Nhà Tranh Đơn Sơ Trong Sơn Cốc


Người đăng: shennamasiro

Thân thụ trọng thương, lại bị Diệp Khắc Linh lôi đi với tốc độ kinh hoàng,
Đăng Dương cảm thấy đầu óc như thất điên bát đảo, trời đất quay cuồng và rồi
cuối cùng, vẫn không thể chịu đựng nổi mà ngất đi.

Đợi đến khi Đăng Dương một lần nữa tỉnh lại thì hắn đã nằm trên một chiếc
giường trúc đơn sơ mộc mạc, cả người được băng nó không khác gì một cái xác
ướp.

Cùng với đó, từng cơn đau nhói từ trên khắp cơ thể tựa như cùng lúc mà xông
thẳng vào đầu hắn, nhất thời khiến cho hắn thêm một lần nữa choáng váng đến
say xẩm mặt mày.

Lại phải mất một lúc lâu, Đăng Dương thúc đẩy Huyết Khí Tiên Công cùng Lôi Đạo
Công chầm chậm vận chuyển tuần hoàn bên trong cơ thể, một cái điều hòa khí
huyết, một cái thì điều hòa đấu khí thì cơ thể mới ổn định hơn một chút, thần
thái cũng từ đó mà khôi phục sự tỉnh táo bình thường.

Sau đó, Đăng Dương mới từ từ chống đỡ thân thể vô lực ngồi dậy, đưa tay nắm
lấy cốc nước đặt trên chiếc bàn cạnh giường mà ừng ực uống cạn.

Một lần nữa đặt cốc nước xuống, Đăng Dương mới cẩn thận đánh giá lại cảnh vật
xung quanh.

Trời lúc này hình như đã về chiều và những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn
đang xuyên qua ô cửa nhỏ, trải dài một màu đỏ vàng diêu nhẹ trên sàn nhà, đồng
thời cũng rơi vào người hắn.

Thì ra, nơi hắn đang ở chính là một căn nhà tranh vô cùng sơ sài với vách
tường làm bằng bùn đất, bên trong nhà tranh, vật dụng cũng không có nhiều và
đa phần đều cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và vài cái ghế
gỗ.

Có thể nói, trong căn nhà này, duy chỉ có hai thanh kiếm Bình Minh và Hoàng
Hôn cùng với khẩu súng lục FN Five-seven của hắn được đặc ở một bên góc tường
là có giá trị thật sự thôi.

Nếu mà đem ra so sánh với căn nhà cấp bốn xập xệ trước kia của hắn, căn nhà
tranh này sợ rằng còn thảm hơn cả chữ thảm.

Tuy nhiên, căn nhà đơn sơ là thế, cũ kỹ là thế, nhưng hoàn toàn không có một
chút hơi thở mục nát nào, bởi vì trong căn nhà đơn sơ này, chính là có một
dánh hình mảnh khảnh tuyệt trần đang hiện hữu.

Đó là một cô gái có mái tóc đen mượt, xõa dài đến thắt lưng, trên người nàng
lại khoát lên một bộ thanh y mềm mại, tuy không ôm sát nhưng vẫn mờ ảo tôn lên
từng đừng nét quyết rũ thanh xuân động lòng người, và nhất là vong eo tinh tế
đó, nó tựa như hút trọn ánh mắt của Đăng Dương.

Thoáng lắc lư xua tan những ý nghĩ không hay trong đầu, Đăng Dương khô khốc mở
miệng nói, âm thanh khàn đặc cực kỳ khó nghe

“Diệp cô nương, đây là nơi nào?”

Nghe Đăng Dương hỏi, cô gái khẽ quay người lại, gương mặt khả ái tuyệt mĩ có
chút ngạc nhiên, chớp chớp hai mắt mà cười nói

“Uy tên nhà quê, ngươi tỉnh lại rồi à?”

Thấy rõ dung mạo của cô gái, bộ mặt Đăng Dương liền phát mộng, có chút không
dám tin vào mắt mình mà đưa tay dụi dụi, sau đó lại nhìn kỹ một lần nữa, thế
nhưng lại chẳng có thay đổi gì

Nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm phi thường khiếp sợ của Đăng Dương, cô gái hơi
trợn lông mày, có chút không vui mà dẫu môi

“Uy, ngươi làm cái bộ mặt đó là sao hả, bổn tiểu thư là quái thú ăn thịt người
hay sao. Hừ, tức chết ta rồi, uổng cho ta thế nhưng hao hết tâm tư mấy ngày
nay chữa trị cho ngươi mà!”

Quan sát hành động của cô gái, lại nghe cách nói chuyện có phần đáng yêu của
nàng, Đăng Dương liền biết là hắn không hoa mắt rồi, mọi thứ đang hiện hữu
trước mắt hắn, tất cả đều là sự thật. Mà cô gái đáng yêu đang trừng mắt kia,
thế nhưng lại chính là Phạm Liên Hoa nha.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa, lại thêm một bóng dáng xinh đẹp nữa bước vào, Diệp
Khắc Linh hiện nay đã không còn vận bộ võ phục bó sát người màu đen của mình,
thay vào đó, trên người nàng lại là một bộ thanh y tươi tắn có phần giống với
bộ đồ của Phạm Liên Hoa, làm cho nàng bớt đi vài phần âm u băng giá, nhiều
thêm một phần hơi thở thanh xuân.

Bước vào nhà, Diệp Khắc Linh thấy Phạm Liên Hoa đang trừng trừng hai mắt tức
giận, sau lại quay sang nhìn bộ mặt mộng bức của Đăng Dương mà có chút buồn
cười.

“Hai người các ngươi đây là đang làm gì a?”

Phạm Liên Hoa trông thấy Diệp Khắc Linh xuất hiện liền chạy thắng tới ôm lấy
cánh tay của nàng, dáng vẻ tiểu cô nương bị ức hiếp mà bắt đầu bực bội kể lễ

“Linh tỷ, tỷ xem đấy, nhìn cái bản mặt của hắn kìa, hắn nhìn muội y chang như
nhìn một con quái vật vậy! Nếu biết trước như thế, thà rằng muội để hắn chết
quách đi cho rồi, tốn công làm chi ra sức cứu chữa rồi rốt cuộc nhận lại một
cực tức vào mình!”

Phạm Liên Hoa kể lể xong, Đăng Dương cũng là dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đến
Diệp Khắc Linh, trong đầu một mảnh mờ mịt mà hỏi

“Diệp cô nương, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hơn nữa, từ khi nào mà hai
người thân thiết với nhau như vậy?”

“Ta với Linh tỷ thân thiết ra sao còn phải khai báo cho tên vô ân nhà ngươi?”
Phạm Liên Hoa vừa nghe Đăng Dương nói, càng là bất mãn phản kích

“Được rồi Liên Hoa, hắn chẳng qua là chỉ vì quá mức ngạc nhiên mà thôi” Diệp
Khắc Linh nhẹ nhàn trấn an Phạm Liên Hoa, kéo nàng cùng ngồi xuống chiếc bàn
duy nhất trong phòng, rồi đơn giản giải thích

“Chuyện là thế này, vào mấy hôm trước, khi mà ta sử dụng Phong Độn mang ngươi
trốn khỏi vòng vây thì tình cờ đi vào sơn cốc này. Đúng lúc đó lại bắt gặp
Liên Hoa đang bị một con Song Đầu Hắc Tuyến Xà truy đuổi mà ra tay cứu giúp.
Sau đó, Liên Hoa mang ta và ngươi về nhà của nàng để trị thương”

“Mà sau lần ta cứu mạng nàng hôm đó, hai chúng ta liền trở thành tỷ muội thân
thiết luôn!”

“Chỉ có như vậy?” Đăng Dương có chút mặc danh kỳ diệu nói

“Chứ ngươi còn muốn thế nào?” Phạm Liên Hoa bĩu môi

“Chỉ có như vậy!” Diệp Khắc Linh khẽ gật đầu, sai đó khẽ vỗ nhẹ vai Phạm Liên
Hoa, cười nói “À mà, ngươi còn có thể sóng sót đến ngày hôm nay, tất cả đều
nhờ có nàng cả đấy, còn không biết cảm ơn!”

Biết rõ ngọn ngành, Đăng Dương cũng không phải loại nhỏ mọn, liền hướng Phạm
Liên Hoa ôm quyền, thành tâm nói

“Đa tạ Phạm tiểu thư đã ra tay cứu giúp!”

Thấy Đăng Dương chủ động cảm ơn, nét mặt Phạm Liên Hoa mới hòa hoãn đi một
chút

“Như thế còn được, mà thôi, hai người cứ nói chuyện đi, ta còn phai đi trông
coi nồi thuốc cái đã”

Nói rồi, Phạm Liên Hoa liền đứng dậy đi ra ngoài, tuy nhiên khi mới bước một
chân qua cửa, nàng tựa như nhớ chuyện gì vô cùng hệ trọng mà quay phắt lại,
ánh mắt tràn đầy ý tứ hăm dọa nhìn thẳng vào Đăng Dương, uy hiếp nói

“Chuyện của ngày hôm đó, cấm ngươi kể cho Linh tỷ đó, biết chưa!”

Nghe đến ‘chuyện của ngàu hôm đó’, nét mặt Đăng Dương có chút quái lạ nhưng
rồi vẫn gật đầu.

Nhận được cái gật đầu của Đăng Dương, Phạm Liên Hoa rốt cuộc cũng hài lòng rời
đi, để lại căn nhà nhỏ chỉ có hai người Đăng Dương.

Đợi cho Phạm Liên Hoa khuất khỏi tầm mắt, Diệp Khắc Linh mới cười mà như không
cười nhìn đến Đăng Dương, tò mò hỏi

“Nàng nói chuyện của ngày hôm đó là chuyện gì vậy?”

Nghe vậy, Đăng Dương có chút xấu hổ gãi gãi mũi, cũng không che dấu mà nói ra
sư thật.

Diệp Khắc Linh chống cằm nhỏ nghe rõ toàn bộ câu chuyện về cố sự giữa Đăng
Dương và Phạm Liên Hoa, thần thái chung quy hơi chút ngạc nhiên, hỏi

“Rơi vào tình huống đó, thế nhưng ngươi vẫn có thể kìm nén được, định lực cũng
không tồi đâu”

“Định lực không tồi cũng không được nga, manh động một cái chính là chết mất
xác không chỗ chôn thây đó!” Đăng Dương cười khổ “À mà Diệp cô nương, chuyện
giữa chúng ta với tam đại gia tộc, nàng có nói cho nàng ta biết chưa?”

“Hơn nữa, còn linh hồn lạc ấn mà Lôi Các đã để lại trên người hai chúng ta thì
sao?”

Diệp Khắc Linh khẽ lắc đầu, đạm bạc nói “Cái này thì không cần ngươi nhắc, bản
thân ta cũng biết nên làm gì. Liên Hoa, nàng ta hoàn toàn không biết chút gì
về mối thù giữa chúng ta với tam đại gia tộc.”

“Còn về linh hồn lạc ấn, cái lạc ấn này cũng là ẩn giấu tương đối sâu, nếu là
không được nhắc nhở, sợ rằng chính bản thân ta còn lâu mới phát hiện được. Tuy
nhiên cái tên Lôi Nam kia củng là khôn quá hóa ngu, chính miệng tiết lộ ra bí
mật này, cho nên mấy cái linh hồn lạc ấn kia đều đã bị ta tìm ra và loại bỏ
hết cả rồi. Hiện tại, cho dù bọn chúng có lên trời cũng đừng hòng tìm ra vị
trí của chúng ta!”

Dừng lại một chút, Diệp Khắc Linh dùng đôi mắt xinh đẹp khẽ đánh giá bộ dạng
không khác gì xác ướp của Đăng Dương, tốt bụng nhắc nhở một chút

“Mà ngươi tốt nhất là nên lo cho chính mình đi thì hơn, xem thử những vết
thương này có để lại họa ngầm gì trên người hay không, dù sao, ngươi hôn mê
chính là năm ngày năm đêm”

Nói rồi, Diệp Khắc Linh cũng không nán lại nữa mà quay người rời đi.

“Ta đã hôn mê đến tận 5 ngày?” Nghe Diệp Khắc Linh nhắc nhở, Đăng Dương lập
tức ngạc nhiên, vội vàng nói lớn trong đầu

‘AI!’

< < Có ta thưa chủ nhân > >

‘Ngươi giúp ta kiểm tra lại một lượt những vết thương trên người thử xem, ta
hiện tại có chút mất ổn định, khó lòng mà kiểm tra kỹ càng được”

< < Đã kiểm tra xong, tình trạng thân thể của ngài hiện nay là: Gãy xương tay
trái, gãy xương chân phải, gãy năm sương xườn và hơn một nữa số xương còn lại
đều có dấu vết nứt rạn. Bên cạnh đó, lục phủ ngũ tạng cũng bị nội thương
nghiêm trọng, có tình trạng xuất huyết trong, mà da thịt cả người đều dập nát
toàn bộ > >

< < Tuy nhiên bởi vì có Huyết Khí Tiên Công cùng Lôi Đạo Công hộ thể, hệ thống
kinh mạch vẫn được bảo toàn, khí huyết dồi dào sung mãn > >

< < Kết luận, tỷ lệ thương tổn là 72%, không nguy hiểm đến tính mạng > >

< < Bất quá, cái không nguy hiểm đến tính mạng này, phần lớn chính là nhờ tiểu
cô nương Phạm Liên Hoa kia đã giúp ngài bình ổn cơ hồ toàn bộ thương thế, nếu
không thì còn khó nói > >

Đăng Dương biết là bản thân thụ ngương nặng nề nhưng thực không ngờ được, nó
lại nghiêm trọng đến thế. Với số lượng thương thế kinh khủng như trên, nếu mà
không may mắn nhận được sự cứu chữa kịp thời của Phạm Liên Hoa, sợ rằng hắn
chết là cái chắc.

Hít sâu một hơi bình ổn tâm thần, Đăng Dương bỏ ra 30 điểm Tích Lũy mua hai
Bình Sinh Lực Lớn rồi nhanh chóng uống vào.

Trong nháy mắt, chỉ số Sinh Lực gần như cạn khô của hắn đã tức tốc được lấp
đầy ba phần năm, khôi phục lại được 62/90 điểm.

Mà theo đó, những thương thế trên người hắn cũng tức khắc lấy một tốc độ khó
tin mà nhanh chóng bình phục, xương gãy được hoàn toàn nối lại, các vết rạn
nứt cũng nối đuôi nhau biến mất, đồng thời, tâm tạng nội thương cũng như da
thịt dập nát cũng dần dần khấm khá hơn rất nhiều. Tuy rằng còn không thể nháy
mắt bình phục toàn bộ nhưng cách đó cũng không bao xa.

Thật ra nếu muốn, Đăng Dương vẫn có thể tiếp tục mua thêm hai Bình Sinh Lực
Lớn nữa uống vào để có thể ngay lập tức khỏi hẳn thương thế, tuy nhiên nếu làm
như vậy, một là có chút quá mức lãng phí 41 điểm Tích Lũy nhỏ nhoi còn lại của
hắn, hai là cũng quá mức dọa người đi.

Tốt nhất vẫn là cứ an ổn đợi thêm vài ngày nữa, để cho Phạm Liên Hoa giúp hắn
bình phục.

Thầm đưa ra quyết định, Đăng Dương mới thoải mái thở dài một hơi mà ngã người
xuống giường, chậm rãi khép hai mắt lại, bắt đầu chìm vào giấc nhủ ngon lành
mã đã lâu lắm rồi hắn còn chưa được hưởng thụ.

Xét cho cùng, trong khoản thời gian bắn đầu tu luyện đến nay, hắn hầu như là
đêm nào cũng đều cắm đầu vào tu luyện Lôi Đạo Công, thật sự là chưa từng có
được một giấc ngủ đàng hoàng nào. Lần này bị thương nặng, xem ra đối với hắn
cũng là một lần nghỉ ngơi hiếm có.

Cách căn nhà tranh của Đăng Dương không xa, trong màu sắc đỏ vàng của ánh
hoàng hôn buông xuống, Diệp Khắc Linh và Phạm Liên Hoa đang cùng nhau vui đùa
bên bếp lửa hồng, một người thì nấu thuốc, một người thì xào cơm, tiếng cười
hỉ hả vang vọng không gian.

Tại nơi đây, trong một sơn cốc bốn bề bao phủ bởi những ngọn núi xanh biếc,
khói bếp lượng lờ bay lên cạnh hai căn nhà tranh nho nhỏ, cùng với thanh âm
như chuông bạc của nhưng cô gái đôi mươi, quanh cảnh tưởng như đơn sơ, mộc mạc
nhưng lại xinh đẹp đến không ngờ.

Bên trong đó, có một chút gì đó giản đơn, một chút gì đó an lành, một chút gì
đó thơ mộng, cả ba yếu tố hòa quyện lại với nhau một cách hoàn mĩ, tạo nên một
bức tranh tuyệt tác của thế gian, khiến cho người xem không tự chủ được mà cảm
thấy bình yên trong tâm hồn.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #152