Kết Thúc Hồi Một – Thiếu Niên Tầm Thường


Người đăng: shennamasiro

< < Ngài vừa bán thành công 8 viên Cường Cốt Đan, nhận được 24 điểm Tích Lũy >



Một loạt âm thanh thông báo bán vật phẩm công nối liên tiếp vang lên trong đầu
Đăng Dương như đạn bắn.

Bởi vì nguyên nhân túi đồ hệ thống không đủ ô trống để chứa đủ loại đan dược
cấp thấp như thế này, cho nên Đăng Dương cứ lấy bao nhiêu thì liền bán đi bấy
nhiêu.

Cứ thế, theo thời gian dần trôi, toàn bộ số đan dược tích trữ còn lại của Lôi
gia đều đã bị Đăng Dương bán hết sạch, tổng cộng thu được 373 điểm Tích Lũy,
một con số không hề nhỏ đối với tình trạng cháy túi hiện nay của hắn.

Mà cốt yếu của tình trạng này, không gì khác chính là do mua lựu đạn quăng
chết Thái Chử!

Sau khi thu thập hết không còn thứ gì, Đăng Dương mới chậm rãi cất bước tiền
vào trong phòng chữa thương sâu bên trong Đan Phòng.

Tại đây, hắn cuối cùng cũng đã tìm thấy mục tiêu của mình, Tam trưởng lão Lôi
gia – Lôi Tiến lúc này đang nằm im liềm trên một chiếc giường bệnh màu trắng,
khắp cả người đều được đắp thuốc cao trị thương và băng bó vô cùng cẩn thận.
Mặc dù vậy, hơi thở của hắn vẫn cực kỳ yếu ớt, tựa như một lão già đang thoi
thóp khi đã ở phía bên kia của cuộc đời.

Mà không chỉ có mỗi một mình Lôi Tiến tại đây, ở bên cạnh hắn còn năm sáu tên
võ giả của Lôi gia đang yên ổn dưỡng thương, nhẹ một chút thì chỉ cụt tay cụt
chân, còn nặng thì không khác gì Lôi Tiến, một bộ dàng tựa như gần đất xa
trời.

Đăng Dương khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không suy nghĩ hay mảy may do
dự chút nào, trường kiếm sắc bén vung ra, lạnh lùng giết chết tất cả trong sự
yên lặng tuyệt đối.

Rời khỏi Đan Phòng, Đăng Dương vẫn không lập tức đi tìm Lôi Nam mà lại chuyển
hướng đến Tàn Kinh Cách cách đó không xa.

Cũng giống như lúc ở Đan Phòng, hắn giết chết đám hộ vệ canh gác bên ngoài
trong nháy mắt, sau đó tiến xông vào bên trong, mặc kệ công pháp hay võ kỹ
mạnh yếu ra sao, toàn bộ đều đem bán hết vào bên trong cửa hàng hệ thống, tiếp
tục thu lấy một lượng điểm Tích Lũy không nhỏ.

Cứ thế, dựa theo một quy trình lặp đi lặp lại vô cùng hoàn mĩ, Đăng Dương một
đường càn quét thêm hai đại trọng địa của Lôi gia nữa là Binh Khí Đường cùng
Bảo Khố, dễ dàng cất túi vô số điểm Tích Lũy quý giá.

Mà sau khi đã thu thập hết tất cả tài bảo còn sót lại của Lôi gia không thiếu
một thứ gì, Đăng Dương mới gia tăng cước bộ, chạy thẳng vào bên trong Nội
Đường Viện.

-------------

Tại một căn phòng vô cùng sa hoa bên trong Nội Đường Viện, Đại trưởng lão Lôi
gia – Lôi Nam đang trầm lặng nằm ngủ trên giường, chỉ là hình như lão ta đang
trải qua một giấc mơ vô cùng khủng khiếp cho nên hai hàng lông mày bạc trắng
của lão không ngừng run run rồi nhíu chặt lại.

Không những thế, trên trán của Lôi Nam cũng đã rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh,
mới ban đầu thì chỉ lấm tấm vài giọt nhỏ bé nhưng theo thời gian trôi đi, mồ
hôi chính là tuông ra như tắm, ướt đẫm cả người của lão ta.

Bộ dạng của Lôi Nam lúc này, chỉ có thể diễn tả bằng ‘sợ hãi’ cùng ‘bất an’.

Tuy nhiên cũng không thể trách lão, Lôi gia lúc này chính là đang đứng trên bờ
vực sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt trong chớp mắt. Lão không
lo lắng đến mất ăn mất ngủ thì chính là không hợp lẽ thưởng rồi

Tích tắc, tích tắc, tiếng đồng hồ treo trên tường chậm rãi vang lên trong
không gian u tối bất tận, bổng nhiên, Lôi Nam đang nằm trên giường, tựa như đã
chạm đến đỉnh điểm của cơn ác mộng mà hoảng hốt bậc người dậy, khó khăn hít
sâu từng hơi lương khí.

Chỉ là, lão ta không giật mình thức dậy thì còn tốt, còn một khi đã thức dậy
rồi thì đón chờ lão chính là một cơn ác mộng còn khủng khiếp hơn nữa, bởi vì
giờ phút này đây, đứng bên cạnh giường lão chính là một tên sát thần đã một
tay sắp đặt và chôn vùi toàn bộ lôi gia, Đăng Dương.

“Lôi Nam – Lôi gia đại trưởng lão, ngươi ngủ không ngon sao?” Đăng Dương vuốt
nhẹ lưới kiếm thấm đẫm máu tươi trên tay, ác độc cười nói

“Ngươi!” Lôi Nam còn chưa hoảng hồn từ cơn ác mộng lại đột ngột trông thấy
Đăng Dương đang đứng ngay cạnh giường của mình, vừa kinh hãi lại vừa mờ mịt
quát “Sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”

Đăng Dương nghe vậy thì nhết môi cười, âm u nói

“Ý của ngươi là tại sao ta vẫn còn sống đến bước vào đây ấy à? Ha ha, thật xin
lỗi, tên Hồn Sư mà ngươi bỏ tiền ra thuê để giết ta lại vừa bị ta giết rồi”

Vừa nói, Đăng Dương còn tiện tay móc ra viên Hồn Châu, đung đưa trước mặt Lôi
Nam “Ngươi nhận ra đồ vật này chứ? Chí bảo của Lôi gia đó a!”

Nghe Đăng Dương nói rồi lai nhìn đến viên Hồn Châu không ngừng lan tỏa dao
động hồn lực kia, sắc mặt Lôi Nam lập tức đại biến, thần thái tràn ngập dáng
vẻ không thể tin nổi. Một vị Hồn Sư mạnh mẽ như tên Thái Chử kia, sao lại có
thể chết dưới tay một tên võ giả bình thường được, nhất là khi trong tay hắn
lại nắm giữ một kiên Bảo Khí vô cùng quý giá như Hồn Châu?

Nhìn nét mặt đại biến cùng vô cùng kinh ngạc của Lôi Nam, Đăng Dương lập tức
cảm thấy cực kỳ hả hể trong lòng, bình thản nói tiếp

“À mà còn một chuyện nữa, ta nghĩ cũng là nên nói cho ngươi biết, đó là thiếu
tộc trưởng của Lôi gia các ngươi, Lôi Bân cũng đã bị chính tay ta chặt đầu vào
sáng hôm nay, hơn nữa còn phơi thây ngoài đường, chết không chỗ chôn”

“Lôi Bân? Chết?” Lôi Nam vừa nghe đến, nét mặt từ kinh ngạc nhanh chóng chuyển
thành tàn lụi và tuyệt vọng.

Có thể nói, cuộc hôn nhân giữa Lôi Bân và Phạm Liên Hoa chính là cộng cỏ cứu
mạng duy nhất của Lôi gia, hiện tại Lôi Bân đã chết, Lôi gia của bọn hắn cũng
xem như bị cắt đứt toàn bộ hi vọng, cho dù có là nhỏ nhoi nhất.

Thậm chí lúc này đây, hi vọng cầu sinh của Lôi Nam cũng đã hoàn toàn biến mất,
tâm tàn tro lạnh, đến cả dũng khí đối đầu với Đăng Dương hay là chạy trốn cũng
đều không có.

Như thế một lúc lâu!

Trầm tĩnh ngồi trên giường lớn, Lôi Nam cuối cùng thở dài một hơi, chậm rãi
nhắm mắt lại, nói khẽ

“Ngươi đến được đây, tự nhiên nói cho ta nghe tất cả những lời này, xem ra ta
chính là người duy nhất còn lại của Lôi gia rồi, có phải hay không?”

Đăng Dương đưa ánh mắt lạnh băng nhìn xuống Lôi Nam đã sẵn sàng chịu chết, nét
mặt có chút động dung, nhàn nhạt nói

“Không, ngươi nên vui mừng vì ngươi không phải là người cuối cùng của Lôi
gia!”

Dứt lời, Đăng Dương không lôi thôi nữa, Bình Minh kiếm trên tay khẽ xẹt qua
một tia sáng sắc lạnh.

Lôi Nam đang yên lặng ngồi trên giường, bổng nhiên đầu rơi khỏi cổ, máu tươi
phun ra như suối, nhuộm đỏ cả ga giường trắng tinh.

Chỉ là đặc biệt ở chỗ, mặc dù đầu bị chặt đứt rồi rơi xuống đất nhưng nét mặt
của Lôi Nam lại không có bất cứ sự run rẫy, sợ hãi hay căm giận nào, duy chỉ
có một sự bình thản cùng giải thoát. Có lẽ chính là vì câu nói cuối cùng của
Đăng Dương đi.

< < Ngài vừa thành công vượt cấp giết chết một Võ Sư trung cấp, nhận được 500
điểm sinh mạng, nhận được 15 điểm Tích Lũy > >

Giết xong Lôi Nam, Lôi Phủ cuối cùng cũng không còn bất cứ thứ gì vươn vấn
Đăng Dương nữa, khẽ xé ra một mảnh ga giường còn sạch sẽ, thoáng chùi đi vết
máu trên lưới kiếm hắc sắc rồi thu kiếm vào bao, hắn liền đập lên lôi điện,
nhoáng một cái đã biến mất khỏi gian phòng ngập tràn máu tanh này.

---------------

Khi Đăng Dương rời khỏi Lôi Phủ, bấy giờ đã là hơn năm giờ sáng, mặt trời cũng
bắt đầu thức giấc sau đường chân trời, buông tỏa những tia nắng ấp áp đầu tiên
của buổi sớm mai.

Đứng trên một tòa tửu lâu cao sáu tầng, Đăng Dương tùy ý hứng lấy ánh nắng ấp
áp của mặt trời, ngước đầu nhìn lên màng đêm đang không ngừng thối lui trên
thiên không, mỉm cười nói khẽ

“Ông, ông có thấy không? Cuối cùng con cũng đã thành công trả thù cho ông rồi,
món nợ máu này, cả vốn lẫn lời đều đã được Lôi gia trả đủ”

“A… con lại quên rồi, làm gì còn Lôi gia trên đời này nữa đâu chứ? Ha ha ha,
ông ở đó nhớ chuẩn bị đầy đủ đồ nghề để thiết đãi bọn chúng đấy? Con chắc chắn
rằng là sẽ cực kỳ đông vui!”

Cuối cùng, sau hơn ba tháng phấn đấu không chút ngơi nghỉ, áp lực khổng lồ
luôn luôn đè nặng lên tâm hồn hắn, rốt cuộc cũng đã được gỡ xuống.

Hiện nay, đã không còn bất cứ thứ gì bó buộc hắn lại nơi đây nữa rồi, cũng đã
đến lúc hắn bước ra bên ngoài, bắt đầu hành trình khám phá thế giới phi thường
rộng lớn cũng như xinh đẹp này.

Hắn lúc này đã được tự do!

“Ngươi cười gì mà vui vẻ thế?” Trong lúc Đăng Dương đang vô cùng thoải mái,
một tiếng nói mềm mại bất chợt vang lên bên tai của hắn.

Không biết từ lúc nào, Diệp Khắc Linh cũng đã xuất hiện tại nơi đây, nàng khẽ
ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay ôm gối nhìn đến vầng mặt trời sáng rực đang
không ngừng nhô lên cao, khẽ mỉm cười

“Trả thù thành công nên thấy nhẹ nhỏm hả?”

“Không sai” Đăng Dương nhè nhẹ gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn qua Diệp Khắc
Linh bên cạnh, cười hỏi

“Bên nàng thì sao rồi, Hoàng Gia và Ngọc Gia đã diệt chưa?”

Diệp Khắc Linh khẽ lắc đầu, thong dong đáp “Nói diệt thì chưa diệt, chỉ là
giết hết toàn bộ tộc trưởng, trưởng lão cùng với đám võ giả có cảnh giới trên
Võ Sư mà thôi, bọn râu ria bên dưới, ta cũng lười động tay đến”

Nghe vậy, Đăng Dương không khỏi cảm thấy dỡ khóc dỡ cười, nói

“Như thế mà nàng còn bảo chưa diệt, giết sạch toàn bộ võ giả cảnh giới Võ Sư
thì hai gia tộc đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị mấy gia tộc nhỏ hơn nuốt sạch, vấn
đề ở đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi”

Diệp Khắc Linh nhún nhẹ vai thon, cũng không có phản bác, sau đó tựa như có
chút mệt mỏi, nàng duỗi chân ngọc, thả người nằm dài trên mái nhà, hai tay gối
đầu nhìn thẳng trời cao, tùy ý hỏi

“Đăng Dương, trả thù xong rồi, vậy ngươi định sẽ làm gì tiếp theo, đi con
đường của riêng mình hay là vẫn giữ nguyên ướt định lúc trước, cùng ta đi đến
nơi có thể rèn luyện linh hồn?”

Đăng Dường vừa nghe thấy vậy, ánh mắt không khỏi hiện lên quang mang sáng
ngời, hắn hiện tại đã có thêm lớp nhân vật thứ hai là Pháp Sư, bởi vậy việc
nâng cao cường độ linh hồn đã chính là tình huống bắt buộc.

Mà lần này đi theo Diệp Khắc Linh đến nơi thần bí đó, chắc chắn là cơ hội cực
kỳ tốt để hắn tăng cường linh hồn lực của mình, ngu sao mà lại không đi.

Đăng Dương nhết môi cười “Đi chứ, sao lại không đi được, nếu không để nàng trả
lại nhân tinh cho ta, ta sợ là nàng sẽ cực kỳ bức rức và khó chịu a!”

“Miệng lưỡi trơn tru!” Diệp Khắc Linh lườm nhẹ Đăng Dương một cái, tuy nhiên
cái lườm này lại tràn ngập ý vị gần gũi, cũng không phải là ánh mắt lạnh băng
như bình thường.

“Yên tâm đi, một khi ta đã hứa thì ta chắc chắn sẽ làm được. Bất quá cũng nói
ra để cho ngươi biết trước, cái nơi mà ta nói đến kia chính là nằm ở Hoang Mạc
Tây Nguyên, cách cái trấn Lạc Ngôn này gần năm ngàn cây số về phía tây. Nếu mà
cưỡi ngựa để chạy đến đó, ít nhất cũng phải mất hơn nửa tháng thời gian đi
đường”

‘Hoang mạc Tây Nguyên à!’ Đăng Dương khẽ lẩm nhẩm nói, thật ra dang xưng này,
hắn cũng đã được nghe rất nhiều lần từ mấy vị võ giả vãng lai ở trà quán hay
tửu lâu rồi.

Việt quốc từ trên xuống dưới, tổng cộng được chia làm bốn đại vực, bao gồm:

Hồng Hà vực ở phương bắc, cũng là nơi đóng đô của Hoàng Thành Thăng Long

Cửu Long vực ở phương nam với vô số tông môn lớn nhỏ tọa lạc, tại nơi đây, võ
đạo phát triển cực thịnh, số lượng võ giả xếp hàng thứ nhất trên toàn Việt
quốc

Duyên Hải vực mà một dãi đất tương đối nhỏ hẹp, nằm ở giữa Hồng Hà vực và Cửu
Long vực, đồng thời cũng là vực yếu kém nhất, võ giả không nhiều và kinh tế
cũng không hề thịnh vượng, đa số người dân sinh sống tại đây chỉ làm nhà nông,
trồng lúa và đánh bắt cá mà thôi.

Vực cuối cùng trong bốn vực chính là Tây Nguyên vực, hay còn gọi là Hoang Mạc
Tây Nguyên.

Tại nơi đây, chủ yếu là địa hình hoang mạc chỉ toàn cát sỏi cho nên hoàn toàn
không thể phát triển nông nghiệp, tất cả thực phẩm ăn uống, ngoại trừ thịt ra
thì đều được nhập từ bên ngoài vào.

Bất quá, không nên vì thế mà lầm tưởng, đúng ra mà nói, không phải Hồng Hà vực
hay Cửu Long vực, chính Hoang Mạc Tây Nguyên này mới là vực giàu có nhất trong
tất cả bốn vực.

Bởi vì hầu như toàn bộ mỏ nặng lượng thạch trên toàn bộ Việt quốc, tất cả đều
tập hợp tại nơi này.

Mà cũng chính vì thế, Hoang Mạc Tây Nguyên này cũng là khu vực loạn lạc nhất
của Việt quốc, thế lực đi theo chủ nghĩa bá quyền mọc lên khắp nơi, năm ngày
một trận chiến nhỏ, mười ngày một trận chiến lớn, đánh nhau không giây phút
nào ngừng nghỉ, điên cuồng tranh đoạt những mỏ khoáng có giá trị liên thành
kia.

-------------------

Mọi người chuẩn bị xong chưa, chúng ta cùng đến map mới nào.

Tây Nguyên thẳng tiến!


Hào Quang Mặt Trời - Chương #175