Áo Choàng Lông Ngỗng


Người đăng: shennamasiro

“Hấp thu một giọt tinh huyết bổn mệnh của ta, tiểu tử ngươi đã mất trọn năm
ngày thời gian rồi, còn ở đó mà nói nhảm lung tung? Mau chóng sử dụng nốt
chiếc chìa khóa còn lại đi!” Thần Rùa hối thúc nói

Đăng Dương nghe vậy, sự hưng phấn trong đáy mắt nhanh chóng rút lui như thủy
triển, nghĩ cũng không cần nghĩ liền tuân mệnh gật đầu “Ta sẽ làm ngay!”

Nói rồi, Đăng Dương thu lại chiếc chìa khóa Lưu Thủy đã khôi phục lại nguyên
trạng vào túi đồ hệ tống, sau đó giữ chặt chìa khóa Lông Ngỗng giữa hai lòng
bàn tay, đặt nhẹ trước bụng, ngưng thần tĩnh khí, hai mắt nhắm chặt, một lần
nữa hòa trộn linh hồn lực và đấu khí làm một, biến thành một sợi chỉ mảnh,
phóng thẳng về phía chìa khóa Lông Ngỗng.

Cũng giống như chìa khóa Lưu Thủy, bên trong chìa khóa Lông Ngỗng cũng là một
vùng mê cung phức tạp trải dài bất tận, và rồi ở phía tận cùng của mê cung đó,
tiếp tục lại là một đạo phong ấn kiên cố tuyệt luân, chỉ có điều, đạo phong ấn
này không phải là phong ấn đấu khí mà là phong ấn linh hồn.

Bất quá, do đã có kinh nghiệm từ lần trước, việc phai phá chìa khóa Lông Ngỗng
đối với Đăng Dương lại vô cùng dễ dàng, mất thời gian chưa đến một tiếng đồng
hồ, hắn đã thành công vượt qua mê cung cũng như xé bỏ đạo phong ấn mà Mỵ Châu
đã lưu lại từ 5000 năm trước.

Chỉ thấy, đằng sau phong ấn linh hồn đó là một căn phòng màu xám cực kỳ rộng
lớn, lớn đến mức không thể nhìn được điểm cuối, tuy nhiên dù là rộng lớn đến
vậy, thế nhưng căn phòng này chỉ chứa đựng một thứ duy nhất mà thôi, đó là một
đạo Hắc Bạch Hồn Ấn vô cùng phức tạp đang chậm rãi huyền phù tại trung tâm căn
phòng,

Trái ngược với khí tức cuồng bạo của giọt tinh huyết bổn mệnh hoàng kim kia,
đạo Hồn Ấn trắng đen này lại không hề tỏa ra bất cứ giao động hay hơi thở
cường đại nào, nó chỉ như thế, chỉ là một đồ hình vô cùng phức tạp với hai màu
đen trắng đang xen, treo lơ lửng ở giữa không trung mà thôi.

“Đúng như mình nghĩ, kỹ năng giám định hoàn toàn vô dụng với đạo Hồn Ấn này!”
Đăng Dương thu lại hai vòng tròn vàng kim trong ánh mắt, lẩm nhẩm nói

Đăng Dương vừa mới dứt lời, còn chưa đợi hắn kịp lên tiếng thắc mắc với Thần
Rùa thì đột nhiên một tiếng nói du dương như thiên cầm bổng nhiên vang lên
trong căn phòng vô tận

“Người trẻ tuổi, truyền nhân của ta, ngươi cuối cùng cũng đã đến?”

“Ai vậy?” Đăng Dương khẽ giật mình thốt lên

“Cần gì phải ngạc nhiên thế thế?” Giọng nói du dương tiếp tục ngân vang, và
rồi sau đó, từ trong hư không, một bóng người xinh đẹp chợt xuất hiện trong
ánh mắt Đăng Dương.

Nàng khoát trên mình một thân váy trắng như tuyết tùy ý thả dài, che đậy thân
hình mị hoặc chúng sinh, tóc đen kéo lên, dung nhan tuyệt mỹ hiện ra như
nguyệt minh, làn da lung linh như bảo ngọc, mắt thanh ngập nước, mày mảnh tựa
mai, ngũ quan đẹp đẽ đến mức giống như tiên tử trong tranh, sinh động kiều
diễm đến vô hạn, khiến cho ngươi ta không thể dời đi ánh nhìn.

Có điều, sự xinh đẹp khó cưỡng này của nàng còn kèm theo cả khí chất cao quý
toát ra từ sâu bên trong xương tủy, chỉ có thể kính ngưỡng, tuyệt đối không
dám khinh nhờn.

Mỵ Châu nhân nhẹ gót chân ngọc ngà, chậm rãi từng bước một đi đến trước mặt
Đăng Dương.

Đăng Dương thấy thế, tinh thần nhất thời không thể kìm nén được trước vẽ đẹp
gần như cười nhạo tạo hóa của nàng, thân người bất giác lùi về phía sau, đem
thân thể của mình tránh xa nàng ra một chút, bởi như thế, hắn mới có thể tiếp
tục hít thở.

Sắc đẹp xuất sắc này, quả thật khiến cho người ta quên luôn cả hô hấp, gục ngã
linh hồn.

Thế nhưng còn không để cho Đăng Dương lùi bước, Mỵ Châu đã đưa lên cánh tay
tinh xảo như búp măng, khẽ nhẹ nhàn vuốt ve mặt hắn, môi hồng hé mở, nàng thở
ra một làn u hương say đắm lòng người, cười nói

“Không cần sợ, người trẻ tuổi, hãy trả lời ta, ngươi có phải là truyền nhân
của ta hay không?”

Bị cánh tay mềm mại tuyết trắng giữ lại, toàn bộ lông tóc trên người Đăng
Dương liền dựng đứng lên cả lên, cảm giác y như bị dòng điện cao thể chạy qua
người, vừa tê, vừa sướng nhưng cũng ngập tràn sợ hãi.

Đăng Dương cố ngắn nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khan, kiềm lại khóe miệng
đang không ngừng co giật, liếm môi nói

“Công… công chúa, ta… ta chính là truyền nhân của ngài!”

Mỵ Châu nghe vậy, đôi môi mềm mại thoáng cái đã hơi cong lên, cười khẽ nói,
trong thanh âm có thể dễ dàng nghe ra sự vui vẻ

“Như vậy thì tốt, cuối cùng, sau bao năm chờ đợi, ta cũng đã tìm ra được người
kế thừa học thức của mình”

Nói rồi, nàng tiếp tục nâng lên cánh tay ngọc ngà còn lại, chạm vào phần mặt
bên kia của Đăng Dương, tiếp tục cất lời

“Ngươi trẻ tuổi, hãy nhắm mắt lại nào, tất cả những việc còn lại, cứ để ta
lo!”

Đăng Dương nghe vậy, tuy rằng trong lòng vẫn còn vô cùng bối rồi và khó hiểu,
nhưng rồi vẫn lựa chọn nghe theo giọng nói du dương như thiên cầm của Mỵ Châu,
chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thấy Đăng Dương đã nhắm mắt, Mỵ Châu cười nhẹ một tiếng, hai đầu ngón tay mảnh
mai liền ấn mạnh vào huyệt thái dương của hắn.

“Ta bắt đầu đây, sẽ hơi đau đấy, cố mà chịu đựng nhé!”

Theo sau tiếng nói mềm mại, hai đầu ngón tay của nàng liền sáng rực lên hào
quang chói mắt, đem phô thiên tái địa linh hồn lực cường đại của mình, truyền
thẳng vào đầu Đăng Dương.

“AAAAAAAAA!”

Bổng dưng phải tiếp nhận một lượng linh hồn lực khủng bố, Đăng Dương ngay lập
tức hét thảm một tiếng đau đớn, cảm giác đầu của mình như muốn nổ tung, tựa
như sắp chết đến nơi vậy.

Mặc dù biết rõ Mỵ Châu sẽ không hại mình, thế nhưng Đăng Dương vẫn không nhịn
được mà làm ra phản ứng phòng vệ tự nhiên trước uy hiếp tử vong, hắn điên
cuồng vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật đến mức cao nhất, gắng sức chống lại luồng
linh hồn lực cường đại kia, tránh cho nó phá tan luôn linh hồn mỏng manh của
hắn.

Chỉ có điều, hắn hình như đã đánh giá quá cao năng lực của mình rồi, một tên
Nhất Tinh Hồn Sư nhỏ bé như hắn làm sao có năng lực chống chế sức mạnh của một
người từng được xem là thiên tài đệ nhất đại lục chứ?

Chưa đến một giây thời gian, mọi cố gắng chống cự của Đăng Dương đều đã bị
luồng linh hồn lực khổng lồ của Mỵ Châu đánh cho tan tác xác sơ.

Tiếp sau đó, từng đợt sóng linh hồn lực cường đại, dưới sự khống chế của Mỵ
Châu, bắt đầu trùng kích mạnh mẽ vào linh hồn Đằng Dương với không một chút
nương tình, cường ngạnh đánh tan từng viên Hồn Tinh của hắn, đem toàn bộ tu vi
hồn lực của Đăng Dương, lạnh lùng xóa bỏ không còn một mống.

Mà cũng theo từng Hồn Tinh bị phá vỡ, thân trí của Đăng Dương bị hành hạ đến
mơ mơ hồ hồ, cuối cùng là tắt lịm đi trong màn đen u tối, những gì hắn nghe
được sau cùng, trước khi hoàn toàn bất tỉnh nhân sự chỉ là một tiếng cười nhẹ
của Mỵ Châu, cùng với âm thanh nhắc nhở đột ngột của AI.

“Người trẻ tuổi, không cần lo, tất cả đã có ta!”

< Quá trình tiến hóa Thiên Sinh Hồn Tinh… bắt đầu! >

---------------------

Đợi cho Đăng Dương một lần nữa tỉnh dậy đã là hai ngày sau, và rồi hắn chợt
nhận ra, hắn vẫn còn ở đó, bên trong căn phòng màu xám bất tận với đạo Hắc
Bạch Hồn Ấn lơ lửng giữa không trung.

“Ngươi đã tỉnh?” Một giọng nói du dương bất chợt vang lên bên tai Đăng Dương,
Mỵ Châu vẫn một thân váy dài tuyết trắng xuất hiện ngay trước mặt hắn, diệu
dàng cười hỏi “Cảm thấy trong người thế nào rồi?”

“Trong người?” Đăng Dương mơ hồ nói “Công chúa, những chuyện vừa rồi là?”

“Không cần hỏi vội!” Mỵ Châu khẽ vươn ra ngón tay mảnh mai của mình, chặn môi
Đăng Dương lại, khẽ cười nói “Nghe lời ta, mau kiểm tra thử xem trong người
thế nào”

“Vậy… được rồi!” Bị hành động của Mỵ Châu chấn nhiếp, Đăng Dương chỉ có thể
nuốt nghi hoặc xuống bụng, gật nhẹ đầu đồng ý rồi làm theo lời nói của nàng,
cẩn thận kiểm tra toàn bộ cơ thể trên dưới một lần, và rồi rất nhanh, hắn đã
nhận ra một điều không thể tưởng tượng nổi.

Bên trong đại não, số lượng Hồn Tinh của hắn không biết vì sao, bổng nhiên đã
gia tăng đến 66 viên, hơn nữa, tất cả Hồn Tinh đã không còn là một màu trắng
tinh khôi nữa mà đều mang màu xanh lục như lá mạ non, nhìn vào vô cùng mát
mắt.

Đăng Dương không dám tin tưởng vào mắt mình, ngạc nhiên đến vô hạn mà thốt lên

“Cái này… đây không phải là Lục Diệp Hồn Tinh hay sao? Hơn nữa, tổng cộng có
đến 66 viên Hồn Tinh, vậy có nghĩa là ta đã đột phát đến cảnh giới Thập Tinh
Hồn Sư, hơn nữa còn là Thập Tinh Hồn Sư trung cấp?”

Nói rồi, Đăng Dương bổng giật mình nhìn qua Mỵ Châu công chúa vẫn luôn điềm
tĩnh đứng bên cạnh, lạc giọng hỏi “Công chúa, tất cả những việc này đều là do
nàng làm?”

Mỵ Châu khẽ gật nhẹ chiếc cằm xinh đẹp, cười nói “Đúng là như vậy, tại vì linh
hồn bình sinh của ngươi quá yếu ớt, tu vi hồn lực cũng cực kỳ nông cạn, với
bao nhiêu đó căn cơ đó mà muốn tiếp thu hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng của ta
là không thể nào!”

“Do đó, trước tiên ta phải xóa bỏ toàn bộ tu vi hồn lực của ngươi, sau đó lại
thăng cấp Thiên Sinh Hồn Tinh của ngươi từ Bạch Đạo Hồn Tinh thành Lục Diệp
Hồn Tinh, cuối cùng thì truyền cho ngươi đại lượng linh hồn lực, giúp ngươi
ngưng tụ tổng cộng 66 viên Hồn Tinh”

“Nói như vậy có nghĩa là, hiện nay, ta đã có đủ điều kiện tối thiểu nhất để
tiếp thu hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng của ngài rồi?” Ánh mắt Đăng Dương khẽ
liếc qua đạo Hắc Bạch Hồn Ấn trên không trung, liếm nhẹ đôi môi khô khốc, nói

Mỵ Châu điểm nhẹ ngón tay vào trán Đăng Dương, khe khẽ đáp “Đây là đương
nhiên! Người trẻ tuổi, hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng của ta, kể từ bây giờ sẽ
thuộc về ngươi”

Cùng với tiếng nói du dương vang lên, tại vị trí ngon tay của Mỵ Châu tiếp xúc
với mi tâm Đăng Dương, lại một lần nữa sáng rực lên hào quang chói mắt, mà
theo đó, Hồn Ấn hai màu trắng đen luôn luôn yên tĩnh như tờ trên không trung
cũng lần đầu tiên có hiện tượng chuyển động.

Chỉ thấy, Hắc Bạch Hồn Ấn lấy một tốc độ mà mắt thường có thể dễ dàng quan sát
được, nhanh chóng thu nhỏ kích thước chỉ còn bằng một hạt gạo nhỏ, sau đó thì
liền kéo theo một vệt quang mang xẹt qua không gian, trong chớp mắt đã chui
thẳng vào mi tâm Đăng Dương, lấy một phương thức vô cùng đặc biệt, cưỡng ép
khắc sâu vào linh hồn của hắn.

< Bắt đầu quá trình truyền tải ‘hồn thuật không cấp độ’ Áo Choàng Lông Ngỗng!



< Tiến độ 1% >

< 2% >

< 3% >

< 4% >

Nghe một loạt âm thanh thông báo kỳ lạ của AI, Đăng Dương liền khó hiểu hỏi
thầm ‘AI, quá trình truyền tải này là như thế nào? Tại sao ta không thể học
tập ngay tức khắc như mọi khi?’

< Đó là bởi vì Mỵ Châu đang truyền thừa tất cả những lĩnh ngộ của nàng về loại
hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng này cho ngài, do đó cần thời gian để mà truyền
tải > AI nhanh chóng giải thích

< Mà cũng bởi vì đây là ‘truyền thừa tri thức’ cho nên sau khi hoàn thành quá
trình tiếp nhận này, độ thành thạo của hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng cũng sẽ
là 100%, đồng nghĩa với việc sau này, ngài không cần phải khổ công rèn luyện
độ thành thạo của nó như đối với những võ kỹ hay hồn thuật bình thường kia nữa



‘Còn có chuyện này sao’ Đăng Dương không kìm được vui sướng trong lòng mà
ngoác miệng cười lớn ‘Được như vậy thì quá tốt rồi còn gì!’

< Về cơ bản mà nói, chính xác là như vậy, chúc mừng chủ nhân lại học tập được
thêm một thủ đoạn lợi hại nữa! > AI lên tiếng chúc mừng với giọng vô cảm

‘AI, quá trình truyền tải này sẽ mất thời gian bao lâu?’ Đăng Dương chợt hỏi

< Bởi vì lương tri thức cần truyền tải quá lớn, thời gian truyền tải dự kiến
sẽ kéo dài khoảng 25 tiếng đồng hồ >

< Chủ nhân, mặc dù quá trình ‘truyền tải tri thức’ này là vô cùng hoàn hảo,
tuy nhiên, lượng tri thức mà Mỵ Châu đã, đang và sẽ chuyển giao cho ngài chắc
chắn là cực kỳ khổng lồ, lớn hơn bất cứ thứ gì mà ngài đã từng học tập trước
đây >

< Chính vì thế, ta khuyên ngài hay là nên tranh thủ quãng thời gian 25 tiếng
này để mà tiếp thu dần khối kiến thức khổng lồ này đi, tránh để xảy ra tình
trạng bội thực thông tin mà biến thành ngu ngốc >

“Được, ta biết rồi!”

Đăng Dương nghe vậy, nghĩ cũng cảm thấy có lý cho nên lập tức bình ổn lại tâm
trạng đang vô cùng hưng phấn của mình, tiếp đó, hắn chậm rãi thông qua linh
hồn, từng chút một tiêu hóa lượng tri thức của hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng
đang càng ngày càng phình to ra trong đầu hắn.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #244