Âm Mưu


Người đăng: shennamasiro

Sử dụng Băng Điểu như một máy bay trinh sát, Đăng Dương có thể dễ dàng bám
theo sau đuôi đám người Hắc Long Trại từ ngoài tầm nhìn của bọn hắn, trong âm
thầm lặng lẽ truy ra tung tính của đại bản doanh Hắc Long Trại.

Một tiếng sau, tại một nơi nào đó thuộc phần trung tâm của sa mạc Quan Tài.

Đăng Dương đứng trên một đồi cát cao cao, ẩn mình trong màn đêm tối đen như
mực, hai mắt lóe sáng nhìn đến một tòa tiểu thành không xa.

Gọi là tiểu thành bởi vì khối kiến trúc này có kết cấu giống như một tòa thành
thật sự, tuy nhiên kích thước của nó lại cực kỳ khiêm tốn, với tường thành
được xây dựng kiên cố theo hình vuông, cao khoảng 10m, dài 400m, rộng cũng
400m, vừa đủ để bao quanh một ốc đảo lấp lánh nước bạc, vô cùng xinh đẹp ở bên
trong.

Trên tường thành, cờ xí hắc long đón gió tung tay, từng tòa tháp canh không
ngừng có người đi qua đảo lại, trường cung cường nỏ đều được trang bị đầy đủ,
phòng vệ vô cùng sâm nghiêm.

“Thì ra đây chính là đại bản doanh của Hắc Long Trại!” Đăng Dương lẫm nhẩm
nói, ánh mắt cẩn thận đếm số tháp canh lấp ló ánh lửa trên tường thành rồi
không khỏi thầm than một tiếng

“Mỗi tường thành chỉ dài hơn 400m nhưng lại có đến sáu tháp canh, như vậy bốn
bức tường thì tổng cộng sẽ có 24 tháp canh. Phòng vệ nghiêm ngặt kiểu này, cho
dù là con chuột thì cũng chưa chắc chui qua lọt chứ đừng nói chi là người.
Mình nếu như muốn âm thầm lẻn vào chính là mười phần không thể”

“Hơn nữa, theo góc nhìn của Băng Điểu từ trên cao chiếu xuống, bên trong tường
thành này cũng không có bao nhiêu khối kiến trúc lộn xộn, nhiều lắm cũng chỉ
có vài căn nhà gỗ đơn giản mà thôi. Từ đó có thể suy ra, đám người Hắc Long
trại này chắc chắc còn thiết kế cả địa đạo, tạo ra không gian sinh sống bên
dưới lòng đất, quả thật phi thường cẩn trọng”

Nói đến đây, Đăng Dương lại thoáng mường tượng lại trành chém giết máu tanh
hồi chiều của đám người Hắc Long Trại, không khỏi tiếp tục cười khổ

“Đó là còn chưa kể đến, nếu như mình nhớ không nhầm, tên Võ Sư cao cấp có sức
chiến đấu mạnh nhất trong đám người Hắc Long Trại, kẻ có thể một đấu một với
quái thú bậc 7 - Thổ Chiến Lang Vương mà hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong,
được đám thuộc hạ xung quanh xưng hô là Trần phó trại chủ”

“Vậy thì có thể dễ dàng suy đoán ra, tên Trại chủ của Hắc Long Trại - Trình
Lục kia, rất có thể đã đột phá đến cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, hoặc ít nhất
cũng là Võ Sư cao cấp nhưng có sức chiến đấu vượt trội hơn tên Trần phó trại
chủ kia rất nhiều lần”

“Mà bản thân mình hiện tại, sau nữa tháng không ngừng cày cuốc cộng với ra tay
cướp đoạt, đã nâng cao đến cấp độ 16, sức chiến đấu mặc dù gia tăng rất nhiều
nhưng e rằng cũng chỉ có thể so sánh với tên Trần phó trại chủ kia mà thôi.
Muốn đối đầu với Võ Tướng sơ cấp như Trình Lục thì còn thua kém một khoảng nho
nhỏ”

“Với tương quan sức mạnh của hai bên như thế này, mình muốn một đấu một giết
chết Trình Lục là đã vô cùng khó khăn rồi, huống chi là bên cạnh hắn vẫn còn
nguyên một doanh trại võ giả đông đảo, khó càng thêm khó!”

Tựa như hiểu được sự lo nghĩ trong tâm thần của Đăng Dương, AI luôn im hơi
lặng tiếng bấy lâu nay đột nhiên cất lời

< Chủ nhân, hay là ngài dùng 513 điểm Tích Lũy hiện tại để mua lấy một môn Đại
giai sơ cấp võ kỹ mà học tập. Có được Địa giai sơ cấp võ kỹ, sự chênh lệch
thực lực giữa ngài và tên Trình Lục kia, cơ bản sẽ được lấp đầy >

< Chỉ cần ngài tìm được cách để giao đấu một chọi một với hắn, cơ hội chiến
thắng sẽ nằm trong khoảng từ 50 đến 60% >

“Dụ rắn ra khỏi hang sao?” Đăng Dương thì thoáng lâm vào trầm tư, suy ngẫm một
hồi thì khẽ lắc đầu bác bỏ, nói

“Tỷ lệ chiến thắng chỉ từ 50 đến 60% là còn quá thấp, không đáng để ta đi liều
mạng. Đó là còn chưa nói đến, những kẻ ‘sống’ trong sa mạc Quan Tài như bọn
hắn, lúc nào đi ra ngoài cũng sẽ tạo thành đoàn đội từ năm đến mười tên, hoặc
là như chiều hôm nay, lên đến hai mươi mấy tên. Cơ hội để ta có thể một chọi
một với tên Trình Lục kia, sợ rằng còn thấp hơn con số 50% nữa a!”

< Vậy chẳng lẽ ngài muốn từ bỏ chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ sao hả chủ
nhân? >

< Nên nhớ, thời hạn để ngài giết chết tên Trình Lục kia và trở về phân phó cho
Liên Minh Sát Thủ chỉ còn mười ngày nữa mà thôi! >

Nghe AI nói vậy, Đăng Dương liền cong môi cười nhạt, âm hiểm nói

“AI, ngươi lại khinh thường ta quá rồi, ta thân cô sức yếu, không thể trực
diện đánh giết tên Trình Lục kia không có nghĩa là ta không còn cánh nào để
‘chơi’ chết hắn. Dùng sức không được thì phải dùng trí thôi, ha ha, một mình
ta đánh không lại thì ta sẽ kéo đến thêm một bầy võ giả hỗ trợ”

“Hắc Long Trại phải không? Hắc, cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà thôi!”

-----------------

Ngày hôm sau, tại một nơi nào đó trong sa mạc Quan Tài, một nhóm năm tên võ
giả đang điên cuồng chém giết với một con quái thúc bậc 6 – Xích Hỏa Kim Vân
Xà.

Trong năm kẻ này, có đến hai tên là Võ Sư cao cấp, ba tên là Võ Sư trung cấp,
sức chiến đấu hoàn toàn vượt trội so với Xích Hỏa Kim Xà và đại đa số quái thú
bậc 6 bình thường khác.

Bất quá, bấy nhiêu đây lợi thế lại không đủ để cho năm người bọn hắn có thể
tiêu diệt gọn gàng con Xích Hỏa Kim Xà kia.

Đúng là so về lực chiến thuần túy, Xích Hỏa Kim Xà không thể sánh ngang với
sức mạnh tổng hợp của năm người kia, nhưng nó lại có một tuyệt chiêu vô cùng
quỷ dị, đó chính động thổ.

Với khả năng này, Xích Hỏa Kim Xà hoàn toàn không chui hết cơ thể to lớn của
mình ra khỏi mặt đất mà chỉ thỏ ra phần đầu và phần đuôi của mình, thoắt ẩn
thoắt hiện mà công kích sau lưng năm tên võ giả kia, khiến cho bọn hắn có sức
nhưng không chỗ phát huy, cuối cùng lại thành ra hai bên ngang tài ngang sức,
ngươi chém ta một đao, ta cắn ra lại ngươi một cái, đánh đến trời đấy quay
cuồng, máu đẫm ướt thân.

Trận chiến cứ thế, kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ dưới cái nắng chói chang như
thiêu da đốt thịt của sa mạc Quan Tài, cuối cùng, sau một phen liều chết phối
hợp vô cùng hoàn mĩ của năm tên võ giả, mất sức chín trâu hai hổ thì cũng đã
lôi được Xích Hỏa Kim Xà lên khỏi mặt đất.

Thế nhưng, ngay tại thời điểm mà bọn hắn tưởng chừng như chỉ cần một đòn đơn
giản nữa là đã có thể chấm dứt cuộc chiến cực nhọc này thì đột biến lại xảy
ra.

Không biết lý do vì sao, cả không gian bổng dưng bị bao phủ bới một thứ ánh
sáng chói lóa đến cực điểm, nhất thời làm cho tất cả giác quan của năm người
đình trệ trong thoáng chốc, mắt mù, tai điếc, tinh thần chấn động.

Năm giây sau, hiệu quả của bom choáng biến mất, năm tên võ giả khôi phục được
trạng thái bình thường, thế nhưng con mồi mà bọn hắn tân tân khổ khổ săn giết
được, nay đã không cánh mà bay, hoàn toàn bốc hơi khỏi mặt đất.

“Xích Hỏa Kim Xà đâu?” Một trong hai tên Võ Sư cao cấp bần thần quát

“Chả nhẽ nó đã chui lại xuống lỗ rồi?” Một tên Võ Sư trung cấp cau mày đáp

“Không lý nào lại như vậy?” Tên Võ Sư cao cấp còn lại giận đến run người, ánh
mắt hung ác quét qua lột lượt tất cả những cái lỗ do Xích Hỏa Kim Xà tạo ra,
sau đó tựa như đã nhận ra chỗ bất thường, vội vàng nói lớn

“Không đúng, các ngươi nhìn xem, trừ cái lỗ mà chúng ta đã lôi Xích Hỏa Kim Xà
ra, tất cả miệng của những cái lổ còn lại đều hoàn toàn không có bất kỳ dấu
vết trường bò nào của Xích Hỏa Kim Xà!”

“Lại cộng với thứ ánh sáng chói lóa vừa nãy, ta có thể chắc chắn một điều,
Xích Hỏa Kim Xà không phải là đã bỏ trốn mà chính là bị kẻ khác đánh cắp”

Bốn tên võ giả còn lại nghe vậy, cơn giận liền xông thẳng lên đầu, tức tối
quát

“Tổ cha nó, chúng ta tốn biết bao nhiêu máu, bị thương khắp người, mất cả ngày
trời mới có thể giết chết được Xích Hỏa Kim Xà, vậy mà lại làm việc không công
cho kẻ khác”

“Tuyệt đối không thể để thằng chó đó tẩu thoát, từ lúc ánh sáng xuất hiện đến
lúc này cũng chỉ mới trôi qua khoảng mười giây thời gian mà thôi, đây là sa
mạc Quan Tài, cát lún đầy rẫy khắp nơi, hắn không thể bỏ chạy quá xa được”

“Đúng vậy, mọi người mau chia ra tìm kiếm, bằng mọi giá phải bắt nó ói con
Xích Hỏa Kim Xà và đền bù luôn cả mạng sống”

“Được!”

Làm ra quyết định trong chốc lát, cả năm tên võ giả lập tức chia ra bốn hướng,
dõi mắt tìm kiếm tên trộm đánh chết.

Tuy nhiên còn không để cho bọn hắn có cơ hội tìm kiếm, tên trộm đáng chết kia
đã tự động xuất đầu lộ diện một cách không thể nào đường đường chính chính
hơn.

Chỉ thấy tại vị trí cách năm tên võ giả hơn trăm mét về hướng tây, Đăng Dương
lúc này đã đổi lại một bộ đồng phục của Hắc Long Trại mà hắn đã lượm mót được
ở chiến trường đẫm máu chiều hôm qua, trên lưng còn gắn thêm một thanh cờ lệnh
hắc long múa vuốt, một chân giẫm lên cái xác to lớn của Xích Hỏa Kim Xà, hai
tay khoanh tròn trước ngực, cực kỳ ra dáng ta đây hơn người, mà cười ha hả nói

“Không cần tìm kiếm, chính ta là kẻ đã đánh cắm Xích Hỏa Kim Xà của các
ngươi!”

Đột nhiên nghe được tiếng nói phi thường ngạo mạn của Đăng Dương, năm tên vỏ
giả tức khắc quay lại và ngay khi nhìn thấy cái xác to đùng của Xích Hỏa Kim
Xà dưới chân hắn, cả đám liền giận sôi lên, hùng hổ quát lạnh

“Giỏi cho một tên cướp ngạo mạng, còn dám đứng lại thách thức chúng ta, muốn
chết?”

“Lập tức bỏ cái chân thối của ngươi ra khỏi Xích Hỏa Kim Xà, sau đó lại thành
tâm dập đầu ba cái, chúng ta sẽ cân nhắc việc giữ lại cho ngươi một mạng!”

“Ha ha, đúng vậy, sẽ giữ cho ngươi một mạng, chúng ta chỉ lấy hai tay hai chân
mà thôi”

Nghe năm tên võ giả không ngừng hăm dọa, Đăng Dương lại dửng dưng không sợ một
chút nào, hơn thế nữa hắn còn dùng ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai, bĩu môi
khinh thường

“Chỉ bằng đám vô dụng như các ngươi? Mỗi một con Xích Hỏa Kim Xà thôi mà đánh
cả ngày trời cũng không xong, chặt tay chân ta bằng niềm tin à?”

Tiếp tục nghe những lời ngạo mạng của Đăng Dương, một tên Võ Sư cao cấp cuối
cùng cũng tức qua hóa cười, âm hàn nói

“Tưởng thế nào, thì ra cũng chỉ là một thằng khốn ngông cuồng!”

“Thứ không biết sống chết. Ngươi có biết chúng ta là ai không? Tại cái sa mạc
Quan Tài này, những kẻ dám thách thức chúng ta cũng chỉ đếm được trên đầu ngón
tay mà thôi”

“Mà ngươi, tất nhiên là hoàn toàn không nằm trong số này, chính vì vậy cho
nên, ngươi đi chết đi, Toàn Phong Trảm!”

Một tên võ giả khác cũng cười lạnh, liêm đao trên tay bổng nhiên chém mạnh vào
không trung, bắn ra một luồng phong đao sắc lạnh lao thẳng vào Đăng Dương.

“Hừ, trò trẻ con!” Đăng Dương kiêu ngạo cười to một tiếng, Bình Minh kiếm xuất
ra khỏi võ, tại giữa không trung chỉ đơn giản chém mạnh một cái thì đã dễ dàng
chẻ đôi phong đao, nhết môi nói

“Ta mặc kệ các ngươi là thứ cức gì. Ta chỉ biết, toàn bộ cái sa mạc Quan Tài
này chính là đất của Hắc Long Trại chúng ta, và tất nhiên, toàn bộ quái thú ở
đây cũng thuộc sở hữu của chúng ta. Các ngươi dám tự tiện săn giết ở đây, ta
còn chưa hỏi tội, lại còn dám lớn lối bắt ta trả lại Xích Hỏa Kim Xà?”

“Lý nào lại vậy?”

“Lý… lý cái con mẹ ngươi, vừa ăn cắp còn vừa la làng?” Một tên Võ Giả trung
cấp bị lời nói của Đăng Dương chọc cho nổi đên, điên tiết mà chửi ầm lên

“Hắc Long Trại? Hắc Long Trại đã là cái thá gì chứ, còn dám to mồm xưng bá
toàn bộ sa mạc Quan Tài, tưởng người Liệt Diễm Chiến Đoàn chúng ta chết hết
rồi sao?”

“Nhiều lời với thằng ngu này làm gì, cứ giết là được!”

“Triệu ca nói đúng, huynh đệ, lên!”

Tức khắc, cả năm tên võ giả đã không còn kiên nhẫn để đấu võ mòm với Đăng
Dương nữa, tức tốc bộc phá toàn bôn tu vi, giương đao múa kiếm mà ào ào xông
lên.

Tại phía đối diện, Đăng Dương trông thấy cả năm tên võ giả bất ngờ xông lên
thì ánh mắt liền lóe lên hàm ý hài lòng, dù thế vẻ bề ngoài của hắn lại tựa
như có chút rung sợ, vội vội vàng vàng thu cái xác Xích Hỏa Kim Xà vào trong
túi đồ hệ thống, sau đó liền vô cùng dứt khoát cong chân bỏ chạy với tốc độ
cực nhanh.

Lúc chạy đi còn không quên buông lời đe dọa cuối cùng

“Liệt Diễm Chiến Đoàn phải không? Các ngươi dám ỷ đông hiếp yếu, lấy năm người
đánh một mình ta. Được lắm, cứ chống mắt lên mà xem, năm ngày nữa, Hắc Long
Trại chúng ta sẽ san bằng Liệt Diễm Chiến Đoàn thành bình địa!”

Tiếng nói vừa dứt thì bóng dáng của Đăng Dương cũng đã ở tít tắp ngoài xa,
hoàn toàn để cho năm tên vỏ giả hít no một đống bụi cát, sau đó lại mất thêm
vài giây nữa thì chính thức biến mất sau một dãy đồi cát trậm trùng bất tận.

Nhìn Đăng Dương lao đi trên biển cát tử thần mà y như cá bơi trong nước, cả
năm tên võ giả tức khắc kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin
vào mắt mình.

“Thế méo nào mà hắn ta có thể chạy băng băng qua sa mạc như thế được được?”

“May mắn?”

“May mắn cái * á! Nhất định là có ẩn giấu thủ đoạn bí hiểm nào đó!”

“Thủ đoạn cái quái gì? Cái vấn đề cốt lõi ở đây là hắn đã chạy thoát, thắng
chó đó đã mang theo Liệt Hỏa Kim Xà trốn thoát rồi, hơn nữa còn là trắng trợn
bỏ trốn ngay trước mắt chúng ta!”

Một trong hai tên Võ Sư cao cấp có vẻ là đội trưởng hừ lạnh một tiếng, sâm
lãnh nói

“Hừ, hắn có thể chạy thoát nhưng Hắc Long Trại thì không. Đi, chúng ta về báo
lại sự việc này với Đoàn trưởng, nhờ ngài xuất quân san bằng Hắc Long Trại,
đòi lại công bằng cho chúng ta!”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #208