Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu


Người đăng: shennamasiro

Thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, Phùng Hưng tạm thời bình ổn tinh
thần, khẽ hỏi

“Chu sư huynh, vậy còn tên đạo tặc kia thì chúng ta xử lý như thế nào?”

Chu Lam chậm rãi đáp, ánh mắt thoáng lướt qua sát khí lạnh băng “Rắc rối của
chúng ta, tuyệt đối không được kinh động đến Ngọc sư huynh. Phừng Hưng, ngươi
cùng với Cửu Triệt, hai người các ngươi trước tiên cứ âm thần theo dõi động
tĩnh của tên đạo tặc đó cho ta.”

“Đợi sau khi đấu giá hội kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau diệt sát hắn”

“Được, cứ tin ở đệ, hắn ta có chạy đằng trời cũng đừng mong trốn thoát!” Phùng
Hưng tự tin gật đầu rồi ra hiệu với tên thiếu niên gọi là Cửu Triệt ngồi ngay
bên cạnh, sau đó cả hai liền cùng nhau âm thầm rời khỏi phòng riêng mà không
làm phiền bất kỳ một ai.

---------------

Quay trở lại phòng riêng của Đăng Dương, hắn lúc này vẫn còn chưa hề nhận ra
bản thân đã bị lọt vào tầm ngắm của kẻ khác, thần thái vẫn vô cùng thong dong
và nhàn nhãn, năm ngón tay gõ nhẹ thành ghế vang lên từng tiếng lốc cốc, đôi
mắt chuyên chú nhìn xuống món cổ vật đang được đấu giá sôi nổi bên dưới.

Chỉ thấy cổ vật này, hình dáng bên ngoài không khác gì một chiếc mai rùa,
ngoại trừ việc, nó hoàn toàn được chết tạo bằng kim loại, kích thước cũng
không to lắm, chỉ tương đương với lòng bàn tay của một người trưởng thành mà
thôi.

Bên trên bề mặt chiếc mai, hay nói đúng hơn là trong từng ô lục giác, mỗi một
ô lại được khắc họa một loại ký tự tối nghĩa, tràn đầy khí tức cổ xưa, chốc
chốc lại lưu chuyển quang mang vô cùng huyễn hoặc, cực kỳ bí hiểm.

“Lại là một đồ vật có phẩm cấp Sử Thi!” Bằng kỹ năng giám định tuyệt hảo, Đăng
Dương ngay lập tức nhận ra chỗ hơn người của chiếc mai rùa, lẫm bẩm nói

“Chiếc mai rùa này, so với chiếc Chìa Khóa Lông Ngỗng thì lại hoàn toàn không
phân cao thấp, đều có phẩm cấp Sư Thi với niên đại hơn 5000 năm. Để chuyến
hành trình thám hiểu phế khu Cổ Loa đạt kết quả tốt nhất, mình nhất định phải
lấy được nó!”

Trong lúc Đăng Dương còn đang suy tính, tại một phòng riêng cách hắn hai căn
phòng, một gióng nói có phần mềm mại không xương, ngọn lịm như đường bất chợt
vang lên

“Tam Sơn Môn ra giá 50.000 vina!”

Tiếng nói vũ mị vừa ra, ngay tức khắc, cả khán phòng liền chìm trong im lặng
tuyệt đối, hàng ngàn ánh mắt không hen mà gặt, toàn bộ đề đổ dồn đến căn phòng
riêng trên tầng hai, nơi mà tiếng nói vang lên.

Một phần là vì kinh sợ uy danh của Tam Sơn Môn, một phần thì lại tò mò muốn
biết, chủ nhân của âm thanh như rót mật vào tai vừa rồi là ai.

Tuy nhiên để cho bọn hắn thất vọng, những căn phòng riêng này, mặc dù đều được
làm bằng kính thủy tinh, thế nhưng lại là thủy tinh một chiều, bên trong nhìn
ra bên ngoài thì được, còn bên ngoài nhìn vào bên trong thì không thể nào.

“Người của Tam Sơn Môn cũng đã đến! Thế thì cái mai rùa này, không đến phiên
chúng ta chạm tay rồi”

“Đúng vậy a, ai bảo người ta là cự đầu một phương, chúng ta chỉ là đám thấp cổ
bé họng, ngu ngốc đứng ra cạnh tranh chính là tìm chết”

“Cái đó ai mà không biết, còn cần ngươi nhắc sao? Cái chúng ta quan tâm, đó
chính là chủ nhân của giọng nói vừa rồi a, quả thật là ngọt chết người”

“Giọng nói đã có thể khiến cho người ta say đắm như thế rồi, vậy thì chắc chắn
dung mạo chính chủ cũng sẽ mặn nồng tuyệt sắc không kém. Chỉ tiếc là nàng ta
lại ở trong phòng riêng a, chúng ta muốn rửa mắt chiêm ngưỡng một chút cũng là
không được, hài!”

Trên bục đấu giá, không giống như đám võ giả trẻ tuổi đông đảo bên dưới, lão
giả chủ trì tuy rằng cũng bị giọng nói mềm mại kia làm cho kinh diễm không
nhẹ, thế nhưng cũng không đến mức vừa nghe đã yêu. Khẽ ho nhẹ vài tiếng, lão
giả chủ trì gõ nhẹ búa một cái, cười nói

“Vị cô nương của Tam Sơn Môn đây vừa đưa ra giá 50.000 vina cho món cổ vật
Thất Sắc Kim Quy, còn có ai ra giá cao hơn không?”

Lão giả chủ trì vừa mới dứt lời, từ một phòng riêng trên tầng hai, một giọng
nữ khác lập tức vang lên, âm điệu tuy rằng cũng mềm mại không kém nhưng lại ẩn
chứa một tia cứng rắn khó ngờ

“Ha ha, tưởng là ai, thì ra lại là Nguyệt Yên Lan sư tỷ, một trong những tuyệt
thế thiên tài của Tam Sơn Môn. Phiêu Miễu Động, tiểu muội Thủy Linh Lung xin
có lễ!”

Tại phòng riêng của Tam Sơn Môn, tiếng nói ngọt ngào cũng lập tức đáp lại

“Khanh khách, Thủy Linh Lung sư muội quá lời rồi, trong vùng Đông Hoang này,
ai mà lại không biết, Dạ Tiên Tử - Thủy Linh Lung chính là đệ tử chân truyền
của Phiêu Miễu Động động chủ chứ. Nguyệt Yên Lan ta vẫn tự thẹn thua kém một
bật a!”

Cũng tại lúc này, từ phòng riêng của Phá Thiên Tông, một giọng nam nhàm chán
vang lên

“Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, hai người các nàng đến đây là để đấu giá hay
là để ca tụng lẫn nhau? Nếu là để ca tụng thì tốt rồi, chiếc Thất Sắc Kim Quy
này cứ để cho Ngọc Cổ Thanh ta dùng là được, Phá Thiên Tông ra giá 70.000
vina”

Phía dưới khán đài, ngay tại lúc tam đại thế lực thống trị khu vực Đông Hoang
đều đã xuất đầu lộ diện, sự tĩnh lặng bao phủ nơi đây tức khắc bị phá vỡ trong
nháy mắt, đám đông hơn vài ngàn võ giả liền bắt đầu bàn tán xôn xao, phi
thường náo nhiệt

“Oh, không ngờ phế khu Cổ Loa khai mở lần này, tam đại thế lực đều xuất ra
tuyệt đỉnh thiên kiêu để tham dự! Thế này thì đám võ giả tầm thường chúng ta
làm sao mà tranh đoạt đây?”

“Nguyệt Yên Lan, cùng với Nguyệt Vô Song chính là được mệnh danh Chu Tước Song
Tuyệt của Tam Sơn Môn, sức chiến đấu cường hoàng bá đạo, Hỏa nguyên thể chất
uy chấn một phương, nghe đâu tu vi của nàng cũng đã đột phá Võ Tướng cao cấp
từ một năm về trước. Đối mặt với nàng, cho dù có là Võ Tướng trung cấp bình
thường cũng không thể chịu nổi một kích”

“Thủy Linh Lung, đệ tử chân truyền của Phiêu Miễu Động Chủ - Thiên Hương Bà
Bà, một thân kiếm thuật xuất thần nhập hóa, kiếm ảnh xuất ra, chắc chắn sẽ có
mạng người ngã xuống, lãnh ngạo vô tình, hung ác thành tính. Và còn có một
điều đặc biệt nữa, tính cho đến hiện nay, ngoài sư phụ của nàng là Thiên Hương
Bà Bà ra thì không có bất kỳ một ai được chiêm ngưỡng dung mạo thật sự của
nàng”

“Ngọc Cổ Thanh, thiếu tông chủ của Phá Thiên Tông, yêu thích hành sự bên trong
bóng tối, thông thạo Cổ thuật yêu ma quỷ quái, chuyên tiêu khiển sinh mạng của
kẻ khác, khống chế địch thủ phải làm việc theo ý mình, là một người cực kỳ bí
hiểm cùng khó lường”

“Ba người này, dù cho bất kỳ là người nào thì cũng có thể lấy một địch trăm,
mạnh mẽ không cách gì sánh được, dám ngán đường của bọn họ, cơ bản chính là
tìm chết!”

“Trời ạ, sao ta thấy chuyến thám hiểu phế khu Cổ Loa chưa bắt đầu thì đã mây
đen che khuất bầu trời rồi, đợi đến khi tiến vào bên trong thì còn không biết
sẽ tăm tối đến mức nào nữa nha!”

“Ta thì lại không nghĩ như thế, phế khu Cổ Loa tuy rằng chứa đựng rất nhiều
tài bảo, thậm chí có cả Địa giai cao cấp công pháp. Thế nhưng các ngươi nghĩ
kỹ lại xem, Địa giai cao cấp công pháp đối với đám võ giả bình thường chúng
ta, có lẽ là vật vô cùng quý giá nhưng đối với Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Động
bọn họ thì lại chưa thấm vào đâu”

“Cần gì nói đâu sâu xa, chỉ hai kỳ khai mở phế khu Cổ Loa gần nhất đây, người
mà tam đại thế lực phái ra, nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử nội môn bình thường,
có cảnh giới Võ Tướng sơ cấp hoặc cao hơn một chút mà thôi. Thế nhưng lần này
lại không hẹn mà gặp, cùng lúc phái đi đến ba vị tuyệt thế thiên tài với cảnh
giới Võ Tướng cao cấp”

“Trong chuyện này, ắt phải có huyền cơ gì đó, hoặc là nói, phế khu Cổ Loa lần
này chắc chắn sẽ xuất hiện tuyệt đại cơ duyên mà đến cả tam đại thế lực cũng
phải động tâm!”

“Không nói đến chuyện có thể hớt tay trên cái cơ huyên này hay không, chúng ta
chỉ việc đi theo sau, tranh thủ hớp một miếng canh, ăn một miếng thịt vụn thôi
thì cũng đủ mát lòng mát dạ rồi nha!”

Trong lúc đám võ giả đang không ngừng xôn xao bàn tán, lão giả chủ trì cũng đã
gõ mạnh búa gỗ trên tay, cao giọng nói

“Phá Thiên Tông ra giá 70.000 vina cho Thất Sắc Kim Quy, có vị nào ra giá cao
hơn không?”

Thủy Linh Lung: “Làm sao lại để Ngọc thiếu tông chủ thất vọng được, Phiêu Miễu
Động ra giá 80.000 vina”

Nguyệt Yên Lan cũng không chút thua kém, thanh lãnh nói “Tam Sơn Môn ra giá
90.000 vina”

“100.000 vina!”

“105.000 vina!”

“113.000 vina!”

….

Trong lúc cả ba vị tuyệt thế thiên tài còn đang hăng say thi nhau ra giá, Đăng
Dương khẽ duỗi người một cái mệnh mỏi, chậm rãi nói, âm thanh tuy không lớn
nhưng lại khiến cho cả khán phòng đột ngột im bặt

“Ta ra 150.000 vina!”

Một giây sau, cả khán phòng bổng nhiên bùng nổ, âm thanh bàn tán, tiếng nghị
luận rôm rả vang lên khắp nơi

“Lại là tên nào nữa thế? Đầu óc bị lừa đá rồi hay sao mà lại dám xía mũi vào
chuyện của tam đại cự đầu?”

“Như thế còn không chắc, người ta dù sao cũng không có giống chúng ta, có được
một phòng khách quý trên lầu hai, chứng tỏ thân phận cũng không phải thuộc
hạng tầm thường, có gan ra tay tranh đoạt cũng là điều dễ hiểu”

Đối với những tiếng bàn tán này, Đăng Dương trong lòng thật ra cũng cảm thấy
không sai, nếu như là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không ấm đầu mà đi gây sự
với mấy tên tuyệt thế thiên tài kia.

Chỉ là, tình hình hiện tại lại có chút khác biệt, giá trị của Thất Sắc Kim Quy
xứng đáng để cho hắn mạo hiểm một lần.

Không giống như Chìa Khóa Lông Ngỗng không có chức năng rõ rằng, bằng vào kỹ
năng giám định, Đăng Dương thế nhưng lại hiểu rõ công dụng của chiếc mai rùa
bảy màu này là để làm gì. Nếu như mà nói, Thất Sắc Kim Quy chính là cánh cửa
dẫn hắn đến một trong những tuyệt đại cơ duyên, được ẩn giấu kín kẽ hơn vài
ngàn năm qua của trong phế khu Cổ Loa cũng không sai!

Huống chi, đúng là sức chiến đấu hiên nay của hắn không cách nào so sánh với
Ngọc Cổ Thanh hay là Thủy Linh Lung, tuy nhiên nói đến tốc độ và khả năng chạy
trốn, chỉ cần hắn muốn thì đám người kia cũng không có cách gì đuổi kịp.

Cùng lúc đó, ngay khi Đăng Dương cao giọng ra giá, tại phòng riêng của Phá
Thiên Tông, ánh mắt của Chu Lam không khỏi mở lớn hơn vài phần, sắc mặt không
giấu nổi sự ngạc nhiên nồng đậm.

‘Tên đạo tặc đáng hận kia, hắn ta thế nhưng lại dám tranh đoạt với Ngọc sư
huynh? Không lẽ cảnh giới thật sự của hắn cũng là Võ Tướng?’

‘Không được, mình phải đi thông báo cho đám Phùng Hưng một tiếng, tránh để cho
bọn hắn lao đầu vào chỗ chết vô ích’

Nghĩ vậy, Chu Lâm cũng không dám chần chờ nữa, lập tức âm thầm rời khỏi phòng,
đi tìm hai người Phùng Hưng và Cửu Triệt đang âm thầm theo dõi Đăng Dương.

Chu Lâm vừa rời đi, ngồi ở hàng ghế đầu tiền, Ngọc Cổ Thanh tựa người vào bộ
sa lông êm ái, hai chân bắt chéo, từng ngón tay thon dài không ngừng gõ xuống
mặt bàn bên cạnh, cười khẽ nói

“Thú vị, thú vị, không ngờ ngoài Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động ra, tại vùng
Đông Hoang này lại còn người dám đối đầu với Phá Thiên Tông chúng ta. Hơn nữa,
nghe giọng nói của hắn, dù đã cố ý biến đổi nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra
được, tuổi đời cũng không lớn lắm, chỉ xêm xêm với chúng ta mà thôi nha!”

Ngồi bên cạnh Ngọc Cổ Thanh, thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàn nói, âm thanh du dương
động lòng người

“Có thể hắn ta cũng là một vị tuyệt thế thiên tài, xuất thân từ một đại thế
lực nào đó ở Hoang Mạc Tây Nguyên như chúng ta. Trong khi tình cơ đi ngang qua
đây, hắn bắt gặp phế khu Cổ Loa chuẩn bị khai mở nên ở lại tham gia náo nhiệt
chăng?”

“Rất có thể là như vậy!” Ngọc Cổ Thanh chậm rãi gật đầu.

Trong mắt hắn, cũng chỉ có thể loại tuyệt thế thiên tài như hắn mới có can đảm
đối chọi với hắn mà thôi, những kẻ tầm thường khác, dù có cho cả mười tấn vàng
cũng chưa chắc đã dám hó hé cái gì.

Ngồi ở hàng ghế thứ hai, một tên đệ tử có dáng người mảnh mai như nữ nhân, cẩn
trọng nói với Ngọc Cổ Thanh

“Ngọc sư huynh, vậy thì chúng ta có tiếp tục tranh đoạt nữa hay không? Cái cổ
vật Thất Sắc Kim Quy này, theo như đệ thấy thì giá trị cũng không phải quá
lớn, ngoài việc đẹp một chút, hiếm một chút ra thì cũng chẳng để làm gì. Chúng
ta không nhất thiết phải vì nó mà lôi kéo thêm một cường địch mạnh mẽ, gây trở
ngại cho hành động tiếp theo của chúng ta trong phế khu Cổ Loa”

--------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #217