Người đăng: shennamasiro
Trong lúc Đăng Dường và Diệp Khắc Linh dỡ khóc dỡ cười với bức tượng đặc sắc
kia thì từ trong đại điện, một thanh niên dáng người cao ráo, nét mặt anh tuấn
lại đeo theo một cặp kính gọng vàng, mới nhìn qua thì liền cảm thấy là một
người học thức sâu rộng, đi ra.
“Ủa, Lục sư muội, muội về rồi à?” Thanh niên đeo kính ngay khi trông thấy Diệp
Khắc Linh thì lập tức vui mừng, vội vàng chạy đến, nói
Diệp Khắc Linh nghe vậy mới dời ánh mắt nhìn xuống thanh niên đeo kính, gật
nhẹ đầu cười đáp
“Ngũ sư huynh! Đã lâu không gặp”
“Cái con nhóc không có lương tâm này, đi một lần là đi đến tận nửa năm, nếu
như vài hôm nữa mà muội còn chưa về, ta với Tứ sư huynh nhất định sẽ xin phép
sư phụ đễ ra ngoài tìm muội đó!” Thanh niên đeo kính vừa vui mừng nhưng cũng
vừa trách móc nói
“Chút chuyện nhỏ mà thôi, không phải ta đã trở về rồi sao!” Diệp Khắc Linh khẽ
nhún vai thon, lông mày hơi cau lại, chỉ tay lên nóc địa điện, nói “Nhân tiện
nói đến sư phụ thì kia là cái quỷ gì vậy?”
Thanh niên đeo kính nương theo tay ngọc, nhìn lên bức tượng ;chó cái trồng cây
chuối; trên nóc đại thiện, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ mà chán nản thở dài
“Thì còn cái gì nữa, chính là sư phụ đánh cược thua với người ta cho nên thành
ra như vậy đó!”
“Là đánh cược với Dương phó đường chủ sao?” Diệp Khắc Linh suy đoán nói
Thanh niên đeo kính cười khổ gật đầu “Thì còn ai vào đây nữa. Mấy hôm trước,
sư phụ và Dương phó đường chủ trong lúc uống rượu tại Cửu Nguyệt Lâu thì bổng
dưng nổi hứng đánh cược một trận đệ tử giao đấu, xem thử đệ tử của ai là mạnh
mẽ hơn, nếu kẻ nào thua cược thì sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng”
“Tại lúc đó, bên người sư phụ chỉ có mình Tứ sư huynh cho nên huynh ấy trở
thành người tham chiến luôn, mà đối thủ của huynh ấy chính là Võ Cường của Dạ
Lang Đường. Kết quả cuối cùng thì như muội thấy đấy, Tứ sư huynh bị Võ Cường
suýt soát đánh bại, sư phụ thua cược và yêu cầu của Dương phó đường chủ chính
là cái bức tượng khó nhìn này đây”
Nói đến đây, thanh niên đeo kính lại thở dài thêm một tiếng nữa, lúc này mới
chú ý đến đằng sau Diệp Khắc Linh còn có một người liền tò mò hỏi
“À mà Lục sư muội, vị sau lưng muội là …?”
Thanh niên đeo kính vừa hỏi xong, còn chưa đợi Diệp Khắc Linh kịp trả lời thì
phía sau ba người, một giọng nói có phần mỉa mai đột ngột vang lên
“Còn ai vào đây nữa, Tứ sư đệ, vị này chính là thiên tài ngàn năm có một mà
Lục sư muội đã phải mất trọn nửa năm trời để tìm kiếm được đấy!”
Chỉ thấy cách ba người Diệp Khắc Linh hơn mười mét, một thanh niên với mái tóc
màu lam cực kỳ thu hút, dáng người cao lớn đang nhàn nhã bước đến
Nghe câu nói tràng ngập ý vị mỉa mai, Diệp Khắc Linh bình tĩnh xoay người lại,
ánh mắt thoáng hiện lên một vòng hơi lạnh, nói
“Tứ sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì?”
Thanh niên tóc lam bị Diệp Khắc Linh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt băng hàn, tâm
tình khó chịu lại càng dân cao, trêu tức nói
“Có ý gì là có ý gì, chỉ là ta nghe sao thì nói vậy thôi, không lẽ ta nói sai
à, hắn không phải là thiên tài ngàn năm có một hay sao?”
“Thiên tài ngàn năm có một?” Thanh niên đeo kính vừa nghe thanh niên tóc lam
nói vậy, nét mặt có chút mê mang khó hiểu, hỏi “Tứ sư huynh, rốt cuộc là huynh
đang muốn nói cái gì vậy?”
“À mà không phải lúc này huynh đang chịu phạt tại Thiên Không Đài sao? Làm thế
nào lại xuất hiện ở đây?”
Nghe thanh niên đeo kính nhắc đến hai chữ ‘chịu phạt’, sắc mặt thanh niên tóc
lam liền sa sầm lại rồi hừ lạnh một tiếng “Ta chép phạt xong rồi còn không rời
đi được sao?”
“Chép phạt xong rồi? Là một vạn câu ‘Từ rày về sau, con sẽ không thua nữa!’
đó, mới có bốn ngày mà huynh đã chép xong toàn bộ?” Thanh niên đeo kính giật
mình nói
Thanh niên tóc lam nộ khí xung thiên, trừng mắt nói “Ngươi có thôi đi không?
Có tin hay không, ta đây ngay lập tức lôi ngươi ra xử tử?”
Thanh niên đeo kính vừa nghe vậy thì tựa như bị dọa sợ không ít, lập tức ngậm
chặt mồm, lắc đầu lắc đầu nguầy nguậy
“Cả hai tấu hài xong chưa?” Diệp Khắc Linh liếc nhẹ ánh mắt sắc lạnh, từ tốn
nói “Tứ sư huynh, xem ra huynh rất có ý kiến với người mà ta mang từ bên ngoài
về có phải không?”
Thanh niên tóc lam gian tay, nhún vai nói “Ý kiến gì đâu, chỉ là ta tò mò, một
kẻ có thể khiến cho băng lãnh mĩ nhân như muội phải dùng đến Hoàng Kim Hắc Cẩu
Lệnh để bảo vệ, là người như thế nào mà thôi”
Sau đó hắn cười nhạt một tiếng khinh thường “Thiên tài thì ta đây đã nhìn thấy
không ít nhưng thể loại thiên tài chuyên núp dưới váy đàn bà thì chính là lần
đâu tiên gặp phải a!”
Đăng Dương đứng bên cạnh nghe thế, tâm trạng cũng không khỏi buồn cười, nói
qua nói lại nửa ngày, chính là vì tên tóc lam này gai mắt hắn nha. Bất quá,
hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, lúc ở đại môn cũng chẳng làm gì quá
đáng, rốt cuộc là hắn đã chọc vào tên này từ lúc nào a?
Nằm không mà vẫn trúng đạn là như thế nào? Cái bản mặt của hắn cũng đâu có
thuộc dạng người gặp người ghét, kẻ gặp kẻ kinh đâu, thật ra cũng ưu nhìn lắm
mà ta?
Thầm cười khổ một tiếng, Đăng Dương cũng không muốn mới chạm mặt là đã gây sự
với sư huynh tương lai cho nên chủ động chìa tay ra, thân thiện cười nói
“Lần đầu gặp mặt, ta gọi Đăng Dương, sau này kính xin hai vị sư huynh giúp đỡ
nhiều!”
Thanh niên tóc lam cười lạnh nói “Ai là sư huynh đệ với ngươi, đừng có nhận
bậy bạ, thể loại nấp dưới váy đàn bàn như ngươi, sư phụ có nhận hay không còn
khó nói”
Trái ngược với bộ dạng hùng hổ của thanh niên tóc lam, thanh niên đeo kính
thoáng gật đầu nói “Vũ Văn Lập!”
Tuy nhiên dù có gật đầu đáp lời, thanh niên đeo kính cũng không có bắt tay với
Đăng Dương, xem ra đã bị nhưng câu nói coi thường của thanh niên tóc lam ảnh
hưởng ít nhiều.
Thế giới này, quy luật duy nhất là cường giả vi tôn, trong mắt hắn, Đăng Dương
đường đường là một đại nam nhân, ấy vậy mà gặp phải tình huống bất lợi lại chỉ
biết núp sau lưng Diệp Khắc Linh, để cho nàng một tay bảo vệ, người như thế
không đánh để hắn tôn trọng, giới thiệu tên chỉ là một phép lịch sự tối thiểu
mà thôi.
Đăng Dương thấy Vũ Văn Lập chỉ tùy ý đáp lời mà không bắt tay thì cũng chẳng
cảm thấy có gì khó chịu, lặng lẽ thu tay về, cười nói
“Vũ Văn Lập, đúng là cái tên nói lên con người, Ngũ sư huynh quả là một người
cực kỳ nho nhã!”
Vũ Văn Lập nghe vậy thì ánh mắt thoáng hiện vẽ ngạc nhiên nhưng rồi cũng không
có đáp lời, chỉ lịch sự gật đầu một cái coi như gọi là.
“Cái tên nói lên con người? Văn vẻ gớm nhỉ” Ở bên cạnh, Thanh niên tóc lam
ngay lập tức nắm lấy cơ hội mà châm chọc nói “Thế cái tên của ngươi thì sao?
Đăng Dương, mặt trời dâng cao, nhưng sao ta lại chẳng thấy ngươi dâng cao chút
nào vậy? Ta chỉ thấy một thằng đàn ông hèn nhát, chuyên đi núp váy đàn bà mà
thôi”
“Mặc kệ hắn, chúng ta vào đại điện bái kiến sư phụ!” Diệp Khắc Linh lúc này đã
không thèm đếm xỉa đến thanh niên tóc lam nữa rồi, mặc kệ hắn mà lạnh lùng
bước lên bật thang, đi thẳng vào đại điện to lớn
Diệp Khắc Linh đi rồi, Đăng Dương tất nhiên là không còn lý do gì để ở lại,
thân thiệt mỉm cười tạm biệt với hai người Vũ Văn Lập rồi nhanh chân bám theo.
Hai người Đăng Dương đi rồi, Vũ Văn Lập khẽ nhìn đến sắc mặt càng lúc càng đen
của thanh niên tóc lam, không khỏi thở dài mà vỗ vai hắn
“Ta nói này Tứ sư huynh, việc huynh hạ nhục phẩm giá của Đăng Dương không phải
là cách để lấy lòng Lục sư muội đâu, chỉ làm cho nàng càng thêm chán ghét
huynh mà thôi. Nghe lời ta, bớt bớt lại một chút, may ra mới có một chút xíu
xỉu xìu xiu cơ hội a!”
Thanh niên tóc lam nghe vậy, tâm thần bất chợt run lên, tức khắc gạt tay Vũ
Văn Lập qua một bên, trợn trắng mắt, quát lạnh
“Xíu xỉu xìu xiu là cái quái gì, ngươi đừng có mà ăn nói hàm hồ, tất cả chúng
ta đều biết rõ, Lục sư muội chình là người mà Nhị sư huynh theo đuổi. Chúng ta
dám xen một chân vào, chính là tìm chết!”
Nhìn bộ dạng kích động của thanh niên tóc lam, Vũ Văn Lập thầm mắng một tiếng
‘dã dối’ nhưng vẻ mặt lại cười khổ không thôi
“Được rồi, được rồi, đệ nói đùa một chút cũng không được sao? Bình tĩnh, bình
tĩnh nào!”
“Nói đùa cũng tuyệt đối không được, lỡ như để cho Nhị sư huynh nghe thấy, vậy
thì cả ta và ngươi cũng đừng mong được sống yên ổn!” Đối với dáng vẻ cầu hòa
của Vũ Văn Lập, thanh niên tóc lam hừ lạnh một tiếng rồi quay người, theo chân
hai người Đăng Dương mà đi thẳng vào trong đại điện
“Không nói chuyện này nữa, đi, chúng ta vào trong đại điện, xem xem sau khi
biết được thành tích kinh người của tên kia, sư phụ sẽ làm như thế nào”
-------------------
Quay lại với hai người Đăng Dương, sau khi bước qua hơn vài chục bậc thang
rộng lớn, cả hai đã vào bên trong đại điện nguy nga hùng vĩ.
Tuy nhiên trái ngược với không gian phi thường rộng lớn bên trong, cả tòa đại
điện này chỉ đặt vẻn vẹn một cái ngai vàng hoàng kim lấp lánh và sáu chiếc bồ
đoàn hoa sen tinh mĩ, nhìn qua có phần xơ xác và trơ trọi.
Lúc này, ngồi trên ngai vàng hoàng kim là một lão già khoảng sáu bảy chục tuổi
nhưng lại không có bao nhiêu nếp nhăn, mái tóc nửa trắng nửa đen tùy úy buông
xõa, thân hình lão quắc thước và có phần tráng kiện, ngoài ra thì không còn gì
đặc biệt.
Không uy áp khủng bố, không khí trường cường giả, không có cảm giác siêu nhiên
bất tận, chỉ là một lão già vô cùng bình thường mà thôi.
Chỉ thấy bộ dạng của lão lúc này hình như đang cực kỳ chán nản, lúc thì ngã
người sang trái, khi lại nghiêng người qua phải, nhìn trời nhìn đất rồi lại
thở dài không thôi, thậm chí đến tách trà thơm phức đặt bên cạnh, lão uống vào
một ngụm cũng không buồn nuốt, cuối cùng lại phun qua một bên, tiếp tục thở
dài một hơi ngao ngán.
Lão già này, không ai khác chính là đường chủ Hắc Cẩu Đường – Hồ Tử Lục
Diệp Khắc Linh vừa trông dáng vẻ chán chường đến không thiết sống này của Hồ
Tử Lục, liền biết là lão vẫn còn vô cùng bức bối về trận thu cược vài hôm
trước, không khỏi ôm đầu chán nản, thở dài nói
“Sư phụ, con về rồi đây!”
Lời tuy đơn giản nhưng đối với lão già lại tựa như một quả bom bạo tạc không
lồ, ngay lập tức đã thổi bay tất cả buồng phiền của lão trong nháy mắt.
Không biết bằng cách nào, chớp mắt một cái, lão đã xuất hiện ngay trước người
Diệp Khắc Linh, cực kỳ vui vẻ mà ôm chầm lấy nàng, ha ha cười nói
“Ôi tiểu đệ tử thân yêu của ta, rốt cuộc thì con cũng tìm về với lão già này
rồi, con có biết từ khi con đi, ta đã phải chịu bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu
ấm ức hay không hả?”
Đăng Dương đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này mà có chút trợn trắng mắt
‘Đây là đường chủ Hắc Cẩu Đường mà ai ai cũng kính sợ đó sao? Đây là bộ trưởng
Ám Bộ quỷ khốc thần sầu đó sao? Đây là sư phụ tương lai của hắn đó sao? Có
khác quái gì một lão ngoan đồng đâu chứ?’
Diệp Khắc Linh bị Hồ Tử Lục đột ngột ôm chầm thì sắc mặt liền tối lại, bực tức
nói
“Sư phụ, người đừng có giả vờ, mau để con xuống!!!”
“Ta giả vờ hồi nào chứ, không có con, ta chính là chán muốn chết đây này. Ha
ha, giờ con trở về là tốt rồi, mau giúp sư phụ lấy lại mặt mũi nào!” Hồ Tử Lục
nhất quyết không buông, đem Diệp Khắc Linh nhất bổng lên trời, liên tục xoay
mòng mòng mà cười ha ha nói
Thấy lão sư phụ thể hiện căn bệnh cứng đầu mãn tính, Diệp Khắc Linh dứt khoát
ném ra tối hậu tư cuối cùng
“Giờ sư phụ có để con xuống không thì bảo? Nếu không, con lại đi biệt tích sáu
tháng nữa giờ!”
Câu nói này của Diệp Khắc Linh quả cực kỳ đánh đúng trọng tâm, tựa như một mũi
tên sắc nhọn bắn thẳng vào tim Hồ Tử Lục, nhất thời khiến lão giật bắn mình mà
thả nàng ra, bộ dạng ỉu xìu nói
“Thả thì thả, làm gì dọa nạt người ta dữ dậy! Con đừng có quên đó, ta là sư
phụ của con chứ không phải con của con đâu!”
Diệp Khắc Linh nghe vậy, ánh mắt không khỏi đảo tròn một cái, bực mình nói
“Giờ thì sư phụ biết mình là sư phụ của con rồi sao? Nếu như người không tự
mình nói ra, con cũng tưởng người quên bén điều này luôn rồi ấy chứ!”
Đăng Dương tiếp tục làm người tàn hình, nhìn một già một trẻ liên tục đấu khẩu
với nhau, nét mặt co giật vài cái, không biết nên nói cái gì cho phải, hoàn
toàn sa mạc lời
‘Trên đời này còn có dạng sư phụ - đệ tử thế này sao? Mới nhìn vô còn không
biết ai là sư phụ, ai thật sự là đệ tử đây a! Mịa, thế giới này điên hết cả
rồi!’