Sơ Hạch Tuyển Luyện Đan Dược Sư (2)


Dứt lời của Hạ Sắc mấy cái chân còn chậm chạp bước vào cái cổng của cô cây đã
nhanh nhẹn hơn mà mấy cái thần thái vẫn giữ nguyên. Dương Hạo cũng không thể
không vội, hắn cũng đã tiến vào cánh cổng, lách qua mấy cái thư đồ hắn liền
tiến vào trong.

Cổng vừa vào, không gian biến ảo hiện ra, mấy cái thí sinh cùng vào với hắn
liền không còn đây nữa, trước mặt hắn chỉ còn vọn vẹn kệ thật to, to đến tận 5
6 người chồng lên, mà hắn ở trong này có thẻ tùy tiện bay lên cao xuống thấp
mà không gặp cản trở " Pháp bảo tạo ra huyễn cảnh quả thật có chút hấp dẫn " .

Pháp bảo này tuy có uy lực nhưng cũng chỉ là thần thông so với các vũ giả Phàm
Nhân, hoặc cùng lắm là còn tác dụng với mấy cái Huyền Nhân cấp thấp chứ hắn
thuộc một trình độ khác, nhãn quang của hắn từ lâu đã vượt xa mấy cái vũ giả
đỉnh cấp. Hắn liền nhận ra mấy cái thi sinh không phải là biến mất mà xếp
thành 1 vòng tròn xung quanh cái " Kệ Dược Liệu ".

Bên phía Nhị Thiếu Gia cũng đang ngân ngơ, lần trước Vĩnh Bách Xuyên đã rớt từ
vòng 1 nên còn hơi lạ lắm với cảm giác này, hắn đã được huấn giáo từ trước là
phải chọn thật nhanh và chính xác mấy cái dược liệu, vì Kệ này tuy dược liệu
rất nhiều nhưng dược liệu sử dụng được cũng có giới hạn, mà mấy cái tốt bị
chọn đi liền mất trên Kệ.

" Hạnh khô thập kỷ đã bị lấy mất, còn Thanh Trúc đã chuyển sang ngạ lục tựa hồ
đã 20 30 năm tuổi cũng đã bị lấy mất, ta cũng phải nhanh chân chọn không thì
không kịp " . Bách Xuyên lẩm nhẩm. Hắn liền tiến tới khu vực Kệ chọn ra 2 dược
chính và 1 dược dẫn đúng như những gì hắn đã được luyện tập từ trước, trong
lòng hắn vẫn còn có chút huân hỷ.

Dương Hạo phía bên đây cũng chậm chạp quan sát, hắn nhìn kĩ Kệ Dược Liệu, có 5
tầng, mà không phải Dược Liệu xếp theo từ thấp đến cao, được xếp một cách có
trật tự nhưng khổ nỗi hắn lại vẫn không nhìn ra rõ trật tự ở đây là gì, vì vậy
Dương Hạo đành dùng khả năng mà mình giỏi nhất là " đánh hơi " . Khứu giác của
Dương Hạo trải qua hàng trăm năm luyện tập với đan dược liền là công cụ hữu
hiệu nhất. Ngay ở cái gốc phải ở tầng thứ 2 của Kệ Dược Liệu xuất hiện một cái
hắn rất ưng ý làm tính Nhiệt cho Hàn Tủy là hạt của quả Lựu Hà. Tuy số năm
không cao chỉ tầm 30 đến 40 năm nhưng so với mấy cái dược liệu nơi đây thì quả
là tốt nhất. Sau khi lấy xong hạt Lưu Hà hắn liền sắp xếp lại dược liệu như cũ

Trong lúc " đánh hơi " hắn đột nhiên ngẩn ngờ ra, một cảm giác làm bản thân
hắn thấy rạo rực, một tia băng hàn phát ra từ Kệ Dược Liệu, tuy vậy nhưng bị
tạp khí làm che giấu đi nếu không " nghe " kĩ thì liền bỏ qua, hắn không chân
chờ nữa mà tập trung thực lực để tìm cho được loại khí tực này . " Cái này
không phải, cái này cũng không phải, Hoa Xuyên Thảo cũng không phải .... " .
Hắn đột nhiên cầm lên một cây Lam Thảo. Lam Thảo là một loài cỏ dại, không có
giá trị dược liệu, nhưng nếu số năm cao thì có thể làm dược dẫn mang trung
tính phù hợp cho Hạ Uyên Đan, tuy vậy chẳng ai lại chọn một phế dược liệu này
làm dược dẫn cả vì dược tính của nó ít đến đáng thương. Hắn liền nhận ra Lam
Thảo này có điều không đúng, lá của Lam Thảo này rất đặc biệt có hoa văn hình
băng tuyết, không chỉ là một cánh mà là năm cánh.

" Băng Tuyết 5 cánh ẩn trong Lam Thảo Hàn Tính này để tạo Uyên Đan phải gọi là
trân quý trong trân quý, dược liệu tốt, dược liệu tốt " .

Ngoài luyện đan hắn còn đọc dương lý cũng như dược tính, mà mấy cái trường hợp
dị biến của thiên địa cũng làm hắn thích thú. Lam Thảo vốn là một loài cỏ dại
mọc hoang tàng, dược tính nhỏ nhặt, nhưng Lam Thảo có một đặc điểm là sống rất
tốt, hơn nữa khả năng hấp thụ tinh khí của thiên địa cũng ngang ngửa linh
thạch, Lam Thảo này không những hấp thụ tinh khí của trời đất mà còn nhờ cơ
duyên xảo hợp thấp thụ sương đêm hình thành nên Băng Tuyết 5 cánh. Để nói việc
hình thành này ngay cả hắn cũng không hiểu, để hình thành hoa văn Băng Tuyết
cần phải hấp thủ đúng một lương sương nhất định trong khoảng chục năm, mà để
hình thành 5 cánh thì ít nhất cũng phải hấp thụ lượng sương mỗi ngày trong vài
chục năm. Để một loài cỏ dại hấp thụ được điều này thì phải nhờ cơ duyên xảo
hợp nào mới có được chứ. Quả thật đây là sản phẩm hiếm có của trời đất, mà chỉ
có cơ duyên mới tìm được.

Sau khi lục lọi hắn cũng đã tìm xong 2 dược chính và một dược phụ, hắn đặt lại
mấy cái dược liệu vào đúng vị trí cũ. trong tay cầm 2 dược liệu liền tiến ra.
Trong đầu hắn lúc này vẫn đang rất băn khoăn, vì dược liệu này quá trân quý,
khi luyện ra đan dược chí ít cũng phải thuộc Địa cấp và chắn chắn là Địa cấp
một cái sơ hạch tuyển luyện liệu có chấp nhận một cái Địa Cấp Hạ Uyên Đan.

Sau khi chọn xong dược liệu tiến ra ngoài hắn liền nhìn xung quanh mấy cái
thiên kiệu đều cười mỉm hài lòng với dược liệu của bản thân.

Hạ Sắc ở phía trên cao lăng không giữa trời, nhìn một hồi quanh toàn trường
chỉ còn lại vỏn vẹn trăm người liền thốt ra : " Ngươi, ngươi, ngươi nữa, 5
người các người cút ra ngoài cho ta, còn những ai cảm thấy đã chọn sai dược
liệu cũng có thể bước ra đừng để ta ra tay" .

Một cái thiếu niên bị đuổi ra ngoài " Hạ đại nhân ta làm gì sai sao mà lại
đuổi ta ra ngoài, ta chọn được 2 dược tài không phải là đỉnh cấp nhưng cũng là
thập kỷ dược liệu liền có thể tạo ra dễ dàng một cái Nhất Phẩm Hạ Uyên Đan " .

Hạ Sắc gầm giọng: " Một cái dược sư mà ngươi chọn xong dược liệu lại liền rớt
bừa bãi, há có tôn trọng dược tài, người như ngươi đức chưa đủ, thì tài liền
làm sao có " . Hạ Sắc tức giận một cái quạt tay đã đánh bay thiếu niên ra khỏi
Vân Lâm Đan Hội. Mấy cái thiếu niên khác liền khiếp sợ mà chạy ra ngoài thật
nhanh. Toàn trường giờ chỉ còn cỡ cùng lắm là 90 người.

Sau khi nói xong, Hạ Sắc liền đến chỗ Dương Hạo có chút tâm ý nói " Ngươi quả
thật là một bụng kinh thư, trăm câu giấy vàng khiến ta phải chú ý, nhưng nhìn
dược liệu của ngươi ta nghĩ ngươi cũng nên ra về, Nhiệt dược tài ngươi chọn
quá mạo hiểm một cái quả Hạt Lưu đến 30 40 năm tuổi, một cái Lam Thảo phế vật,
còn dược dẫn lại là một quả đào vừa mới hái xuống liền không có dược tính, ta
không hiểu tại sao ngươi lại chọn dược tài như vậy, quả thật làm ta đặt niềm
tin sai chỗ ".

Thấy Dương Hạo được Hạ Sắc chỉ điểm, cái Nhị Thiếu Gia liền cả kinh người một
cái thiếu niên ở đợi nhà mình lại được Hạ Đại Nhân đến tận nơi chỉ điểm thì đó
là vinh hạnh cỡ nào một cái Địa cấp Đan Dược Sư là uy phong cỡ nào mà lại chỉ
cho hắn, hắn có chút buồn bực.

Nghe xong lời Hạ Sắc nói hắn liền cười mỉm, liền cầm quả đào mà hắn chọn làm
dược dẫn bỏ vào miệng và nhai nhóp nhép " Hạ Đại Nhân nói rất phải, mọi thứ
tùy duyên, đào này không có dược tính, nhưng lại rất ngon, trong khi ta lại
rất đói, đó là duyên cơ là duyên cơ " .

Hạ Sắc giận tím mặt nhưng hắn cũng không nói gì nữa mà bay qua Phong Thiếu nói
gì đó vài điều, tựa hồ dặn dò gia hỏa của hắn trước khi vào vòng 3.

Hạ Sắc liền bay lên cao ở phía trên quảng trường nói chuyện gì đó, một khung
cảnh kỳ lạ hiện ra, Hạ Sắc đang nói chuyện với một ... con ẾCH. Là Ếch thật ạ,
Ếch này từ trên quãng trường cũng phi thăng xuống phía dưới ngự trị trên không
dần dần hóa to mà lên tiếng " Ta là Thập Long sẽ chủ trì phần thi thứ 3 này,
phàm là dược liệu từ bên ngoài vào liền không được sử dụng, không được quấy
phá người khác, có sai liền đuổi, lỳ ta giết, phần thi thứ 3 là phần thi luyện
đan dược, cứ luyện ra đan dược đưa cho ta ăn liền có kết quả, ta có thời gian
rãnh nhiều nên ta cho các người 3 canh giờ để luyện đan dược. Địa điểm luyện
đan dược của các người đã được bố trí xung quanh vòng tháp này mỗi người đều
cách nhau 10m đảm bảo không ảnh hưởng người khác, được rồi các người có thể
lấy ra Lò Đan Dược của các ngươi và bắt đầu luyện đan."

Hình ảnh Thập Long mang trong hình ảnh một con ếch làm hắn khá sinh động, chân
bắp rõ to, mà cơ thể mặc áo giáp màu xám đen, mang một cái khăn choàng màu đỏ,
trên miệng còn có một cái tẩu thuốc tựa hồ rất uy nghiêm. Trong đầu hắn thoáng
qua món " gà quay cửu vị " có chút kích thích.

Vừa dứt lời Thập Long hạ xuống phía trên cái Lò Bát Quái ở giữa sảnh, liền
phóng to thân hình mình lên cả chục lần, không phải là trăm, nghìn lần, chung
quanh thân thể Thập Đệ xuất hiện cả vạn con mặt lò thò xung quanh. Quái lạ là
thân hình Thập Đệ to thế mà ngự trị trên Lò Lại không gây cảm giác áp lực nào
trên Lò. Dương Hạo liền nhận ra " chỉ là một cái tiểu xảo huyền kĩ " . Hắn
liền cười nhẹ một cái rồi tiến vào chỗ luyện đan của mình.


Hạo Đế Đan Dược Sư - Chương #11