Tiểu Thất Tử


Người đăng: shennamasiro

Thấy Hồ Từ Lục và Đăng Dương đã trở về, Diệt Vân Hà lập tức đứng lên, cẩn thận
thi lễ một tiếng rồi nhàn nhạt liếc qua Đăng Dương, cười hỏi

“Sư phụ, chuyện khảo hạch của hắn như thế nào rồi?”

Diệt Vân Hà vừa hỏi, Vũ Văn Lập cũng liền đưa mắt nhìn sang, có chút hồi hợp
chờ đợi câu trả lời của Hồ Tử Lục.

Trong ba người, duy chỉ có Diệp Khắc Linh vẫn giữ y nguyên thần sắc bình tĩnh.
Theo như nàng nhận thấy, mặc kệ Hồ Tử Lục có đưa ra thử thách như thế nào, với
nội tình kinh người của mình, Đăng Dương chắc chắn đều có thể vượt qua.

Thử hỏi một tên vừa là Võ Sư, vừa là Hồn Sư lại còn là một tên Thuần Thú Sư,
thử thách nào có thể ngăn chặn hắn được chứ?

Quét qua một loạt ánh mắt đầy đủ sắc thái, có khinh thường, có tò mò và có cả
chắc chắn, Hồ Tử Lục vỗ mạnh bả vai Đăng Dương một cái đau điếng mà ha hả cười
to

“Từ rày về sau, tên nhóc này chính là tiểu sư đệ của các ngươi rồi đấy, cố
gắng mà chung sống cho tốt!”

“Cái gì?” Lời Hồ Tử Lục vừa ra, Diệt Vân Hà không khỏi trợn trắng mắt khó tin
“Làm sao có thể? Một tên núp váy đàn bà như hắn, vậy mà lại thông qua khảo
hạch đệ tử của người sao?”

Trong mắt Diệt Vân Hà, Đăng Dương đã gắn chặt với hình tượng hèn kém cùng yếu
nhược, muốn vượt qua khảo hạch của Hồ Tử Lục hoàn toàn là chuyện không thể
nào. Tuy nhiên đùng một cái, mới có hai chục phút ngắn ngủi trôi qua, Đăng
Dương đã nghiễm nhiên trở thành sư đệ của hắn. Điều này quả thực khiến cho
Diệt Vân Hà không cách nào hiểu nổi.

Đứng bên cạnh, Diệp Khắc Linh khẽ nhết môi cười lạnh, sắc bén nói “Sao lại
không thể? Sư phụ đã tự mình kiểm tra, chẳng lẽ Ngũ sư huynh nghi ngờ Đăng
Dương còn chưa đủ, lại còn muốn nghi ngờ sư phụ?”

Trong Tam Sơn Môn, tội nặng nhất chính là bất kính với sư tôn, chỉ cần vi phạm
một lần duy nhất, hình phạt cũng là sử tử. Bởi vậy, ngay khi nghe Diệp Khắc
Linh khích bác, mặc dù biết rõ chỉ là lời nói đùa cợt nhưng Diệt Vân Hà cũng
không dám lãnh đạm, vội vàng đính chính nói

“Tầm bậy, ta khi nào lại dám nghi ngờ sư phụ? Chỉ là cảm thấy việc này quá mức
khó tin mà thôi!”

“Việc đến nước này, dù không muốn tin thì cũng phải tin thôi, Ngũ sư huynh à!”
Diệp Khắc Linh điềm nhiên nói, sau đó cũng không thèm đôi co với Diệt Vân Hà
nữa mà dời mắt nhìn đến Đăng Dương, sâu trong ánh mắt hiện rõ nét tự hào không
thể che dấu, cười nói với Hồ Tử Lục

“Thế nào sư phụ, thiên tài mà con đem về cho người có đủ ‘kích thích’ hay
không?”

Hồ Tử Lục nghe vậy thì liền bật cười, có vẻ vô cùng hài lòng nói “Đúng là đủ
kích thích, tên nhóc này chính là vô cùng không tồi, hơn nữa tính tình cũng có
chút hợp khẩu vị của ta đấy. Ta nói thế có đúng không hả, tiểu Thất tử?”

‘Tiểu Thất Tử, là đang nói mình sao?’ Đăng Dương bị Hồ Tử Lục đột ngột gọi tên
mà có chút giật mình, dùng chưa đến một giây để suy nghĩ, hắn lập tức quỳ rạp
xuống đất, hướng Hồ Tử Lục mà liên tục dập đầu ba cái phi thường thành kính

“Đệ tử Đăng Dương, xin ra mắt sư phụ!”

Hồ Tử Lục nhìn bộ dạng cung kính của Đăng Dương, nét mặt già nua có vẻ vô cùng
hài lòng, nhẹ nhàn phất tay một cái, xuất ra một luồng đấu khí bàng bạc nâng
Đăng Dương đứng dậy, cười nói

“Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay, ngươi đã chính thức trở thành tên đồ đệ thứ bảy
và cũng là cuối cùng của ta. Với cương vị là một người sư phụ, ta cũng có chút
quà nhỏ xem như là phần thưởng cho sự cố gắng vừa rồi của ngươi”

Vừa nói, Hồ Từ Lục vừa vỗ nhẹ không gian trở vật ở thắt lưng, lấy ra một cuốn
trục mà trắng bạc ném cho Đăng Dương “Đây, cầm lấy!”

“Tạ ơn sư phụ ban thưởng!” Đăng Dương vội vàng đưa tay tóm lấy cuốn trục, cung
kính cuối đầu cảm tạ Hồ Tử Lục.

“Ha ha, được rồi, ta có việc phải đi trước, bốn đứa sư huynh đệ các ngươi cứ
từ từ mà bồi dưỡng tình cảm đi ha!” Hồ Tử Luận mệt mỏi duỗi cái thân già làm
vang lên một loạt tiếng rôm rốp vui ta, bỏ lại một câu rồi hóa thành một đao
lưu quang phóng vút ra ngoài đại điện, chớp mắt đã không còn bóng dáng.

“Đăng Dương, chúng ta cũng đi thôi, ta sẽ chỉ cho ngươi chỗ ở của mình” Hồ Tử
Lục đi rồi, Diệp Khắc Linh cũng chả buồn để ý đến hai người Diệt Vân Hà và Vũ
Văn Lập nữa, liền cất bước đi thẳng ra khỏi đại điện.

“Được!” Đăng Dương khẽ đáp một tiếng rồi nhanh chóng bám theo, tuy nhiên lúc
đi qua hai người Diệt Vân Hà, hắn cũng không quên mỉm cười lịch sự

“Ngũ sư huynh, Lục sư huynh, tiểu đệ xin phép đi trước!”

Bất quá, đáp lại nụ cười vô cùng thiện cảm và có phần niền nở của Đăng Dương
lại chính là ánh mắt lạnh băng của Diệt Vân Hà

“Tiểu tử, ngươi đạt được sự chấp thuận của sư phụ, xem ra hẳn là cũng có một
chút bổn sự trong người, làm sư đệ của ta cũng miễn cưỡng xem như hợp cách, ta
sẽ không so đo nữa. Tuy nhiên, với cương vị là một người sư huynh, ta cũng
khuyên ngươi một câu, tránh cho sau này khỏi phải hối hận”

“Lục sư muội, Diệp Khắc Linh, nàng ta chính là người của nhị sư huynh, do đó
ngươi nên biết điều một chút mà hạn chế thân cận với nàng! Nếu không thì không
ai cứu được ngươi đâu, nhớ lấy!”

Đăng Dương vừa nghe, tất nhiên là dễ dàng nhận ra hàm ý đe dọa trắng trợn
trong lời nói của Diệt Vân Hà, có điều hắn cũng không hề vì thế mà cảm thấy
tức giận hay điên máu cái gì đó, ngược lại, bộ dáng chính là vô cùng biết điều
mà chăm chú lắng nghe.

Đợi đến khi Diệt Vân Hà dứt lời thì Đăng Dương liền gật gù cái đầu, tỏ vẻ biết
ơn mà cười nói

“Ngũ sư huynh đừng hiểu lầm, giữa ta và Lục sư tỷ hoàn toàn không có cái gì cả
đâu, chỉ là hai chúng ta trải qua vài lần cùng chung hoạn nạn nên mới thân
quen một chút mà thôi. Bất quá nói gì thì nói, cũng phải đa tạ sư huynh người
rộng lượng, không để để ý chuyện trước kia mà tốt bụng nhắc nhở, sau này, tiểu
đệ chắc chắn sẽ cẩn trọng chú ý!”

Nghe Đăng Dương nói thế rồi lại nhìn bộ dạng thật thật thà thà không chút giả
tạo của hắn, nét lạnh băng trên mặt Diệt Vân Hà mới vơi đi bớt phần nào, vỗ
nhẹ bả vai Đăng Dương một cái, nhẹn nhàn cười nói

“Thất sư đệ biết thế là tốt, bản thân ta cũng là người nói lý, chỉ cần ngươi
biết điều một chút, an phận một chút, vậy thì ta cũng chả có ký do gì để làm
khó dễ ngươi cả, thời gian sau này, chung sống hòa thuận nhé!”

“Vậy thì tiểu đệ xin đa tạ Ngũ sư huynh trước. Hiện giờ đệ cũng phải đi đây,
để Lục sư tỷ đợi lâu cũng không hay, hai vị sư huynh, hẹn gặp lại!” Đăng Dương
tỏ vẻ thành tâm cười nói rồi nhanh chân đuổi theo bóng dáng thước tha, lúc này
đã bước ra khỏi đại điện.

Nhìn bóng lưng có chút hối hả của Đăng Dương dần khuất xa, Vũ Văn Lập nhẹ nhàn
đẩy lên gọng kính, cỏ vẻ hài lòng cười nói

“Tên sư đệ này của chúng ta cũng không tồi đâu, rất biết cách làm người”

Ngược lại với hàm ý khen ngợi của Vũ Văn Lập, Diệt Vân Hà chỉ hừ lạnh một
tiếng, nét mặt vẫn tràn ngập ý vị khinh thường

“Biết cách làm người sao? Ha ha, ta lại cảm thấy hắn chính là một kẻ hèn nhát
từ trong xương tủy. Lục sư đệ, ngươi nói thử xem, nếu là ngươi bị ta đe dọa
như thế, ngươi liệu sẽ có biểu hiện như thế nào?”

Vũ Văn Lập nghe thế, thoáng suy nghĩ một chút rồi thật lòng đáp “Đệ không có ý
gì đâu nhưng nếu thật sự bị huynh đe dọa như thế trong lần gặp mặt đầu tiên.
Cảm nhận đầu tiên chính là rất khó chịu, sau đó là không phục và cuối cùng sẽ
là cực kỳ tức giận”

“Thử nghĩ xem, hiện tại đệ đang có mối quan hệ vô cùng tốt đẹp với Diệp Khắc
Linh, ai mà biết được nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ gần gũi này trong thời
gian dài sẽ có thể dẫn đến kết quả tốt đẹp nào?”

“Còn nếu như mà không thể có được kết quả đi chăng nữa, thì chỉ cần được thân
cận với một tuyệt sắc giai nhân như vậy là đã cực kỳ sung sướng rồi. Nếu là
một nam nhân bình thường, chắc chắn trăm phần trăm sẽ không một ai nguyện ý
chấp nhận từ bỏ mối quan hệ này!”

Diệt Vân Hà híp mắt, tiếp tục cười nhạt nói “Tứ đàn ông mà chịu thỏa hiệp
trong trường hợp này, thì cũng chỉ có hai loại duy nhất. Một là hắn bị ‘cong’,
hai là hắn quá mức hèn nhát để có thể ra sức phản kháng dù chỉ một lần”

“Lục sư đệ, ngươi nhìn hắn có giống một thằng ‘cong’ hay không?”

“Không! Chắc chắn là không. Bộ dạng như hắn mà còn con thì trên đời này còn
mấy ai ‘thẳng’ chứ?” Vũ Văn Lập không cần nghĩ nhiều, vô cùng dứt khoát nói

Diệt Vân Hà nghe thế thì liền búng tay cái ‘tách’, cười lạnh nói “Thế cho nên
ta mới nói, tên Đăng Dương này không gì khác chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi,
dù cho thiên phú có tốt thì đã sao? Sau này cũng không thể làm nên trò trống
gì được”

“Thật không hiểu nổi, sư phụ đã khảo hạch hắn bằng cách nào mà để cho hắn có
thể dễ dàng gia nhập môn hạ như thế chứ?”

---------------------

Cùng lúc đó, tại trên con đường lát gạch ngoài đại điện, Diệp Khắc Linh thấy
Đăng Dương mãi một lúc mới chịu chạy theo thì liền hỏi

“Hai tên kia vừa nói gì với ngươi thế?”

Đăng Dương nhún nhẹ hai vai tỏ vẻ không quan trọng, cười đáp “Cũng không có gì
quan trọng cả, chỉ là nhắc nhở ta một số quy tắc bên trong đường mà thôi”

Diệp Khắc Linh khẽ hừ một tiếng, thanh lãnh nói “Cái Hắc Cẩu Đường này thì có
quy tắc gì chứ? Với bản tính khác người của sư phụ, ngươi nghĩ ông có thể đặt
ra loại luật lệ gì? Không phá bỏ luật lệ vốn có của Tam Sơn Môn là đã quý lắm
rồi!”

Nghe Diệp Khắc Linh nói vậy, Đăng Dương cũng không nhịn được liền bật cười,
gật gù nói “Nàng… Sư tỷ nói cũng đúng, một người như sư phụ hẳn là không phải
thể loại làm việc theo nguyên tắc thông thường rồi”

Nói rồi, Đăng Dương như sực nhớ ra cái điều gì đó, chợt hỏi

“À mà sư tỷ lẫn sư phụ đều đã có nói, đệ tử thuộc Hắc Cẩu Đường của chúng ta
có tổng cộng bảy người. Vậy thì trước ta, sư tỷ, Ngũ sư huynh và Lục sư huynh,
ba người còn lại là ai và đang ở đâu, ta có phải đi chào bọn họ một tiếng
không?”

“Thật không ngờ một kẻ như ngươi mà cũng hiểu biết mấy cái lễ nghi rườm rà này
đấy!” Diệp Khắc Linh làm bộ ngạc nhiên nói

Đăng Dương cười khổ đáp “Rườm rà gì đâu chứ, ta tuy xuất thân đầu đường xó chợ
nhưng cũng không phải dạng người vô văn hóa, mấy lễ nghi giao thiệp đơn giản,
ta vẫn là hiểu rõ một hai”

“Là như thế à? Bất quá, chuyện này thì ngươi không cần bận tâm đâu” Diệp Khắc
Linh chậm rãi nói “Ba người còn lại, Tam sư huynh bản tính cộc cằn, hoàn toàn
không quan tâm đến mấy việc chào hỏi vô nghĩa”

“Còn Đại sư huynh và Nhị sư huynh thì đang làm nhiệm vụ bên ngoài rồi. Hơn nữa
bởi vì là đệ tử nội môn, công việc của hai người đó vô cùng dày đặc, nếu không
có sự kiện quan trọng hay được sư phụ triệu tập thì bọn họ sẽ không trở về
đâu. Ngươi có muốn đi chào hỏi cũng là không được!”

“Ra là vậy” Đăng Dương khẽ gật đầu, sau đó lại tò mò hỏi “Luôn tiện nhắc đến
đệ tử nội môn, sư tỷ có thể giải thích một chút, làm thế nào để trở thành đệ
tử nội môn được không, và khác biệt giữa đệ tử ngoại và nội môn là như thế
nào?”

Diệp Khắc Linh không cần suy nghĩ nhiều liền thong thả giải thích “Cái này đơn
giản thôi, muốn trở thành đệ tử nội môn, có hai điều kiện bắt buộc phải hoàn
thành”

“Thứ nhất, cảnh giới võ đạo ít nhất phải đạt đến Võ Tướng sơ cấp”

“Thứ hai, phải thông qua Thăng Cấp Đại Điển và chiếm lấy một thứ hạng trong
nhóm 100 người đứng đầu”

“Còn về sự khác nhau giữa đệ tử ngoại và nội môn thì chủ yếu nằm ở đãi ngộ…”

“Trong khi đệ tử ngoại môn chỉ có thể nhận nhiệm vụ từ cấp 5 trở xuống như
nhiệm vụ săn thú, thu thập tài liệu, tuần tra địa giới và một số nhiệm vụ đơn
giản khác, đệ tử nội môn lại có thể nhận nhiệm vụ từ cấp 8 trở xuống, bao gồm
cả trinh sát thế lực đối địch, truy nã và kể cả thám hiểm di tích”

“Không những thế, đệ tử nội môn còn có quyền lợi tiến nhập huyệt địa Long Mạch
nằm sâu trong lòng đất để tu luyện, mà tốc độ tu luyện ở đây chính là vượt xa
Thiên Không Đài của đám ngoại môn đệ tử chúng ta”

“Ngoài ra, trong những sự kiện giao lưu hoặc tranh đấu giữa những thế lực đứng
đầu Hoang Mạc Tây Nguyên, lực lượng tham gia chủ yếu cũng chính là đệ tử nội
môn. Và ngươi cũng biết đấy, mấy cái sự kiện kiểu như thế này, phẩn thưởng
giành cho bên thắng cuộc cũng là cực lớn a!”

Cuối cùng, Diệp Khắc Linh tóm gọn lại một câu

“Nói chung, đệ tử nội môn đã là một tầng thứ vượt trội hơn rất rất nhiều so
với đệ tử ngoại môn. Từ đó mới thấy, mục tiêu cao nhất của ngươi hiện tại
chính là đoạt lấy danh hiệu phi thường giá trị này”

Tinh!

< Nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên khai mở >

---o-o---

Nhiệm vụ : Danh hào nội môn

Yêu cầu : Thành công trở thành đệ tử nội môn của Tam Sơn Môn

Độ khó : Cấp C

Phần thưởng : Tùy thuộc vào thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Tối thiểu là một
viên Vũ Nguyên Đan, tối đa là một thanh Thiên Nguyên Binh

Giới hạn thời gian : Một năm

Trừng phạt : Hạ 5 cấp độ

---o-o---


Hào Quang Mặt Trời - Chương #189