Lôi Gia Đại Chiến (2)


Người đăng: shennamasiro

Hai đội vừa mới bước lên lôi đài, trọng tài ngay lập tức tuyên bố trận đấu bắt
đầu.

Hiệu lệnh trong tài vừa vang lên, Lôi Bân liền quát lớn ra lệnh

“Cuồng Chí, ngươi là kẻ có sức phòng thủ mạnh nhất liền đi lên vây khốn Lôi Vũ
cho ta, đừng để hắn có không gian thi triển sức mạnh. An Bình, ngươi đi hỗ trợ
Cuồng Chí, bằng mọi cách đừng để Lôi Vũ xông ra ngoài”

“Rõ, Lôi Bân thiếu gia!” Nghe Lôi Bân ra lệnh, cả hai thiếu niên lập tức bùng
nổ đấu khí, tựa như hai con quái thú lao thẳng vào đội hình của Lôi Vũ. Trong
đó, Cuồng Chí có thân hình to cao là võ giả hệ thổ cùng thiên về phòng ngự, An
Bình cũng to con không kém, là võ giả hệ mộc và mạnh về khả năng khống chế.

Cuồng Chí và An Bình vừa lao lên, Lôi Bân tiếp tục quát lớn với Đăng Dương và
tên thiếu niên võ giả còn lại

“Còn lại hai người các ngươi có khả năng đơn chiến cao thì liền chia ra, một
người ứng phó với hai võ giả bên phía Lôi Vũ. Trong khi đó ta là người có lực
công kích bộc phát mạnh nhất sẽ đứng ở tuyến cuối cùng, chờ đợi thời cơ tung
ra một đòn trí mạng”

“Được!” Đăng Dương cùng thiếu niên tên Luân Vĩ còn lại lập tức gật đầu, đồng
thời ầm ầm vận chuyển đấu khí trong cơ thể mà lao thẳng lên.

Bởi vì Lôi Bân tiên phát chế nhân, là bên triển khai tấn công dồn dập trước
cho nên tiểu đội năm người Lôi Vũ chỉ có thể theo đó mà chia ra chống đỡ.

Lôi Vũ cũng giống như Lôi Bân, đều là võ giả am hiểu tấn công bộc phá trong
nháy mắt cho nên ngay khi bị hai võ giả, một am hiểu phòng thủ, một lại am
hiểu về khống chế tiếp cận, lập tức khiến cho hắn có sức nhưng không thi triển
được, hoàn toàn bị hai người Cuồng Chí và An Bình vây khốn trong nháy mắt.

Lôi Vũ chỉ cần bộc phát đấu khí ra đòn cực mạnh thì Cuồng Chí sẽ lập tức đưa
thân hình tựa như một tấm mai rùa cực kỳ kiên cố ra chống đỡ. Còn nếu Lôi Vũ
nhất thời không có cách nào để đập nát tấm mai rùa của Cuồng Chí mà ôm tâm
chạy trốn thì An Bình sẽ liền ra tay, sử dụng thanh trường tiên dài hơn 5m của
mình, cộng thêm được mộc hệ đấu khí gia cố bên trên mà quỷ dị như độc xà,
phong tỏa tất cả đường lui của Lôi Vũ, hoàn toàn khống chết hắn trong vòng vây
của hai người.

“Lôi Chấn, Tùng Khanh, mau qua đây giúp ta!” Bị Cuồng Chí và An Bình vây khốn
đến không thể thoát ra, Lỗi Vũ bèn lên tiếng hét lớn kêu gọi cứu viện.

Thế nhưng, để cho hắn thất vọng, bốn người còn lại thuộc tiểu đội của hắn lúc
này cũng đã bị Đăng Dương và Luân Vĩ chống chế.

Bên phía Đăng Dương thì khỏi nói, với cấp độ 9 của bản thân tương đương với
cảnh giới Võ Giả cao cấp, mặc dù không sử dụng đến những võ kỹ lợi hại như
Thiên Lôi Nhất Kích hoặc Đạp Lôi mà chỉ dùng Bạch Tuyết Kiếm tung ra vài đường
kiếm thuật đơn giản cũng đã dư sức một chọi hai với hai tên võ giả của tiểu
đội Lôi Vũ.

Trong khi đó, Luân Vĩ bên kia lại có chút chật vật hơn khi một mình chống lại
hai tên võ giả còn lại, mới giao đấu chưa đến hai mươi chiêu đã liên tiếp bại
lui.

Hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ dễ dàng đánh lui được Luân Vĩ thì liền
chủ động tách ra, một tên tiếp tục ở lại điên cuồng ra chiêu nghiền ép Luân
Vĩ, trong khi tên còn lại thì cực tốc chạy đến cứu viện Lôi Vũ.

Thế nhưng vào ngay lúc này, Luân Vĩ mới thật sự hiển lộ ra sự lợi hại của
mình, thế mạnh của hắn ta không phải chiến đấu ở tầm gần mà là chiến đấu ở tầm
xa. Ngay khi một trong hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ tách ra, tai phải
Luân Vĩ liền xuất hiện nhiều ra một thanh phi đao, lập tức toàn lực phóng mạnh
đi.

Phi đao được đấu khí hệ kim cường hóa liền lóe lên quang mang ánh vàng sắt
lạnh, cắt qua không khí kéo theo một tiếng vút chói tai, chỉ chớp mắt đã găm
thẳng vào lưng tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ vừa rời đi, khiến cho hắn đau
đớn mà hét thảm một tiếng.

Chớp lấy thời cơ đó, Lôi Bân từ đầu luôn luôn tìm phục trong nháy mắt bộc phát
tốc độ cực đại mà lao thẳng đến bên cạnh tên võ giả vừa trúng phải phi đao,
nắm đấm sắt hiện lên từng tia lôi xà mạnh mẽ giáng xuống.

Bùm…. Một tiếng vang dội, tên vỏ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ lập tức bị Lôi Bân
một quyền cực kỳ uy lực đánh bay khỏi lôi đài, cơ thể rơi mạnh xuống khán đài
phía đông, nhất thời nhất lên một trận kinh hô tám đảm.

Ở bên kia của lôi đài, Đăng Dương đang thong thả lấy một đấu hai thì nhìn thấy
cảnh tượng này, nhất thời lông mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ

‘Tên Lôi Bân này ít nhất cũng đã là Võ Giả trung cấp, tuy nhiên sức chiến đấu
đã gần bằng Võ Giả cao cấp rồi, nếu trận chiến cứ thế này tiếp dục đi tiếp,
không đến một phút nữa, hắn ta liền có thể dễ dàng chiến thắng. Không được,
mình phải tạo độ khó cho trò chơi này mới được!’

Thầm đưa ra quyết định, Bạch Tuyết Kiếm mới vung ra liền bị Đăng Dương cường
ngạnh thu hồi trở lại, và hành động bồng bột này liền làm cho hắn lộ ra rất
nhiều sơ hở trước mắt hai tên võ giả đối diện.

Bị Đăng Dương áp chế từ đầu đến cuối, hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ đã
nghẹn sẵn một cục tức cực to trong lòng, nay bổng nhiên Đăng Dương lại bất ngờ
bộc lộ quá nhiều sơ hở ngay trước mắt cả hai người thì làm sao bọn họ nhắm mắt
làm ngơ cho được.

Nhất thời, cả hai tên võ giả thuộc tiểu đội Lôi Vũ liền bùng nổ tất cả đấu khí
cất chứa trong cơ thể, một hỏa, một băng kết hợp với nhau mà điên cuồng công
kích Đăng Dương.

Ngay lập tức dưới thế công mãnh liệt của hai người, Đăng Dương không cách nào
có thể chống đỡ mà liên tiếp bại lui, bộ dạng vô cùng chật vật. Mãi cho đến
khi lui thẳng đến phần rìa của lôi đài, Đăng Dương mới miễn cưỡng dừng lại,
không chế để cơ thể không bị đẩy văng khỏi lôi đài.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #126