51 : Rai, Rai. Cha Cậu Gọi Cậu Đến Ăn Nè!!!


Ở trên cao, ngồi chung với hai vị giám khảo Ẩm thực Hunter. Rai rất dễ tìm
thấy vài người quen với mình, bên dưới.

Nhóm Gon ánh mắt qua lại đánh giá ta và phân thân của ta (Rai phiên bản thu
nhỏ), Gon và Leorio khá khoa trương khi nắm phân thân của ta lật qua lật lại
so sánh, thậm chí còn bóp mặt phân thân ta nữa. Hai tên đầu óc đơn giản không
để ý, phía sau họ, Frankenstein đang mặt đen lại à? Thật ngu ngốc.

Kurapika thì trầm tĩnh hơn nhiều, đôi mắt xinh đẹp đang đánh giá ta và Rai thu
nhỏ. Thật có ý vị nha, ít nhất trong tổ hợp vài kẻ bất bình thường, thì dạng
giống Kurapika người bình thường thì rất hiếm thấy. Bình thường ở đây là chỉ
đầu óc thôi. Chứ tên này cũng không phải người bình thường gì đâu. Không tin,
các bạn cầm trong tay Nhện đồ chơi y rồi biết. ( Ha ha)

Killua thì thấy Rai (Rai thu nhỏ) đã rất có mị lực rồi. Có thể cùng mình ngang
ngửa nhau. Mà người đàn ông tóc trắng kia, quả thật chính là phiên bản Rai sau
này, khi lớn lên mà. Không biết bọn họ là thân phận ra sao? Anh em? Cha? Hay
quan hệ máu mủ mà giống mấy cái truyện cẩu huyết, mà cậu hay đọc. Một gia tộc
lớn có nhiều việc bê bối, anh em cùng cha khác mẹ…. Killua đang ở não bổ một
câu chuyện YY nào đó, mà tưởng rằng mình đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên
động địa của Rai. Như vậy cũng có thể giải thích Frankenstein là người hầu của
gia tộc lớn, cử tới bảo vệ Rai. Thoát khỏi sự truy sát của các anh chị em
trong gia tộc. ( @@ ta quì. Trí tưởng tượng đã siêu việt hơn cả Tác ta).

Về phần Hisoka “ U~~~~ Bạch đại quả thực~~~~ đến tìm tiểu quả thực ~~~~ Thật
cảm động. Nha ~~~~” lắc lắc eo, giọng nói khiến người khác da gà rơi đầy đất.
Tóc trắng Rai, tự động đem người này cấp che lấp. Bằng không ban đêm có thể
mất ngủ.

Illumi đại ca, thì hơi ngạc nhiên một tí tẹo. Chỉ thoáng qua 1 giây, xong hết.
Một chuỗi “Cạch cạch cách cách cach cách cạch” tiếng người ngoài hành tinh.
Chỉ có bốn người hiểu Illumi đang nói gì. Hisoka, Rai (thu nhỏ), Rai tóc trắng
và bản thân Illumi hiểu. ( @@ Sr. Tác ta không hiểu…)

“ Được rồi. Đừng chậm trễ thời gian nữa. Bắt đầu phần thi thứ hai, ta là
Menchi, vị hơi mũm mĩm bên cạnh ta là cũng là giám khảo phần thi này. Còn vị
đẹp trai ngồi ngoài cùng là giám sát cuộc thi Hunter, trừ bỏ có người gian lận
hay muốn đi cửa sau cũng đều không được. Các ngươi nghe rõ chưa?” Menchi dõng
dạc tuyên bố nói, còn ý vị khẽ liếc tóc trắng Rai một chút xem. Nhưng vẻ kiên
kị lóe lên rồi biến mất rất nhanh.

“ Ha ha!!! Đề mục của ta ra rất dễ. Hiện tại, ta đang rất đói bụng và đang rất
muốn ăn heo quay nướng lửa hồng. Đi bắt và nướng cho ta đi, nào các thí sinh
dễ thương.” Buhara cười tươi như Phật di lạc, vỗ vỗ cái bụng trống rỗng của
mình nói.

Toàn bộ các thí sinh hơi ngơ ngác một chút, rồi cả đám cùng nhau xông ra chạy
về hướng khu rừng. Hình như lúc chạy ngang qua, bọn họ có thấy vài sinh vật
hơi hơi giống họ nhà heo thì phải.

Ngồi một chút. Uống một tách trà bạc hà, nhìn các thí sinh lục đục chạy tới.
Mỗi người đều rinh một con heo béo núc, ai cũng có thu hoạch. Nhưng sang phần
nấu nướng thì…

Heo nướng, toàn bộ chưa cạo lông, chưa lấy ra nội trạng và máu bên trong. Phân
bên trong cũng… tóc trắng Rai rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa. Cũng may
không có làm giám khảo. Phù…

Trừ bụng tốt Buhara cái gì cũng không từ chối, Menchi bên cạch cũng đầu hắc
tuyến, không dám kiểm tra thử độ tiêu hóa của bao tử mình ra sao.

Lần lượt, từng thí sinh mang lên tác phẩm của mình.

Tóc trắng Rai khoé miệng run rẩy, rời xa Buhara một thước. Nhìn tên này ăn
hăng say, hai tay đầy dầu mỡ, mồm to trình diễn kỹ năng, nhét con heo vào
miệng, chỉnh tề lôi ra nguyên bộ xương heo, sạch sẽ và không có tí mạc thịt
dư. Thật sự rất tài năng. ( ^^ đây gọi là ĂN CŨNG CÓ KỸ NĂNG, cho tràng vỗ tay
A/e)

Không phụ lòng mong đợi của Rai giám sát cuộc thi Hunter. Nhìn Frankenstein
bưng lên ba phần heo nướng riêng biệt, phân ra đưa cho ba vị khác nhau ngồi
trên kia. Kèm theo một nụ cười trang nhã “ Mời ba vị thưởng thức ngon miệng.”
(không giống lũ kia….)

Khi vừa vào hội trường diễn ra phần thi thứ hai. Frankenstein đã được Rai
truyền âm, nên cũng không ngạc nhiên khi thấy hai khuôn mặt giống nhau cùng
xuất hiện. Biết chủ nhân ghét những món ăn nhiều dầu mỡ, Frankenstein khi quay
heo, cố ý bên ngoài bôi một lớp muối tiêu nhằm hút bớt một phần mỡ ra bên
ngoài. Trong quá trình quay, phết thêm một lớp bùn đắp bên ngoài, làm cho thịt
bên trong lớp bùn thấm gia vị. Còn bên trong con heo, là cơm chiên vị dứa cộng
thêm một lớp muối nhỏ bôi xung quanh phần thịt heo. Vừa tạo vị đậm đà cho món
cơm chiên, vừa át bớt lượng dầu tiết ra từ thịt heo.

Ba phần thịt heo quay được cố định trong bọc bùn. Menchi khó hiểu nhìn nắm bùn
trước mặt, kiềm chế hất bàn vào Frankenstein. Sao có thể đưa bùn cho một cô
gái rồi mời họ ăn? Muốn chết. ( cái này cũng không nên trách Menchi, vị này
ngay từ đầu cũng không chú ý các thí sinh nấu ăn. Chỉ nhắm mắt dưỡng thần,
ngồi chờ đồ ăn mang đến)

Buhara thì không sao cả, với tư cách là một giám khảo Hunter chuyên nghiệp,
thì tác phẩm nào của các thí sinh cậu cũng sẽ ăn hết, không kén chọn gì cả.
(Đây là thuộc tính Ham ăn không cần mạng thì có. Tên này cũng không để ý
Frankenstein làm thức ăn, vì đang lo thưởng thức món ăn của thí sinh khác)

Rai nhìn Buhara đầy tán thưởng. Một người có tâm với nghề. Khi Buhara chụp vào
nắm bùn tính nhét vào miệng.

“ Từ từ. Không phải ăn như vậy.” Frankenstein nhanh tay ngăn cản lại.

“ Phải gỡ nắm bùn bên ngoài ra mới ăn được.”

“Ồ” Menchi và Buhara ngượng ngùng cười, che dấu sự thất thố của bản thân.

Cả ba người cùng bóc lớp bùn đen bên ngoài ra. Mùi thơm nức mũi tuôn ra, hương
vị của thịt heo và dứa đánh sâu vào ba vị giám thực. Không chỉ vậy, những
người ở gần nhất các thí sinh, nước miếng cũng không kiềm chế được chảy ra.
Không phải mùi thịt heo đầy mỡ, mà là sự hòa quyện của thịt heo với dứa và
muối. Khẽ dùng cái muỗi ấn vào lớp thịt bên trong, nhìn lớp thịt đàn hồi mọng
nước, lớp da giòn rụm.

Ba người đều nhìn nhau cùng gật gật đầu và cùng ăn ngụm đầu tiên…

“ Ưm~~~” Tiếng Menchi rên khe khẽ.

“ Ưm...Ngon….Răng rắc...ngon quá…Rắc.” Buhara thì đến xương heo cũng không bỏ
qua.

Rai thì tương đối nhã nhặn hơn hai vị kia khá nhiều. Do ăn quen các món ăn của
Frankenstein rồi, nên cũng không lạ gì.

Nhìn bên dưới, hai tên nhóc Gon và Killua chảy nước miếng nhìn món ăn trên bàn
mình chằm chằm. Rai cũng không keo kiệt gì, quắc quắc hai tên nhóc này lên ăn
thử.

Hai tên nhóc vui vẻ nhảy cẩng lên.

“ Rai, rai. Cha cậu gọi cậu đến ăn nè!!!” Gon nhanh tay cũng lôi kéo Rai thu
nhỏ chạy lên ăn chung.

“...” Rai mặt đơ.

“...” Hai vị giám khảo. Có trò hay để xem.

“...” Chúng thí sinh. Chắc chắn có tấm màn đen phía sau.

(Chào mấy bác, đã lâu không gặp. Ta đã trở về !!!! Do bộ này có vẻ không đạt
yêu cầu để vào nhập bảng, nên ta cũng có thể nói là viết chay không có thịt để
ăn. Khiến ta rất đói, nhiều anh em bảo ta nên drop đi chuyển sang bộ khác.
Nhưng ta ko nỡ nha. Nói thật mấy bác thấy truyện ta viết thế nào? Các bác có
muốn ta drop truyện hay muốn ta kết thúc sớm?)


Hành Trình Xuyên Không Của Quí Tộc Noblesse - Chương #51