Chỉnh thời gian khi ai cũng đã có riêng cho mình phòng nghỉ ngơi. Hai Rai lớn
nhỏ cùng với Frankenstein đi lên boong tàu hóng gió và phơi nắng. Ở trên đây
mấy người đều gặp Gon và Killua đang cấp cần câu, ngồi chờ cá.
Dù sao ở nơi đây đều là cơm nước tự túc, cũng đã sắp đến trưa. Rai đều muốn
sinh sống khá giống với con người, ngày ăn đầy đủ ba bữa cơm…
Với trí tuệ và sức quan sát sắc sảo Frankenstein dọn sẵn chỗ ngồi và cây dù
lớn. Tự bản thân mình thì đi kiếm đồ ăn cho chủ nhân, dù sao đối với anh. Để
cho chủ nhân bụng rỗng tuếch là một sự sỉ nhục và không thể tha thứ được.
Thấy hai Rai lớn nhỏ khuôn mặt giống hệt nhau từ một khuôn đúc, chỉ có màu tóc
là khác nhau. Gon và Killua đều như có con sâu tò mò trong bụng, len lén chạy
qua chỗ hai Rai đang ngồi.
“ Uy, Rai đây là anh trai hay là cha của cậu vậy? Nhìn hai người cực kỳ giống
nhau nha, Frankenstein là người hầu nhà cậu à? Cậu và anh ta là quí tộc phải
không? Sao hai người lại tham gia kì thi Hunter thế?” Killua khoác tay lên vai
Rai nhỏ, ghé đầu vào tai cậu mà nói.
“ Ừ đó, hai người thật sự rất giống nhau. Thậm chí, mùi vị của họ y như là
cùng một người vậy. Hai người là anh em thiệt à?” Gon ngây thơ ngửi ngửi quanh
Rai nhỏ, Gon cũng khẽ nhít nhít cái mũi hướng về Rai lớn...suy tư nói.
Gon thật sự là người hay là tiểu cẩu cẩu vậy? Thật là tà môn...
Cùng một ý nghĩ, Killua và hai Rai đều khóe miệng thẳng ngoắc ngoắc, ám thầm
nói trong lòng.
“ E~~e~~~e.”
Trong túi Rai lớn nhúc nhích kêu “ e...e…”, con gì đó chịu nóng không nổi. Lên
tiếng đòi ra ngoài chơi.
“ Oa~ cái đó là cái gì thế. Thật là dễ thương.” Gon mắt mạo sao tinh tinh,
nhìn vào con giống ốc sên trước mắt.
“ Nhìn mặt ngu vãi. Hình như hơi giống như…người kia a~~” Chỉ có Killua, nghi
ngờ nhìn con ốc sên rồi chuyển đầu nhìn sang Rai lớn…
“ Đây là Mushi den den, giống như điện thoại di động từ xa. Sẽ biến ảo thành
hình dáng chủ nhân của mình và Mushi den den chỉ gọi được cho những ai cũng có
Mushi den den thôi. Không sợ bị nghe lén điện thoại hay bị truy tung tông
tích, cực kỳ an toàn.” Rai tóc trắng lớn, cầm ra hai vỏ ốc sên nho nhỏ, chỉ
cho Gon và Killua cách sử dụng và công dụng của Mushi den den. Anh cũng thật
sự muốn biết Gon và Killua phiên bản Mushi den den là như thế nào? Nếu được
thì...anh cũng muốn hố hai tên nhóc này một phen.
Rai trong lòng tà ác nghĩ, nhưng ánh mắt nhìn Gon và Killua vẫn rất ấm áp và
dịu dàng.
“ Oa!!! Cho em thiệt sao? Cảm ơn anh giám thị nhiều...A đúng rồi, tụi em đến
giờ vẫn chưa biết đến tên của anh. Có thể cho tụi em biết, tên của anh là gì
không?” Gon nhanh nhảu ôm lấy hai vỏ ốc, đưa cho Killua một con. Mặt cười tươi
tắn như hoa hướng dương, rồi như nghĩ đến đều gì đó. Cậu quay sang Rai lớn
hỏi, cũng không thể cứ gọi anh là “Giám thị...giám thị” mãi được. Nghe mà nhức
hết cả trứng ấy.
“ Ưm...cảm...cảm ơn” Riêng phần mình khi từ tay Gon nhận được vỏ ốc, Killua
mặt hơi hồng hồng. Ngượng ngùng, xoay mặt sang bên, lí nhí nói “cảm ơn”. Đây
cũng là lần đầu tiên, cậu được nhận quà từ người khác không phải từ gia đình
mình. Nên vẫn hơi xấu hổ khi nói chuyện với người khác.
“ Hì. Không có gì. Bỏ chúng vào túi, bên cạnh khoảng 7 ngày là có thể sử dụng
được rồi. À, tên của ta cũng khá giống với Rai đấy, chỉ khác có chút xíu. Ta
gọi là Raizel.” Rai vuốt ve tóc của Killua và Gon, cười nhẹ nói.
Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống ô che nắng, làm phản chiếu ảnh ngược của
Rai, cộng thêm nụ cười nhẹ như có như không. Làm nổi bật lên màu tóc trắng óng
mượt khẽ rũ xuống ngang vai, với bên tai trái đeo thánh giá bạc, càng làm cho
Rai thêm phần tuấn lãng. Killua và Gon không hiểu sao đều thấy đỏ mặt mười
phần. Cơ thể tự làm ra cùng một phản ứng...đó là. Xoay mặt sang chỗ khác, đưa
lưng hướng về Rai…
“ Má ơi, tim mình mém tí nữa là nhảy ra ngoài. Sắc đẹp thật mạnh mẽ, thẳng
cũng có thể thành cong à. Cũng may là cậu nhanh trí...không thì tiêu.” Killua
vỗ vỗ trái tim mong manh, yếu đuối của mình. Thầm nghĩ, may mà mình nhanh trí.
Không thì tiêu.
Cảm giác thật kì lạ nha. Không hiểu sao bản năng nói cho Gon biết, nếu vẫn cứ
nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt. Có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm nha.
Riêng phần mình ăn uống xong Gon và Killua, bay nhanh chạy về phòng như một
làn gió. Hoàn toàn để cho nhân vật đến sau Frankenstein, một mặt mộng bức
không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Thưởng thức xong phần ăn của mình, Rai nghiêng mình nằm trên ghế dựa. Nhắm mắt
lại, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Thế giới này như một qui luật nhất định, nếu có thể tìm ra được lỗ hổng trong
đó. Thì đối với việc tu hành của anh, sẽ có một bước tiến mới. Trong lĩnh vực
linh hồn bao la vạn trượng, Rai ngồi xếp bằng thả lỏng toàn thân. Hấp thu
trong không khí, năng lượng của tự nhiên, mặt trời và gió, nước và không
khí...mỗi một năng lượng tự nhiên có một màu khác nhau.
Thế giới này không chỉ là làm nhiệm vụ đơn giản như vậy. Anh vẫn chưa có dịp
đi nhiều nơi, xem nhiều thứ và gặp gỡ nhiều con người khác nhau.
Biết đâu đó trong tương lai, sẽ có nhiều biến động và thay đổi. Mỗi một thế
giới là một bông hoa, một chiếc lá, anh muốn biết bổn nguyên của thế giới này
ra sao. Mài giũa mình hơn nữa, nắm chắc sức mạnh thuộc về mình, cải tiến nó và
biến nó thành của mình.
Có lẽ trong thời gian hoàn thành nhiệm vụ, thì anh cũng nên tìm hiểu một chút
về “ Đại lục bóng tối “ một tí.
--
**Tái bút một tí, đã rất lâu ta không viết lại bộ này. Các anh em sẽ ném đá
ta, ta biết à!!! Ta cũng không biện bạch chi cho cam, ta chỉ có thể ích kỷ
nói. Rảnh thì ta sẽ viết thêm, vậy thôi.
Nếu viết không có kết quả thì có khả năng ta sẽ drop bộ này.
Cho Tác ta nói lời xin lỗi các Bác nhá!!!