Người đăng: shennamasiro
Tại một nơi nào đó bên trong sa mạc Quan Tài, dưới ánh chiều hoàng hôn đỏ rực,
Đăng Dương cả người thấm đẫm máu tươi không phải của hắn mà chậm rãi tiến
bước, trên tay hắn, Bình Minh kiếm cũng nhuộm đầy sắc đỏ mà lập lòe chớp động
hàn quang lạnh lẽo.
Đằng sau hắn, Hắc Ngục Xà dài hơn mười mét cũng lặng lẽ bò theo, cái đầu to
lớn không ngừng đảo qua đảo lại, liên tục thò ra thụt vào lưỡi rắn chẻ đôi,
tựa như đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Hôm nãy đã là ngày thứ ba Đăng Dương tiến vào sa mạc Quan Tài, cho đến tận lúc
này, mọi thứ đều đi đúng theo quỹ đạo mà hắn đã vạch ra, buổi sáng săn giết
quái thú bậc cao để thu thập điểm sinh mạng, buổi tối thì tranh thủ luyện tập
một chút phương pháp vẽ bùa cùng tu luyện Hải Kình Hồn Thuật.
Đôi mắt Đăng Dương hiện lên hai vòng tròn vàng kim lấp lánh, chăm chú quét
khắp bốn phương tám hướng của mảnh sa mạc bao la bát ngát xung quanh, rất
nhanh, hắn đã tìm được con mồi tiếp theo mà nở nụ cười vui vẻ
“Hôm nay có món trùng nướng ăn rồi!”
Đó là một con quái thúc bậc 5 - Sa Hải Trùng, lúc này đang tiềm phục dưới lớp
cát vàng nóng bỏng, cách Đăng Dương chưa đến mười mét.
Nhận ra con quái thú đang mai phục chính mình nhưng bản thân Đăng Dương lại
không tỏ ra phòng bị một chút nào, vẫn thản nhiên đi đến phía trước, tựa như
chưa từng phát hiện được sự hiện diên của nó.
Và đúng như những gì tất yếu luôn diễn ra, ngay khi Đăng Dương đặt chân vào
bán kính hai mét xung quanh con Sa Hải Trùng, đồng thời cũng là tầm tấn công
hữu hiệu của nó, Sa Hải Trùng liền không chút do dự mà phóng người ra khỏi mặt
đất, uống lượn thân hình to lớn, dài hơn mười mấy mét của mình, mở rộng cái
miệng chi chít răng nhọn như một cái lưỡi cưa hình tròn sắc bén, cắn thẳng
xuống Đăng Dương với tốc độ cực nhanh.
Một đòn này của Sa Hải Trùng phải nói là nhanh, chuẩn và độc, nếu như Võ Sư
bình thường mà bị bất ngờ tấn công như thế này, chắc chắn trăm phần trăm là
không thể nào chạy thoát.
Bất quá, Đăng Dương nào phải Võ Sư bình thường, và quan trọng nhất là, hắn
cũng đâu có bị bất ngờ. Ngay khi Sa Hải Trùng phá đất lao lên, Đăng Dương đã
cực kỳ nhanh nhạy mà thi triển thân pháp Đạp Lôi, bằng tốc độ không tưởng là
lách người qua một bên, dễ dàng tránh đi đòn tấn công như điện quang hỏa thạch
của con quái thú, Bình Minh kiếm trên tay không chút do dự liền điểm ra
Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhất Kiếm
Kiếm ảnh vừa xuất, từ trên lưỡi kiếm sắc lạnh, một đạo kiếm ý bạch sắc liền
phá không bay vút đi, tựa như một viên đạn bạc uy lực vô song, dễ dàng xuyên
thủng cơ thể to lớn của Sa Hải Kình như xuyên đậu hủ, nhất thời khiến cho con
quái thú rít lên đau đớn.
Tuy nhiên còn không dừng lại ở đó, tiếp theo đó, hình xăm lam điểu dương cánh
trên mu bàn tay trái của Đăng Dương liền sáng rực lên, nháy mắt đã hóa thành
một con Băng Điểu thật sự.
Băng Điểu đập mạnh cánh bay vút lên không trung, khẽ hót vang một tiếng lảnh
lót rồi nhắm vào Sa Hải Trùng mà phun ra một luồng hơi thở lạnh giá thấu
xương, tại trong không khí nóng bức của sa mạc này, vậy mà có thể ngưng tụ cả
băng tuyết đầy trời, trong nháy mắt đã khiến cho Sa Hải Trùng dần dần đông
cứng toàn thân, làn da thô ráp kết thành băng tinh, hành động chớp mắt đã chậm
chạp như một cuốn phim quay chậm.
Có băng rồi tất nhiên là không thể thiếu lửa, Hắc Ngục Xà lúc này cũng đã gia
nhập vòng chiến, cái miệng to như chậu máu liền há rộng, phun ra một ngọn hỏa
diễm nóng rực thiêu đốt không gian, chưa đến một giây đã nuốt chửng toàn bộ cơ
thể khổng lồ của Sa Hải Trùng.
Vèo! Âm thanh rít gió bén nhọn vang lên, bạch sắc kiếm khí sau khi lượng một
vòng trên không trung nay đã quay trở lại, mang theo khí tức sắc bén tuyệt
luân, xuyên phá hết thảy mà phá không lao thẳng xuống Sa Hải Trùng đang bị vây
bên trong băng hỏa lưỡng thiên cực kỳ bá đạo kia.
Chỉ nghe phọc một tiếng da thịt bị xuyên thủng, con Sa Hải Trùng cuối cùng
cũng không thể chịu được đòn tấn công kết hợp vô cùng hoàn mĩ của Đăng Dương,
cơ thể to lớn liền đổ ầm xuống đất, tuyệt khí bỏ mình, thảm trạng phải nói là
vô cùng kinh khủng với một bên kết thành băng điêu, bên còn lại thì cháy đen
như than, khét lẹt gay mũi.
Một con quái thú bậc 5 có sức mạnh tương đương với Võ Sư trung cấp, cứ thể bị
Đăng Dương hạ sát vô cùng dễ dàng trong vòng mười giây thời gian, đến cả một
chút hành động phản khán cũng không làm được.
Lần này tiến vào sa mạc Quan Tài, mục đích chính yếu của Đăng Dương chính là
cày cấp cho nên hắn cũng không có ẩn tảng thực lực nữa, có bao nhiều đều bung
hết ra ngoài, sát quái nhanh, gọn, lẹ là trên hết.
< Ngài vừa vượt cấp giết chết quái thú bậc 5 – Sa Hải Trùng, nhận được 1000
điểm sinh mạng, nhận được 15 điểm tích lũy >
Tinh!
< Ngài đã thăng cấp 13, nhận được 5 điểm Thiên Phú, nhận được 20 điểm Tích Lũy
“Ha ha, cuối cùng cũng đạt lên cấp 13!”
Đăng Dương vui vẻ cười nói “AI, giúp ta cộng 2 điểm Thiên Phú vào chỉ số Tốc
Độ, 1 điểm vào Trí Tuệ, 1 điểm vào Sức Mạnh, 1 điểm vào Thể Chất”
< Đã cộng điểm Thiên Phú thành công, chỉ số Tốc Độ hiện tại của ngài là 29
điểm, Sức Mạnh là 30 điểm, Trí Tuệ là 27 điểm và Thể Chất là 19 điểm >
Tiếp đó, Đăng Dương liền tiến hành mổ xác Sa Hải Trùng, thu lấy Tinh Hoa Thạch
và đồng thời móc ra trái tim to lớn của nó, ngưng tụ thành tinh huyết để tu
luyện Huyết Khí Tiên Công.
À mà, hắn cũng không quên thu thập luôn gân của Sa Hải Trùng, đây là một trong
những tài liệu hắn cần để trao trả nhiệm vụ của Tam Sơn Môn. Những phần dư
thừa còn lại của Sa Hải Trùng, hắn để cho Hắc Ngục Xà chén sạch
Đăng Dương mất vẻn vẹn năm phút để hoàn thành xong công việc thì mặt trời cũng
đã chính thức lặng xuống dưới biển cát bao la, hoàng hôn đỏ rực trôi qua,
nhường chỗ cho màn đêm giá lạnh bất tận.
“Cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi!” Đăng Dương thầm lẫm nhẩm một tiếng, hướng
một tảng đá trơ trọi giữa biển cát không xa mà đi đến, nhóm lên một bếp lửa
trại nho nhỏ mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi lấp đầy cái bụng đói meo bằng một bữa thịt nướng ngũ vị hương linh
đình, Đăng Dương lại bắt đầu quá trình luyện tập vẽ bùa.
Hắn lấy từ không gian hệ thống ra một tấm gỗ nhỏ đã được chuẩn bị từ trước
dùng làm giá đỡ, sau đó liền đem Bạch Tuyết Bút, một lọ Linh Mực và một xấp
Bùa Trắng thả lên trên tấm ván.
Chuẩn bị xong tất cả, Đăng Dương khoan thai ngồi xếp bằng xuống đất, thả lỏng
toàn thân rồi đêm một tấm Bùa Trắng để trước người, tay phải cầm lấy Bạch
Tuyết Bút chấm vào Linh Mực, đem linh hồn lực ngưng tụ tại đầu bút rồi chậm
rãi hạ xuống, vẽ từng đường nét dứt khoát lên tấm Bùa Trằng, bắt đầu ngưng tụ
ra Hồn Ấn phong thuật.
Loại Hồn Ấn phong thuật này gọi là Bát Điệp Phong Tiễn, chỉ là một loại Hồn Ấn
cấp thấp mà Đăng Dương đã mua từ cửa hàng hệ thống với gia 15 điểm Tích Lũy
vào ngày đầu tiên hắn đặt chân lên sa mạc Quan Tài.
Thông thường, muốn ngưng tụ thành công bất kỳ một loại Hồn Ấn nào thì Hồn Sư
phải hội tụ đầy đủ ba yếu tố: Hình, Ý và Hồn.
Trong đó, Hình là chỉ đường nét của Hồn Ấn, Ý là áo nghĩa thiên địa mà Hồn Ấn
đó diễn đạt, còn Hồn chính là chỉ linh hồn lực mà Hồn Sư đưa vào cất giữ bên
trong Hồn Ấn.
Hơn thế nữa, ba yếu tốt này, bắt buộc phải hòa quyện làm một với nhau theo
đúng tỷ lệ nhất đình thì mới được, nếu không, dù cho Hồn Ấn được tạo ra thành
công thì cũng sẽ thiếu sự cân bằng giữa các yếu tố, dẫn đến khi thi triển sẽ
làm phát nổ linh hồn lực bên trong, chưa đánh được địch nhân thì đã tự tổn
thương chính mình.
Cũng chính vì lẽ đó, không phải cứ có được linh hồn lực mạnh mẽ thì sẽ trở
thành một gã Hồn Sư cường đại, đó là cả một quá trình không ngừng rèn luyện và
nổ lực lâu dài, bao gồm trên mặt trí tuệ và cả tư duy.
Bất quá, Đăng Dương thì không cần phải như vậy, hắn tu luyện là dựa vào Thần
Ma hệ thống, cho nên tất cả những gì hắn học đều sẽ quy đổi thành ‘độ thành
thạo’. Chỉ cần độ thành thạo đủ cao, hắn không cần tập trung tinh thần, tùy ý
vẽ vời trong không trung cũng có thể ngưng tụ được Hồn Ấn vô cùng dễ dàng.
Có điều, hiện tại Đăng Dương còn chưa đạt đến trình độ đưa tay nhất chân đó lô
hỏa thuần thanh đó, độ thành thạo của Bát Điệp Phong Tiễn chỉ mới đạt 33% mà
thôi.
Như thế cũng có nghĩa, phải tiêu tốn hai lá Bùa Trắng, hắn mới có thể thành
công ngưng tụ được một lá Phong Bùa hợp cách.
Do đó, Đăng Dương vẫn phải ra sức chăm chút vẽ từng nét một, cố gắng bằng mọi
cách gia tăng sát xuất ngưng tụ thành công Hồn Ấn. Cả gia tài hiện tại của hắn
cũng chỉ có 300 lá Bùa Trắng mà thôi, tiết kiệm được cái nào thì hay cái đó.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, sau nửa tiếng đồng hồ tập trung trí lực,
Đăng Dương rốt cuộc cũng đã hoàn thành nét vẽ cuối cùng trên lá bùa.
Thần sắc hắn có chút hồi hộp, không ngừng lẩm bẩm “Thành công… thành công…
thành công!”
Dưới sự mong đợi của Đăng Dương, chỉ thấy những đường nét hoa văn Hồn Ấn trên
lá bùa bổng lóe lên quang mang xanh nhạt, kèm theo đó là từng đợt dao động hồn
lực nhẹ diệu không ngừng lan tỏa trong không trung.
Một giây sau, dao động hồn lực dần dần biến mất, mà tấm Bùa Trắng cũng đã hoàn
toàn chuyển sang màu xanh lá, tựa như một tấm giấy vô cùng bình thường không
chút nào đặc biệt.
Nhìn tấm giấy nằm trơ trọi trên ván gỗ, Đăng Dương cuối cùng cũng thở phào một
hơi nhẹ nhõm, cười nói
“Hôm nay vận khí không tệ, mới lá đầu tiên đã thành công mĩ mãn. Mong là mình
sẽ tiếp tục giữ vững phong độ ở những lá tiếp theo!”
Dứt lời, Đăng Dương liền thu lá bùa màu xanh vào không gian hệ thống rồi đem
một tấm Bùa Trắng khác thay vào chỗ đó, Bạch Tuyết Bút chấm lấy Linh Mực, tiếp
tục lặp lại quá trình ngưng tụ Hồn Ấn.
---------------
12 giờ đêm, từng cơn giá lạnh buốt giá vù vù thổi qua sa mạc rộng lớn mênh
mông, cuốn lên từng cơn bụi cát ngợp trời.
“Chết tiệt, lại thất bại! Mẹ nó chứ, đây là lần thất bại thứ ba liên tiếp rồi
đấy. Gió cm gì mà gió lắm thế?” Đăng Dương nhìn lá bùa không ngừng nhấm nháy
ảnh sáng xanh lục như một cái đèn neon trước mặt mà không khỏi khó chịu chửi
đổng một tiếng.
Sau khí nét bút cuối cùng hạ xuống, quá trình ngưng tụ Hồn Ấn kết thúc nhưng
lá bùa lại không khôi phục dáng vẻ bình thường, chứng tỏ ba yếu tố Hình, Ý,
Hồn của nó đã mất đi sự cân đối cần thiết, hoàn toàn trở thành một tấm phế
bùa.
“Thôi dẹp!”
Đem lá bùa vô dụng ném mạnh vào gió đêm lạnh lẽo, Đăng Dương chán nãn thở dài
một tiếng, cũng không có ý định tiếp tục vẽ bùa nữa mà thu hết toàn bộ dụng cụ
vào trong không gian hệ thống, mệt mỏi duỗi người một cái rồi khôi phục trạng
thái xếp bằng, lẩm nhẩm nói
“Gió lờn thế này, muốn tập trung vẽ bùa tiếp đã là điều không thể, thôi thì cứ
tu luyện Hải Kình Hồn Thuật vậy!”
“Tiểu Hắc, canh giữ cho ta!”
“Khè!!!”
Đăng Dương khẽ ra lệnh cho Hắc Ngục Xà đang nằm cuộn tròn bên cạnh rồi nhắm
tịt hai mắt lại, mắt nhìn mũi, mũi hưởng tâm, đêm tâm thần tiến nhập vào không
gian linh hồn, chậm rãi vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật, bắt đầu quá trình tôi
luyện linh hồn.
Mặc dù tu luyện chay như thế này không thể so sánh với tốc độ tu luyện bên
trong Hồn Trì được, tuy nhiên vạn vật thương sinh đều là tích tiểu thành đại,
Đăng Dương cứ tiếp tục kiên trì tuy luyện như thế này, đợi cho đến thời điểm
Ngoại Môn Địa Chiến diễn ra vào hai tháng sau, ít nhất hắn cũng sẽ ngưng tụ
thành công thêm hai viên Hồn Tinh nữa.
Tiếp đó, 2 tiếng thời gian cứ thế diễm ra trong thầm lặng, Đăng Dương đang
chìm đắm trong quá trình tu luyện thì cơ thể bổng nhiên bị lay động một cái,
khiến cho hắn đột ngột thức tỉnh.
Không chút chần chừ, Đăng Dương lập tức từ mặt đất tung người đứng dậy, Bình
Minh kiếm chớp mắt đã xuất ra khỏi vỏ, vẽ lên một đao kiếm ảnh trắng bạc trên
không trung rồi thành tạo thế phòng ngự, ánh mắt sắc bén quét ngang bốn phía,
cau mày hỏi
“Chuyện gì vậy Tiểu Hắc?”
“Khè!” Hắc Ngục Xà lắc lư cái đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn chăm chú về hướng nam,
cái lưỡi đỏ lòm thò ra thụt vào mà kêu lên
Chỉ là, còn không đợi Đăng Dương sử dụng liên kết linh hồn để kịp hiểu Hắc
Ngục Xà đang nói cái gì thì đột nhiên
Đùng!!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa như muốn xé tan màn đêm bổng nhiên
vang lên
Chỉ thấy tại vị trí cách Đăng Dương hơn ngàn mét về phía nam, một đám mây lửa
khổng lồ bốc lên không trung, tựa như một vầng mặt trời nho nhỏ chiếu rọi khắp
một mảnh sa mạc u tối.
“Là khí tức của quái thú bậc 7!”