Liên Minh Sát Thủ


Người đăng: shennamasiro

Chiến thắng của Đăng Dương trước hai người Lý Thừa Lộc và Tô Lâm, hơn nữa lại
còn là chiến thắng tuyệt đối trong chớp nhoáng, tất nhiên là tạo chấn động
không hề nhỏ trong Hắc Cẩu Đường, làm cho tất cả mọi người đều phải nhìn hắn
bằng ánh mắt khác xưa.

Diệt Thiên Hồng mặc dù luôn im hơi lặng tiếng nhưng thực ra, hắn chưa bao giờ
thật sự công nhận Đăng Dương là sư đệ của mình, như có như không tạo ra một
khoản cách không hề nhỏ giữa hai bên, dù là nói chuyện hay quan hệ cũng không
khác gì người dưng, nước lã. Thế nhưng qua tràng khiêu chiến lần này, suy nghĩ
của hắn đã thay đổi, thật sự coi trọng Đăng Dương, thái độ bới đi một chút xa
cách, nhiều thêm một chút gần gũi, mặc dù cái gần gũi này chỉ là gió thoảng
mây bay.

Diệt Vân Hà thì từ lâu đã có thành kiến không hề nhẹ với Đăng Dương, qua lần
đại triển hùng phong này, hắn lại càng gai mắt Đăng Dương hơn mà thôi, thiện ý
không có nhưng mà hận ý thì nhiều.

Bất quá, đến lúc này thì hắn cũng đã không dám khinh thị Đăng Dương nữa. Mặc
dù trong mắt hắn, Lý Thừa Lộc cũng không là cái thá gì, nhưng Đăng Dương lại
có thể đánh bại Lý Thừa Lộc mà không chảy một giọt mồ hôi, chân cũng không
động một bước, nhìn qua là biết cũng không phải dạng thường, đủ để hắn cẩn
trọng đối đãi.

Còn về phần Vũ Văn Lập thì không phải nói, qua một hồi chiến đấu kinh tâm động
phách, làm người nghẹt thở này, hắn lại càng khâm phục mà muốn thân cận với
Đăng Dương hơn, dường như đã trở thành một người bạn thân thiết thật sự.

Diệp Khắc Linh thì vẫn vậy, dù là trước hay sau trận chiến, thái độ của nàng
đối với Đăng Dương không hề thay đổi, vừa là bằng hữu nhưng đồng thời cũng là
tri kỷ.

Và tất nhiên, nói đến Hắc Cẩu Đường thì không thể không nói đến chủ nhân của
nó, Đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục.

Sau khi nghe tin báo từ Diệp Khắc Linh về trận khiêu chiến và nhất là biểu
hiện kinh diễm của Đăng Dương, Hồ Tử Lục chính là vô cùng ngạc nhiên, không
nói một lời, lão liền tóm cổ Đăng Dương đi đàm đạo nhân sinh tại một nơi mà
không ai hay biết.

-------------------

Tại một nơi nào đó trong Tam Sơn Môn.

Hồ Tử Lục và Đăng Dương ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn trà bằng đá
vuông vức, bao quanh hai người lại mà một mảnh rừng cây um tùm hoa lá, trong
không khí thoáng có hương hoa thoang thoảng bay qua, xa xa lại có tiếng suối
chảy rì rào, tạo nên một khung cảnh nên thơ, yên ả.

“Đăng Dương, tiểu tử ngươi ẩn giấu cũng đủ sâu đấy nhỉ, đến cả thân phận Thuần
Thú Sư mà cũng dám giấu vi sư?” Hồ Từ Lục hớp nhẹ một ngụm trà, giả bộ tức
giận nói

Ngồi đối diện, Đăng Dương chỉ cần liếc nhẹ ánh mắt thì liền nhận ra, Hồ Tử Lục
chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, cũng không phải là tức giận thật sự, cung kính
cười đáp

“Là đệ tử sơ sót, mong sư phụ bỏ qua cho!”

Hồ Tử Lục nghe vậy thì tỏ vẻ hài lòng, vuốt nhẹ chùm râu của mình, ra dáng
tiên phong đạo cốt, nói

“Niệm tình ngươi không làm xấu mặt sư môn, thẳng tay đánh đuổi hai cái đứa tép
riu kia, chút lỗi lầm này, liền xem như xí xóa!”

Đăng Dương khẽ cuối đầu, ôm quyền nói “Đa tạ sư phụ!”

Hồ Tử Lục nhìn thẳng vào Đăng Dương như muốn soi rọi tâm can của hắn, ánh mắt
sáng như sao trời, gặng hỏi “Bất quá, ngươi có chắc là không còn giấu gì vi sư
nữa chứ?”

Bị Hồ Tử Lục nhìn chằm chằm, sắc mặt Đăng Dương liền mất tự nhiên, nhất thời
cảm thấy toàn thân đang trần như nhộng, dường như tất cả bí mật sâu kín nhất
của hắn cũng không thể thoát khỏi đôi hỏa nhãn kim tinh này.

Tuy nhiên, cám giác này chỉ là thoáng qua mà thôi, ngay khi hắn điều động linh
hồn lực để bình tâm lại thì cảm giác kỳ lạ này cũng theo đó mà biến mất.

Mà cũng tại lúc sắc mặt Đăng Dương khôi phục dáng vẻ bình thường chỉ trong
nháy mắt, thì sắc mặt Hồ Tử Lục lại khẽ biến, thu lại ánh mắt soi mói, lão
cười hỏi

“Có phải tiểu tử ngươi còn là một gã Hồn Sư?”

Vừa nghe Hồ Tử Lục nói câu này, Đăng Dương ngay lập tức giật mình ngạc nhiên,
nhưng rồi không khỏi xấu hổ mà tự giễu

‘Ta thật là, có cái gì mà phải ngạc nhiên chứ, sư phụ dù gì cũng là một trong
những cường giả mạnh nhất Việt quốc, dễ dàng nhìn ra thân phận Hồn Sư của ta
thì có gì lạ!’

‘Hơn nữa, từ rày về sau, minh cũng sẽ sống tại nơi đây, thân phận Hồn Sư trước
sau gì cũng bại lộ. Đã vậy thì không bằng nói ra cho sư phụ từ sớm, biết đâu
lại được lão ta giúp đỡ trong việc tu luyện cũng nên’

Nghĩ vậy, Đăng Dương cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thành thật gật đầu, nói.

“Đúng vậy thưa sư phụ, ngoài chức nghiệp võ giả và Thuần Thú Sư, ta còn là một
tên Nhất Tinh Hồn Sư”

Thật ra, ánh mắt soi mói vừa rồi của Hồ Tử Lục chính là một thủ đoạn nho nhỏ,
dùng để tác động đến linh hồn Đăng Dương, khiến cho nó mất ổn định một chút,
nhằm để thăm dò đọ sâu cạn của hắn như thế nào.

Và từ sự khôi phục nhanh chóng của Đăng Dương, Hồ Tử Lục đã phần nào cảm nhận
được linh hồn của hắn có chỗ hơn người, nửa thật nửa đùa mà tùy tiện hỏi một
câu.

Thế nhưng thật không ngờ, Đăng Dương lại gật đầu xác nhận suy đoán bân quơ của
lão. Hơn nữa, lời xác nhận này cũng không phải là giả tạo, bởi vì ngay chính
lúc này, trên người Đăng Dương cũng đang bao trùm một luồng linh hồn lực không
hề nhỏ yếu.

Với tu vi cao thâm của mình, Hồ Tử Lục có thể dễ dàng tính ra, cường độ luồng
linh hồn lực này chính là tương đương với cảnh giới Nhất Tinh Hồn Sư.

Niềm vui đến quá bất ngờ, nhất thời khiến cho Hồ Tử Lục có chút kích động, ha
hả cười to

“Ha ha, không tồi, mười sáu tuổi đã là Võ Sư sơ cấp, Thuần Thú Sư và cũng là
Nhất Tinh Hồn Sư. Hài, vẫn là Diệp Khắc Linh có con mắt nhìn người tinh diệu,
biệt tích sáu tháng thời gian liền đem về cho ta một mầm non tốt đến như vậy!”

Cười to khoái chí một hồi, Hồ Tử Lục mới kiềm chế trở lại, dùng ánh mắt lấp
lánh như sao trời mà nhìn thẳng vào Đăng Dương, bổng nhiên hỏi một câu không
chút liên quan

“Tiểu tử, đã từng nghe qua Liên Minh Sát Thủ chưa?”

Đăng Dương có chút không theo kịp điện não đồ của Hồ Tử Lục, mờ mịt lắc đầu
“Chưa nghe bao giờ!”

“Cũng đúng, nếu ngươi nghe rồi thì đó mới là lạ!” Hồ Tử Lục lẩm ba lẩm bẩm nói
một mình rồi lại nhìn Đăng Dương “Không biết cũng không sao, bây giờ ta cho
ngươi biết cũng chưa muộn”

Đăng Dương lại càng khó hiểu hơn, nói “Biết để làm gì? Cái Liên Minh Sát Thủ
kia có liên quan gì đến ta sao?”

“Đúng là trước kia thì không liên quan gì đến ngươi, nhưng sau ngày hôm nay,
ngươi sẽ dính líu mật thiết đến nó!” Hồ Tử Lục thần bí cười nói

Đăng Dương cảm thấy đầu mình như to ra, hoàn toàn không hiểu bất cứ mô tê gì,
trông vẻ mặt của hắn lúc này, đúng là có chút ngu ngu.

“Rốt cuộc là như thế nào? Sư phụ, ngài làm ơn nói rõ ràng một chút có được hay
không?”

Hồ Từ Lục không chỉ không hề giải đáp thắc mắc, ngược lại còn thả tiếp một quả
bom thật to

“Ta chính là muốn ngươi trở thành Minh Chủ của cái Liên Minh Sát Thủ này!”

Tinh!

< Ngài vừa nhận được chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ >

< Nhiệm vụ đầu tiên : Liên Minh Sát Thủ >

---o-o---

Nhiệm vụ: Liên Minh Sát Thủ

Yêu cầu : Gia nhập Liên Minh Sát Thủ và hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên

Độ khó : D

Phần thưởng : 5000 điểm Sinh Mạng và một viên đan dược cấp 2 ngẫu nhiên

Giới hạn thời gian : Một tháng

Trừng phạt : Chấm dứt chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ

---o-o---

Âm thanh thông báo của AI đột ngột vang vọng trong đầu liền khiến cho sắc mặt
Đăng Dương đã ngu, nay lại càng ngốc thêm, vừa mừng lại vừa sợ.

Mừng là, hắn lại có thêm một cái nhiệm vụ để làm. Sợ là, cho đến tận bây giờ,
hắn vần không biết được Liên Minh Sát Thủ rốt cuộc là cái thứ quỷ gì!

Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Đăng Dương, Hồ Tử Lục một chút cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn, dù sao nếu đùng một cái, bổng nhiên có người yêu cầu hắn đi làm
kẻ cầm đầu của một băng nhóm sát thủ, hắn không bị dọa sốc mới là lạ.

Vì thế, Hồ Từ Lục cũng không có vội hối thúc, nhàn nhã uống trà mà chờ đợi
Đăng Dương bình tâm lại

Mà cũng không để lão chờ lâu, khoản một phút thời gian trôi qua, sau khi Đăng
Dương đã hoàn toàn tiếp thu cái nhiệm vụ ‘Liên Minh Sát Thủ’ mới xuất hiện của
mình, hắn mới thở dài một hơi, rồi lại hít sâu vào, khôi phục tâm thái bình
tĩnh nhất, nhìn Hồ Tử Lục ngồi đối diện, nghi hoặc hỏi

“Sư phụ, vậy rốt cuộc cái Liên Minh Sát Thủ kia là cái gì?”

Hồ Tử Lục không quăng bom nữa, thong thả đáp

“Cái Liên Minh Sát Thủ kia, nói cho dễ hiểu chính là một cái tổ chức ngầm hết
sức lợi hại, do một đống sát thủ hợp lại tạo nên, nhiệm vụ chủ yếu của nó
chính là làm khâu trung gian giữa sát thủ và khách hàng, tiếp nhận và ban bố
nhiệm vụ ám sát”

“Nếu như đem tất cả sát thủ của Liên Minh Sát Thủ tổng hợp lại một chỗ, cỗ sức
mạnh này có thể sánh ngang với Tam Sơn Môn đấy!”

Đăng Dương há mồm ngạc nhiên “Mạnh đến như vậy? Hơn nữa tất cả đều là sát thủ,
vậy nếu như hai bên giao chiến, Tam Sơn Môn có phải thua chắc rồi hay không?”

Nghe vậy, Hồ Tử Lục liền cười khẩy đáp

“Tiểu tử ngươi lại quá ngây thơ rồi, dù là cùng ở trong Liên Minh Sát Thủ
nhưng muốn đem đám sát thủ tam giáo cửu lưu kia tập hợp lại một chỗ chưa bao
giờ là việc dễ dàng cả, nếu không muốn nói là khó như lên trời”

“Giữa đám sát thủ bọn chúng luôn luôn xuất hiện hiềm khích và thù địch, hơn
nữa đa phần số hiềm khích này đều là hận ý sinh tử, không hợp một lời thì liền
đem ra chém giết, muốn yên yên ổn ổn mà chung sống đã khó rồi, đừng nói chi là
kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu”

“Nếu thật sự, Liên Minh Sát Thủ và Tam Sơn Môn toàn lực giao chiến với nhau,
ta có thể chắc chắn, Liên Minh Sát Thủ sẽ không trụ được qua hiệp thứ hai”

Đăng Dương cẩn thận nghe từng câu, từng chữ Hồ Tử Lục nói ra, càng nghĩ lại
càng thấy đúng.

Thoáng nhớ lại cái trấn Hồng Môn kia, võ giả tại đó mặc dù chỉ làm đám tôm tép
tầm thường nhưng đã loạn đến như thế rồi. Vậy thì thử tưởng tượng, thay một
đám võ giả tầm thường đó bằng một đám sát thủ máu lạnh, kết quả sẽ kinh khủng
đến mức nào?

Sợ là chưa đến vài ngày, máu đổ đầy đường, xác người chất đống rồi!

Tuy nhiên, càng hiểu rõ, hắn lại cảng cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu hỏi

“Nếu Liên Minh Sát Thủ là một nơi hỗn loạn và tăm tối như thế, vậy thì muốn
trở thành Minh Chủ của nó lại càng là việc ngàn vạn khó khăn. Tại sao sư phụ
lại chọn ta để thực hiện nhiệm vụ này mà không phải là mấy vị sư huynh, sư tỷ
có tu vi cao hơn, tỷ như Diệt Thiên Hồng sư huynh chẳng hạn?”

Hồ Tử Lục chán nản thở dài, chậm rãi lắc đầu nói

“Trong đám đồ đệ của ta, kẻ có thiên phú cao hơn ngươi cũng không phải không
có, tuy nhiên, tính cách của bọn hắn lại không phù hợp với chức nghiệp sát
thủ”

“Đại sư huynh của ngươi có phần giống ta, là một kẻ thích làm biếng, cực kỳ
lười đánh nhau, nếu như có thể xuất ba thành thực lực thì hắn sẽ không bao giờ
xuất bốn thành. Hoàn toàn là kẻ không thích hợp nhất để làm sát thủ”

“Trái ngược với lão đại, tâm trí Nhị sư huynh của ngươi lại quá cao, mục tiêu
của hắn chính là ngôi vị Môn chủ Tam Sơn Môn, nào thèm để ý đến cái chức Minh
chủ Liên Minh Sát Thủ hữu danh vô thực kia”

“Tam sư huynh của ngươi thì ngươi cũng đã thấy rồi, tính tình lãnh đạm và bộc
trực, là một thanh niên nghiêm túc điển hình. Không thích hợp làm sát thủ”

“Tứ sư huynh của ngươi, tính tình cao ngạo, mắt luôn để trên đầu, hay xem
thường kẻ khác. Càng không thể trở thành sát thủ, nếu không chính là rước họa
vào thân”

“Ngũ sư huynh của ngươi, xem như là người đoan chính nhất, hiểu phép tắc, thạo
lễ nghĩa, tính tình vô cùng ôn hòa. Mà ngươi nghĩ thử xem, với cái tính cách
quân tử này của hắn, làm sao mà làm sát thủ đây?”

“Trong sáu tên đồ đệ của ta, cũng chỉ có Lục sư tỷ của ngươi là người thích
hợp làm sát thủ nhất. Nàng có tính tình băng lãnh nhưng không kiêu ngạo, bởi
vì từ nhỏ mang đại thù trên người nên ra tay cũng vô cùng tàn nhãn, hơn thế
nữa còn thông minh hơn người, thiên phú cực cao, có thể nói là cao nhất trong
đám đệ tử cũng không ngoa!”

“Tuy nhiên, cũng chính bởi vì thiên phú của nàng quá cao như thế, cho nên ta
lại không nở để nàng dấn thân vào cái Liên Minh Sát Thủ kia. Vị trí tương lai
của nàng chính là trở thành một trong những trụ cột trấn giữ thiên hạ tiếp
theo của Tam Sơn Môn”

Đăng Dương nghe đến đây thì không khỏi có chút méo mặt, nói

“Sư phụ, người làm thế thì chính là quá mức thiên vị rồi. Ngài không nở để
nàng dấn thân vào Liên Minh Sát Thủ nhưng lại vô cùng tự nhiên tiêu sái, một
cước đạp ta bay thẳng vào cái hố lửa này!”

Hồ Tử Lục nghe vậy thì liền bĩu môi, nói

“Ngươi còn thiên vị? Vậy thì ngươi lớn lên xinh gái như nàng thử xem?”

“Xinh gái? Nhưng ta là nam nhân a, xinh gái bằng niềm tin à?” Đăng Dương trợ
trắng mắt

Nhìn biểu cảm khó ở của Đăng Dương, Hồ Từ Lục không nhịn được liền bật cười ha
hả, hài hước nói

“Thì cũng bởi vì ngươi không phải là nữ nhân nên ta mới chọn ngươi nha!”

“Sư phụ ụ ụ ụ ụ!”

“Ha ha, được rồi, khụ…khụ, không đùa nữa, đi vào trọng điểm… đi vào trọng
điểm” Hồ Tử Lục đưa tay áo lau vài giọt nước miếng dính trên khóe miệng, mất
nửa phút mới nhịn được cười, nói tiếp

“Thật ra, ta không chọn bọn hắn mà chọn ngươi chính là vì nhìn trúng tính ‘đa
năng’ của ngươi!”

“Tính đa năng?” Đăng Dương khó hiểu

Hồ Tử Lục gật nhẹ đầu, cảm khái nói “Đúng vậy, chính là tính đa năng”

“Ngươi vừa là võ giả, vừa là Thuần Thú Sư lại vừa là Hồn Sư. Với sự kết hợp
của cả ba loại chức nghiệp khác nhau sẽ khiến cho phương thức chiến đấu cũng
như thủ đoạn giết người của ngươi trở nên thiên biến vạn hóa, đa dạng hơn rất
nhiều”

“Lại cộng thêm sự xảo quyệt, khả năng nhẫn nhịn và bản tình âm độc hơn người
của ngươi, đi trên con đường sát thủ chính là thích hợp nhất!”

“Là nhân tuyển tốt nhất để thực hiện kế hoạch của ta”

-----------

Vậy là sau hai tháng không ngừng cố gắng, bộ truyện cũng đã chạm mốc 200
chương rồi, mấy bạn chúc mừng tác đi.

Đọc xong nhớ để lại cái Kim Phiếu

Không có Kim Phiếu thì đánh giá 10 sao

Hoặc ít nhất thì cũng lưu lại cái bình luận khích lệ tác a! Đừng có keo kiệt
đến nổi, thầm lặng lướt vào rồi lại lặng lẽ đi ra...


Hào Quang Mặt Trời - Chương #200