Một Đánh Một Đám (1)


Người đăng: shennamasiro

Thấy mọi người đã bình tĩnh lại, võ giả đeo kiếm mới lạnh nhạt nói

“Ta thấy, chúng ta bây giờ tốt nhất là không nên đánh nhau, trước cứ đè thằng
nhóc kia ra đoạt lấy hai viên đan dược cái đã, sau đó muốn nói gì thì nói”

Tên võ giả mập mạp nghe vậy liền cảm thấy có lý gật đầu

“Vị huynh đệ này nói không sai, hiện tại đan dược còn chưa đến tay, chúng ta
tranh giành cái cóc khô gì chứ? Thật sự là làm trò hề cho thằng nhóc kia xem”

Mấy người còn cũng nhao nhao gật đầu hiểu ý, sau đó một loạt ánh mắt tựa như
dã thú quay sang chiếu thẳng vào Đăng Dương. Không nói nhiều lời nữa, cả chín
tên võ giả bất ngờ bùng nổ đấu khí, lao thẳng vào Đăng Dương, lợi kiếm, lợi
đao, quyền trảo đều cùng lúc mà đâm ra, mà theo những đòn đánh mạnh mẽ được
tung ra, không khí vang lên nững tiếng vù vù xé gió bén nhọn.

Đối với thế công tựa như bài sơn đảo hải của chín tên võ giả, Đăng Dương hoàn
toàn không có một chút sợ hãi, ngược lại phần nhiều là hồi hộp và chờ mong.

Nếu là một ngay trước, hắn nếu gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn sẽ
lập tức cắm đầu bỏ chạy. Hắn khi đó hoàn toàn không có đủ sức để mà cùng lúc
đối chọi với chín tên võ giả.

Thế nhưng hôm nay lại khác, hắn không chỉ thăng liền hai cấp trở thành Võ Giả
cao cấp mà hắn còn sở hữu cho mình 3 thanh Đia Nguyên Binh đã được luyện hóa
hoàn toàn, hắn có Nhân giai cao cấp thân pháp Đạp Lôi, hắn có ba bộ võ kỹ
phòng thủ tinh diệu, hắn còn có Dẫn Hồn Thuật gia tăng sự linh mẫn giác quan.

Đó là còn chưa nói đến, chín tên võ giả ở đây, mục tiêu đều là Võ Khí Đan cao
cấp, vậy có thể suy ra, tất cả bọn hắn cao lắm cũng chỉ đạt đến cảnh giới Võ
Giả trung cấp mà thôi, tính ra vẫn còn thua kém hắn một cái cấp bậc.

Nói tóm lại, Đăng Dương so với chính hắn ngày hôm qua thực sự là cách biệt một
trời một vực, hắn hiện nay đã có đủ sức mạnh cũng như tự tin để cùng lúc đối
mặt với chín tên võ giả.

“Cũng đến lúc thử nghiệm những võ kỹ vừa mới học rồi, các ngươi tạm chấp nhận
làm hòn đá mài đao cho ta vậy!” Đăng Dương nhết môi cười khẽ, không đợi chín
tên võ giả lao đến đã giẫm mạnh chân phóng lên, trực diện đối mặt với bọn
chúng.

Chín tên võ giả đang lao lên, lại thấy Đăng Dương thế nhưng không chạy trốn mà
còn cắm đầu phòng đến bên này liền đồng loạt cười to, âm điệu tràng đầy khinh
bỉ cũng như xem thường.

“Thằng nhóc con ngu ngốc, tìm chết!”

“Thật là không biết trời cao đất rộng, mày chết chắc rồi!”

“Óc trâu ảo tưởng sức mạnh, thật nực cười! Bất quá như vậy thì càng tốt, đỡ
làm cho bọn ta tốn công tốt sức!”

Khoản cách mười mấy mét, chỉ vài cái nháy mắt liền vượt qua, Đăng Dương ngay
lập tức chính diện đối đầu với thế công dồn dập của chín tên võ giả.

“Ảo tưởng sức mạnh? Sao các ngươi biết là ta ảo tưởng?” Đăng Dương cười khẽ,
chân phải vừa chạm mặt đất bất ngờ xẹt ra một tia lôi điện bạch sắc, mà tốc độ
của hắn lại trong nháy mắt liền tăng vọt, kéo theo tầng tầng tàn ảnh tránh
thoát mưa kiếm, lưới đao đang bổ đến.

Chân lóe lôi điện, đây là biểu hiện rõ nhất của thân pháp Đạp Lôi

Bởi vì bị áp đảo về số lượng cho nên Đăng Dương vừa né xong đòn tấn công đầu
tiên thì đòn tấn công thứ hai và thứ ba đã nối tiếp nhau kéo đến, phong mang
lạnh lẽo nổi lên từng trận rợn người.

Bất quá, lần này Đăng Dương không tiếp tục trốn tránh nữa mà rút trường kiếm
Bình Minh ra, cổ tay vung mạnh liền quét ngang không trung, chém thẳng vào
song nhận đang vù vù cắt đến.

Keng! Âm thanh binh khí va chạm chát chúa vang lên, dưới ánh mắt không thể tin
được của tên võ giả kia, song nhận của hắn trong nháy mắt liền bị trường kiếm
của Đăng Dương chẻ ra làm đôi dễ dàng như cắt đậu hủ, thế kiếm không giảm chém
ngang qua người hắn.

Xoạt! Máu tươi bắn lên không trung kèm theo một tiếng hét đau đớn, phần ngực
của tên vỏ giả bị xẻ dọc một đường từ bả vai thẳng đến eo, nội tạng trong
khoan bụng theo đó mà đổ ra ngoài, khiến cho hắn ta chết ngay tại chỗ.

Một kiếm giết chết tên vỏ giả sử dụng song nhận, chân đạp lôi điện, Đăng Dương
cực tốc quay người lại phía sau, cánh tay hiện lên từng tia lôi điện chằn chịt
đấm ra một đấm, ngạnh khánh với quyền ảnh do võ giả mập mạp đánh đến

“Ngạnh Lôi, Bạo Lôi Quyền!”

Quyền quyền giao nhau nổ bùm một tiếng trầm đục, tên võ giả mập mạp lập tức bị
đánh bay ra xa năm sáu mét, thân hình to lớn liên tục lăn tròn trên mặt đất,
cánh tay vừa quyền đối quyền với Đăng Dương đã cháy đem một mảnh, hoàn toàn
dập nát không ra hình dạng.

Cảm nhận sau một quyền toàn lực, cánh tay nhiều lắm cũng chỉ hơi ê ẩm một
chút, Đăng Dương hài lòng cười thầm

‘Có Ngạnh Lôi bảo vệ, lực phản chấn mà mình phải gánh chịu đã không còn bao
nhiêu, bây giờ nếu mà có liên tiếp đấm ra mấy chục quyền cũng không sợ mất cảm
giác hai tay rồi’

Dù đang cười thầm trong lòng, Đăng Dương vẫn không chút nào hiển lộ sơ hở dưới
thế công dồn dập của bảy người còn lại, bàn chân hiện lên lôi điện, thân hình
phiêu hốt như một bóng ma du đãng giữa lòng địch, dùng tốc độ cực cao hoàn mĩ
tránh né tất cả các đòn tấn công hiểm hóc.

Bên cạnh đó, Đăng Dương tất nhiên không chỉ mãi mê tránh trái né phải mà
trường kiếm trên tay cũng không chút nào ngơi nghỉ, điên cuồng phản công,
những nơi lưỡi kiếm sắt lạnh lướt qua, binh khí của kẻ địch liền bị chia là
hai nửa, kèm theo đó là từng tiếng kêu la thất thanh vì đau đớn.

Thời gian dần trôi, máu đã nhuộm đỏ cả mặt đất, tay đứt, chân cụt, cơ thể bị
chém làm mấy mảnh phơi thây đầy đường.

“Mẹ nó, tên này rốt cuộc là quái vật phương nào, sao có thể mạnh mẽ đến như
vậy” sau một lần chạm quyền, một tên võ giả ôm cánh tay gãy lìa đau đớn không
ngừng lùi ra xa, ánh mắt cực kỳ sợ hãi lẫn kinh dị, bi phẩn nói gấp

Tên võ giả bặm trợn cùng lúc đó cũng bị Đăng Dương chém một kiếm vào vai mà
chật vật lăng ra xa, cố nén đau đớn mà điên dại quát lên

“Đừng có nói nhảm nữa, mau tiếp tục xông lên, không thì chỉ có nước chết!”

Trong chín người tập kích Đăng Dương, võ giả đeo kiếm là người có lực chiến
mạnh nhất, đồng thời cũng là người duy nhất đến tận lúc này vẫn chưa bị thương
qua, có điều bây giờ, trán của hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt khó coi còn
hơn uống thuốc đắng.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #106