Cướp Đan


Người đăng: shennamasiro

Kể từ khi học Dẫn Hồn Thuật, chỉ số Trí Tuệ của Đăng Dương được gia tăng, linh
hồn cũng cường đại hơn không ít nên các giác quan của hắn cũng theo đó mà trở
nên linh mẫn và nhạy cảm hơn trước rất nhiều.

Bởi vậy, chỉ cần hiện tại trong vòng bán kính mười mấy mét có người nhắm vào
hắn, hoặc hướng đến hắn mà tỏa ra sát khí thì Đăng Dương đều có thể cảm nhận
rõ ràng.

“Xem ra kẻ đánh chủ ý vào ta cũng không ít đâu!” Đăng Dương cười khẽ, cước bộ
dưới chân bất giác nhanh hơn một chút.

Thấy Đăng Dương đột ngột gia tăng tốc độ, mấy tên võ giả theo dõi phía cũng
cũng tăng tốc bám theo, một chút cũng không rời bóng lưng của Đăng Dương.

Khoản vài phút sau, khi đã rời xa phạm vi của Hồng Lâu Kinh Xá thương hội, tại
một con đường vắng vẻ, Đăng Dương bất ngờ dừng lại, quay mặt ra đằng sau, tủm
tỉm cười nói

“Theo dõi ta lâu như vậy rồi, cũng nên ra mặt đi chứ?”

Đăng Dương vừa cất lời, từ sau một ngôi nhà, một tên võ giả dáng người bặm
trợn, lăm lăm chiến đao trên tay bước ra

“Cảm giác rất tốt, ta có lời khen cho ngươi đấy! Bất quá, không nói nhiều,
muốn giữ mạng thì đem hai bình đan dược giao ra, ta sẽ suy nghĩ là để lại cho
ngươi hai cái chân để đi”

“Hắc hắc, Ngũ Du ngươi cũng thật độc ác quá đó, nhưng mà ta thích!” tại một
góc khuất khác, một tên võ giả đeo trường kiếm trên vai đi ra, ánh mắt sắc bén
khóa chặt Đăng Dương

“Trong hai viên Võ Khí Đan cao cấp, một viên phải thuộc về lão tử” sau một
thân cây to lớn ven đường, võ giả mập mạp đã từng cạnh tranh với Đăng Dương
trong hội đấu giá cũng xuất hiện.

Và không chỉ ba tên này, tại phía sau cũng bước ra không ít võ giả, tổng cộng
chín tên.

Đăng Dương đối mặt với số lượng kẻ địch áp đảo, thế nhưng nét mặt không chút
biến đổi, vẫn ung dung thong thả, nhàn nhã cất lời

“Các ngươi đây là muốn cướp hai viên Võ Khí Đan mà ta mới mua sao?”

Võ giả bặm trợn nghe Đăng Dương nói thế liền phi một bãi nước bọt xuống đất,
trợn trừng ánh mắt đầy sát khí, đưa tay làm động tác cứa cổ quát lớn

“Ngươi còn hỏi, giả ngu à, hiện giờ bổn đại gia đổi ý rồi, cho dù ngươi có chủ
động giao ra đan dược thì cái mạng của ngươi chắc chắn cũng sẽ không còn”

Dứt lời, tên võ giả bặm trợn lập tức động thân, dẫn đầu phóng thẳng đến chỗ
Đăng Dương, chiến đao vung lên chém đến.

Võ giả đeo kiếm, võ giả mập mạp cùng mười mấy tên võ giả khác thấy vậy cũng
nhao nhao lao tới, tất cả đều hướng vào một mục tiêu duy nhất, đó chính là
Đăng Dương.

Thấy cả đám bổng chốc nhào tới, Đăng Dương một mặt vẫn không chút sợ hãi, bất
đắc dĩ nhún vai nói ra

“Này các ngươi từ từ đã, ta đâu có nói là sẽ không giao ra đâu, các ngươi đông
thế làm sao ta địch lại, mà chạy cũng là chạy không thoát. Cho nên các ngươi
hãy cứ yên tâm, hai viên Võ Khí Đan trước sau gì cũng sẽ thuộc về các ngươi
thôi”

“Có điều, ta cũng chỉ có hai viên Võ Khí Đan cao cấp mà thôi, mà các ngươi lại
đông người như thế, ta biết phải giao nộp cho ai đây? Chẳng lẽ lại cắt nhỏ
chia ra, các ngươi nói có đúng không?”

Lời Đăng Dương vừa nói ra, cả đám người đang ào ào chạy nhanh bổng chốc đều
thắng lại, chín cặp mắt trừng trừng nhìn nhau, mắt lớn đối mắt nhỏ tràng đầy
hàm ý cảnh giác, không gian trên con đường đột nhiên rơi vào không khí quỷ dị
vô cùng.

Trong mắt những võ giả này, Đăng Dương trẻ tuổi như thế, chắc chắn không thể
nào là đạt đến trình độ Võ Giả cao giai được, chỉ cần một người trong bọn hắn
tuy tiện ra tay thì liền có thể tóm gọn. Thế nhưng, đan dược chỉ có hai viên
mà bọn họ lại đến chín người, vậy cho nên giờ khắc này, quan hệ của tất cả
chính là kình địch cạnh tranh, thậm chí là kẻ thù cần phải diệt trừ.

Võ giả mập mạp nắm chặt song nhận nơi tay, đôi mắt ti khí đảo quanh một lượt,
trầm giọng nói

“Tất cả mọi người ở đây chắc đều biết tình cảnh của Lưu Vĩ ta, ta đã năm năm
nay giẫm chân một chỗ tại cảnh giới Võ Giả trung cấp rồi. Viên Võ Khí Đan cao
cấp kia, ta dù liều mạng cũng bắt buộc phải có cho bằng được. Nể mặt một chút
đi, ta sẽ dùng 6000 vina để mua viên đan dược này, mấy người các ngươi muốn
chia sao thì chia!”

Võ giả bặm trợn nghe võ giả mập mạp nói thế thì phi thêm một bãi nước bọt,
khinh thường phỉ nhổ

“Cái bản mặt heo của mày to quá mà lão tử phải nể mặt, con mẹ nó tưởng một
mình ngươi dám liều mạng thôi sao, Lão Viên ta cũng có thể liều mạng được vậy,
có ngon thì nhào vô!”

Mấy tên võ giả khác thấy vậy cũng bắt đầu nhao nhao lên tiếng tranh giành, kẻ
thì rút binh khí đe dọa, tên thì chửi ùm bà lằn cả lên, cả đám như một đàn vịt
liên tục kêu ‘cạp cạp’ vô cùng ồn ào.

Mà Đăng Dương thì lại đang đứng xa xa, ôm tay thích thú quan sát đàn vịt đấy
đánh lộn, khóe môi hơi nhết lên đầy vẻ châm biếm và cười cợt.

Cả đám cải nhau một hồi, kẻ nào cũng là võ giả nên máu nóng là chuyện tất
nhiên, mới vài ba câu không hợp đã chuẩn bị lao đầu vào đánh nhau. Chỉ có tên
võ giả đeo kiếm là từ đầu đên giờ vẫn chưa mở lời, ánh mắt luôn luôn dừng lại
trên người Đăng Dương.

Bổng nhiên hắn mở miệng quát to, âm thanh vang vọng còn kèm theo cả đấu khí
bên trong khiến cho cả đám võ giả kinh ngạc đến không ngờ.

“Mọi người bình tĩnh lại đã, các ngươi đánh nhau không phải chính là đang làm
lợi cho thằng nhóc kia sao?”

Tám võ giả còn lại nghe vậy thì ngớ người ra, hàng loạt cặp mắt liền quay lại
nhìn đến Đăng Dương không xa, chỉ thấy lúc này tên đó đang vừa nhịp chân vừa
huýt sao vô cùng vui vẻ mà quan sát bên này.

Chợt nhận ra bản thân không khát gì một thằng ngu, võ giả bặm trợn tức giận
đến da đầu xì khói, hung tợn gầm lên

“Con mẹ nhà nó, lại dám trêu lão tử, không bằm thây ngươi ra vạn đoạn, tên của
lão tử sẽ đổi thành Vim”

( P/S: Vim là tên một loại nước rửa bồn cầu )


Hào Quang Mặt Trời - Chương #105