Lão Phu Không Ép, Thích Sống Hay Chết, Tùy Các Nàng


Người đăng: shennamasiro

Đã một tiếng trôi qua kể từ khi hình phạt bắt đầu.

Bên trong hang động, tiếng cười hoang dại giờ đây chỉ còn là những tiếng ‘ứ…
ứ… ứ…’ nhạt nhòa và nhu nhược.

Nguyệt Yên Lan cùng Thủy Linh Lung kiệt sức nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt
tuyệt mĩ cơ hồ đã trắng bệch không còn huyết sắc, hơi thở lúc có lúc không, vô
cùng mệt mỏi, quần áo trên người thì xộc xệch không chịu nổi, ước đẫm mồ hôi,
làm lộ ra từng mảnh da thịt trắng hồng như tuyết, xuân quang vô hạn phóng ra
tứ phía.

Thế nhưng, mặc dù sức cùng lực kiệt là vậy, cả hai người các nàng vẫn phải há
miệng ra mà cười như một con điên, cười đến khi nào Đăng Dương cảm thấy hài
lòng mới thôi.

Hình phạt ghê tởm này, quả thật là sự tra tấn khủng khiếp nhất mà Thủy Linh
Lung đã từng nhận thức, không cần máu tanh, không cần uy hiếp và càng không
cần đau đớn, chỉ là cười thôi nhưng nó đã hoàn toàn đập vỡ tan tành sự kiêu
ngạo cũng như tâm trí kiên cường của nàng.

Nhưng rồi đúng vào thời khắc mà mảnh ý chí cuối cùng của Thủy Linh Lung bị thủ
đoạn tàn ác của Đăng Dương nghiền nát thì bổng dưng, trong đầu nàng hiện lên
hình bóng của một mỹ phụ thập phần xinh đẹp.

Chỉ thấy vị mỹ phụ này, dung mạo giống Thủy Linh Lung đến bảy tám phần nhưng
lại nhiều hơn một chút hơi thở chín muồi của tuổi tác, xinh đẹp như một nữ
thần. Nàng khoát trên người cung trang tuyết trắng không nhiễm bụi trần, mái
tóc dài đen láy vấn cao lên với một chiếc mũ phượng lộng lẫy, thần thái uy
nghiêm, thoát tục và đặc biệt là phi thường cao quý.

Mỹ phụ vươn cánh tay lung linh như bạch ngọc về phía Thủy Linh Lung, môi hồng
hé mở, mang theo sự yêu thương vô cùng vô tận mà nghiêm giọng nói

“Thủy Linh Lung, con là đệ tử chân truyền duy nhất của ta, đồng thời cũng là
Động chủ đời kết tiếp của Phiêu Miễu Động, tương lai của con là phải đứng trên
hết thảy đám võ giả yếu hèn kia. Tuyệt đối không được chùng bước cũng như gục
ngã trên con đường mà con đã chọn. Đá vỡ chướng ngại mà đi, đạp lên thân xác
của kẻ thù mà bước, nhớ rõ, chỉ cần dữ vững kiếm tâm, không một ai có thể cản
đường của con!”

Bất ngờ nhìn thấy hình bóng của sư phụ ở trong tâm trí, được nghe những lời
răn dạy cùng như khích lệ từ người mà nàng tôn sùng nhất, Thủy Linh Lung tựa
như được truyền cho một luồng sức mạnh ý chí khổng lồ, tiếp cho nàng thêm dũng
khí để một lần nữa có thể đứng lên chống lại nỗi thống khổ không cách nào chịu
thấu kia.

Bất quá, còn không đợi cho nàng thật sự đứng lên, hình bóng sư phụ nàng lại
đột nhiên bị một ma trảo khủng bố đâm thủng từng phía sau rồi hung tàn xé tan
thành hai mảnh, và rồi từ sâu trong vết rách to lớn đó, một bóng người bao phủ
trong lớp áo choàng lông vũ màu đen dần dần xuất hiện.

“Thủy Linh Lung, lão phu đã từng nói rồi, lão phu có thể dùng năm ngày năm đêm
để cứu sống nàng từ cõi chết thì cũng có thể làm cho các nàng nằm yên trên
giường cả đời!” Bóng người màu đen cười lên như ác ma, trước khi đem ma trảo
khủng bố của hắn phủ xuống người nàng, một lần nữa nhấn chìm nàng trong vực
sâu tuyệt vọng.

Nếu như lúc này có thể được chết, nàng chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự.

“Sư phụ, con xin lỗi!” Thủy Linh Lung tim như nhỏ máu, khuất nhục khóc lớn một
tiếng trong lòng “Con xin lỗi vì đã làm người thất vọng, con không thể chịu
đựng nổi nữa rồi!”

Nàng thật sự đã đi đến giới hạn cuối cùng của bản thân, ánh mắt long lanh nay
đã cạn khô lệ thủy, vô hồn nhìn đến bóng dáng thần bí mặc áo choàng đen không
xa, âm ức nói không thành lời, khó khăn lắm mới có thể khan giọng gọi một
tiếng khe khẽ

“Lão… lão… lão… tiên… sinh…”

Cách đó không xa, Đăng Dương vẫn ngồi lẳng lặng trước bếp lửa nhỏ, một tay
khuấy đều ấm thuốc nức mùi linh dược trân quý, lỗ tai nghe rõ từng tiếng gọi
yếu ớt của Thủy Linh Lung nhưng vẻ mặt vẫn phi thường lãnh đạm, không hề có
biểu hiện gì mà muốn đáp lời.

Biểu hiện thờ ơ này của hắn…

Một là muốn để cho hai người Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan tiếp tục chịu
khổ thêm một chút nữa, để cho các nàng có thể cảm nhận sâu sắc nhất, hậu quả
khi dám đối đầu với hắn.

Hai là hắn vẫn còn một việc quan trọng hơn để làm

‘AI, liệt kê cho ta những môn thân pháp Lôi hệ cấp bậc Địa giai’ Đăng Dương
thầm nói trong đầu

‘Tốc độ hiện tại của ta, tạm thời coi như không tệ nhưng nếu đem ra so sánh
với những thiên chi kiêu nữ như Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan, vậy thì vẫn
còn thua kém rất nhiều’

‘Tuy rằng cho đến bây giờ, ta vẫn nắm giữ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn
tay, thế nhưng sự đời vốn dĩ vô thường, để đề phòng bất kỳ trường hợp bất trắc
có thể xảy ra, ta tốt nhất vẫn là nâng cao tốc độ của mình vượt trội hơn các
nàng một bậc, đến khi cần thiết còn có thể thong thả mà chạy thoát thân!’

Trải qua năm ngày sống trong Vườn Thiên Dược, mặc dù bản thân hắn đã hầu như
dành toàn bộ điểm tích lũy của bản thân để cứu chữa cho hai người Thủy Linh
Lung, tuy nhiên, cũng trong quá trình cứu chữa đó, số điểm tích lũy hắn thu
lại được còn nhiều hơn đến mấy lần.

Người ta thường nói ‘ở hiền gặp lành’, câu tục ngữ này, áp dụng lên người hắn
quả là không sai.

Vườn Thiên Dược, vốn dĩ chính là một đại kho tàng linh dược khổng lồ. Để tìm
kiếm hàng trăm vị linh dược khác nhau, bào chế thuốc giải độc cho hai người
Thủy Linh Lung, hắn cơ hồ đã rong ruổi khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong khu
rừng nguyên sơ rộng lớn này.

Và tất nhiên, với sức mạnh vô hình của Áo Choàng Lông Ngỗng cùng với kỹ năng
giám định, hắn cũng đã dễ dàng thu thập được một đống linh dược hàng ngàn năm
tuổi giá trị liên thành, phi thường trân quý mà không cần e sợ bất kỳ một con
độc trùng nào.

Tiếp đó, ngoại trừ số linh dược dùng để bào chết thuốc giải độc ra, những loại
linh dược nào quá mức quý hiếm hoặc có giá trị cực kỳ lớn đối với chính bản
thân hắn thì hắn sẽ giữ lại trong túi đồ hệ thống.

Những loại linh dược còn lại, hắn đều đem bán hết vào cửa hàng hệ thống, thu
vào một đống lớn điểm Tích Lũy khổng lồ, lên đến 18.255 điểm, tha hồ để cho
hắn lựa chọn bất kỳ một môn võ kỹ Địa giai nào, thậm chí là cấp bậc Địa giai
cao cấp.

< Đã lọc xong, những thân pháp Lôi hệ cấp bậc Địa giai thích hợp cho ngài hiện
nay, gồm có: … >

< Địa giai sơ cấp thân pháp – Vũ Lôi Trường Hành bộ, giá 550 điểm Tích Lũy >

< Địa giai trung cấp thân pháp – Du Long Lôi Cương Bộ, giá 1380 điểm Tích Lũy



< Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, giá 4020 điểm Tích Lũy >

Lần này, Đăng Dương nghĩ cũng không thèm nghĩ, ngay lập tức lựa chọn môn thân
pháp võ kỹ lợi hại nhất

‘AI, ta chọn mua Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh!’

< Đã mua thành công Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, khấu
trừ 4020 điểm Tích Lũy >

‘AI, tiếp tục liệt kê cho ta tất cả những môn võ kỹ phòng thủ Lôi hệ cấp bậc
Địa giai’ Đăng Dương tiếp tục ra lệnh

< Đã lọc xong, võ kỹ phòng thủ lôi hệ cấp bậc Địa giai, gồm có: … >

< Địa giai sơ cấp võ kỹ - Bôn Lôi Chiến Giáp, giá 600 điểm Tích Lũy >

< Địa giai trung cấp võ kỹ - Lôi Quy Hộ Thể, giá 1300 điểm Tích Lũy >

< Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải, giá 4000 điểm Tích Lũy >

Đăng Dương dứt khoát nói ‘Ta chọn mua Long Thần Vũ Khải’

< Đã mua thành công Địa giai cao cấp võ kỹ – Long Thần Vũ Khải, khấu trừ 4000
điểm Tích Lũy >

‘AI, liệt kê cho ta tất cả những môn võ kỹ Lôi hệ cấp bậc Địa giai có sức công
phá mạnh nhất, à mà không cần quan tâm đến mấy môn võ kỹ sơ cấp và trung cấp
đâu, chỉ tính cao cấp thôi >

< Đã lọc xong, những môn Địa giai cao cấp võ kỹ có sức công phá mạnh nhất, gồm
có: … >

< Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú, giá 3800 điểm Tích Lũy >

< Địa giai cao cấp võ kỹ - Chưởng Tâm Lôi, giá 4000 điểm Tích Lũy >

< Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, giá 4200 điểm Tích Lũy >

< Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, giá 5000 điểm Tích Lũy >

Nghe rõ danh sách võ kỹ được AI đọc lên, sau một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi,
Đăng Dương liền đưa ra quyết định

‘Ta chọn mua Chưởng Tâm Lôi và Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm’

< Đã mua thành công, khấu trừ 8200 điểm tích lũy. Hiện tại, ngài đang còn lại
2035 điểm Tích Lũy, vừa đủ để mua thêm một môn Địa giai trung cấp võ kỹ nữa,
ngài có muốn tiếp tục mua hay không? >

Đăng Dương nhàn nhạt lắc đầu, cười khẽ nói ‘Không cần’

‘Nơi đây là Vườn Thiên Dược, là cả một kho tài bảo khổng lồ, chỉ cần cho ta
vài ngày thời gian, kiếm thêm mười mấy ngàn điểm Tích Lũy nữa cũng không phải
là việc gì khó khăn’

‘Đợi đến khi đó, lại mua thêm vài môn Địa giai cao cấp võ kỹ nữa cũng chưa
muộn!’

‘Được rồi, không nhiều lời nữa, ngay lập tức học tập cả bốn môn Địa giai cao
cấp võ kỹ’

< Đã học tập thành công Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, độ
thành thạo đạt 32%, chỉ số Tốc Độ cộng 20 điểm >

< Đã học tập thành công Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải, độ thành
thạo đạt 33% >

< Đã học tập thành công Địa giai cao cấp võ kỹ - Chưởng Tâm Lôi, độ thành thạo
đạt 32% >

< Đã học tập thành công Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, độ
thành thạo đạt 31% >

< Nhờ học tập thành công Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, cộng với những lĩnh ngộ của
kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu, tạo nên sự cộng hưởng sức mạnh ý cảnh trong Kiếm
Đạo, độ thành thạo của Nhân giai cao cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý sẽ được gia
tăng từ 40% lên thẳng 100%, đạt đến cảnh giới đại thành >

< Chúc mừng chủ nhân đã luyện Nhân giai cao cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý đạt đến
cảnh giới đại thành, ngài có muốn ngay lập tức khôi phục cấp độ ban đầu của
môn võ kỹ này hay không? >

< Nếu muốn, chi phí cần phải bỏ ra để khôi phục sẽ là 500 điểm Tích Lũy >

‘Cộng hưởng sức mạnh ý cảnh sao? Cái này lạ à nha!' Đăng Dương có chút ngạc
nhiên, hứng thú nói

< Ngài có muốn ta giải thích cái thuật ngữ ‘cộng hưởng sức mạnh’ này hay
không? > AI hỏi

Đăng Dương lắc nhẹ đầu, cười nói ‘Không cần, chỉ nghe ngươi thông báo thôi thì
ta cũng đủ biết phương thức hoạt động của nó ra sao rồi’

< Đã vậy, ngài có muốn khôi phục cấp độ ban đầu của Cửu Ảnh Kiếm Ý hay không?



‘Cái này thì còn phải hỏi sao, đương nhiên là có chứ sao không. Môn võ kỹ Cửu
Ảnh Kiếm Ý này, tuy rằng uy lực không phải quá mức hung bạo nhưng lại được cái
vô cùng sắc bén và quỷ dị khó lường, là một trong những chiêu thức đánh lén
không thể khuyết thiếu của ta’

< Đã khôi phục thành công Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý, độ thành
thạo là 55% >

Cùng lúc đó, trở lại với thực tại…

Thấy gọi mãi một hồi mà Đăng Dương vẫn bất động như núi, ánh mắt vô hồn của
Thủy Linh Lung bắt đầu hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu. Nàng thật sự đã
chịu đủ lắm rồi, nàng không muốn sống trong cảm giác khốn khổ đến tận cùng này
thêm bất kỳ một giây nào nữa.

“Lão… tiên… sinh… ta… ta… xin lỗi… làm… ơn… ngài… làm ơn… buông… buông… tha
cho… ta!” Thủy Linh Lung khóc không thành tiếng, thành tâm cầu khẩn nói.

Đây cũng chính là lần đầu tiên trong đời, nàng thực sự chấp nhận cuối đầu, van
xin một người đàn ông.

Cái gì mà tự tôn, cái gì mà danh dự, tất cả đối với nàng đều đã không còn quan
trọng, chỉ cần có thể thoát khỏi cái cảm giác sống không bằng chết này, nàng
có thể từ bỏ tất cả mọi thứ.

Vẫn không có tiếng đáp lời, đáp lại lời van xin của nàng chỉ có duy nhất bóng
lưng lạnh lẽo và vô cảm của Đăng Dương.

Mà càng nhìn thấy sự thờ ơ của hắn, sự sợ hãi trong lòng Thủy Linh Lung lại
càng gia tăng và rồi nổ bùm như một thùng thuốc súng, hóa thành sự hoảng loạn
không thể kiểm soát, xâm chiếm toàn bộ trí óc của nàng.

Thủy Linh Lung lúc này, đã bắt đầu có những dấu hiệu ban sơ của sự điên loạn.

Không thể tìm được sự đáp trả từ Đăng Dương, nàng chỉ còn cách đưa ánh mắt
thống khổ và bất lực, cầu cứu nhìn đến Nguyệt Yên Lan nằm ngay bên cạnh, khàn
giọng nói

“Nguyệt… Yên… Lan, ngươi… ngươi làm ơn hãy… giúp ta… nói một tiếng với ông…
ấy…. là… ta… thật sự biết… lỗi rồi. Cầu… xin ngươi!”

“Giờ mới… biết lỗi… không phải quá… muộn rồi sao?” Nằm liệt trên mặt đất,
Nguyệt Yên Lan lúc này cũng đã thở không ra hơi, sức cùng lực kiệt, vừa cong
môi cười vừa hung tợn nói “Cái nữ… nữ nhân cứng đầu… nhà ngươi… ngươi thực sự…
hại ta… quá thảm!”

“Làm ơn… làm ơn nói… mau đi…, ta… ta thật sự chịu không … ” Thủy Linh Lung run
rẫy nói, trí óc nàng càng lúc càng mơ hồ, chỉ là, sự mơ hồ này cũng không phải
là nàng sắp rơi vào hôn mê, mà chính là do tâm trí của nàng đang từng chút một
trở nên trống rỗng.

Nếu như còn không thoát ra được tràng cười hoang dại này, nàng ta thật sự sẽ
biến thành một người điên.

Có điều, may mắn cho Thủy Linh Lung, còn không chờ nàng cầu xin đến lần thứ
hai, Nguyệt Yên Lan đã nhanh chóng rướn người tới trước, nâng lên gương mặt
khổ sở tèm nhem nước mắt mà nhìn về phía Đăng Dương, cầu khẩn nói

“Lão tiên sinh… nàng ta… Thủy Linh Lung đã… hối lỗi rồi… cầu xin ngài… xin
ngài hãy buông tha cho… chúng ta!”

“Làm… ơn!”

Nàng và Thủy Linh Lung, từ xưa đến nay đều là kì phùng địch thủ ngang tài
ngang sức, từ sức mạnh đến tu vi, thiên phú, trí tuệ và cả định lực, không ai
hoàn toàn vượt trội hơn ai bất kỳ thứ gì.

Nay, Thủy Linh Lung đã bị đòn tra tấn hiểm độc của Đăng Dương làm cho hoàn
toàn sụp đổ, vậy thì tình trạng của nàng làm sao khá khẩm hơn cho được, quả
thực là sống không bằng chết, thống khổ tột cùng.

Nếu như không phải không có sức lực để tự tử, sợ rằng nàng hiện nay, chỉ còn
là một cái xác lạnh băng rồi.

“Hài!!!” Một tiếng thở dài già nua vang lên, Đăng Dương khẽ thả que củi trên
tay xuống đất, chậm rãi đứng lên rồi quay người lại, đôi mắt thâm sâu như biển
cả nhìn xuống hai bóng hình tuyệt mĩ đang co ro như con tôm trên mặt đất, nhàn
nhạt nói, thanh âm không giận tự uy

“Làm sao? Mới có một tiếng mà đã không chịu nổi rồi à?”

“Lão… tiên sinh… tha cho chúng ta” Nguyệt Yên Lan lạc giọng nói

“Cầu xin ngài… làm ơn, ta không dám nữa… không dám nữa!” Thủy Linh Lung cũng
khẩn thiết nói, tình trạng tâm trí trống rỗng càng lúc càng trở nên nguy cấp.

Đăng Dương nhết môi cười nhạt “Thật sự đã hối lỗi sao?”

“Thật… sự…!”

“Thề… với… trời…” Thủy Linh Lung cùng Nguyệt Yên Lan liền không chút do dự,
rối rít gật đầu thề thốt, dù cho lời thế của các nàng cũng chưa chắc Đăng
Dương đã có thể nghe được rõ ràng.

“Không cần thề!” Đăng Dương tùy ý nói “Thề cho lắm vào mà hành động ngược lại
thì cũng vậy thôi!”

“Lần này, lão phu tạm tin các nàng, tuy nhiên, nếu việc này mà còn lặp lại một
lần nào nữa, vậy thì các nàng nên tự mình biết lấy hậu quả, nhất là nàng đấy,
Thủy Linh Lung à!”

“Lão phu sống trên đời này, bình sinh ghét nhất hai việc, thứ nhất là bất
hiếu, thứ hai chính là lấy oán báo ơn, nàng nhớ cho kỹ rồi liệu mà làm!”

Nói rồi, Đăng Dương cũng không nhập nhằn nữa, đi đến bên giường đá, cầm lên lọ
phỉ thúy nho nhỏ rồi đậy nắp lại, cất vào người.

Tiếp đó, hắn lại lấy ra một cái lọ hắc ngọc khác, để cho hai người Thủy Linh
Lung ngửi qua.

Khác với hương thơm khoang khoái của lọ phỉ thúy, lọ hắc ngọc này lại bốc lên
một mùi vị tanh tưởi như xác chết phân hủy, tuy nhiên, chính cái mùi vị khiến
cho người ta buồn nôn này lại giúp cho hai người Thủy Linh Lung thoát khỏi cảm
giác bị cù lét đến chết đi sống lại, chấm dứt tràng cười hoang dại như người
điên.

“Đa tạ lão tiên sinh!” Nguyệt Yên Lan vô lực nằm dài trên đất, đến cả nước mắt
nước mũi dính đầy trên mặt cũng không buồn lau đi, xuân quang phơi phới hiện
lộ ra ngoài cũng chẳng thèm che, mệt mỏi đến nổi không muốn nhất lên dù chỉ là
một ngón tay.

“Cảm ơn… sự khoang dung của ngài!” Thủy Linh Lung nhìn Đăng Dương trong lớp áo
choàng lông vũ màu đen không khác nào nhìn thấy ác ma, ánh mắt cực độ sợ hãi
mà co rúm người lại, không ngừng run rẫy như một con tiểu thú nhỏ bé.

Đăng Dương nhìn xuống tình trạng nhếch nhác, chật vật không chịu nổi của các
nàng, ánh mắt thoáng lóe lên một chút thương tiếc và không đành lòng, thế
nhưng rồi, tất cả sự đồng cảm đó đã nhanh chóng bị hắn một đao chém đứt.

Tình cảnh khốn khổ như hiện giờ, chính là do các nàng tự thân chuốc lấy, không
thể trách hắn được.

“Hài!” Đăng Dương thở dài một tiếng ngao ngán, xoay người trở lại bếp lửa
hồng, đem linh dịch trong hai ấm thuốc, cẩn thận rót vào hai chén sứ nhỏ rồi
đem đặt trên chiếc giường đá, chậm rãi nói

“Đây là thuốc của các nàng, thích sống thì uống, không thích sống nữa thì
thôi, lão phu cũng không ép”

“Tuy nhiên, có một điều, lão phu cảm thấy nên nói cho rõ ràng, chất độc trong
người các nàng, lão phu chỉ mới hóa giải được một nửa mà thôi, có thể tạm thời
giữ được tính mạng nhưng chắc chắn không thể sống quá mười ngày”

“Cửa động của lão phu luôn luôn rộng mở, đi hay ở, tùy các nàng lựa chọn! Chỉ
là, nếu như chấp nhận ở lại, các nàng bắt buộc phải làm việc theo yêu cầu của
ta, xem như là đền ơn cứu mạng đi”

“Được rồi, lão phu còn phải đi hái linh dược, các nàng cứ uống thuốc vào rồi
từ từ mà suy ngẫm!”

“Hài!!!”

Dứt lời, Đăng Dương lại tiếp tục thở dài một tiếng, phất áo rời đi.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #255