Sa Tặc


Người đăng: shennamasiro

Ngày thứ tám sau khi Đăng Dương tiến vào sa mạc Quan Tài.

Tại một nơi nào đó giữa biển cát vàng mênh mông, bất tận, một trận tiếng gầm
rú, thét lên inh ỏi đất trời.

Chỉ thấy trên một cồn cát cao cao, bốn tên võ giả đang liên hợp với nhau vây
giết một con Bọ Cạp Vàng.

Con bọ cạp này, thân hình to như con trâu, bốn càng, hai đuôi, lực đạo kinh
nhân, nọc độc chết người, là một trong những quái thú bậc 7 đáng sợ nhất của
sa mạc Quan Tài.

Có điều, bốn tên võ giả đang vây công nó cũng không phải dạng thường, gồm ba
tên Võ Sư sơ cấp và một tên Võ Tướng sơ cấp, lực chiến đấu phi thường mạnh mẽ,
mỗi chiêu mỗi thức xuất ra đều có nồng đậm đấu khí rít gào mãnh liệt, uy lực
kinh thiên.

Hai bên, kẻ tám lạng, người nửa cân, điên cuồng đánh nhau đến thiên hôn địa
ám, đất cát mịt mù, mỗi đòn đánh ra đều nhất quyết lấy máu đối phương, sơ xẩy
một chút chính là bỏ mạng đương trường.

“Các ngươi cẩn trọng một chút, con Bọ Cạp Vàng này đã bị bốn người chúng ta ép
đến giới hạn rồi, qua không bao lâu nữa chắc chắn sẽ tiến vào trạng thái hóa
điên mà liều chết với chúng ta”

Tên Võ Tướng sơ cấp nghiêm nghị sắc mặt, cao giọng nói

“Đến lúc đó, không được liều chết với nó, thực hiện đấu pháp quần công, kéo
dài thời gian để cho nó tự động hao mòn sinh lực của chính mình”

“Đợi đến khi nó hao hết sinh lực, trạng thái hóa điên tiêu biến, chính là cơ
hội để chúng ta kết thúc cuộc chiến!”

“Rõ chưa?”

“Rõ!!” Ba tên võ giả còn lại liền dõng dạc quát, ánh mắt tên nào tên nấy đều
lóe lên ánh sáng nóng rực.

Bọ Cạp Vàng khắp người đều là tài bảo, máu thịt có thể bồi bổ thế chất, Tinh
Hoa Thạch trị giá vài chục ngàn Vina, lớp vỏ giáp bên ngoài thì lại là tài
liệu luyện khí vô cùng hiếm có, và trên hết, nọc độc của Bọ Cạp Vàng thì khỏi
phải bàn, chỉ cần một giọt nho nhỏ thôi cũng đủ để độc chết mười người rồi, vô
cùng bá đạo.

Nếu tính sơ sơ giá trị của cả một con Bọ Cạp Vàng Này, thì ít nhất cũng là
150.000 vina a!

Chỉ là loài Bọ Cạp Vàng này có số lượng không nhiều và chỉ hoạt động vào ban
đêm cho nên rất ít người có thể săn được, hôm nay, bốn người bọn hắn có thể
ngay giữa ban ngày ban mặt mà đụng mặt một con Bọ Cạp Vàng chính là cơ hội
ngàn năm có một, cực kỳ may mắn, bảo làm sao mà bọn hắn không kích động cho
được.

Bất quá, bọn hắn nào có biết được, trong khi cả bọn đang hì hục, liều sống
liều chết để săn giết con Bọ Cạp Vàng kia thì ở tại sau lưng bọn hắn, một con
độc xà đang chôn người dưới lớp cát vàng nóng bỏng mà kiên nhẫn chờ đợi, chờ
đợi một cơ hội thích hợp để cướp lấy gia tài của bọn hắn.

“Đánh đi, đánh mạnh vào, dốc hết sức mà đánh cho ta! Ha ha, đánh đi rồi ta sẽ
giúp các ngươi thu dọn chiến trường” Ẩn mình dưới một đụn cát nhỏ không chút
thu hút, Đăng Dương mỉm cười xảo quyệt, hai mắt lóe lên ánh sáng vàng kim, cực
kỳ chăm chú mà dõi theo cuộc chiến quyết liệt không xa

Một bên đánh, một bên nằm, thời gian thấm thoát thôi đưa, nhắt mắt một cái đã
qua hơn mười phút.

Bọ Cạp Vàng sau khi hóa điên, bạo phát sức mạnh gấp hai lần bình thường, đánh
cho bốn tên võ giả không ngừng thối lui hơn trăm hiệp thì đã bắt đầu có dấu
hiệu đuối sức, huyết khí trên người rút lui như thủy triều mà ánh sáng vàng
óng của lớp vỏ bên ngoài cũng dần dần ảm đạm quang mang, xem ra là đã sức cùng
lực kiệt.

“Thời cơ đã đến, mau chóng cùng ta dứt điểm đòn cuối cùng” Cảm nhận được sức
chiến đấu của Bọ Cạp Vàng đã suy yếu đến cùng cực, tên Võ Tướng sơ cấp liền
cao giọng nói, chiến đao trên tay phừng lên hỏa diễm đỏ thẩm như dung nham,
dẫm đầu lao đến.

“ Nhân giai cao cấp võ kỹ - Nham Dung Đao!”

Ba tên Võ Giả cao cấp còn lại vừa nghe thấy thế cũng liền đạp đất xông lên,
dốc toàn bộ lượng đấu khí ít ỏi cuối cùng, đánh ra một chiêu mạnh nhất của bản
thân

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Mộc Đằng Xuyên Tâm!”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Tụ Lôi Trảm!”

“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Đại Lực Thôi Sơn Quyền!”

Bốn chiêu thức tất sát vừa ra, cả không gian ngay lập tức bao phủ một luồng áp
lực kinh nhân, không khí bị đèn nén đến không ngừng bạo nổ, cuồng phong rít
gào, cát vàng tung bay.

Có điều, ngay tại lúc bốn người bọn hắn tưởng chừng như chiến thắng đã nằm
trong tay thì đột nhiên

Bang một tiếng phi thường chói tai, trong nháy mắt, cả không gian bị bao phủ
bởi một luồng ánh sáng chói lọi không tưởng, nhất thời khiến cho cả bốn người
đều mắt mù, tai điếc, đầu óc ong lên, đại chiêu xuất ra còn chưa trúng đích
thì đã theo đó tan biến vào hư vô.

“AAAA! Mắt ta?”

“Cái quái gì thế, tại sao ta không thể nhìn thấy gì?”

“Ta không nghe được!”

“Mọi người bình tĩnh, lập tức bình tâm tĩnh khí, thúc dục đấu khí chuyển đến
hai mắt cho ta!” Tên Võ Tướng sơ cấp không hổ là người có kinh nghiệm chinh
chiến nhất trong bốn người, vừa gặp đột biến xảy ra cũng không loạn thần, cao
giọng quát lớn

Được sự nhắc nhở kịp thời của tên Võ Tướng sơ cấp, ba tên Võ Sư cao cấp còn
lại không dám chậm trễ mà lập tức làm theo, chưa đến vài giây sau thì đã khôi
phục toàn bộ giác quan của mình.

Chỉ là, tại lúc bọn hắn khôi phục lại thị lực mà mở mắt ra, con Bọ Cạp Vàng to
lớn như con trâu kia cũng đã không cánh mà bay, chỉ để lại một vũng máu to lớn
trên mặt đất.

“Trời, Bọ Cạp Vàng trốn thoát rồi!”

“Mẹ kiếp, mất cả buổi trời hao tổn sức lực mà đánh đánh giết giết, rốt cuộc
lại phí công vô ích”

“Không phải nó chạy trốn đâu, các ngươi cứ nhìn vũng máu mà xem, nếu như nó
chạy trốn thì phải để lại vết mắt trải dài trên mặt cát chứ, đằng này lại
không có gì?” Một trong ba tên Võ Sư cao cấp linh động nhận ra dấu vết bất
thường, vội vàng nói

Vừa nghe vậy, hai tên Võ Sư cao cấp còn lại liên trợn trắng mắt, càng thêm
điên tiếc hơn, chửi lớn

“Khốn nạn, vậy là chúng ta đã bị kẻ khác ám toán, thằng chó này!”

Tên Võ Tướng sơ cấp kia, lúc này cũng đã nhíu chặt lông mày, tức giận đến run
rẫy, ánh mắt âm hàn quét qua bốn phương tám hướng, cuối cùng dừng lại trên một
bóng người đàng điên cuồng di chuyển xa xa, các bọn hắn bảy tám chục mét mà
lạnh giọng nói

“Các ngươi nhìn hướng tây, có thấy tên mặc áo đen đang chạy kia không? Ta nghĩ
chính là hắn là kẻ đã ra tay sau lưng chúng ta đó!”

“Để ta đuổi theo, hôm nay không báo được mối thù này, chắc ta tức chết” Một
tên Võ Sư cao cấp căn hận nói, đem một viên Hồi Khí Đan nuốt vào rồi đạp mạnh
chân xuống đất mà lao vút đi.

“A Dũng, khoan đã!” Thấy đồng bạn của mình bổng nhiên lao người truy đuổi, tên
Võ Tướng sơ cấp vội vàng quát lớn ngăn cản

Tuy nhiên, đợi cho hắn kịp phản ứng mà hét lên ngăn cản thì đã chậm, tốc độ
của tên Võ Sư cao cấp kia cũng thuộc dạng kinh người, mới có vài giây thời
gian là đã băng qua ba bốn chục mét trên biển cát, hoàn toàn không hề thua kém
Đăng Dương một chút nào, thậm chí còn ẩn ẩn có chút vượt trội hơn.

Nếu như cả hai vẫn tiếp tục duy trì tốc độ như hiện trạng thì không đến mười
giây nữa, hắn ta liền có thể đuổi kịp Đăng Dương.

Nhận ra được điều này, sắc mặt của tên Võ Sư cao cấp liền trở hên hưng phấn,
cười lạnh, quát

“Thằng ăn cướp mất dạy kia, không hồn thì đứng lại cho ta, nếu không thì đừng
trách ta ra tay ngoan độc, chạy tay, trảm chân ngươi!”

Bất quá, hắn hình như đã giận quá mất khôn, quên mất một điều cực kỳ hệ trọng,
nơi hắn đang đứng nào có phải mặt đất bình thường mà lại chính là sa mạc Quan
Tài người người nể sợ, không có thủ đoạn cao minh mà lại dám chạy băng băng
trên biển cát nóng bỏng, đây chính là tìm chết.

Và đúng y như thế, ngay tại thời điểm khoảng cách giữa hắn và Đăng Dương chỉ
còn chưa đến mười mét thì đột nhiên, mặt cát dưới chân hắn tự nhiên sụp xuống.

“Không… không… không! Tại sao… a… ta không muốn chết” Biết rằng bản thân đã xa
chân vào một hố cát lún, vẻ ác độc trên mặt tên Võ Sư cao cấp bổng chốc tiêu
biến, thay vào đó chính là nét hoảng sợ tột độ, sự sợ hãi cái chết.

Thế nhưng, mặc cho hắn có không muốn chết đến đâu, gào thét kêu la như thế nào
thì cũng không thể thay đổi thực tại, chưa đến vài giây thời gian, tiếng kêu
la đã hoàng toàn im bặt, mà hắn thì đã biến mất khỏi nhân gian, trở thành thức
ăn của đại địa.

Tại xa xa phía trước, Đăng Dương dùng dư quang nhìn đến thảm cảnh đằng sau mà
không khỏi bật cười, hài hước nói

“Ngu thì chết chứ bệnh tật gì…”

-----------------

Ngày thứ mười lăm sau khi Đăng Dương tiến vào sa mạc Quan Tài

Tại một nơi nào đó giữa biển cát vàng mênh mông, bất tận, lúc này đã vào khoản
bốn giờ chiều, ánh sáng mặt trời đang dần chuyển sang sắc đỏ.

Keng… keng… keng… Hú!!!

Chỉ thấy ở đây, một tràn chém giết máu tanh giữa một bầy hai mươi mấy con Thổ
Chiến Lang và một đoàn độ võ giả hơn mấy chục người đang diễn ra vô cùng quyết
liệt.

Võ kỹ, đấu khí bay loạn khắp nơi, che kín bầu trời, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,
phong, lôi đều có đầy đủ. Dưới mặt đất, thi thể người và quái thú liên tục ngã
xuống, máu tươi phun trào, nhuộm đỏ cả một đồi cát rồng lớn.

Cảnh tượng này, vừa hoa mỹ tráng lệ nhưng cũng vừa đáng sợ dọa người.

“Là người của Hắc Long Trại?” Đứng trên một đồi cát không xa, Đăng Dương dõi
mắt nhìn qua, sau khi trông thấy cờ hiệu thêu hình hắc long đang bay phấp phới
trên lưng một số tên vỏ giả mà thoáng giật mình, tiếp đó, sắc mặt hắn bắt đầu
hiện lên một tầng băng sương nhàn nhạt, cười khẽ nói

“Đúng là ‘tìm mòn gót giày mà không thấy, có được lại chẳng tốn chút công
lao’. Mình dựa theo mô tả trong nhiệm vụ của Liên Minh Sát Thủ, khổ cực tìm
kiếm hơn nửa tháng trời mà vẫn không tìm ra đại bản doanh của Hắc Long Trại là
nằm ở đâu. Nay chỉ nghe tiếng đánh nhau mà đi qua hóng hớt, không ngờ lại đụng
trúng người của Hắc Long Trại luôn”

“Ha ha, ở đời đúng là nhiều chuyện trùng hợp quá đi mà. Chỉ cần minh theo dõi
đám người này, chắc chắn sẽ tìm ra được vị trí của Hắc Long Trại cũng như tên
Trại chủ Trình Lục kia”

“Bất quá, nói gì thì nói, trước hết cũng phải cuỗm cái con Thổ Chiến Lang
Vương kia cái đã. Một con quái thú bậc 7 hàng thật giá thật, làm sao mà mình
có thể bỏ qua được đây, hắc hắc!”

Nói rồi, Đăng Dương liền hạ thấp thân mình, rời khỏi đồi cát dưới chân, âm
thầm không chút tiến động mà tiếp cận chiến trường rực lửa.

Lúc này, tại giữa chiến trường đã tách ra làm hai mặt trận.

Một mặt trận là ba mươi mấy Võ Giả và Võ Sư sơ cấp đang ra sức chém giết với
một đám quái thú bậc 5 - Thổ Chiến Lang.

Mặt trận còn lại thì bao gồm mười tên Võ Sư cao cấp đang quần công hai con Thổ
Chiến Lang thủ lĩnh bậc 6 và một con Thổ Chiến Lang Vương bậc 7.

Hai mặt trận này, mặt trận đầu tiên, phần thắng có vẻ đã nghiên rất nhiều về
bên đám võ giả của Hắc Long Trại. Trong khi đó, mặt trận thứ hai lại duy trì
sư cân bằng tuyệt đối, dù là bên nào thì cũng không thể làm gì được đối
phương.

“Trần phó trại chủ, có nên phát tin hiệu gọi Trại chủ đến tiếp viện cho chúng
ta hay không?” Một tên Võ Sư cao cấp sau khi lăn người nét tránh vuốt trảo sắc
bén của Thổ Chiến Lang Vương thì cau mày hỏi

Kẻ được gọi là Trần phó trại chủ là một đại hán to lớn với làn da màu cổ đồng
căn tràn cơ bắp, hắn vung lên đại đạo to như cái mái chèo, mạnh mẽ ngạnh kháng
với vuốt trảo của Thổ Chiến Lang Vương, đồng thời còm có thể dễ dàng đánh bật
vuốt trảo trở lại, trầm giọng quát

“Chỉ là một con quái thú bậc 7 – Thổ Chiến Lang Vương mà thôi, một mình ta
cũng có thể đánh ngang tài ngang sức, huống chi còn có các ngươi hỗ trợ, sợ gì
không đánh chết được đại súc sinh này”

“Hơn nữa, hiện tại Trại chủ còn đang bế quan luyện hóa Sa Tinh Thạch, tuyệt
đối không được làm phiền ngài!”

“Đừng nhiều lời nữa, gia tăng sức tấn công cho ta, trước khi hoàng hôn buông
xuống phải ngay lập tức ròi khỏi nơi đây, buổi tối chúng ta còn có nhiệm vụ
quan trọng phải làm!”

“Rõ, thưa Trần phó trại chủ!”

Mấy tên Võ Sư cao cấp còn lại nghe vậy thì liền nhao nhao gật đầu, đồng thời
đêm toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, bộc phát ra ngoài, như cuồng phong bạo vũ
mà tới tấp công kích Thổ Chiến Lang Vương, nhất thời khiến cho con quái thú
liên tiếp bại lui, trên người nhiều thêm một vài vết thương thấy máu.

---------------

P/S: Sa Tặc chính là giặc cướp ở sa mạc


Hào Quang Mặt Trời - Chương #206