Lão Ăn Mày Vui Tính


Người đăng: shennamasiro

Khuya hôm đó, khi mà trấn Lạc Ngôn đã dần yên ắng cuộc sống tấp nập lại, trên
không trung, hai đạo bóng đen phóng vút qua bức tường thành hướng nam với tốc
độ cực nhanh.

Sau khi thành công vượt qua bức tường cao hơn 15 m trong yên lặng tuyệt đối,
Đăng Dương cùng Diệp Khắc Linh khẽ hạ chân xuống một nóc nhà ba tầng tựa như
hai con mèo nhỏ, không hề kinh động bất kỳ một ai.

Hiện tại, lệnh truy nã hai người Đăng Dương đã được tam đại gia tộc ban bố
khắp trấn Lạc Ngôn, bọn họ muốn giống như khi trước mà tự nhiên trà trộm đi
vào giữa thanh thiên bạch nhật là điều không thể nào, bởi vậy chỉ có thể chờ
đợi đến đêm hôm khuya khoắt như thế này để lẻn vào.

So với một tháng trước, lực chiến hiện nay của hai người Đăng Dương đã cường
đại hơn rất nhiều, tuy nhiên, cường đại thì cường đại, chỉ hai người bọn hắn
cũng không thể trực diện đối đầu với tam đại gia tộc được.

Diệp Khắc Linh tự tin có thể giết chết Võ Sư cao cấp như Hoàng Cực Lan hay
Ngọc Vô Cực, nhưng điều kiện tiên quyết để làm việc đó phải là một đấu một,
còn nếu như một mình nàng đối đầu với cả hai tên Võ Sư cao cấp, người chịu
thua thiệt chính là nàng.

Bởi vậy, Diệp Khắc Linh sẽ không ngu ngốc bỏ dễ tìm khó, phát huy tối đa thế
mạnh của chính mình, kỹ năng ám sát điêu luyện của một tên sát thủ.

Còn Đăng Dương, lực chiến của hắn đã tăng tiến lên rất nhiều sau một tháng khổ
tu nhưng xem ra, vẫn còn kém hơn Diệp Khắc Linh một bậc, hắn hiện tại nhiều
lắm cũng chỉ có thể đáng ngang tay với một tên Võ Sư cao cấp mà thôi, không
thể trực tiếp giết chết được.

Bất quá cũng không vấn đề gì, dù sao mục tiêu của hắn, giờ đây đã không còn
bất kỳ một vị Võ Sư cao cấp nào nữa rồi, Lôi gia hiện nay chính là dầu hết đèn
tắt, tộc trưởng bị giết, tam đại trưởng lão thì một chết, một trọng thương,
duy chỉ còn một tên đại trưởng lão có cảnh giới Võ Sư trung cấp mà thôi.

Mà một tên Võ Sư trung cấp, Đăng Dương vẫn có thể giải quyết vô cùng gọn gàng.

“Theo như kế hoạch, hiện tại chúng ta chia ra, ta đi trước Hoàng gia, ám sát
Hoàng Cực Lan rồi tiếp tục quay sang Ngọc gia, giết Ngọc Vô Cực. Còn Lôi gia
thì để lại cho ngươi”

“Sáng mai gặp lại!” Đứng trên nóc căn nhà ba tầng, Diệp Khắc Linh khẽ căn dặn
một tiếng liền đạp lên phong quyển mà lao người rời đi, chưa đến vài hơi thở
đã hoàn toàn dung nhập vào màn đêm bất tận.

Nhìn bóng lưng đã biến mất không còn tăm hơi của Diệp Khắc Linh, Đăng Dương
cũng lạnh lẽo mỉm cười

“Mình cũng nên hành động thôi, đêm hôm nay sẽ là dấu chấm hết cho Lôi gia”

Nói rồi, Đăng Dương liền vung nhẹ tấm áo choàng đen của mình, nhún người nhảy
xuống một nóc nhà thấp lơn, sau đó bàn chân hắn lóe lên lôi điện bạch sắc, hóa
thành một đạo bóng đen mà lướt qua trùng điệp nóc nhà trập trùng, thẳng hướng
Lôi Phủ mà lao đi như tên bắn.

Có điều buồn cười một chuyện là, Đăng Dương vừa mới di chuyển chưa được nửa
đường thì bổng dưng cái bụng của hắn lại không ngừng reo lên kháng nghị, cồn
cào không thôi.

Số là, từ lúc rời khỏi Vũ Trúc Lâm trở về trấn Lạc Ngôn, cả một ngày trời liên
tục chạy hơn trăm cây số, hơn nữa sau khi đến nơi còn không thể vào trấn mà
phải tiềm phục ở một bên đợi màn đêm buông xuống, Đăng Dương đến tận lúc này
vẫn là chưa được ăn bất kỳ thứ gì.

Bị cơn đói bụng hành hạ, Đăng Dương dù không muốn nhưng vẫn phải bất đắc dĩ
dừng lại, nhanh chóng phóng tầm mắt tìm kiếm một quán ăn ở gần đó.

Chưa đến một phút sau, sau một hồi đau đầu tìm kiếm, Đăng Dương cuối cùng cũng
nhìn thấy một xe mì gõ lề đường đang chuẩn bị dọn hàng.

Không dám chậm trễ, hắn liền nhảy xuống khỏi nóc nhà, sau đó dùng tốc độ cao
nhất mà lao thẳng đến xe mì gõ như một quả tên lửa, vội vàng quát lớn

“Khoan dọn hàng đã!”

Ông chú bán mì đang dọn hàng thì bị tiếng nói cũng như ngoại hình của Đăng
Dương làm cho giật mình không nhẹ, ngay lập tức không chút do dự, ông chú bán
mì liền móc hết một cọc tiền lẻ trong túi ra, đưa đến trước mặt Đăng Dương

“Đại nhân, ta quả thật chỉ có bấy nhiêu thôi, ngài làm ơn nhận lấy rồi tha cho
ta!”

Nhìn bộ dạng run rẫy của ông chủ bán mì đưa đến cọc tiền lẻ, Đăng Dương có
chút cạn khô lời

‘Hắn đây là chỉ muốn ăn mì thôi có được hay không? Sao lại tự dưng biến thành
cường đạo rồi?’

Bất đắc dĩ, Đăng Dương khẽ vươn tay đẩy cọc tiền trở lại, cười khổ nói

“Chú hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn ăn mì thôi, do thấy chú đang định dọn hàng
cho nên mới làm ra thanh thế lớn như vậy, thật sự xin lỗi”

“Không phải cường đạo? Thật sự chỉ muốn ăn mì thôi?” Ông chú bán mì có chút
bán tính bán nghi hỏi lại

Đăng Dương thở dài gật đầu “Thật sự mà, chú làm cho ta mười bát mì gõ, xuất
đặc biệt luôn đi, cho nhiều thịt vào”

Nói rồi còn sợ ông chú bán mì không tin, Đăng Dương liền lấy từ người ra hai
tờ 500 vina đập nhẹ xuống bàn “Yên tâm, ta trả tiền trước luôn, không cần sợ
ăn quỵt của chú đâu!”

Ông chú bán mì vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng ngay khi trông thấy Đăng Dương
ném ra tận 1000 vina, hai mắt của hắn liền sáng rực lên như đèn pin, vội vàng
đem hai tờ tiền cất đi, cẩn thận cười nói

“Ha ha, xin thứ lỗi, mười bát mì gõ phải không, có liền, có liền!”

Nói rồi, ông chú bán mì liền đem một chiếc bàn và vài cái ghế vừa chất lên xe
lấy xuống đặt trước người Đăng Dương, sau đó mới bắt đầu xắn tay áo lên, tựa
như gió cuốn mưa bay là tranh thủ nấu mười tô mì với tốc độ cực nhanh.

Chưa đến thời gian một phút, một bát mì gõ nóng hổi, đầy ắp thịt đã xuất hiện
trước mặt Đăng Dương.

Ọt… ọt… ọt

“Đừng kêu nữa, được ăn rồi này!” Đăng Dương bực tức vỗ nhẹ cái bụng, đem muỗng
đũa trộn nhẹ bát mì một chút, để cho nước dùng quyện đều gia vị rồi gắp lấy
một miếng mì thật to đưa lên mồm.

Tuy nhiên hình như trời cao không muốn cho hắn được yên ổn ăn uống hay sao ý,
ngay khi đũa mì mới đưa lên đến miệng, còn chưa kịp nhai thì vị trí trước mặt
hắn lại bất chợt xuất hiện một lão ăn mày cực kỳ bẩn thỉu.

“Này tiểu huynh đệ, một bát mì gõ đặc biệt này của ngươi nhiều lắm cũng chỉ có
giá 20 đồng vina mà thôi, mười bát mì tổng cộng là 200 vina. Thế nhưng ngươi
lại trả đến 1000 vina, ngươi không thấy tiếc tiền sao?” Lão ăn mày cực kỳ khoa
trương nói, nước mũi nước mồm cứ thế, như mưa phùng mà bắn hết vào bát mì thơm
phức của Đăng Dương.

Đăng Dương hết nhìn bát mì ngon mắt bổng nhiên lại có thêm một đống nước bọt
rồi lại nhìn lão ăn mày đang khoa chân múa tay mà buồn cười.

Nhẹ nhàn đem tô mì đẩy đến trước mặt lão, hắn cười nói “Lão đừng có làm trò
nữa, muốn ăn mỳ thì cứ nói thẳng ra!”

Cái chiêu thức tung mưa nước bọt này, ngày xưa, ông của hắn đã ‘tác nghiệp’
không biết bao nhiêu lần, hắn chỉ cần đảo mắt một cái liền nhận ra ngay chân
tướng. Mà cũng bởi vì vậy, khi nhìn vào lão ăn mày này, hắn như được nhìn thấy
hình dáng thân thuộc của ông mình, khiến cho dù chỉ mới gặp lần đầu, hắn đã có
thiện cảm không nhỏ với lão ăn mày trước mặt.

Mà ở phía đối diện, lão ăn mày trông thấy Đăng Dương đem bát mì đẩy đến trước
mặt mình mà hơi chút ngạc nhiên

“Cho ta à?”

“Ừ, cho lão đấy!” Đăng Dương nhún vai nói “Đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn
lang thang trên đường, xem ra cả ngày nay lão cũng chưa có cái gì vào bụng
phải không?”

Nghe vậy, lão ăn mày cũng không chút khách khí mà húp lấy húp để bát mì nóng
hổi, vừa ăn vừa nói

“Vậy thì cảm ơn, chúc tiểu huynh đệ ngươi ngon miệng!”

Đăng Dương nghe vậy cũng chỉ cười cười, đem bát mì mà ông chú chủ quán vừa mới
làm xong trộn đều một chút rồi cũng bắt đầu ăn như ma đói, bộ dạng khó coi
không hề thua kém lão ăn mày một chút nào.

Như thế, chỉ trong một phút thời gian, hai tô mì bự tổ chảng đã cạn khô đáy,
đến một chút nước cặn bã dư thừa cũng không còn, cực kỳ sạch sẽ.

Đăng Dương thả bát mì trên tay xuống, ánh mắt đồng cảm nhìn đến lão ăn mày,
tươi cười nói

“Lão ăn no chưa?”

“Mới một tô, làm sao mà no được!” Lão ăn mày liếm cộng mì dính lại trên môi,
ánh mắt sáng rực nhìn đến bốn tô mì nóng hổi vừa mới đặt lên bàn, có chút chờ
mòng cùng thèm thuồng hỏi “Tiểu huynh đệ hỏi thế, không lẽ còn muốn mời lão ăn
mày ta ăn thêm tô nữa?”

“Đúng vậy nha!” Đăng Dương thật tâm gật đầu “Xem như ta thấy lão hợp mắt đi,
hôm nay lão cứ ăn thoải mái, ta bao tất”

‘Trên đời này vẫn còn thằng ngu như này sao?’ Lão ăn mày khẽ lẩm bẩm trong
lòng, thế nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười vô cùng vui vẻ, rối rít cảm ơn Đăng
Dương

“Ha ha, hiếm có thấy được một người tốt bụng như tiểu huynh đệ đó, lão ăn mày
ta hôm nay đúng là có lộc ăn rồi, thành thật cảm ơn ngươi nha!”

“Bất quá, chỉ ăn không uống không của tiểu huynh đệ thấy cũng kỳ, hay là để ta
xem cho ngươi một quẻ, thấy như thế nào?”

“Xem quẻ? Ăn mày mà cũng biết xem bói sao?” Đăng Dương ngạc nhiên nói

Hắn chỉ từng thấy đạo sĩ xem bói, hòa thượng xem bói, chưa từng nghe thấy ăn
mày xem bói à nha. Có điều, chưa nghe cũng không sao, để cho lão ăn mày này
xem giúp một quẻ cũng chả thành vấn đề gì.

Ôm tầm tình tò mò, Đăng Dương chớp mắt hỏi “Được thôi, lão xem như thế nào,
bói bài hay xem chỉ tay?”

Nghe vậy, lão ăn mày liền ha ha cười nói “Không đến mức rắc rối như thế, lão
ăn mày ta chỉ cần xem tướng mặt là được!”

Dừng một chút, lão ăn mày chăm chú nhìn thật kỹ gương mặt thanh tú của Đăng
Dương, một lát sau liền nói

“Tiểu huynh đệ có vần trán cao rộng, khuôn mặt thanh tú nhưng lại không thiếu
đường nét góc cạnh rõ ràng, tỏa ra một luồng nhuệ khí xông thẳng trời cao,
nhất định sau này sẽ trở thành một đại nhân vật người người ngưỡng vọng”

“Có điều, tại ấn đường của tiểu huynh đệ ngay lúc này lại có hắc khí nồng đậm
hiện hữu, xem ra sắp tơi đây, ngươi sẽ có đại nạn lâm đầu đó, tốt nhất là hãy
cẩn trọng một phen. Nếu không, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng”

Đăng Dương vừa nghe lào ăn mày nói thế, không khỏi đảo tròn ánh mắt, cười khổ
không thôi

Cái gì mà nhuệ khí xông thẳng trời cao, nhất định trở thành một đại nhân vật?
Còn cái gì mà ấn đường hiện đầy hắc khí, đại nạn lâm đầu? Mấy cái lời này, hắn
đã nghe không biết nao nhiêu lần từ đám đạo sĩ giang hồ nha, thuần túy chỉ là
mấy câu lừa bịp không chút căn cứ.

Nếu mấy câu lừa bịp này có chút gì đó đúng với sự thật, vậy thì những đại nhân
vật cao cao tại thương kia sẽ như heo chạy đầy đường, kiến bò trên đất, thậm
chí đến mấy cái thôn làng nghèo khó như làng Ngốc Ngưu cũng nhất định có đến
vài cái đi, thật sự quá mức hư cấu.

Mặc dù nghĩ là như vậy, có điều Đăng Dương cũng không thể hiện ra mặt làm gì,
lão ăn mày muốn giả thần giả quỷ vậy thì cứ để cho lão giả thần giả quỷ đi,
xem như để cho lão ấy vui vẻ trọn vẹn đêm nay.

Cứ thế, trên chiếc bàn nhỏ cũ kỹ, một người nói và một người nghe mà càng quét
tổng cộng hai mươi bát mì gõ đầy ắp, ăn đến thỏa mãn mới thôi.

Mất mười mấy phút ăn uống xong xuôi, Đăng Dương cũng không lãng phí thời gian
nữa liền lập tức như một cơn gió nhanh chóng rời đi.

Mà tại phía sau, lão ăn mày dùng ánh mắt mờ đục mà dõi theo bóng lưng đang dần
khuất xa của hắn, âm thầm nói khẽ

“Mong là tiểu huynh đệ ngươi không có xem nhẹ lời nói của ta nga, ta nói đại
nạn lâm đầu chính là đại nạn lâm đầu đấy, không sai được đâu!”

Nói rồi, lão ăn mày liền quay lại chỗ ngồi, nét mặt nghiêm nghị thoáng chốc đã
biến mất sạch sẽ, phùng mang trợ mắt mà quát với ông chú bán mì

“Này, ngươi cũng đừng hòng trốn đi, hai mươi bát mì gõ cũng chỉ mới có 400
vina mà thôi, mau mau làm cho ta thêm năm bát mì nữa cho chẳn 500 vina đi. 500
vina còn lại, ngươi có thể an ổn đút túi!”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #168