Định Cục


Người đăng: shennamasiro

Đám đông bổng dưng lâm vào bạo loạn, đòi sóng đòi chết cũng phải báo thù, ngay
tức khắc đã khiến cho mấy vị thủ lĩnh giật mình kinh sợ

“Chuyện gì xảy ra?”

“Mau, các ngươi mau đi trấn an người của mình, đừng để bọn hắn loạn động mà
phá vỡ kết hoạch!”

“Tổ cha đó, cái đám óc tôm này, muốn làm phản có phải hay không???” Một vị thủ
lĩnh bởi vì quá mức tức giận mà điên tiết thét lên

Mà không chỉ mấy vị thủ lĩnh giật mình kinh sợ, trên tường thành lúc này,
Trình Lục cũng là đang sức đầu mẻ trán không thôi

“Đang yên đang lành, đám thủ lĩnh kia cũng không phải thằng ngu, đánh lý ra sẽ
phải chấp nhận đề nghị của ta chứ?”

Trần Thiên cùng ba tên đội trưởng tám mắt nhìn mau, người nhìn ta, ta nhìn
người một hồi mà vẫn không tìm ra được lời giải thích hợp lý, cuối cùng đành
phải lắc đầu

“Chuyện này, chúng thuộc hạ cũng không biết!”

Trình Lục nắm chặt bàn tay, trán nổi gân xanh, mắt hằng tia máu, cắn răng quát
lớn

“Đến nước này, chúng ta sống hay chết thì phải nhìn theo ý trời mà thôi. Tuy
nhiên, Hắc Long Trại chúng ta cũng không phải là một trái hồng mềm muốn cắn là
cắn, cho dù trận này có thua, dù hơn hai trăm mười ba mạng người, toàn bộ đều
phơi thây tại đây thì chúng ta nhất định cũng phải kéo một đám võ giả kia đi
theo làm đệm lưng”

“Các ngươi nghe rõ cho ta…”

“Giết được một tên là huề vốn, giết hai tên thì lời, giết ba tên chính là đại
lời. Quyết tử!”

Lời Trình Lục vang lên, tựa như thổi một luồng chiến khí rực lửa vào tâm lý
đang hoảng loạn cực độ của đám thuộc hạ, nhất thời khiến cho sĩ khí dân cao
chóng mặt, đồng thành quát lớn

“Quyết tử!”

“Quyết tử!”

“Quyết tử!”

Đứng lẫn trong đám đông võ giả bên dưới, Đăng Dương nhìn người của Hắc Long
Trại đang không ngừng thét lớn để nâng cao sĩ khí, khóe môi liền cong lên nụ
cười giảo hoạt, cũng không chịu thua kém mà rốm lên

“Các vị huynh đệ nhìn kia, đám người Hắc Long Trại lại còn dám hùng hổ như
thế, quân số của chúng ta nhiều hơn bọn chúng gấp mười lần, không lẽ lại sợ
chết hay sao?”

“Không biết các ngươi nghĩ như thế nào chứ ta, bản thân ta nhất định phải giết
chết từng người trong bọn chúng để báo thù cho Long ca của ta. Dù cho có chết
thì sao chứ, đến lúc gặp lại Long ca dưới suối vàng, ta cũng có thể đấm ngực
dậm chân, không hề hổ thẹn với lòng mình!”

Nói rồi, Đăng Dương liềm âm thầm rút chốt một quả bom choáng, thẳng tay ném
lên bầu trời.

Bang! Một tiếng nổ lớn ngưng đọng không gian, nhất thời khiến cho một đống võ
giả có mặt tại đây mắt mù, tai điếc, tình thần chấn động.

AAAAA, mắt ta, đau quá, không thấy gì nữa!

Tai của ta, aaaaa!

Cùng lúc đó, Đăng Dương cũng chuyển động tâm trí, điều khiển Băng Điểu đang
chao liệng trên bầu trời bất ngờ lao xuống với tốc độ cực nhanh, tựa như một
viên lưu tinh xé gió, bắn thằng vào một trong hai mươi bốn tháp canh trên
tường thành, hay nói đúng hơn là các cường nỏ được bố trí trong những tháp
canh đó.

Bị Băng Điểu đột ngột tập kích quá nhanh, mấy tên võ giả canh giữ tại đây
không cách nào phản ứng kịp, tên thì bị đóng thành tượng băng trong nháy mắt,
kẻ thì bị vuốt trảo sắc bén móc mù đôi mắt, cùng với đó, cường nõ cũng bị siết
cò, liên tiếp phóng ra ba mũi thiết tiễn sắc nhọn, bắn thẳng vào đám võ giả
đông đảo bên dưới.

Nhất thời một vài tiếng hét đau đớn vang lên, máu huyết đỏ tương phun dài trên
mặt đất, đã có năm tên võ giả xấu số bị thiết tiễn xuyên thủng qua người, chết
bất đắc kỳ tử.

Nhìn năm tên võ giả chết thảm trong vũng máu, Đăng lập tức chớp lấy thời cơ,
thảm thiết rống lớn lên, giọng nói tựa như vô cùng bi phẫn cùng tức giận, hận
không thể chém đám người của Hắc Long Trại kia thành vạn mảnh

“Thứ anh sáng này? Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thủ đoạn ma quái của
tên Đạo Tặc Ánh Sáng đáng hận kia, không thể sai vào đâu được”

“Điều này cũng chứng tỏ cho chúng ta thấy, tất cả những gì Trình Lục đa từng
nói ra đều là bốc phét hết, hắn muốn câu kéo thời gian để từ từ giết từng
người một trong chúng ta đó”

“Các ngươi nhìn đi, bởi vì sự do dự của các ngươi mà năm huynh đệ đã ra đi vô
ích. Vậy các ngươi còn chờ đợi gì nữa, có muốn bao thú hay không?”

“CÓ!!!”

“Có muốn không hổ thẹn với lương tâm khi đi gặp những huynh đệ dưới suối vàng
hay không?”

“CÓ!!!”

“Có muốn giết sạch Hắc Long Trại đến gà cho không tha hay không?”

“CÓ!!!”

“Vậy thì còn chờ con mẹ gì nữa, huyết tẩy Hắc Long Trại ngay cho ta!”

“GIẾTTTTTTTTTTT!!!”

Tiếng hét vang trời, sát khí lăng thiên, hàng ngàn võ giả từ khắp bốn phương
tám hướng bắt đầu ào ào xông lên như vũ bão.

Đao, kiếm, cung, thương, mâu, rìu, kích, côn đều đồng loạt đâm lên, đấu khí
bạo nổ như rồng như hổ, ầm ầm oanh phá không gian, vô vàng võ kỹ đầy đủ màu
sắc che kín thương khung mà tấn công lên trường thành cao lớn.

Đùng… đùng… đùng…

Ào… ào… phừng… phừng

Rầm!

Trên tường thành, đám võ giả của Hắc Long Trại bị công kích dồn dập cũng không
hơi đâu mà chờ đợi hiệu lệnh của Trình Lục nữa, bắt đầu bắn tên đáp trả kịch
liệt.

Vun vút… vun vút… vun vút

Nháy mắt, tiếng hét thảm thấu tận trời xanh.

Tuy nhiên như thế còn chưa hết, bắn tên phóng tiễn chỉ là bước đầu của cuộc
chiến mà thôi, sự việc diễn sau ngay sau đó mới là cảnh tượng khủng khiếp thật
sự

Chỉ thấy đám võ giả đông đảo bên dưới bắt đầu bắt thang, phóng ra lao móc, sau
đó bọn hắn liền sử dụng thân pháp cao minh, hai chân điểm nhẹ vài cái thì đã
phóng người bay vút lên trên tường thành, ý định đánh xáp lá cà với người của
Hắc Long Trại.

Có điều, người của Hắc Long Trại cũng không phải thằng ngu mà đứng im chịu
chết, thang bắt lên thì bọn hắn liền đạp ngã xuống, lao móc phóng lên thì bọn
hắn liền vung kiếm cắt dây, khiến cho đám võ giả đang nổi điên kia chưa kịp
leo lên thì đã té ngửa giữa không trung, trở thành tấm bia sống của hàng loạt
cung tiễn cùng cơ nỏ dồn dập bắn tới.

Nói là như vậy, cũng không có nghĩa Hắc Long Trại chiếm thế thượng phong trong
trận chiến này, dù sao, sự chênh lệch quân số giữa hai bên là một cái hào siêu
rộng không thể bồi đắp.

Hắc Long Trại có được địa lợi nhưng không đủ nhân lực, không có cách nào ngăn
chặn toàn bộ số võ giả leo được lên tường thành, chính vì thế, bọn hắn cũng
không thể tránh khỏi một tràn chém giết gió tanh mưa máu.

Cứ thế, hai bên giằng co nhau từng tất tường thành, kẻ xông lên, người đạp
xuống, ăn miếng trả miếng vô cùng khốc liệt, trong chốc lát, máu chảy thành
sông, nhuộm ướt đỏ cả bức tường thành rộng lớn.

“Con mẹ nó, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Lý Hồn Ân – Trại chủ Cuồng Phong
Trại ôm trán nói, sự việc đang diễn ra trước mắt, đã hoàn toàn nằm ngoài sự
kiểm soát của hắn, đám thuộc hạ bên dưới, tên nào tên nấy đều đã chém giết đến
đỏ cả mắt rồi, bây giờ mà muốn dừng lại chính là điều không thể.

Ngô Mây cười lạnh nói “Còn thế nào nữa, cuộc chiến này đã chính thức khơi mào
rồi, các ngươi cùng ta xông lên hay là tiếp tục ngồi đây xem người của mình
thay nhau ngã xuống!”

Mấy vị thủ lĩnh nghe vậy, một đống ánh mắt nhìn nhau, thoáng chần chừ một lát
thì cùng lúc gật đầu

“Đã không thể thắng trong hòa bình, vậy thì đánh thôi, chúng ta cùng lên!”

Dứt lời, một loạt mười mấy vị thủ lỉnh đều đồng thời phi thân lao lên, gia
nhập vào đoàn người công thành đông nghịt, nháy mắt đã làm cho thế công càng
thêm mãnh liệt.

Trên tường thành, Trình Lục trông thấy đám thủ lỉnh thế lực cũng đã gia nhập
vòng chiến, đôi lông mày liền nhíu chặt, lạnh giọng quát

“Lập tức đổ dầu sôi, châm lửa cho ta!”

“Rõ!”

Đám thuộc hạ bên dưới nghe lệnh, bắt đầu đêm từng chảo dầu đã nung sôi từ
trước đó, ào ào trút xuống đoàn người công thành bên dưới, nhất thời khiến cho
vô số tiếng hét thảm, tiếng kêu la tràn ngập không gian.

Như thế còn chưa hế, sau khi đổ dầu xong, hỏa tiễn bắt đầu được bắn ra nườm
nượp, chỉ cần xẹt nhẹ vào đống đầu sôi kia thì liền bừng lên lửa đỏ nóng rực,
chưa đến một giây thời gian thì đã biến ‘huyết thành’ thành ‘hỏa thành’, vừa
xinh đệp nhưng cũng tràng đầy thảm liệt.

Trong khi đó, kẻ đã một tay gây nên tràng cảnh thảm khốc, máu chảy thành sông
này đã thần không biết, quỷ không hay là lủi ra vòng ngoài, tránh xa vùng
trung tâm máu lửa của trận chiến.

Tựa như một con cá chạch cực kỳ trơn trượt, Đăng Dương dễ dàng luồng lách mua
biển người đông nghịt, tiến đến một vị trí thưa thớt nhất của chiến trường,
bức tường phía Đông của tòa thành.

Bời vì tòa thành của Hắc Long Trại chỉ có một đại môn duy nhất nằm ở bức tường
phía Tây, cho nên nơi đó hầu như đã lôi kéo hết nai phần ba số võ giả tụ tập
lại để công thành phá cổng, một phần ba còn lại thì tập trung ở hai bức tường
Bắc và Nam, duy chỉ có bức tường phía Đông là ít người nhất, chỉ khoản vài
chục đến gần trằm mạng đơn lẻ mà thôi.

Tuy nhiên, để cho chắc ăn, Đăng Dương ném ra một quả bom choáng cùng một quả
bom khỏi, tạo nên một lớp sương mù mờ ảo, che mắt tất cả đám vỏ giả tại đây,
bất kể là người của Hắc Long Trại hay những thế lực còn lại.

Hoàn thành xong công việc che mắt, Đăng Dương liền lấy ra một tấm bùa Địa Chấn
Khai Lộ, kích hoạt trong chớp mắt rồi ném thẳng xuống mặt đất.

Ngay lập tức, cát vàng dưới chân Đăng Dương ào ào sụp xuống, chưa đến nữa giây
đã tạo thành một đường hầm nhỏ hẹp, dẫn sâu xuống dưới mặt đất.

Đường hầm vừa hiện, Đăng Dương tất nhiên là không chút do sự nhảy vào, sau đó
cẩn thận dùng một tấm lót ngụy trang cực kỳ kiên cố mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ
trước, cẩn thận lấp kín miệng hầm lại, tránh cho đến khi khói mù tan đi, bị kẻ
khác phát hiện ra.

Mất mười giây thời giản để che chắn đâu vào đấy, sau khi cảm thấy không còn sơ
sót gì nữa, Đăng Dương liền thi triển thân pháp Đạp Lôi, bàn chân lóe lên lôi
điện tử sắc, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh quỷ mị, lao nhanh trong đường
hầm nhỏ hẹp.

Tiếp theo đó, cứ mỗi khi đi đến cuối đường hầm, hắn sẽ lại tiếp tục sử dụng
thêm một tấm Địa Chấn Khai Lộ nữa để khai thông lối đi, cứ thế, đến khi nào
xuyên qua bức tường kiên cố bên ngoài, thâm nhập vào bên trong tòa thành mới
thôi.

Chưa đến một phút sau, tại chính giữa hồ nước trong veo bên trong ốc đảo, một
cái đầu người ướt đẫm bất chợt nhoi lên như ma da, kẻ này còn là ai khác ngoại
trừng Đăng Dương.

Thoải mái uống một ngụm nước mát, Đăng Dương nhanh chóng điều động Tử Lôi đấu
khí trong cơ thể, thân ảnh vèo một cái đã leo lên bờ, lúc này, quần áo trên
người hắn lại một lần nữa, đổi thành đồng phục của Hắc Long Trại.

Giấu ngời sau một bụi cỏ rậm rạp mọc bên cạnh hồ, Đăng Dương thoáng đưa mắt
ngó nghiên một chút quan cảnh xung quanh rồi lại nhìn lên tường thành đang bạo
chiến cực kỳ mãnh liệt, khóe môi không khỏi nhết lên một chút, âm hiểm cười
nhạt

“Nếu như Mình tính không sai thì trận chiến này sẽ kéo dài không quá một
tiếng, hoặc thậm chí chỉ bốn năm chục phút mà thôi. Mình phải nắm chắc khoản
thời gian này, tranh thủ thu dọn sạch sẽ ngân khố của Hắc Long Trại mới được,
hí hí!”

Dứt lời, Đăng Dương liền không chần chừ nữa, chân đạp mạnh xuống đất, hướng
căn nhà gỗ gần nhất là lao người đi

“Không phải, cái này là nhà xí”

Đăng Dương tiếp tục lao đến căn nhà gỗ thứ hai

“Đệt, tại sao lại có đến hai cái nhà xí?”

Đăng Dương bực bội đạp cửa xông ra, hướng đến căn nhà gỗ thứ ba

“Người ta thường nói, quá tam ba bậc, căn này cũng không thể là nhà xí được!”

Qủa nhiên, Đăng Dương đã đoán đúng, căn nhà thứ ba mà hắn tìm tới không phải
là nhà xí mà lại giống như một đại sảnh đường với hàng loạt ghế gỗ được xếp
ngay ngắn, chỉnh tề.

‘Kỹ năng Giám Định Sơ Cấp, mở!’

Đăng Dương thầm quát một tiếng, trong đôi mắt liền hiện lên hai vòng tròn vàng
kim sáng rực, lướt nhanh qua tất cả mọi ngóc ngách trong nhà.

“A, đây rồi, hàng ghế thứ ba, dãy thứ tư!”

Rất nhanh, hắn không cần động tay động cũng đã có thể tìm ra đường hầm bí mật
dẫn vào lòng đất của Hắc Long Trại một cách vô cùng dễ dàng.

Keng! Một tiếng kiếm minh vang lên.

Bình Minh kiếm đã xuất ra khỏi vỏ, dưới chiêu thức có phần bá đạo của Đăng
Dương, xoẹt một cái đã chẻ đôi nắp hầm vô cùng nặng nề, được đặc chế từ tinh
thiết phi thường cứng rắn.

May mắn là Đăng Dương có trong tay một thanh Địa Nguyên Binh vô cùng sắc bén,
nếu không, hắn mà muốn mở nắp hầm này thì cũng phải mất sức chín trâu hai hổ
mới có thể làm được.

“Tiền ơi, ta đến đây!” Một tay nắm chặt Bình Minh kiếm, một tay đưa lên đèn
pin, Đăng Dương hưng phấn hú dài một tiếng, thân thể vừa động thì liền phóng
vút xuống đường hầm với tốc độ cực nhanh.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #212