Phục Tùng Tuyệt Đối


Người đăng: shennamasiro

Nhìn Thủy Linh Lung đang quỳ rạp dưới đất, bộ dạng phi thường yếu nhược, Đăng
Dương dù trong lòng cứng rắn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi có
một chút rung động, trầm giọng nói

“Thủy Linh Lung, nàng đã có một lựa chọn đúng đắng đấy. Tính mạng của nàng,
lão phu nhất định sẽ cứu, còn bây giờ thì đứng lên đi”

“Đa tạ lão tiên sinh!” Nhận được lời chấp thuận của Đăng Dương, Thủy Linh Lung
liền vội vàng dập đầu cảm ơn một cách thành kính rồi mới run rẩy lau nước mắt
đứng lên, tuy nhiên, ánh mắt nàng vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại trên mặt đất,
tuyệt đối không dám ngước mặt lên đối diện với hắn.

Từ đó có thể thấy, Thủy Linh Lung đã thật sự đem Đăng Dương trở thành nổi
khiếp đảm lớn nhất của mình, sự kinh sợ ăn sâu vào trong tiềm thức, không cách
nào xóa bỏ được.

Rời mắt khỏi cơ thể yếu nhược của Thủy Linh Lung, Đăng Dương đánh ánh mắt đến
Nguyệt Yên Lan vẫn còn đang sốc rất nặng, tùy ý hỏi

“Còn nàng thì sao? Đi hay ở?”

Bị Đăng Dương hỏi đến, Nguyệt Yên Lan mới giật mình tỉnh lại từ trong mê mang,
sau đó cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, nàng ngay lập tức cuối đầu thật sâu,
cực kỳ dứt khoát nói

“Yên Lan lựa chọn ở lại, mong lão tiên sinh ra tay cứu giúp!”

“Ha ha, rất tốt!” Bên trong mũ trùm đầu hôn ám, khóe môi mỏng manh Đăng Dương
khe khẽ nhết lên, nở một nụ cười phi thường hài lòng.

“Được rồi, nếu hai người các nàng đều đã đồng ý, vậy thì chúng ta cũng nên bắt
đầu công cuộc chữa thương thôi!”

Nói rồi, Đăng Dương liền khoan thai đứng đậy, đi đến bếp lửa nhỏ chỉ cách vài
bước chân, đem ấm thuốc vẫn còn hơi nóng nhất xuống, nghiêm nhẹ miệng ấm, rót
ra một dòng linh dịch lục sắc thơm ngát vào chiếc chén sứ tinh xảo.

Tiếp đó, hắn lại manh chén sứ đi đến trước mặt Nguyệt Yên Lan, vươn cánh tay
quấn kín băng vải của mình ra, đưa chén thuốc thơm phức hương linh dược cho
nàng, cười nói

“Đây là thuốc trừ độc của nàng, mau uống đi!”

Nguyệt Yên Lan nhìn chén thuốc nóng hổi, ánh mắt lập tức sáng lên, thành kính
nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng dùng hai tay tiếp lấy, thổi cũng không cần
thổi liền một hơi uống ực xuống bụng. Bản thân nàng chính là Hỏa Nguyên thể
chất, không thể nào bị thương tổn chỉ vì uống một vào một chén nước sôi được.

Đứng bên cạnh, Thủy Linh Lung thấy Nguyệt Yên Lan vui vẻ uống cạn chén linh
dịch trân quý mà ánh mắt hâm mộ không thôi, chỉ có điều, hâm mộ thì hâm mộ,
nàng cũng nào dám nhiều lời với Đăng Dương, thắc mắc tại sao hắn chỉ mang đến
một chén linh dược, hỏi rằng thuốc của nàng ở đâu?

Bất quá, cho dù Thủy Linh Lung không nói, Đăng Dương chỉ cần nhìn thoáng qua
sắc mặt của nàng thì liền biết được nàng đang suy nghĩ cái gì trong lòng, liền
nhẹ giọng cười nói

"Thủy Linh Lung, ngước mặt lên nhìn ta!”

“Vâng… thưa lão tiên sinh!” Nghe Đăng Dương yêu cầu, Thủy Linh Lung không khỏi
rùng mình một cái, mặc dù cực kỳ sợ hãi và rất không mong muốn nhưng nàng vẫn
phải cố gắng ngước mặt lên, đối diện với người mặc áo choàng đen, kẻ mà nàng
sợ hãi nhất gần trong gang tất.

Đăng Dương nhìn xuống gương mặt tuyệt mĩ đã không còn huyết sắc, bỏ qua ánh
mắt chứa đầy lệ thủy đang không ngừng lãng tránh của nàng, khẽ đặt tay lên vần
tráng trơn bóng lấm tấm mồ hôi, không buồn không vui nói

“Thủy Linh Lung, nàng không nhận thấy là bản thân mình đang bị sốt sao?”

“Linh Lung biết!” Thủy Linh Lung yếu nhược đáp lời

“Thế tại sao nàng lại không nói?” Đăng Dương gặng hỏi

Không dám tiếp tục đối mặt với Đăng Dương, Thủy Linh Lung một lần nữa cuối gầm
mặt xuống, liên tục lắc đầu như trống bỏi, nhu nhược nói

“Linh Lung không dám, Linh Lung sợ làm phiền đến lão tiên sinh!”

‘Không dám, sợ làm phiền ta?’ Đăng Dương thầm lẫm nhẩm trong lòng, đôi mắt sau
lớp áo choàng lông vũ màu đen bổng nhiên co rút lại.

Trong chớp mắt, hắn đã nhận ra một sai lầm nghiêm trọng của bản thân…

‘Cô nàng này, thật sự đã bị mình dọa thành chó con luôn rồi’

‘Không chỉ sự kiêu ngạo từ trong xương tủy mà đến cả nét tự tin, lòng can đảm
và thậm chí là cả ý chí tự quyết của nàng, tất cả, hầu như đều đã bị một tay
mình xóa sạch trong hành động trừng phạt kia, hoàn toàn biến nàng thành một kẻ
nhu nhược không hơn không kém’

‘Nếu cứ để nàng ta tiếp tục sống trong tình trạng thế này thì không ổn, hoàn
toàn không ổn một chút nào. Một kẻ yếu hèn như thế, làm sao có thể thống lĩnh
trên dưới mấy chục đệ tử Phiêu Miễu Động, giúp mình tiêu diệt người của Phá
Thiên Tông đây?’

‘Hài, không ngờ lần này, mình lại tính toán sai một bước, chỉ vì muốn trúc bỏ
cơn giận trong lòng mà sém tí nữa, đã biến một tuyệt đỉnh thiên kiêu trở thành
phế tài vô dụng’

‘Bất quá, vẫn may mắn là mình không bị sự phục tùng tuyệt đối của Thủy Linh
Lung làm cho tha hóa đầu óc, sớm nhận được yếu điểm chết người này’

‘Hiện nay, nàng ta chỉ mới bước đầu sa chân vào vũng lầy mà thôi, chỉ cần mình
ứng xử thỏa đáng, kéo nàng thoát ra ngoài cũng không phải việc gì khó khăn’

‘Ừm, đúng như vậy, phải làm cho nàng giống như Nguyệt Yên Lan, mặc dù kinh sợ
ta nhưng vẫn không đánh mất chính mình, đó mới là trạng thái tâm lý hoàn hảo
nhất’

Nghĩ như vậy, Đăng Dương liền đằng hắng một tiếng, cố gắng khiến cho giọng
mình bớt đi vài phần nghiêm khắc, nhiều thêm một chút gần gũi, vươn ra cánh
tay quấn kín băng vải, nhẹ nhàn nâng chiếc cằm nhỏ nhắm lên, một lần nữa để
cho Thủy Linh Lung đối diện trực tiếp với bản thân, nhẹn nhàn nói

“Cô bé, không cần sợ hãi!”

“Lão phu giúp các nàng giữ lại một mạng, và rồi các nàng sẽ làm cho lão phu
một việc, đây là một cuộc giao dịch phi thường công bằng và bình đẳng. Mà theo
đó, quan hệ giữa chúng ta chính là đối tác làm ăn và chỉ như thế, không hơn
không kém”

“Nàng có hiểu không?”

Nghe từng lời nói già nua nhưng lại cực kỳ diệu dàng của Đăng Dương, Thủy Linh
Lung có chút không dám tin vào tai mình, đôi mắt thủy mặc nhất thời mở lớn,
tràn đầy dáng vẻ ngạc nhiên.

Bất quá, sự ngạc nhiên này cũng chỉ tồn tại trong một giây thời gian ngắn ngủi
mà thôi, ngay sau đó, sự sợ hãi cùng bóng ma khủng bố lại một nữa chiếm lấy
thâm tâm của nàng.

Không một chút do dự, Thủy Linh Lung liền run rẩy gật đầu, đáp khẽ “Linh Lung
đã hiểu, thưa lão tiên sinh!”

Ở phía đối diện, mặc dù sự thay đổi sắc mặt của Thủy Linh Lung chỉ diễn ra
trong một thoáng qua, thế nhưng với đôi mắt sắc bén của mình, Đăng Dương vẫn
có thể nhận biết dễ dàng.

‘Không tệ, mình chỉ thay đổi giọng điệu một chút mà nàng ta đã có biểu hiện
tích cực, xem ra chặng đường tiếp theo cũng không có gian nan như mình nghĩ’

Cười thầm một tiếng trong lòng, Đăng Dương nhẹ nhàn buông tay khỏi chiếc cằm
tuyết trắng tinh mỹ, lùi lại phía sau vài bước rồi cười khẽ nói

“Nguyệt Yên Lan đã uống thuốc rồi, vậy thì cũng nên đến phiên nàng trị bệnh”

“Thủy Linh Lung, cởi đồ ra đi!”

“Cởi đồ?” Thủy Linh Lung giật mình kinh hãi, sống lưng trong chớp mắt đã căn
cứng như dây đàn, gương mặt vốn dĩ không chút huyết sắc nay lại càng thêm
trắng bệch y như bụi phấn, sâu trong đáy mắt, sự sợ hãi ầm ầm sụp đổ, biến
thành trống rỗng.

Đứng bên cạnh, Nguyệt Yên Lan sau khi nghe câu nói kinh người của Đăng Dương
thì cũng hoảng loạn đến hoa dung thất sắc, vội vàng kéo tay Thủy Linh Lung lùi
nhanh về phía sau, đôi môi nhợt nhạt lắp bắp nói

“Tiền bối, ngài… ngài… ngài…, không lẽ ngài muốn…”

Nhìn hành động bộc phát bất ngờ của Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương không khỏi cảm
thấy dỡ khóc dỡ cười, cô nàng này không phải mới ngày hôm qua còn cao giọng
ủng hộ hắn trước mặt Thủy Linh Lung hay sao, thế quái nào bây giờ lại là người
phản ứng mạnh như vậy???

Đăng Dương hừ lạnh một tiếng, cười mắng

“Các nàng làm ra hành động như thế, rốt cuộc là có ý gì? Các ngàng đang nghĩ
cái gì trong đầu đó, chẳng lẽ các nàng nghĩ cái thân xác xí quách, già cỗi này
của lão phu còn có thể ăn được các nàng hay sao?”

“Làm ơn đi hai bà cô nhỏ à, lão phu mặc dù đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn còn
thích sống thêm vài năm nữa, chưa muốn thăng thiên sớm đâu!”

Nguyệt Yên Lan vừa nghe vậy, nét mặt đang phi thường cảnh giác thoáng cái đã
trở nên vô cùng xấu hổ, nàng đây là đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ?

Nếu như lão già trước mắt này mà thật sự muốn làm chuyện đó, vậy thì có ai cản
được ông ấy đây và hai người các nàng còn có thể lành lặng sống đến ngày hôm
nay hay sao?

‘Trời đất, tại sao mình lại có thể làm ra hành động ngu ngốc đến không có não
như vậy được?’ Nguyệt Yên Lan vò đầu bức tai mà ân hận không thôi, sau đó,
nàng nào dám chần chừ, lập tức kéo Thủy Linh Lung quay trở lại bên cạnh Đăng
Dương, thành tâm cuối đầu, hối lỗ nói

“Là Yên Lan đã không suy nghĩ thấu đáo mà hiểu lầm lão tiên sinh, mong ngài
thứ lỗi!”

Đăng Dương lắc nhẹ đầu, phất tay nói “Hài, cũng không trách nàng, vốn dĩ chính
là do lão phu nói không rõ ràng”

Nói rồi, hắn quay đầu nhìn đến gương mặt trắng bệch của Thủy Linh Lung, chậm
rãi giải thích

“Thủy Linh Lung, bởi vì hôm qua nàng không chịu nghe lời lão phu, cố tình điều
động một nguồn sức mạnh quá lớn, dẫn đến vô số độc tố nương theo dòng chảy của
đấu khí mà lan rộng ra khắp toàn thân, một lần nữa xâm nhập vào trong tim
nàng”

“Do đó, lão phu bắt buộc phải dùng thủ pháp châm cứu để phong tỏa sự lộng hành
của những độc tố kia, có hiểu không?”

Nghe vậy, sắc mặt Thủy Linh Lung mới dần hoàn hoãn hơn một chút, lí nhí đáp
“Linh Lung hiểu”

“Hiểu được là tốt, cũng đâu phải lần đâu ta châm cứu cho các nàng, không có gì
phải ngại đâu. Thủy Linh Lung, nàng mau cởi đồ rồi nằm lên giường đi!” Đăng
Dương hài lòng nói

“Vâng thưa lão tiên sinh!” Thủy Linh Lung gật nhẹ đầu, mặc dù đã biết người
mặc áo choàng đen trước mặt chỉ là một ông lão gần đất xa trời nhưng vẫn vô
cùng xấu hổ, đôi má tuyết trắng nhanh chóng nổi lên một ánh mấy hông, những
ngón tay thon dài như búp mắng bắt đầu lăn tăn trên vạt áo nhỏ, thế nhưng mãi
mà vẫn không thể mở được bất kỳ một cúc áo nào.

Nguyệt Yên Lan đứng kế bên thấy thế, gương mặt tuyệt mĩ cũng không nhịn được
mà thoáng đỏ lên, nhìn Đăng Dương nói khẽ

“Lão tiên sinh, liệu ngài có thể tránh mặt một chút được không? Ngài cứ nhìn
chằm chằm như thế, sợ là đến sáng mai, nàng ấy cũng không thoát y được đâu!”

“Ơ a… ha ha… sơ ý… sơ ý, lỗi của lão phu, lỗi của lão phu!” Đăng Dương có chút
xấu hổ mà cười khan một tiếng, vội vàng tránh ra xa xa rồi quay lưng về phía
hai người Thủy Linh Lung

“Thế này được chưa?”

“Được rồi!” Nguyệt Yên Lan kính cẩn đáp, sau đó liền xích sát vào người Thủy
Linh Lung, mỉm cười nói “Để ta giúp ngươi”

Thủy Linh Lung nghe thế, trái tim lạnh giá không khỏi ấm lên một chút, khóe
môi yếu ớt hơi kéo nhẹ lên, yếu ớt gật đầu

“Cảm ơn!”

“Không có gì!” Nguyệt Yên Lan ôn nhu cười, bắt đầu giúp Thủy Linh Lung cởi ra
từng món ý phục

Cứ thế, không đến vài phút sau, một cơ thể tuyệt sắc đã trần trụi phơi bày ra
không gian.

Gương mặt tinh tế có chút yếu nhược, bộ ngực ngạo kiều, vòng eo thon gọn, bụng
nhỏ phẳng lì, bờ mông căn mọng, đôi chân thẳng tắp, quả thật đúng là một vưu
vật của thế gian

Sau khi diều Thủy Linh Lung nằm lên chiếc giường đá lạnh lẽo, Nguyệt Yên Lan
liền cao giọng nói

“Lão tiên sinh, ngài có thể quay lại được rồi”

Theo tiếng gọi, Đăng Dương chậm rãi xoay người lại và dù đã cố gắng chuẩn bị
tâm lý từ trước cũng như uống vào hai viên Liệt Dương Đan, hắn vẫn không khỏi
kinh diễm trước vẻ đẹp thoát tục, sự quyến rũ chết người của Thủy Linh Lung,
nhất là khi hiện nay, cơ thể tuyệt mỹ của nàng lại có chút ửng hồng vì xấu hổ.

‘Mẹ cha nó, muốn phạm tội quá đi mà!’

Đăng Dương khẽ nuốt một ngụm nước miếng khô khan, ra sức đè xuống dục vọng
đang trào dâng mãnh liệt trong lòng, và rồi phải mất gần nửa phút sau, hắn mới
có thể lấy lại bình tĩnh, nhất chân đi đến bên cạnh giường đá, nhìn xuống Thủy
Linh Lung đang căn cứng người nằm yên bất động, vừa lấy ra bao ngân châm, vừa
ngưng giọng cười nói

“Sẽ hơi đau đó, thế nhưng cố gắng mà chịu, đừng có cục cựa thân hình, nàng mà
càng chuyển động, quá trình chấm cứu sẽ càng kéo dài ra, hiểu không?”

“Linh Lung hiểu!” Thủy Linh Lung nhắm tịt mi mắt, hai hàng lông mày chíu chặt
ở giữa, đáp với giọng run run

Nguyệt Yên Lan ngồi ở phía còn lại của giường đá, tuy rằng không phải là người
bị thi châm nhưng sắc mặt của nàng so với Thủy Linh Lung còn đỏ lựng hơn vài
phần, tựa như một cái cà chín phi thường kiều diễm, hòa tan cả nhân tâm.

Nàng nắm chặt lấy bàn tay giá lạnh đang không ngừng run rẩy của Thủy Linh
Lung, tựa như muốn truyền hơi ấp cũng như sự cam đảm của chính mình cho nàng
ấy, nhẹ nhàn trấn an nói

“Không sao, còn có ta ở đây!”

“Được rồi, lão phu bắt đâu đây” Đăng Dương điềm tỉnh nói, hai cánh tay quấn
đầy băng vải vươn ra khỏi tấm áo choàng tử thần.

Và rồi sau đó, dưới sự trợn mắt há mồm, gần như không thể tin nổi của Nguyệt
Yên Lan, Đăng Dương vô cùng tự nhiên đặt tay trái của mình lên ngực phải no đủ
của Thủy Linh Lung, ngòn trỏ và ngón giữa hơi dùng lực một chút, khẽ ẩn mạnh
vào trong.

“Ưm… không… lão tiên sinh…” Cảm nhận một bàn tay tràn đầy hơi nóng đang bóp
lấy ngực mình, Thủy Linh Lung ngay lập tức như chết điếng mà rên khẽ một tiếng
dâm mị, tất cả khí lực trong cơ thể như bị rút sạch chỉ trong chớp mắt, xụi lơ
cả người.

“Đừng cục cựa!” Đăng Dương nghiêm giọng quát khẽ, tay phải không biết từ lúc
nào đã rút ra một cây ngân châm lấp lánh ánh bạc, nhanh chóng cắm thẳng vào vị
trí tâm mạch của nàng

“Ưm!” Thứ thanh âm rên rỉ tiêu hồn lại một lần nữa vang lên trong hang động
nho nhỏ

-------------

P/s: Viết ra một chương này, chắc có lẽ không ít bạn sẽ cảm thấy tác lê thê
dài dòng, tuy nhiên, để phục vụ cho sự phát triển của cốt truyện về sau, một
chương này bắt buộc là phải có, mong các bạn thông cảm!


Hào Quang Mặt Trời - Chương #257