Thủ Đoạn Của Phá Thiên Tông


Người đăng: shennamasiro

Trước khi vào chương truyện, tác xin đính chính một chút: Tu vi Hồn Sư của
Đăng Dương thật ra là Thập Tinh Hồn Sư chứ không phải Bách Tinh Hồn Sư.

Một vài chương truyện vừa qua là do tác nhớ lầm, hiện tại đều đã chỉnh sửa đầy
đủ.

Rất xin lỗi!

-------------

“Lão tiên sinh, phía trước chính là Võ Chiến Đài!”

Dưới bầu trời chạng vạng ánh hồng, Nguyệt Yên Lan chỉ tay vào một khối kiến
trúc hình kim tự tháp khổng lồ phía xa xa

Kim tự tháp này, hoàn toàn được xây dựng từ những khối đá tinh cương xám đen,
loại đá cứng rắn nhất mà con người từng biết đến, so với thép tinh luyện thì
còn bền chắc hơn gấp bốn lần, từ trên xuống dưới, cao tổng cộng hai trăm bốn
mươi mét, chia là tám bậc thang phi thường rộng lớn.

Những bậc thang này cũng chính là lôi đài của 256 người tham chiến. Phần
thưởng cuối cùng của Võ Chiến Đài sẽ nằm trên bậc thứ tám, xuất hiện ngay sau
khi trận quyết chiến cuối cùng kết thúc.

Đăng Dương gật nhẹ đầu, ánh mắt thoáng lóe lên ánh vàng kim, nói “Lão phu thấy
rồi, mà hình như, các nàng có thấy không, hình như trên Võ Chiến Đài vẫn còn
có võ giả đang chiến đấu”

“Ta cũng nhìn thấy, đúng là Võ Chiến Đài đang cử hành một cuộc quyết đấu!” Ngô
Thưa Dực nói với giọng khó hiểu

“Thế nhưng mà, hiện tại đã trôi qua mười chín ngày rồi, Võ Chiến Đài đáng lý
ra đã không còn hoạt động nữa mới đúng, làm sao vẫn còn cho phép người khác
chiến đấu bên trong?”

“Chẳng lẽ trong mười chín ngày qua, số lượng võ giả chấp nhận đánh cược mạng
sống không đủ 256 người?”

“Hoàn toàn không có khả năng!” Thủy Linh Lung lắc đầu bác bỏ, chậm rãi nói

“Phần thưởng của Võ Chiến Đài, lâu nay đều xếp vào top đầu những tài bảo quan
trọng nhất của phế khu Cổ Loa, mỗi một kiện đều mang trong mình giá trị liên
thành, vô cùng hiếm có và cường đại, làm sao đám võ giả ngu ngốc kia có thể
cưỡng lại sự hấp dẫn chết người này chứ?”

“Cần gì nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào lịch sử những lần phế khu Cổ Loa khai mở
trước đây, sớm thì ngay ngày đầu tiên, muộn thì vào ngày thứ ba, Võ Chiến Đài
đã có đủ số lượng võ giả để khởi động rồi”

Lý Tiểu Kiều cảm khái nói “Đúng mà kỳ quái mà, có lẽ Võ Chiến Đài cũng đã bị
điên theo phế khu Cổ Loa luôn rồi!”

Đằng Dương trầm ngâm trong chốc lát, nghiêm giọng nói

“Chúng ta cứ ở đây đoán già đoán non cũng không ích gì, Nguyệt Yên Lan, Thủy
Linh Lung, lần này các nàng tự thân xuất mã, dẫn theo hai tiểu đội trinh sát,
tìm và bắt về mười tên võ giả bất kỳ cho ta”

“Từ bọn chúng, chúng ta sẽ có cái nhìn toàn diện hơn về tình hình Võ Chiến Đài
cũng như toàn bộ phế khu Cổ Loa trong mười chín ngày qua, và tất nhiên, bao
gồm cả những động thái của Phá Thiên Tông”

“Rõ!” Hai tiếng nói thanh thúy đồng thanh vang lên

---------------

Một tiếng sau, mặt trời lúc này đã hoàn toàn biến mất sau những mảnh kiến trúc
đổ nát trải dài bất tận, chỉ để lại một vệt tia nắng đỏ hồng hiu hắt nơi cuối
chân trời.

Đăng Dương giấu người trong lớp áo choàng hắc vũ đen tối như tử thần, hướng
ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống tên võ giả khoảng ba mươi tuổi đang bị trói chặt
hai tay, quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi hỏi vói chất giọng già nua gần đất xa
trời.

“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”

Cùng với tiếng nói, một luồng linh hồn lực vô cùng cường đại phủ mạnh xuống
người tên võ giả, khiến cho linh hồn của hắn ầm ầm chấn động, run rẫy không
thôi.

Đây cũng là một trong những thuật khí mà Đăng Dương vừa mới học được, Ám thuật
bậc 2 – Suy Nhược Tinh Thần!

Thật ra, nếu như muốn tiết kiệm thời gian và giảm bớt các thủ đoạn rườm rà,
hắn vẫn có cách sử dụng kỹ năng Hắc Vũ Sưu Hồn của bộ hồn thật Áo Choàng Lông
Ngỗng để tước đoạt ký ức của tên võ giả, chiếm lấy tất cả thông tin cần thiết.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, bản thân hắn tuy rằng không phải dạng hiền lành gì
nhưng cũng chưa đến nổi mất hết nhân tính, tự nhiên biến một kẻ bình thường
thành người thực vật, lương tâm của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Do đó, để đạt được thông tin với độ chính xác cao, hắn chỉ có thể sử dụng
phương pháp đe dọa mà thôi.

Bị sức mạnh kinh hồn áp đảo của Đăng Dương làm cho choáng váng đầu óc, tên võ
giả tất nhiên không dám có một chút do dự nào, vội vàng đáp

“Diệu Ái … tên của ta là Diệu Ái”

“Diệu Ái, cái này không phải là tên con gái sao?” Đăng Dương hơi chút ngạc
nhiên nhưng rồi trong chớp mắt đã khôi phục lại bình thường, vũ nhẹ áo choàng
một cái, hắn nói tiếp

“Mà thôi, cũng không quan trọng. Diệu Ái, hiện tại lão phu sẽ có một số câu
hỏi đơn giản cần ngươi thành thật giải đáp, ngươi có làm được không?”

“Dạ được, chỉ cần ngài không giết ta, ta biết điều gì thì đều sẽ nói hết cho
ngài, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời” Tên võ giả run rẫy đáp

“Được vậy thì tốt, bất quá, ta cũng nói trước, ngoại trừ ngươi ra, bọn ta cũng
đồng thời bắt thêm chín người khác và có lẽ một trong số đó chính là đồng bạn
của ngươi”

Đăng Dương buông lời đe dọa, âm trầm nói, trong thanh âm, không khó để nhận ra
một luống sát ý vô cùng nồng đậm.

“Nếu như thông tin của ngươi mà có chút nào đó xung đột với những gì chín
người kia khai báo, vậy thì đừng trách tại sao lão phu độc ác! Hiểu không?”

Cảm nhận sát khí đậm đặc không chút giả dối toát lên từ câu nói của Đăng
Dương, tên võ giả ngay lập tức lạnh toát sống lưng, lông tóc cả người đồng
loạt dựng đứng cả lên như da gà, hàm răng không tự chủ được, liên tục va chạm
vào nhau, vang lên từng tiếng lạch cạch kéo dài không dứt, lắp bắp nói

“Hiểu… hiểu rồi ạ!”

‘Xem ra bản lĩnh hăm dọa của mình mỗi lúc một nâng cao, có thể khiến cho tên
này sợ chết khiếp nhưng không đến nổi phải tè ra quần, quả là một thành tựu
không tệ’

Đăng Dương cười thầm trong lòng nhưng bề ngoài vẫn lạnh như băng, nói

“Thế thì tốt!”

“Câu hỏi đầu tiên, tại sao đến bây giờ mà Võ Chiến Đài vẫn còn hoạt động?”

Tên võ giả biết gì nói nấy, cẩn thận đáp

“Cái này, ta cũng không rõ nguyên do vì sao, chỉ biết tính từ lúc phế khu Cổ
Loa mở ra đến nay, Võ Chiến Đài đã được mở ra tổng cộng ba lần, và hiện tại,
đang diễn ra lần quyết chiến thứ tư!”

‘Trời, đã khai mở được ba lần rồi sao? Như thế cũng đồng nghĩa với việc, đã có
765 võ giả bỏ mạng trên Võ Chiến Đài?’

‘Và với lần quyết chiến thứ tư này, sẽ lại có thêm 255 xác chết nữa!’

‘Hài, quả đúng như những gì Lý Tiểu Kiều từng nói, Võ Chiến Đài thật sự bị
điên theo biến động của phế khu Cổ Loa luôn rồi, hoặc nói đúng hơn, chính là
do Thần Rùa đã động tay động chân, thay đổi tất cả theo ý mình’

Thầm nghĩ trong lòng, Đăng Dương tiếp tục hỏi

“Chuyện này xem như xong, đến câu hỏi thứ hai, trong những ngày qua, Phá Thiên
Tông đã có những hành động gì? Có việc nào mờ ám, khiến cho đám võ giả các
ngươi sinh ra nghi ngờ hay không?”

Nghe câu hỏi này của Đăng Dương, tên võ giả cũng không có lập tức trả lời ngay
là thoáng suy nghĩ một chút, sau đó mới cung kính nói

“Nếu là chuyện này, vậy thì ta đúng là có biết chút chút”

“Phá Thiên Tông vào mười hai ngày trước đã hướng võ giả khắp nơi mà phát ra
thông cáo, cần tuyển người để hợp tác khai phá một đại bảo tàng nằm gần khu
vực Võ Chiến đài, đồng thời, cũng đã thành công lôi kéo một cơ số võ giả đông
đảo gia nhập!”

Đăng Dương vừa nghe vậy thì liền khó hiểu nói

“Một đại thế lực nổi tiếng với thủ đoạn âm hiểm độc ác, nay lại đi mời đám võ
giả bình thường hợp tác, cùng nhau chia sẻ tài bảo giá trị kinh người, bên
trong nhất định là có âm mưu nào đó”

“Những võ giả đã hợp tác với Phá Thiên Tông kia, chẳng lẽ bọn hắn lại không có
một chút nghi ngờ gì? Tài bảo thì quan trong đấy, nhưng nếu không có mạng thì
lấy cái gì ra để sử dụng bọn chúng?”

Tên võ giả trịnh trọng gật đầu, chân thành đáp

“Việc này, tất nhiên là chúng ta cũng đã suy xét kỹ càng rồi, tuy nhiên lần
này, Phá Thiên Tông quả thực là không nói dối. Đại bảo tàng kia là có thật và
bọn họ thật sự không đủ khả năng để một mình công phá nơi đây, vậy cho nên mới
tuyên bố tuyển người rộng rãi”

“Không giấu gì ngài, bản thân ta cũng là một trong số rất nhiều võ giả hợp tác
với Phá Thiên Thông và đã được chia một món tài bảo nho nhỏ, dù không nhiều
lắm nhưng đối với ta cũng đủ dùng rồi”

“Phá Thiên Tông mà lại tốt như thế sao?” Đăng Dương khẽ vuốt cằm trầm ngâm,
vài giây sau thì nói

“Thế, tiếp sau đó thì thế nào?”

Tên võ giả đáp

“Tiếp sau đó, bởi vì trải qua một lần hợp tác vô cùng thành công, sự tín nhiệm
của chúng ta đối với Phá Thiên Tông đã nâng cao thấy rõ. Nương theo lợi thế
đó, Phá Thiên Tông đã ra yêu cầu hợp tác thứ hai”

‘Yêu cầu thứ hai?’

Đăng Dương linh động ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, trực giác đã cho hắn biết,
cái yêu cầu thứ hai này, nhất định sẽ có liên quan mật thiết đến Tam Sơn Môn
và Phiêu Miễu Động.

Và rồi câu nói tiếp theo của tên võ giả đã chứng minh, trực giác của hắn là
hoàn toàn chính xác

“Yêu cầu thứ hai là, Phá Thiên Tông muốn tạo thành một liên minh với tất cả
thế lực võ giả đã cùng bọn hắn khai phá đại bảo tàng. Mà mục tiêu duy nhất của
liên minh này, chính là tiêu diệt tận gốc toàn bộ người của Tam Sơn Môn và
Phiêu Miếu Động ở bên trong phế khu Cổ Loa, đổi lại, Phá Thiên Tông sẽ chia
cho chúng ta một nửa lượng tài bảo mà bọn hắn đã chiếm được”

‘Đúng như dự cảm của mình, Phá Thiên Tông quả thật đã đi một nước cờ vô cùng
hiểm độc. Nếu như đám thế lực võ giả đó mà kết thành liên minh với Phá Thiên
Tông, cỗ sức mạnh khủng bố này, Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động đúng là khó
lòng đấu lại’

Sau mũ trùm đầu hôn ám, Đăng Dương hơi cau lại hai hàng lông mày sắc lạnh,
trầm giọng hỏi

“Thế các ngươi đã trả lời như thế nào? Chấp nhận kết thành liên minh hay là
không? Nhớ nới sự thật!”

Trong không gian, một lần nữa loáng thoáng hương vị sát khí nguy hiểm.

Nhận thấy sát khí đang từng chút một, toát ra từ lão già mặc áo choàng đen
trước mặt, tên võ giả không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt sợ hãi, sau đó
lại len lén nhìn đến mấy chục đệ tử Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động đang đứng
cách đó không xa, cơ thể đơn bạc run rẫy từng cơn, không biết nên trả lời như
thế nào mới đúng.

Thấy tên võ giả mãi mà vẫn không chịu trả lời, Đăng Dương mất kiên nhẫn nói

“Sao lại không nói? Hay là các ngươi đã chấp nhuận yêu cầu liên minh đó rồi?”

Nghe thấy vậy, tên võ giả ngay lập tức không quản đau đớn, dập mạnh đầu xuống
đất một cái thật kêu, đũng quần sau bao lâu nín nhịn, cuối cùng cũng đã ướt
đẫm một bãi nước tiểu hôi thối, vô cùng hoảng loạn nói

“Ta… ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, xin ngài… xin ngài tha mạng, xin ngài tha
mạng!”

Nhìn bộ dạng thảm thiết cầu xin của tên võ giả, sắc mặt Đăng Dương vẫn không
có bao nhiêu biến đổi, khóe môi nhết lên, nở một nụ cười như có như không,
lãnh đạm nói

“Yên tâm, lão phu sẽ không giết ngươi đâu. Bây giờ thì tiếp tục trả lời câu
hỏi thứ ba của ta…”

-------------

Một tiếng sau, màn đêm lúc này đã xâm chiến toàn bộ thương khung, chỉ có ánh
trăng khuyết cô đơn trên bầu trời, buông tỏa những tia sáng diệu nhẹ xống thế
gian.

Trong một căn nhà đổ nát được soi sáng bằng đèn năng lượng thạch, ngồi quanh
một chiếc bàn đá lục giác hiện đầy vết nứt, Đăng Dương đưa mắt nhìn Nguyệt Yên
Lan, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực, bốn vị thủ lĩnh hùng mạnh
nhất của hai đại thế lực, trầm giọng hỏi

“Tình thế của chúng ta hiện nay, tất cả mọi người đều đã nắm rõ rồi chứ?”

Cả bốn người đồng loạt gật đầu, Ngô Thừa Dực có vẻ tức giận, nói

“Động tác của Phá Thiên Tông lần này, đúng là không uổng cái danh rắn độc, quá
mức hiểm ác. Chấp nhận từ bỏ một cái giá lớn như vậy để tiêu diệt chúng ta!”

“Lớn gì mà lớn, chỉ một chút tài bảo đó mà đổi được mạng của hai thiên chi
kiêu nữ cùng với vô số thiên tài của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, cái giá
đó vẫn còn rẻ chán!” Lý Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, nói

“Vấn đề cấp bách hiện nay là, làm thế nào để đối đầu với liên minh khổng lồ
của bọn chúng!”

Nguyệt Yên Lan ôm ngực, nhàn nhạt nói “Không cần quá mức sốt sắng, tình thế
cũng không đến nổi quá mức cấp bách đâu”

“Liên Minh của bọn hắn, nhìn thì trông to thật đó, thế nhưng ở bên trong, làm
sao có thể so sánh với liên minh của chúng ta?”

“Đám võ giả ô hợp kia, kẻ mạnh nhất cũng chỉ mới bước chân vào cảnh giới Võ
Tướng trung cấp mà thôi, số lượng cũng không quá một bàn tay”

“Những tên còn lại, có một ít là Võ Tướng sơ cấp không tệ, còn đâu, đa phần
chỉ là Võ Sư cao cấp tầm thường, hữu danh nhưng vô thực, sức chiến đấu phải
nói là kém xa Võ Sư cao cấp của phe ta rất nhiều lần”

“Huống chi, trong lũ tạp nham đó, còn có không ít thế lực là kẻ địch cạnh
tranh trực tiếp của nhau, một khi lên chiến trường, không lén lút đâm lén một
nhát sau lưng đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện có thể phối hợp với nhau mà
diệt sát chúng ta?”

Chậm lại một nhịp, nàng chém đinh chặt sắt, quả quyết nói

“Từ đó, nếu so sánh tương quan lực lượng giữa đôi bên, chúng ta và bọn hắn
nhiều lắm chỉ là không phân cao thấp, tuyệt đối không có khả năng yếu thế
hơn!”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #265