….!” Tiếng thét chứa đựng vô tận sát khí bất ngờ nổ vang trong
không gian

Không giống như tình huống buồn cười trước đó, lần này, cơ hồ là toàn bộ võ
giả có mặt trên đại quảng trường đều động thân, đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu
Miếu Động, người của chín thế lực liên minh, tất cả đều đồng nhất nghe theo
mệnh lệnh của Nguyệt Yên Lan, bộc phát toàn bộ tu vi của bản thân, nối đuôi
nhau mà ào ào xông lên, cùng lúc lao thẳng vào hai đội hình trước - sau của
Phá Thiên Tông.

Đứng từ phía xa, đám võ giả ngoài cuộc nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động
phách này mà cực kỳ ngạc nhiên

“Cái quái gì đang diễn ra thế kia?”

“Bộ mắt ngươi mù sao, rõ rành rành ra đó còn gì, chính là cái đám thế lực liên
minh với Phá Thiên Tông đã hoàn toàn trở mặt với bọn hắn, âm thầm chạy qua đầu
quân cho Phiêu Miếu Động và Tam Sơn Môn”

“Đang một ngàn đánh với một trăm, bổng nhiên lại hóa thành vài chục đánh với
một ngàn, Ngọc Cổ Thanh kỳ này xem như tức ói máu!”

“Ha ha, chỉ bị tức ói máu thôi thì còn tốt chán, sợ là qua hôm nay, cái tên
Ngọc Cổ Thanh sẽ không còn trên trần đời này nữa”

“Nếu như liên minh Phá Thiên Tông đối đầu với liên minh Tam Sơn Môn và Phiêu
Miễu Động, ta còn không dám chắc phần thắng sẽ nghiên về tay ai, bởi vì đấy là
một trận đấu ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, với trận thế như hiện nay, Phá
Thiên Tông tàn đời là cái chắc, hoàn toàn không có lấy một tia hi vọng”

“Đúng vậy, đội hình thì bị chia cắt làm hai, bốn phía trái phải trước sau đều
đã bị kẻ địch từng lớp vây kín, dù cho Ngọc Cổ Thanh có là Võ Tướng cao cấp
đỉnh phong đi chăng nữa thì cũng bó tay chịu chết mà thôi”

“Ê… ta nói này, tại sao bây giờ, chúng ta không đột kích vào đại bản doanh của
Phá Thiên Tông nhỉ?” Một tên võ giả có gương mặt gian xảo bổng nhiên đề nghị

“Đến đó để mà làm gì, tất cả tài bảo có giá trị, bọn hắn chắc chắn đã cất giữ
bên trong không gian trữ vật hết rồi!”

Tên võ giả có gương mặt gian xảo cười hắc hắc đáp, ánh mắt tham lam bắn ra kim
quang lấp lánh

“Hắc hắc, các ngươi thật là, cái ta muốn nói đâu phải là tài bảo? Mà là VÀNG,
rất rất nhiều VÀNG, nhiều đến nổi đám người Phá Thiên Tông không thể cất hết
vào không gian trữ vật!”

“Mà VÀNG là gì? Chính là TIỀN chứ còn con mẹ gì nữa, đừng nói với ta là các
ngươi chê TIỀN đấy nhé?”

“Thật sự?”

“Ta nói láo các ngươi là gì, hiện tại, đại bản doanh của Phá Thiên Tông chỉ có
một tiểu đội võ giả canh giữ thôi, là cơ hội tốt nhất để chúng ta hành sự đó”

“Tranh thủ trước khi Phá Thiên Tông hoàn toàn bại trận và liên minh Tam Sơn
Môn – Phiêu Miễu Động chạy đến tịch thu chiến lợi phẩm, chúng ta cướp lấy càng
nhiều VÀNG càng tốt”

“Được, nếu đúng như vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta đi thôi!” Khoảng mười tên
võ giả đứng gần đó, vừa phấn khích, vừa nông nóng nói.

Không lấy được tài bảo cũng không sao, chỉ cần có VÀNG, chỉ cần đủ TIỀN, bất
cứ khi đâu, bất cứ ở nào, bọn hắn cũng có thể tự mình mua được tài bảo, nâng
cao tu vi bản thân.

Tiếp đó, cả đám liền dưới sự chỉ huy của tên võ giả có gương mặt gian xảo,
thẳng hướng đại bản doanh của Phá Thiên Tông mà ào ào chạy đi.

Thế nhưng, ngay tại lúc bọn hắn còn chưa đặt xuống bước chân đầu tiên, toàn bộ
mười một người đột nhiên bất động như bị biến thành tượng đá, lồng ngực vẫn
còn phập phồng hít thở nhưng ánh mắt đã hoàn toàn trống rỗng vô hồn.

Mà không chỉ bọn hắn thôi đâu, tất cả võ giả đang đứng quan khán ở khắp nơi
cùng với hơn ngàn người của chín thế lực liên minh đang ào ạt tấn công Phá
Thiên Tông cũng đang gặp phải trường hợp tương tự.

Toàn bộ bọn họ, dù là đang ở trong tư thế nào thì cũng đều bất ngờ đóng băng
tại chỗ, chỉ còn quần áo phần phật lay động, chứng tỏ trước đấy vài giây, bọn
họ vẫn còn vô cùng sinh long hoạt hổ.

Trên đại quảng trường, dưới chân kim tự tháp khổng lồ, một rừng thân ảnh đứng
bất động như tượng đá, mang đến cảnh tượng không khác nào những bộ phim kinh
dị đáng sợ nhất, ám ảnh tâm trí đến cùng cực.

Tất cả, đều bắt nguồn từ một cái búng tay đơn giản của Ngọc Cổ Thanh

“Ngọc Cổ Thanh, ngươi… ngươi đã làm gì tất cả bọn họ?” Đối mặt với cảnh tượng
quỷ dị và ám ảnh ngàn năm có một này, cho dù có là thiên chi kiêu nữ thì
Nguyệt Yên Lan cũng không tránh khỏi một tia kinh sợ trong lòng, bất giác lùi
về sau một bước, giật mình nói

“Tất cả lập hàng phòng ngự!” Thủy Linh Lung cau chặt lông mày, hét to

Với tiếng hét của nàng, Ngô Thừa Dực, Lý Tiểu Kiều và hàng trăm đệ tử phía sau
liền sực tỉnh từ sự kinh ngạc.

Ngô Thừa Dực tức tốc quát lên “Đệ tử Tam Sơn Mông nghe lệnh, mau kết Tam Linh
Vệ Nguyên Trận!”

Đứng bên cạnh, Lý Tiểu Kiều cũng nghiêm giọng quát “Chúng tỷ muội Phiêu Miễu
Động nghe lệnh, mau thi triển Phiêu Miễu Vạn Kiếm Trận!”

Theo sau hai tiếng quát, hơn trăm đệ tử của cả hai đại thế lực vội vàng di
động thân hình với tốc độ cực nhanh, qua qua lại lại nhìn hoa cả mắt.

Và rồi, ngay trên đầu bọn họ, hư ảnh ba đầu thần thú khổng lồ, bao gồm hỏa
điểu hừng hực bốc cháy, bạch hổ lấp lánh kim cương và con sói xám ba mắt hung
sát thị huyết, cùng nhau, bọn chúng ngước đầu lên trời mà điên cuồng gầm thét.

Tiếng thét đó nhanh chóng lan tỏa trong không gian, tạo thành một vòng phòng
hộ trong suốt như thủy tinh, bao phủ toàn bộ tất cả đệ tử của Tam Sơn Môn và
Phiêu Miễu Động lại.

Song song với sự xuất hiện của vòng phòng hộ, hàng vạn tia kiếm khí sắc lạnh
vô biên cũng không ngừng lưu chuyển như những dãi ngân hà lấp lánh trên không
trung, tạo thành thế công thủ toàn diện của ‘kiếm’ và ‘khiên’, dùng trạng thái
cảnh giới cao nhất, đề phòng nhất cứ nhất động của Phá Thiên Tông.

Ở phía xa, Ngọc Cổ Thanh thấy đoàn người Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động chưa
gì hết đã khởi động hai trận pháp mạnh mẽ nhất thì liền cười lớn không ngừng

“Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha… làm sao? Ta nhớ, chỉ mới vài giây trước đây
thôi, các ngươi vẫn còn mạnh miệng lắm cơ mà, tại sao bây giờ lại làm con rùa
rục cổ, giấu mình sau lớp phòng ngự kiên cố rồi?”

Ngọc Vũ Quang từ đầu đến giờ vẫn luôn đứng yên bên cạnh Ngọc Cổ thanh, đến bây
giờ mới mở miệng nói, âm điệu tràn ngập sự khinh thường và coi rẻ

“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, cuộc gặp bí mật đêm hôm qua giữa các ngươi và
chín tên thủ lĩnh kia, các ngươi tưởng rằng chúng ta không hay biết chút nào
sao?”

Hoàng Kỳ cười khanh khách nói

“Thực ra, nhất cử nhất động của các ngươi từ khi bước chân ra khỏi Vườn Thiên
Dược đều đã được chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay. Thế nhưng, các ngươi biết
tại sao chúng ta lại không có bất kỳ phản ứng nào hay không?”

Huỳnh Phong cười đáp

“Đó là tại vì, đối với chúng ta, những tính toán và sắp đặt của các ngươi chỉ
giống như một thứ đồ chơi của con nít, chơi thì vui đấy nhưng hoàn toàn không
có tác bất kỳ tác dụng gì. Cho dù có dãy giụa như thế nào đi chăng nữa thì kết
quả của các ngươi vẫn chỉ có một mà thôi, và đó chính là CHẾT!”

Và rồi cuối cùng, Chu Lam phóng thẳng ánh mắt băng hàn của mình vào thân ảnh
màu đen đang ẩn mình trong hàng trăm đệ tử của Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động,
lạnh lùng nói

“Lão già, kẻ đứng sau tất cả sự phản bội của chúng ta, đến lúc này rồi mà lão
còn không muốn ra mặt hay sao?”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #270