Âm Hồn Bất Tán


Người đăng: shennamasiro

Nhìn bộ dạng Đăng Dương có chút cam chịu, Hắc Phong Tuyệt Sát hơi nâng lên mi
mắt, tay đặt trên gối chống lấy cằm nhỏ, hiếm hoi nở nụ cười nhợt nhạt

“Bất quá ngươi cũng không cần xấu hổ, lần này được cứu thoát khỏi đại lao Lôi
gia, ta chính là thiếu nợ ngươi một cái nhân tình. Vừa hay, ta biết được một
chỗ tương đối tốt để rèn luyện linh hồn, có thể sẽ hữu ích cho ngươi đó! Có
muốn đi không?”

Đăng Dương đang cặm cụi gặp cá, đột nhiên nghe Hắc Phong Tuyệt Sát nói thế mà
kinh ngạc không thôi. Thật ra, hắn ra tay cứu nàng, cốt yếu cũng là muốn tìm
thêm một trợ lực khi ám sát Lôi Các mà thôi, thật không ngờ, hành động động
này vậy nhưng còn mang đến cho hắn chỗ tốt khác.

Hiện tại chỉ số Trí Tuệ của hắn quá thấp, khiến cho khả năng lĩnh ngộ võ kỹ vô
cùng kém, đồng thời tốc độ nâng cao độ thành thạo võ kỹ cũng phi thường chậm
chạp. Nếu mà có thể nâng cao chỉ số Tri Tuệ mà không cần dùng đến điểm Thiên
Phú, vậy thì con đường tu luyện sau này của hắn sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Liếm liếm đôi môi dính đầy dầu mỡ, Đăng Dương liên tục gật gù cái đầu “Muốn,
muốn, muốn!”

Thấy hành động có phần ngây ngô của Đăng Dương, Hắc Phong Tuyệt Sát có chút
không nhịn được mà cười khẽ, nụ cười đằm thắm đến say lòng.

“Đừng có gật đầu nữa, ta dẫn ngươi đi là được!”

“Vậy, ta phải đa tạ Hắc cô nương trước rồi” Đăng Dương ôm quyền, cười nói,
dáng vẻ có vài phần kính trọng.

Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ khoát tay “Không cần đa tạ, ta đây cũng là chỉ trả lại
nhân tình cho ngươi mà thôi, cũng không phải là có ý gì khác. Hơn nữa, ta có
tên họ đàng hoàng, gọi là Diệp Khắc Linh, đừng có mở mồm ra là hắc này, hắc
nọ, ta còn chưa có đen đến thế đâu”

“Ra là Diệp cô nương, ta nhớ rồi!” Đăng Dương khẽ gật đầu, cười đáp

Đúng lúc này, vút một tiếng xé gió bất ngờ vang lên, Diệp Khắc Linh đang cầm
ống trúc đựng nước trên tay, chưa kịp uống thì đột ngột ném mạnh ống trúc ra
ngoài cửa động.

Ống trúc vừa mới bay ra thì đột ngột nổ bùm một tiếng, chia năm xẻ bảy, lạch
cạch rớt xuống đất, mà nước suối chứa trong ống trúc cũng biến thành vụng băng
bay đầy trời.

Thấy một màn này, không cần Diệp Khắc Linh lên tiếng, Đăng Dương liền biết có
địch tập kích. Không chút do dự, hắn lập tức rút khẩu FN Five-seven ra, điên
cuồng bắn phá vào mảnh rừng bên kia con suối.

Cùng lúc đó, cũng từ mảnh rừng bên kia con suối, một loạt hơn trăm băng tinh
sắc nhọn hàn quang, mang theo hơi thở lạnh giá, ào ạt xé gió phóng thẳng qua
hang động bên này, bắt buộc Diệp Khắc Linh phải vùng vũ dược để chống đỡ.

Băng tinh trong nháy mắt đụng mạnh vào vũ dực vang lên một tràng âm thanh đinh
đang như sắt thép va chạm.

Một giây sau, toàn bộ băng tinh đã được Diệp Khắc Linh ngăn chặn thành công,
tuy nhiên, vũ dực được ngưng tụ từ hàng trăm thanh phong đao cũng đã bị hơi
lạnh thấu xương của băng tinh ăn mòn ít nhiều, rách nát tả tơi.

“Ma nữ, xương cốt cũng cứng lắm, bất quá để xem lần này hai người các ngươi
chạy đi đằng nào!” Từ trong mảnh rừng bên kia con suối, một giọng nói hùng hồn
kèm theo tức giận vang lên.

Chỉ thấy dưới những tán cây rừng rậm rạp, tối đen, ba bóng người không nhanh
không chậm bước ra, dẫn đầu là một trung niên nam tử dáng người cao lớn, đi
theo đằng sau lần lượt là một trung niên nam tử mập mạp và một lão già tóc tai
rối mù.

Bả kẻ này, không ai khác chính là gia chủ Hoàng gia - Hoàng Cực Lan, gia chủ
Ngọc gia -Ngọc Vô Cục cùng với đại trưởng lão Lôi gia - Lôi Nam.

Hiện tại, Hoàng Cực Lan chính là đang đưa một tay lên phía trước, đấu khí vàng
đất từ lòng bàn tay không ngừng tuông ra, hóa thành một tấm khiên chắn cực
đại, bảo vệ hắn cũng như hai người đằng sau. Và cũng chính tấm khiên này đã
ngăn cản một loạt đạn vừa rồi của Đăng Dương.

Nhìn thấy kẻ tập kích thế nhưng chính là ba người đứng đầu tam đại gia tộc,
nét mặt Đăng Dương thoáng chốc cau lại, thầm chửi

“Đúng là âm hồn bất tán, hai ta đã chạy xa đến tận đây, vậy mà bọn hắn vẫn có
thể đuổi kịp, thế quái nào mà làm được chứ?”

Đôi mắt Diệp Khắc Linh khóa chặt lấy ba người Hoàng Cực Lan, cơ thể bắt đầu
tản mát ra nồng đậm sát khí, đôi vũ dực bị tổn hại sau đợt công kích của băng
tinh một lần nữa khôi phục nguyên trạng, từng thanh phong đao hiện lên vô tận
sắc bén cùng khí tức âm độc.

Ở phía bên kia con suối, Hoàng Cục Lan nhìn thấy hai người Đăng Dương nối tiếp
nhau bày ra tư thế phòng bị mà khinh thường cười lớn, âm thanh chứa đựng vô
tận sát khí

“Ngạc nhiên lắm sao? Giết nhiều người của chúng ta như vậy còn muốn an toàn
chạy trốn? Mơ đẹp lắm con!”

“Hừ, may mắn là trước khi bị các ngươi hạ độc thủ, tộc trưởng đã kịp thời dùng
Hồn Châu đánh lên cơ thể của các ngươi hai cái linh hồn lạc ấn. Nếu không, sợ
rằng thật sự để cho hai con chuột nhắt các ngươi thành công chạy thoát rồi”
Lôi Nam lạnh lùng nói, trên tay hắn, một quả cầu thủy tinh to cỡ trái bóng bàn
không ngừng chớp tắt quang mang, chầm chậm tỏa ra từng tia dao động hồn lực
nhỏ bé.

Nghe Lôi Nam nói, Đăng Dương lập tức chú ý đến quả cầu thủy tinh không ngừng
chớp tắt kia, tình thần có chút kinh ngạc. Xem ra việc Lôi Các dính phải Mộng
Hồn Trần mà không bị hôn mê, đa phần chính là có liên quan mật thiết đến vật
này.

“Nói nhiều với hai tên ma đầu này làm gì, cứ thẳng tay giết chết là được” Ngọc
Vô Cực âm u nói.

Tiếp đó, đấu khí lam sắc từ người hắn cuồng mãnh phóng xuất ra ngoài, mà theo
đó, con suối nhỏ ngay lập tức bị chia đôi ra làm hai rồi ngưng tụ thành hai
cột nước phóng thẳng lên trời.

“Chết đi, Thủy Long Đạn!”

Ngọc Vô Cực quát lớn một tiếng, song chưởng vung ra, nhắm vào hai cột nước co
lại thanh trảo. Chỉ thấy nương theo hành động của hắn, hai cột ngước đang
phóng lên trời liền đột ngột lao thẳng xuống, trong chớp mắt xoắn lại với nhau
biến thành một con thủy long to lớn.

Thủy long vừa thành liền dương nanh múa vuốt, dưới sự khống chế của Ngọc Vô
Cực mà cuồng khiếu một tiếng long ngâm, mang theo sức mạnh khổng lồ, ầm ầm lao
thẳng vào hai người Đăng Dương đang đứng trong hang động.

“Thương Khung Điểu!”

Đối mặt với thủy long cuồng nộ do Ngọc Vô Cực đánh ra, Diệp Khắp Linh không
dám có chút khinh thường, chỉ thấy nàng quát lên một tiếng lạnh giá, sau đó,
đôi vũ dực sau lưng nàng mạnh mẽ vũ động rồi tách ra thành hàng trăm thanh
phong đao sắc bén.

Những thanh phong đao sau khi được tách ra liền ào ạt cuốn lên không trung,
trong nháy mắt hợp lại với nhau hóa thành một con phong điểu lục sắc to lớn.

Phong điểu vừa thành liền hót lên một tiếng lảnh loát, đập mạnh hai cánh nhất
lên một trận phong bạo cuồng loạn, lao thẳng vào hai con thủy long đang gào
thét lao đến kia.

Chớp mắt, thủy long cùng phong điểu liền đâm mạnh vào nhau rồi nổ bùm vang
dội, kình khí quét ra phá tan một phần sơn động, khiến cho từng mảng đất đá
không ngừng rớt xuống.

Tại trong đống đổ nát, sau tiếng nổ kinh thiên, phong điểu cùng thủy long từng
chút một giằng co với nhau, tuy nhiên chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể
dễ dàng nhận thấy, thủy long hoàn toàn chiếm thế thượng phong, còn phong điểu
thì phải từng chút một chật vật chống đỡ.

Trên cơ thể nó, từng mảnh, từng mảnh lông vũ nhanh chóng vỡ vụn, lục quang ảm
đạm thất sắc, xem ra không thể chống cự được bao lâu nữa.

Chưa đến vài giây thời gian, phong điểu rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà vỡ
vụn, biến thành một mảnh bụi sáng bay đầu trời.

Còn hai con thủy long sau một hồi giằng co với phong điểu, tuy rằng uy lực
cũng đã bị hao mòn đi ít nhiều nhưng vẫn không thể xem thường, gào thét lao
thẳng vào hai người Đăng Dương.

“Lần này để ta!” Đăng Dương nghiêm giọng nói, nhấc chân bước tới chắn trước
người Diệp Khắc Linh, hai tay rút ra Bạch Tuyết Kiếm trên lưng, toàn lực chém
ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích thẳng vào hai đầu thủy long.

Chỉ nghe đùng một tiếng lôi âm, thủy long to lớn nháy mắt bị chẻ ra làm đôi,
hai phần thân thể sau đó liền trở lại nguyên dạng là nước suối, ào ào chảy
xuống mặt đất.

Mà Đăng Dương sau khi đánh ra một kiếm này cũng là bị lực đạo kinh người của
thủy long làm cho trượt dài ra sau bốn năm mét, hai chân cày ra hai cái rãnh
sâu trên mặt đất.

Cảm thụ lồng ngực có chút khó chịu cùng đau nhức, Đăng Dương nhíu chặt chân
mày, thần thái nghiêm trọng nói

“Võ Sư cao cấp quá mạnh mẽ, một người đã khó chơi, nay lại có đến hai tên.
Chúng ta không cách gì có thể đấu lại!”

Hai người bọn hắn tuy rằng đều là Võ Sư sơ cấp có sức chiến đấu hơn người,
thậm chí có thể sánh ngang với Võ Sư trung cấp, thế nhưng kẻ địch hiện tại
cũng không phải là Võ Sư trung cấp a, mà chính là hai Võ Sư cao cấp cùng một
Võ Sư trung cấp.

Với sức mạnh song phương chênh lệch lớn đến thế này, tính đi tính lại thì phần
thắng hai người Đăng Dương cũng thật sự quá mức nhỏ nhoi, nếu không muốn nói
là hoàn toàn không có.

Diệp Khắc Linh tất nhiên cũng nhìn ra tình thế phi thường bất lợi của hai
người, vừa nghe Đăng Dương nói vậy cũng gật nhẹ đầu, cắn răng nói

“Đúng mà không thể đấu lại thật, xem ra cũng chỉ còn lại một cách duy nhất để
chúng ta toàn mạng rời khỏi đây mà thôi. Đăng Dương, ngươi giúp ta câu kéo một
khoảng thời gian được không?”

Nghe thế, Đăng Dương liền hiểu Diệp Khắc Linh nói đến chính là bí thuật chạy
trốn của nàng. Không còn thờn gian để đắng đo tính toán nữa, Đăng Dương gật
nhẹ đầu

“Được, nàng muốn bao nhiêu thời gian?”

Diệp Khắc Linh hơi cắn môi đào, tính toán một chút liền đáp “Cho ta 2 phút
thời gian, bời vì muốn kéo theo một người nữa trốn đi, ta vẫn phải chuẩn bị
một chút!”

“Hai phút sao? Cũng được, mong là nàng không lừa ta!” Đăng Dương khẽ cười, đem
Bạch Tuyết Kiếm cắm xuống mặt đất rồi lại rút Bình Minh kiếm ra, một tay cầm
súng, một tay nắm kiếm, nhàn nhã bước ra khỏi sơn đông, tầm mắt khóa chặt lấy
ba người Hoàng Cực Lan, sát khí lăng thiên bắt đầu thẩm thấu ra ngoài cơ thể.

Ở phía đối diện, cả ba người Hoàng Cưc Lan lúc này đã phóng qua con suối, kẻ
nào kẻ nấy đều có đấu khí hùng hồn cuốn quanh người, uy áp cực mạnh nháy mắt
bao phủ xuống Đăng Dương.

Hoàng Cực Lan nheo mắt nhìn Đăng Dương, sau đó lại liếc qua Diệp Khắc Linh vẫn
còn lưu lại bên trong hang động, độc ác cười lạnh

“Chỉ một mình ngươi thôi sao? Con nhỏ ma nử kia đâu, sợ chết đến nổi không dám
ra à?”

Ngọc Vô Cực đứng bênh cạnh cũng nhết môi cười lớn khinh thường

“Hừ, sợ chết? Nếu đã biết sợ chết thì tại sao còn dám ra tay với tam đại gia
tộc chúng ta? Hiện tại bị dồn vào đường cùng mới sợ thì cũng đã muộn rồi. Cho
dù dãy dụa như thế nào đi nữa thì ngay hôm nay, hai người các ngươi đều nhất
định phải bỏ xác tại đây”

Xoa nhẹ quả cầu thủy tinh trên tay, Lôi Nam nheo đôi mắt già nua nhìn thẳng
vào bên trong hang động, chú ý từng cử động nhỏ nhất của Diệp Khắc Linh.

Và dường như đã nhìn ra được cái gì đó, hắn ta đột ngột quát lạnh “Đừng nhiều
lời nữa, con ma nữ kia hình như đang thi triển võ kỹ chạy trốn của nó giống
như ở lần vây bắt bữa trước!”

“Lập tức ra tay, đừng để nó thi triển thành công!”

Dứt lời, cũng không đợi hai người Hoàng Cực Lan phản ứng, Lôi Nam đã dẫn đầu
lao lên trước, đấu khí hủng hồn trong cơ thể mãnh liệt tuông ra, sau đó ngưng
tụ lại tại bàn tay của hắn, biến nó thành một lôi trảo lôi trảo vô cùng bén
nhọn, chụp thẳng xuống đầu Đăng Dương

Lôi trảo lao tới tựa như cắt đôi không khí, tạo nên từng âm thanh sấm nổ chói
tai, từ đó có thể xem ra, uy lực ẩn chứa trong một trảo này cũng không phải
bình thường, nếu so với con thủy long vừa rồi của Ngọc Vô Cực cũng không thua
kém bao nhiêu.

Thấy Lôi Nam vung trảo lao đến, thần thái Đăng Dương dần trở nên chăm chú, một
lớp bì giáp lôi điện ẩn ẩn hiện hiện trên làn da, hai cánh tay được bao bọc
bên trong lôi điện xanh lam, dưới chân, lôi điện bạch sắc cũng lập lòe chớp
động.

Chỉ trong khoảng khắc, Đăng Dương gần như đã thi triển toàn bộ những võ kỹ lợi
hại nhất của mình, bao gồm Ngạnh Lôi, Lôi Bì Giáp cùng với Đạp Lôi.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #149