Thất Nguyên Khai Phong Ấn


Người đăng: shennamasiro

“Kẻ nào?” Bất chợt nghe được giọng nói xa lạ, Đăng Dương bần thần hỏi “Ngươi
chính là kẻ đang ám hại ta?”

“Ha ha, tiểu tử, ngươi cần gì quản ta là ai? Bây giờ ta hỏi ngươi một tiếng,
muốn sống hay là muốn chết?” Giọng nói già nua tiếp tục ngân vang trong đầu
Đăng Dương

Đăng Dương đảo tròn ánh mắt, vừa cắn răng dốc tinh thần lực đối chọi với luồng
sức mạnh ngoại lai, vừa quát lạnh “Hỏi thừa, ta tất nhiên là muốn sống rồi”

“Ha ha, vậy thì tốt!” Giọng nói già nua cười lớn một tiếng, chậm rãi nói tiếp
“Nếu như đã muốn sống, vậy thì ta nói cái gì, ngươi liền làm theo cái đó,
không cho thắc mắc, có dám hay không?”

“Phải làm theo bất kỳ việc gì mà ngươi nói?” Đăng Dương cảm thấy ngờ ngợ trong
lòng, nhưng rồi ngay sau đó, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định

‘Với sức mạnh hiện tại của mình, cho dù có thể miễn cưỡng chống trả lại luồng
tinh thần lực cường đại kia, nhất thời giữ được tính mạng, thế nhưng cũng chỉ
là nhất thời mà thôi, đợi đến khi mình sức cùng lực kiệt rồi, vẫn là không
tránh khỏi cái chết’

‘Hơn nữa, với tốc độ lớn mạnh cực nhanh của con quỷ khổng lồ kia, sợ rằng
không đến mười mấy phút nữa, linh hồn của mình sẽ bị nó nuốt chửng toàn bộ’

‘Đường nào thì cũng chết, vậy thì không bằng đánh cược một phen, chỉ có thể
mong, lão già đang nói chuyện với mình không phải kẻ đầu sỏ gây nên tất cả
chuyện này’

Đăng Dương bình sinh, tối kỵ nhất chính là những vụ đánh cược không chút nắm
chắc như thế này, bọn chúng khiến cho hắn không cách nào nắm giữ được số phần
của mình. Chỉ là với hoàn cảnh nguy cấp hiện tại, không cho phép hắn kiên trì
với suy nghĩ đó, chấp nhận đánh cược, có lẽ sẽ còn một con đường sống, không
cược thì chỉ có nước chết mà thôi.

Trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Đăng Dương đã làm ra quyết định
cuối cùng, hắn dứt khoát nói

“Được, ta tin ngươi, chỉ cần có thể sống tiếp, ta có thể làm bất cứ điều gì!”

Nghe Đăng Dương trả lời dứt khoát như vậy, giọng nói già nua có vẻ giật mình
một chút, sau đó liền cất tiếng cười to, tiếng cười lớn đến nổi khiến cho đầu
óc Đăng Dương như muốn nổ tung, đau không tưởng nổi, chỉ là kỳ lạ một điểm,
không giống như lần bị luồng linh hồn lực khủng bố kia công kích, lần này, sự
đau đớn không những không làm cho thần trí hắn trở nên mờ hồ mà lại càng khiến
cho tâm trí hắn thêm phần tỉnh táo, minh mẫn hơn, tựa như uống thuốc kích
thích vậy.

“Hảo tiểu tử, đủ quyết đoán, ha ha ha, ta thích ngươi rồi đấy!”

“Dỏng tai lên là nghe cho rõ đây, ngay lập tức buông bỏ tất cả phòng bị, ta sẽ
thay ngươi ngăn chặn luồng linh hồn lực tà ác kia!”

‘Buông bỏ tất cả sao?’ Vừa nghe vậy, trong lòng Đăng Dương không khỏi nổi lên
sóng to gió lớn

‘Con mẹ nó, đã quyết định rồi thì còn do dự làm mịa gì nữa, buông bỏ thì buông
bỏ, sợ chó gì!’

Nổi điên chửi thề một tiếng, Đăng Dương cường ngạnh dập tắt toàn bộ sóng gió
trong lòng, ra sức hít sâu một hơi lương khí cuối cùng, từng tiếng tim đập
đùng đùng như tiếng trống trận, tựa hồ có thể nhảy phóc ra khỏi lồng ngực bất
kỳ lúc nào, cuối cùng, hắn nghiến chặt hàm răng, trợn trừng ánh mắt, trong
chớp mắt đã dứt khoát thu hồi toàn bộ linh hồn lực của mình, từ bỏ mọi sự
chống cự đối với thứ sức mạnh khủng bố ngoại lại kia.

Mất đi sực chống trả cứng đầu của Đăng Dương, luồng linh hồn lực tà ác tất
nhiên liền không chút do dự, tựa như biển thác sông gầm mà điên cuồng trào
thẳng vào đại não hắn.

Cùng lúc đó, con quỷ gớm ghiếc trong đầu Đăng Dương cũng trong chớp mắt biến
lớn ra cả ngàn lần, phóng ra hàng vạn móng vuốt sắc lạnh, từ bốn phương tám
hướng tóm lấy linh hồn bé nhỏ của hắn, tựa như muốn xé toạc nó ra thành trăm
ngàn mảnh nhỏ.

Tương lai của hắn, sống hay chết, tất cả sẽ được quyết định ngay trong thời
khắc này!

Và rồi, cũng đúng vào thời khắc mà tất cả mọi thứ gần như kết thúc đó, từ sâu
bên trong linh hồn của Đăng Dương, một giọt nước trong suốt như thủy tinh bất
ngờ xuất hiện.

Bóc! Giọt nước khẽ rung nhẹ một cái, phát ra âm thanh lanh lảnh như chuông
ngân.

Mà những tiếng chuông ngân này, bản chất cũng không phải là âm thanh thật sự
mà chính là từng luồng dao động hồn lực cực kỳ mạnh mẽ, trong một phần ngàn
giây thời gian đã lan truyền khắp bốn phương tám hướng, quét sạch toàn bộ hàng
vạn móng vuốt đen đúa kia thành tro bụi, đồng thời cũng cường ngạnh chấn lui
con quỷ gớm ghiếc.

Sắp đạt được mục đích là nuốt chửng linh hồn Đăng Dương, nhưng bổng nhiên lại
bị hất văng ra ngoài, con quỷ màu đen bắt đầu điên tiết gầm vang thứ âm thanh
chát chúa như ‘tiếng cào bảng’, thứ âm thanh có thể khiến một người bình
thường lập tức phát điên.

Một lần nữa, nó vươn hàng vạn móng vuốt sắc nhọn như ác ma của mình, tầng tầng
lớp lớp bủa vây lấy linh hồn yếu đuối của Đăng Dương, sau đó từng chút một
siết chặt lại, chậm rãi bóp nát hắn trong tuyệt vọng.

Tuy nhiên, mặc kệ con ác quỷ gớm ghiếc vung ra bao nhiêu móng vuốt, hay là
luồng linh hồn lực ngoại lai khủng bố kia điên cuồng trùng kích như thế nào,
chỉ cần tiến vào phạm vi hai mét xung quanh linh hồn Đăng Dương, đều sẽ bị
giọt nước trong suốt bắn ra hàng loạt dao động hồn lực bá đạo, đem tất cả móng
vuốt đều đánh nát thành tro bụi, tạo thành một lớp phòng vệ vô kiên bất tồi,
không thể xuyên phá.

Chỉ có điều, nếu như để ý kỹ thì có thể dễ dàng nhận ra, giọt nước này tuy
rằng rất mạnh nhưng cứ sau mỗi một lần phát ra sóng sung kích linh hồn, nó sẽ
bị tiêu hao năng lượng mà nhỏ lại một chút. Như thế cũng đồng nghĩa với việc,
lớp phòng ngự này cũng chỉ có thể bảo vệ cho linh hồn Đăng Dương trong một
khoảng thời gian nhất định mà thôi, không phải là vĩnh viễn.

Điều này, đối với một kẻ có ánh mắt nhạy bén như Đăng Dương, thất nhiên là
không thể nào bỏ qua được, và cũng vì hiểu rõ điều đó, hắn liền vội vàng cất
tiếng hỏi, thái độ cùng cách xưng hô, trong chớp mắt cũng đã thay đổi một trăm
tám mươi độ, muốn bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu cung kính

“Tiền bối, giờ ta phải làm gì tiếp đây?”

“Tên tiểu tử nhà ngươi cũng thay đổi sắc mặt nhanh gớm nhỉ? Ha ha, bất quá, ta
lại thích như thế, làm người là phải biết thức thời, không thức thời thì chính
là muốn chết sớm a!”

Giọng nói già nua có vẻ như càng lúc lại càng nhìn Đăng Dương thuận mắt hơn,
cười nói

“Được rồi, không làm mất thời gian quý giá của ngươi nữa, mau lấy cái mai rùa
sắt đó ra đây”

“Mai rùa sắt?” Đăng Dương chớp chớp hai mắt khó hiểu, tuy nhiên còn chưa đến
một giây trôi qua, đôi mắt hắn liền lóe lên tinh quang sánh chói “Ý của ngài
là Thất Sắc Kim Quy?”

“Thất Sắc Kim Quy là cái cóc khô gì, chỉ là một cái mai rùa sắt mà thôi, còn
không mau đem ra? Ngươi không muốn sống nữa à?” Giọng nói già nua hài hước nói

“Ấy ấy, có liền… có liền!” Đăng Dương vội vã đáp, ngay lập tức lấy Thất Sắc
Kim Quy từ trong túi đồ hệ thống ra, cẩn thận đặt lên sàn thuyền đầy máu trước
mặt.

Lúc này đây, trận chém giết tại chiếc thuyền bên kia cũng không biết đã chấm
dứt từ khi nào, chỉ còn lại dư âm là một đống xác chết ghê rợn và một mùi máu
tươi tanh tưởi ngưng đọng khắp không gian.

Bất quá, Đăng Dương hiện tại nào còn tâm trí để mà lo chuyện bao đồng, hai mắt
hắn dừng lại trên chiếc mai rùa bảy sắc, chuyên chú hỏi

“Tiều bối, ‘mai rùa sắt’ đã lấy ra rồi, tiếp theo thì phải làm gì?”

“Còn làm gì nữa, tất nhiên là mở khóa nó ra rồi, sử dụng Khai Ấn Hồn Thuật của
ngươi, mở ra bảy loại phong ấn nguyên tố trên cái mai rùa này, giống như lúc
ngươi từng làm tại bờ hồ vậy đó!” Giọng nói già nua đáp

Đăng Dương vừa nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên phi thường khó coi, cười
khổ nói “Mở phong ấn?”

“Với số lượng linh hồn lực ít ỏi còn lại, ta muốn ngưng tụ một hệ Khai Ấn Hồn
Thuật cũng chưa chắc đã đủ nữa là, nói gì đến ngưng tụ đủ cả bảy cái!”

Dừng một chút, hắn bèn cười khẽ nói

“Tiền bối, hay là ngài tự mình ra tay giúp ta đi, ta nghĩ với sức mạnh thông
thiên triệt địa của ngài, việc mở khóa bảy cái phong ấn này, chỉ đơn giản như
đưa tay nhất chân mà thôi, có đúng hay không?”

“Tiểu tử, ngươi ‘nghĩ’ cũng hay quá nhỉ? Ta có thể giúp ngươi ngăn chặn ‘tên
kia’ trong chốc lát đã là tốt lắm rồi, còn muốn để cho ta đích thân ra tay?”
Giọng nói già nua vừa buồn cười vừa bất mãn, cao giọng nói

“Không có đủ linh hồn lực đúng không? Vậy thì mượn linh hồn lực của giọt nước
kia mà dùng. Tuy nhiên, ta cũng phải nói trước, linh hồn lực trong giọt nước
là có hạn, ngươi tốt nhất là nên tính toán cho cẩn thận và làm một cách nhanh
nhất, đừng để đến khi giọt nước cạn khô mà ngươi vẫn chưa mở được cái mai rùa
sắt này”

“Tới lúc đó, ông trời cũng không cứu được ngươi đâu!”

“Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm!”

Nghe rõ giọng điệu cứng rắn trong giọng nói già nua, Đăng Dương liền biết đã
không còn lựa chọn nào khác, do vậy, hắn cũng không muốn tốn thời gian để xin
xỏ nữa, nhanh chóng dựa theo hướng dẫn của vị ‘tiền bối’ kia, đem linh hồn của
mình câu thông với giọt nước trong suốt.

Ngay lập tức, từ bên trong giọt nước trong suốt, một luồng linh hồn lực phi
thường cường đại và tinh khiết liền ùng ùng rót vào bên trong linh hồn suy
kiệt của Đăng Dương, chưa đến một giây thời gian thì đã lấp đầy toàn bộ đại
não của hắn.

“Quao, linh hồn lực thật cường đại, được rồi, bắt đầu thôi” Cảm nhận linh hồn
như đang được tắm trong đại dương hồn lực mát lạnh, Đăng Dương không nhịn được
liền cảm khái một tiếng, sau đó, hắn lắc mạnh đầu một cái cho tỉnh táo rồi lấy
Nguyên Bút và Linh Mực ra khỏi túi đồ hệ thống, cẩn thận đặt ngay bên cạnh cái
mai rùa bảy màu.

Hít sâu một hơi, hai mắt Đăng Dương tích tắc trở nên nghiêm nghị, tay trái
chống xuống đáy thuyền, tay phải cầm lên Nguyên Bút, khẽ chấm vào Linh Mực rồi
hạ xuống bề mặt trơn bóng của mai rùa, bắt đầu hành văn lưu thủy, vẽ ra từng
đường nét mềm dẻo cùng dứt khoát đan xen, nhìn vào không khác gì một nhất đại
tông sư thư pháp đang múa bút.

Khoảng bốn mươi lăm giây sau, nét bút cuối cùng cũng đã hoàn thành, bên trên
mai rùa, một chữ ‘Hỏa’ phi thường xinh đẹp, hừng hực bốc cháy hiện lên.

“Hỏa Khai Ấn đã hoàn thành, tiếp đến là Thổ Khai Ấn!” Đăng Dương thở phào một
hơi, lẫm bẩm nói, Nguyên Bút trên tay sau khi nghỉ ngơi vai giây thì đã một
lần nữa hạ xuống, tại một ô lục giác ngay bên cạnh, bắt đầu vẽ lên Hồn Ấn thứ
hai.

Cứ thế, trong sự chuyên chú gần như là tuyệt đối của Đăng Dương, lần lượt Hỏa,
Thổ, Kim, Mộc, Phong, Lôi, lục hệ Khai Ấn Hồn Thuật đều đã được hắn ngưng tụ
thành công, tổng thời gian không quá năm phút, một tốc độ mà đến chính bản
thân hắn cũng không dám tin là mình có thể làm được.

Tuy nhiên còn không để cho Đăng Dương có thời gian vui vẻ tự sướng, giọng nói
già nua đã lớn tiếng hối thúc

“Tiểu tử, khẩn trương lên một chút, nếu ba mươi giây nữa là ngươi không mở
khóa phong ấn được, linh hồn lực bên trong giọt nước sẽ tiêu hao hết đấy”

“Chỉ còn ba mươi giây thôi sao? Con bà nó chứ!” Vừa nghe thế, Đăng Dương liền
hốt hoảng chửi bậy một tiếng.

Mặc dù thế, Nguyên Bút trên tay cũng không vì vậy mà xuất hiện run rẫy, cực kỳ
liền văn mạch lạc chấm vào Linh Mực rồi dứt khoát hạ xuống, tiếp đó, dưới sự
khống chế tuyệt hảo của Đăng Dương, thế bút đi như rồng bay phượng múa, tới
lui điều hòa như âm dương thái cực, tuy nhanh nhưng không vội, rối nhưng không
loạn, mỗi nét bút đều hữu lực dứt khoát, khi thì mềm mại tựa mây, xinh đẹp
không cách nào diễn tả.

Và rồi, ngay tại lúc giây thứ thứ 29 điểm vào 30, khi mà linh hồn lực ẩn chứa
bên trong giọt nước trong suốt đều tiêu hao hết, phô thiên thái địa linh hồn
lực tà ác khủng bố ập đến, con quỷ gớm ghiếc vươn ra vạn vạn những vuốt trảo
ghê tởm, tấm Khai Ấn Hồn Thuật cuối cùng cũng đã thành hình, một chữ ‘Thủy’ do
những dòng nước êm dụ tạo ra, không ngừng lưu chuyển theo một vòng tuần hoàn
bất tận bên trên ô lực giác trung tâm, bồng bềnh trôi nổi giữa sáu hệ Khai Ấn
Hồn Thuật còn lại.

Đã bắt đầu cảm thấy đau đớn do linh hồn gặp phải trùng kích dữ dội, Đăng Dương
nào còn thời gian để mà suy nghĩ nữa, Thủy Khai Ấn vừa mới ngưng tụ xong, hắn
đã ngay tức khắc vận chuyển toàn bộ số linh hồn lực ít ỏi còn sót lại của
mình, hai tay kết ấn rồi vỗ mạnh xuống mai rùa bảy sắc, điên cuồng quát lớn

“Thất Nguyên Khai Phong Ấn – Mở cho ta!”

Roẹt!

Thất Sắc Kim Quy dưới tác động mãnh liệt của Thất Nguyên Khai Phong Ấn, bổng
dưng phát ra ánh sáng bảy màu chói chang như mặt trời, phóng xuất khắp bốn
phương tám hướng, những nơi ánh sáng đi qua, linh hồn lực ngoại lai tà ác liền
không chịu nổi một kích, bị đánh tan không còn manh giáp, tàn lụi như giấy
ngâm trong nước, chưa đến một khắc thì đã tan biến vào hư vô.

Và tất nhiên, chủ thể bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến con quỷ gớm ghiếc
trong đầu Đăng Dương kia cũng không còn năng lượng duy trì, chưa cần Đăng
Dương ra tay trấn áp, nó đã tự mình hủy diệt.

Một giây sau khi phát ra ánh sáng bảy màu, đánh tan toàn bộ nguy hiểm uy hiếp
tính mạng Đăng Dương, Thất Sắc Kim Quy đột nhiên rung lên dữ dội, và rồi…

BÙM!

Chiếc mai rùa đã nổ tan thành ngàn mảnh, lại một lần nữa giải phóng ra một
luồng ánh sáng phi thường khủng bố, tuy nhiên, thứ ánh sáng rạng ngời lần này
lại chỉ có duy nhất một màu xanh lam diệu nhẹ như đại dương vô tận.

Và ở ngay chính giữa mảnh biển xanh vô tận đó, huyền phù một chiếc chìa khóa
long lanh như nước, xinh đẹp vô ngần.

Chiếc chìa khóa tượng trưng cho Hồ Thủy Quy - Lưu Thủy!


Hào Quang Mặt Trời - Chương #238