Uy Áp Kinh Thiên.


Sau khi trở về Thạch Thành Trấn, Dương Hạo mò vào cái túi kim ngân của mình
thở dài " Kim ngân xài cho đan dược đã tốn rất nhiều rồi, hiện giờ không còn
đủ một bữa ăn, cần phải kiếm một cái việc làm".

Sau khi tính toán tỉ mỉ, hắn đến xin việc ở một Tửu Lâu nhỏ gần cổng chào của
cái Trấn Thạch Thành. Hằng ngày người qua kẻ lại ở đây nhiều không kể hết, đủ
thể loại Vũ Giả từ Vũ Đồ cho đến Vũ Sư hiếm khi thấy được mấy vị khách Vũ
Hoàng, mà không kể Vũ Giả còn nhiều thương nhân hoặc thâm chí người thường từ
phương xa đến chơi.

Câu chuyện tiểu môn phái ở Trấn Thạch Thành bị diệt tựa hồ không phải là
chuyện lớn những cũng đã kinh động kha khá các tông môn lân cận. Ngay tại trấn
cũng có nhiều lời đồn mang tính truyền thuyết.

" Ngụy trưởng lão đắc tội lão thế gia nên bị diệt môn ".

" Bậy, là do yêu vật người không nhớ hôm ấy có lôi vân cuồn cuộn kéo đến sao "
.

" Ta nghĩ là do tiểu môn phái này đã đắc tội cao nhận ở phía bên trong ngọn
núi kia " .

" Ta lại nghĩ là do lão trưởng môn của tiểu môn phái không biết phép tắc, bày
đại trận nghênh chiến kia " .

Có rất nhiều lời đồn, tựa hồ 5 6 ngày không có đến 8 cũng 10 câu chuyện liên
quan đến chuyện môn phái diệt môn kia. Chỉ biết có vài lão quái Vũ Tông đến
dọn dẹp hiện trường, và phát động cấm chế từ đó ngọn núi mà tiểu môn phái
chiếm giữ trở thành cấm địa của Trấn Thạch Thành.

Hắn làm việc ở Tửu Lâu hằng ngày công việc không phải là nấu nướng mà là thuần
túy là một tiểu nhị. Nhưng việc này lại rất phù hợp với hắn vừa có được tin
tức từ mọi nơi vừa lại rất kín đáo cho việc hắn xuất thân từ tiểu môn phái
kia.

Kim ngân hắn tích lũy đã dùng hết, hiện giờ hắn làm ở Tửu Lâu để tích lũy Kim
ngân vì một chuyện đó là hắn muốn tiến Nội Kim Quốc.

Mặc dù đã thành công khống chế Lôi Thuộc Tính tuy vậy để không chế thuộc tính
Lôi này thành vật dẫn đánh tan phế chất bên trong đan dược cần phải suy tính.

Hắn ngẫm nghĩ dùng Lôi Thuộc Tính đứng về một phía đánh về phía đan dược Long
Thiên Tủy , Long Thiên Tủy vỡ ra. Lần nào cũng vỡ, không một lần thành công,
hắn liền nhận ra việc dùng thuộc tính Lôi thay thế cho Lôi kiếp chắc chắn phải
có bí pháp.

Ngoài Nội Kim Quốc thì còn nơi nào phù hợp hơn để hắn luyện đan dược cơ chứ,
hoặc thâm chí có kim ngân của hắn hiện giờ không cho phép.

Qua tin tức nữa thật nữa giả của mấy vị khách ở Tửu Lâu hắn biết được rất
nhiều việc, mà một số việc hắn không rõ lắm chỉ biết, từ đây muốn đến Nội Kim
Quốc phải qua trải qua 4 tiểu môn phái ở 4 cái thành , còn nếu đi đường vòng
thì phải đi qua Ma Vực. Còn nữa khi đến biên giới giữa Nội Kim Quốc và Ngoại
Kim Quốc phải đóng phí qua cổng. Còn chuyện bên trong Nội Kim Quốc tựa hồ là
vô số chuyện khác.

Trước mắt, hắn tích lũy kim ngân để phục dụng trong 20 ngày, vì đường đi từ
đây đến biên giới lấy khả năng lăng không mà đi của hắn cũng phải mất 3 4
tháng mới đến được biên giới, nhưng nếu hắn dùng linh lực của Vũ Khải thì miễn
cưỡng 10 ngày sẽ đến nơi.

" Bà chủ ta xin phép nghỉ đây" Dương Hạo nói với một thiếu phụ tầm ngoài tứ
tuần.

" Đúng là số ta xui, mướn người nào người nấy cùng đều đi cả, thôi mai ta lại
mướn người khác vậy" Thiếu phụ hậm hực rồi cũng cho qua.

Dương Hạo khăn gói kĩ lưỡng, hắn di chuyển ra khỏi Trấn Thạch Thành rồi mới
lăng không, hơn nữa lúc này hắn có đeo 1 chiếc mặt nạ nhỏ hình rồng cưỡi quy
rất quỷ dị.

" Đeo mặt nạ này vào, liền có chút uy nghiêm " . Dương Hạo lẩm bẩm.

Khi đi xa khỏi Trấn Thạch Thành, hắn khởi động tu vi Vũ Hoàng rồi đến Vũ Tông,
Vũ Tốn, cuối cùng là uy áp của Vũ Khải, sức lực tỏa ra kinh người, chấn động
cả một vùng không gian, nhưng toàn bộ lực lượng ấy chỉ để dùng ..... lăng
không mà thôi.

Nhanh chóng hắn chỉ mất 1 ngày là đã đến cái thành đầu tiên "Biên Đê Thành".
Cổng Thành rộng và dài hơn nhiều so với Trấn Thạch Thành, hơn nữa trên đài
tháp còn có mấy vị tướng quan đang canh gác tu vi cũng chỉ là Vũ Sư.

Hắn không lăng không tiếp nữa mà dừng lại vì hắn phát hiện ra có cấm chế, hắn
ngự không phía gần cổng thành nhưng ở một khóc khuất và suy tính. Có nên mạnh
mẽ phá cấm chế, hiện tại ta đang mang mặt nạ ngộ nhỡ có điều gì vẫn có thể
chạy thoát được. Hay là xuống thành đè áp tu vi mà đi vào thành. Điều này chắc
không được vì lượng tiền hắn tích lũy là không đủ hơn nữa khi vào Nội Kim Quốc
còn phải đóng phí qua công.

Sâu bên trong Biên Đê Thành là một cái vùng trũng cái gọi là tiểu môn phái ở
nơi đích thị là " Vân Lâm Phái" 2 lão tu vi Vũ Hoàng cùng một thiếu niên nhưng
lại mang tu vi Vũ Tông Sơ Kỳ đang bàn bạc điều gì đó tựa hồ rất nghiêm trọng.

" Tiểu đệ, đệ là hiền tài tư chất hơn người tuổi này đã đạt tu vi Vũ Tông là
kỳ tài trong vạn người, đệ có thể phát hiện được tu vi của người ngoài thành
kia không".

" Tiểu đệ tài hèn, thật sư không phát hiện được tu vi người kia, đệ chỉ cảm
thấy được uy áp kinh người, nhưng uy áp này lại không kèm theo sát khí, không
biết người kia có ý đồ gì ? ".

" Sư huynh ngươi thấy sao, liệu có thể liên quan đến họa diệt môn của tiểu môn
phái ở Trấn Thạch Thành không ạ, hay là do món bảo vật đó ?" .

" Sư đệ ngươi thật là ngốc, món bảo vật đó là gì trong mắt một kẻ có thể kích
sát được một Vũ Tông trung kì đỉnh, nếu có bảo vật thì người ta đã lấy rồi còn
đến lượt ngươi, ta không biết người kia là ai tu vi ra sao nhưng rõ ràng ta
không cảm thấy sát khí, nhưng cũng không ngoại trừ người ấy có bảo vật giấu đi
sát khí hòng chiếm tiên cơ. nhưng tu vi rõ ràng ta không cảm nhận được chỉ có
thể là bậc tiền bối hơn ta một đại cảnh giới " .

" Cái gì một đại ... đại cảnh giới, tu vi của sư huynh là Vũ Hoàng Hậu Kỳ đại
viên mãn đã nữa bước đến Vũ Tông, vậy người ấy chẳng là là Vũ Tôn trong truyền
thuyết sao ".

" Truyền thuyết thì ta không biết, ngoại Kim Quốc này tài nguyên khan hiếm,
kiếm được một vài người Vũ Tông đã là khó khắn lắm rồi ngoại trừ họ Ngụy kia
thì chỉ còn vài lão quái vật đã hết thời từ Nội Kim Quốc chuyển sang Ngoại Kim
Quốc mà thôi, nay lại xuất hiện một kẻ thâm sau khó lường, ta lại cũng không
biết ý định người kia là ra sao, nhưng mắt thấy trước có một tiểu môn phái đã
bị diệt ta không thể không đề phòng ".

" Ý của sư huynh là ? ".

"Theo lệnh của ta, lập tức hạ cấm chế toàn thành, hạ cấm chế môn phái ở phía
núi, toàn bộ trưởng lão hộ pháp ra phía đại điện quỳ gối tỏ phép tắc với
thượng bối di hành, tuyệt không chậm trễ, kẻ nào vắng mặt theo môn quy mà xử
lý "

"Đã không làm gì được thì hãy tuân theo tự nhiên, tỏ rõ thành ý, không phân sự
đời, biết điều một chút, người ta là thượng bối chắc không so đo đâu, tiểu sư
đệ người có thiên phú tốt, nhưng cũng hiểu biết thế sự ấy mới gọi là phúc phận
" .

"Cấm chế đã hạ" Dương Hạo buột miệng, hắn định mạnh mẽ phá trận thì đột nhiên
nhận ra cấm chế đã được gỡ bỏ, trong lòng có chút suy tính, liệu rằng bọn họ
có tính dụ ta vào rồi mở cấm chế nhốt ta ở trong. Ta mặc dù tu vi có chút cao
nhưng mấy cái bảo bối hộ mệnh thì một cũng không liệu có chút nguy hiểm .

Hắn tầm ngâm một hồi rồi cũng lăng không, kích động lực lưỡng Vũ Khải uy áp
đến mức kinh thiên, nhưng hắn không dùng hết sức mà băng qua thành này mà dùng
thần thức cường đại của mình dò xét cẩn thận. Nếu có biến trở liền kịp đường
mà tránh thoát.

Hắn cảm thấy lạ kỳ mọi thứ đều ổn thỏa, không có cạm bẫy nào cả. " Biết trước
ta phóng nhanh qua liền đỡ tốn một canh giờ , không biết có chuyện gì mà cả
môn phái ở vùng trũng kia lại quỳ gối dập mặt ngay tại đại điện giống như đang
cúng bái gì đó " . Hắn lấy làm lạ một chút định nán lại xem nhưng một canh giờ
cũng chẳng thấy có động tĩnh hắn liền rời khỏi.

" Người đi thật rồi hả sư huynh ? ".

" Ta không cảm giác được người ấy nữa, tiểu hiền đệ ngươi thấy sao " .

" Thật sự là đã đi rồi, uy áp kinh người lúc nãy, khiến tiểu đệ không giám
phóng ra 1 tia linh lực mà dò xét, đó là nghiền ép về tu vi, lúc ấy người đó
có ở đây một canh giờ rồi lại đi " .

" Là họa cũng được là phúc cũng được, dùng Phù Âm thông báo cho mấy tiểu môn
phái khác một tiếng giúp ta " .

" Tiểu đệ cho người làm ngay " .

Dương Hạo một mạch băng qua 2 cái thành kế tiếp một cách dễ dàng điều lạ lùng
là mỗi cái thành đều làm tương tự là mấy môn phái đều dập mặt quỳ gối trước
đại điện giống như đang cúng bái gì đó làm hắn thấy khó hiểu.

Hắn lăng không buổi sáng, tối đến lại kiếm chỗ vắng vẻ nhập thổ Du Hồn để
luyện đan dược, vì sư huấn hắn không thể làm trái, có điều bây giờ hắn có
luyện thêm một Công Pháp không chế Ngũ Hành để đánh tan tạp chất trong đan
dược nhưng vẫn chưa có được thành quả.

Mặc dù không đánh tan được tạp chất nhưng thành quả về khống chế thuộc tính
của hắn lại đạt đến xuất quỷ nhập thần, lấy hỏa thuộc tính hắn có thể tùy ý
thi triển, dùng tâm sinh hỏa, dùng ý biến hình, và dùng linh lực nghiền ép lực
lượng. Mỗi một kích hỏa thuộc tính đều mang trọn vẹn một lực toàn kích của tu
vi Vũ Khải.

Màn đêm chợt xuống hắn kiếm một nơi để nghỉ chân, thì liền thấy có một cái
miếu hoang nhỏ, bên trong có một Lão Hòa Thượng, trên lưng Lão Hòa Thượng này
có một Tiểu Hầu Tử hình như là Yêu Thú hắn cảm giác được linh lực trên Tiểu
Hầu này.

Vì xung quanh trăm dặm không có đến một nơi nghỉ chân, hắn bèn đi vào miếu mở
miệng " Tiểu tử người phương xa, xin được dừng chân ngay miếu hoang này mong
tiền bối cho phép " . Hắn lúc này đã ẩn giấu tu vi của mình thành Vũ Đồ.

" Bần tăng cũng mới ghé qua đây, nơi đây không phải nhà của bần tăng, thí chủ
xin dừng chân thì cứ dừng chân, Bần tăng không có ý kiến".

" Đội ơn Tiền bối, tiểu tự xin phép được vào miếu để nghỉ ngơi " . Hắn đảo mắt
nhìn Tiểu Hầu có chút quái lạ, Tiểu Hầu này có sát khí.

Hắn liền chợp mắt nghỉ ngơi, ở phía bên kia Lão Hòa Thượng đang ngồi tu luyện
tựa hồ có chút thương thế, mắt nhắm, ngồi thiền, hai tay chập vào với nhau,
một luồng hào quang kim sắc bao phủ trên người.

" Nghiệt súc, xem bần tăng độ hóa nhà người ra sao, yêu quái mau hiện hình".
Một cái đầu trượng mang kim quang mang theo ý niệm phật pháp toàn lực của Lão
Hòa Thương mang tu vi Vũ Hoàng, chớp nhoáng đã đến mông của Dương Hạo.

Không một dị biến nào xảy ra, cái toàn lực tu vi mang theo pháp thuật của Phật
tông lại không thể khiến yêu quái hiện hình, trong lòng Hòa Thượng khả kinh
liền xoay chuyển tư thế liên tiên tung 24 đòn Phật Gia vào 24 huyệt đạo chí tử
của Yêu Tộc. Vẫn là không một thanh tĩnh.

" Khro, Khro " Tiếng ngáy một lúc một lớn của Dương Hạo làm Lão Hòa Thượng
càng kinh hải.

" Không lẽ đây không phải là yêu quái, quái lạ nơi đây làm sao có một tiểu hài
tử mang tu vi Vũ Đồ, nhìn mấy dòn công kích của ta đều vô hiệu, rõ ràng là
chén ép tu vi, là yêu quái, đòn đầu tiên ta không mang sát ý chỉ mang Phật
niệm để đánh hắn hiện nguyên hình, còn từ đòn thứ 2 trở đi đều là các đòn sát
thương tại sao một chút vết thương cũng không ".

Lão Hòa Thượng quá sợ hãi, hắn không dám chạy và cũng không thể chạy được,
ngưng pháp trượng và ngồi thiền hắn đang bị thương hơn nữa lúc nãy lại dùng
toàn bộ pháp lực tích lũy để thi triển, hiện giờ thương thế không những không
khỏi mà tựa hồ còn năng thêm một chút.

"Wao, trời sáng rồi " Dương Hạo lẩm bẩm một tiếng, Lão Hòa Thượng giật nảy
mình, ít nhất 3 cái pháp bảo được tung ra, phật quang rặp trời giống như đang
ngênh địch.

Dương Hạo liền cả kinh " Tiền bối, tiền bối đang làm gì vậy, tiểu bối có làm
gì sai mong tiền bối trách phát đừng tận diệt tiểu bối" .

" Nghiệt súc, hôm nay ta rơi vào tay người dù không độ hóa được yêu ma như
người nhưng chí ít ta cũng phải khiến người có thương tích, mà nếu không có
thương tích ta cũng sống sảng khoái với tâm niệm của ta, cả đời trừ ma diệt
yêu " . Lão Hòa Thượng lúc này đã đứng dậy, chuẩn bị xuất tiến.

" Tiền bối có chút hiểu lầm tiểu bối rồi, tiểu bối không phải yêu ma gì cả chỉ
là người phương xa muốn vào Nội Kim Quốc kiếm chút cơ duyên, tiền bối có phải
hiểu lầm vãn bối rồi không ? " .

" Quỷ tin người, yêu quái mau hiện hình, ta chưa thấy tu vi Vũ Đồ nào mà chịu
được một pháp trượng của ta cả, hơn nữa để đè áp tu vi thì ngươi phải có pháp
bảo, ta thấy trên người một cái pháp bảo cũng không, chắc chắn là yêu quái,
hơn nữa người còn đeo mặt nạ chắc chắn là luyện công pháp tà ma" .

" HaHa, tiền bối thật sự hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, tiểu bối chỉ là người
phương xa đến, mặt nạ này đích thực là pháp bảo dùng để đè áp tu vi của tiểu
bối, tiểu bối không phải là yêu ma gì hết " .

" Được nếu ngươi không phải yêu quái, thì cũng chắc là ma đầu, ma đầu với yêu
quái liên kết cũng chẳng có gì lạ. Ta có một bảo vật là Càn Thạch Linh dùng để
cảm ứng ma tính trong công pháp, người chỉ việc dùng lực lượng của mình mà
phóng vào Càn Thạch Linh này là được " .

" Xin hỏi bảo vật của tiền bối chịu được công kích của Vũ Giả bậc nào, tiểu
bối sợ lỡ tay làm hỏng đồ thì có chút ngại, thân tiểu bối không có tiền đến
đâu ạ " .

" Chí ít là một lực toàn công kích Vũ Tông hậu kỳ cũng không thể hư hại món
pháp bảo này, chẳng lẽ người là ? " .

Chưa nói dứt lời một đòn hỏa diễm từ trong lòng bàn tay của Dương Hạo kéo đến
linh thạch. Linh thạch phát lên một kim quang đậm thẫm. Lão Hòa Thượng cầm
linh thạch trên tay bị sức mạnh của Hõa Diễm ép dí vào góc tường liền cười
gật:

"Hảo công pháp, công pháp thuần túy không có ma tính, tiểu tử à không công tử
thứ lỗi cho tiểu tăng ngu muội, lúc đêm khuya đã mạo phạm mong công tử tha
lỗi, bần tăng chỉ là nhất thời hồ đồ, bần tăng thấy công tử có chút u ám ở
thái dương chắc là vừa nhìn qua vật không tốt lành, nay có một quyển kinh pháp
phật tông bí truyền tặng lại cho công tử xem như tạ tội" .

Nói xong cuốn kinh thư bay đến tay Dương Hạo, thì cũng là lúc Lão Hòa Thương
biến mất. Dương Hạo trầm ngâm một hồi cũng chẳng hiểu thế sự lắm rõ ràng hắn
không làm gì Lão Hòa Thương mà lão ta có vẻ rất sợ mình.

Nhưng quyển kinh thư đến tay mình rồi thì có thể đọc qua xem sao " Phật pháp
tu tâm dương tính, thuần túy ngộ đạo" , " Sách hay, Sách hay " .

Lão Hòa Thượng đã đi xa liền lẩm bẩm " Không biết ta gặp vận xui gì trước gặp
yêu quái, sau gặp một lão bất tử tình tính trẻ con còn có chút ngốc nghếch,
cuốn đó dưới Phật đường bán rất nhiều cho mấy phật tử chỉ là quyển kinh thư lề
đường đọc để dưỡng khí hòa tâm mà thôi, vẫn may ta chạy nhanh, mấy lão bất tử
này đều có tính điên cuồng, ta nghe sư phụ kể qua nay tận mắt thấy quả là
không sai " .

" Tiền bối, tiền bối, sách tiền bối tặng quá trân quý, tiểu bối sợ...." Dương
Hạo đang lăng không bám theo Lão Hòa Thượng.

" Công tử xin hãy nhận cho, tiểu tăng ngu muội nguyện dâng tăng công tử không
dám có 2 lòng, nếu có bị trời tru đất diệt, tiểu tăng quyết không tiết lộ nửa
lời chuyện gặp công tử ngày hôm nay".

" Vậy thì cảm ơn tiền bối, sách này quá trân quý, tiền bối đối với ta quá tốt
rồi, hay là chúng ta đi chung vào Nội Kim Quốc tiền bối thấy sao " . Dương Hạo
vừa cười vừa nói .

" Đa tạ công tử nguyện ý tốt, tiểu tăng có việc còn phải làm, mông công tử
lượng thứ cho tiểu tăng, tiểu tăng vạn cốt ghi tâm".

" Thôi được rồi, ta đi một mình vậy, sách này quả thật quá trân quý, tiền bối
ta nợ ngươi vậy " .


Hạo Đế Đan Dược Sư - Chương #9