Tộc của ta nằm ở một khu vực rất đặc biệt, nó xung quanh bao gồm nhiều đồi núi
và rừng rậm. Hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Những ngôi nhà cách nhau không quá xa, được nối liền với nhau bởi những hành
lang gỗ vòng tròn, chúng ta xây nhà trong những cây cổ thụ cao, to, tộc Kurta
luôn sống gần gũi với thiên nhiên và cây cối.
Mọi người rất thân thiện, đều luôn giúp đỡ và hay quan tâm lẫn nhau. Các thức
ăn của mọi người trong tộc thường là săn bắn và trồng trọt là chủ yếu. Hầu hết
mọi người đều rất hạn chế tiếp xúc với người bên ngoài.
Nghe tộc trưởng gia gia nói. Người bên ngoài rất tham lam và đầy mưu mô quỉ
kế, họ thường sẽ tìm kiếm và bắt những người trong tộc của ta, tiến hành bán
đấu giá.
Ta run rẩy hỏi " Vì sao họ phải làm thế?". Tộc trưởng gia gia chỉ cười buồn và
lắc đầu, không muốn nói nữa.
Ta tuy không tìm được đáp án, nhưng không sao. Ta có một người bạn rất thông
minh, Pairo là người bạn rất thân của ta. Cậu hay lau chùi và dọn dẹp toàn bộ
sách của cả tộc.
Nghe được câu hỏi của ta. Pairo hơi trầm mặt, nhưng khi nhìn thấy khát khao
muốn biết đáp án trong mắt ta. Cậu chỉ thở dài rồi kể. Tộc Kurta có nguồn gốc
từ rất xa xưa, lúc ấy họ rất đông dân số.
Tộc Kurta hồi đó có tên gọi là Nguyệt tộc. Gắn liền với sự chúc phúc của mặt
trăng, họ sẽ có sức mạnh vượt trội khi đôi mắt hóa thành màu đỏ, đặc biệt vào
lúc trăng tròn, sức mạnh sẽ được phát huy ra hơn 200%.
Nhưng, do thời gian luôn hay xảy ra những cuộc xung đột và tranh chấp, hay bị
người bên ngoài tính kế, li gián. Dẫn đến lâu dài không còn Nguyệt tộc nữa, mà
thành ra nhiều bộ lạc khác nhau, trong đó có tộc Kurta.
Đôi mắt đỏ là đặc trưng của người Nguyệt tộc, khi kích động hay đau khổ là màu
mắt nguyên bản sẽ biến thành màu đỏ. Nó giống như vẻ đẹp của lông hồ ly trắng.
Quí hiếm và xinh đẹp. Những người bên ngoài, đặc biệt là những kẻ có tiền hay
sở thích sưu tập bộ phận cơ thể người. Luôn luôn ao ước đạt được một cặp mắt
đỏ của tộc ta. Nó tượng trưng cho sự thời thượng và giàu có, trong một gia
tộc. Vì thế, những bộ lạc nhỏ bị phân tách từ Nguyệt tộc. Là những món ngon mà
các kẻ đi săn, hay kẻ sưu tập nhắm đến.
Những cuộc tàn sát đẫm máu luôn diễn ra, chỉ vì cặp mắt đỏ của họ. Cũng có rất
nhiều cuộc đấu tranh và liên hợp các bộ lạc với nhau, nhầm mục đích bảo vệ và
chống lại những kẻ đó. Nhưng hầu hết kết cục đều là thất bại và bị trưng bày
trong lồng kính ngâm dung dịch phoocmon.
Nhưng cũng có mấy bộ lạc may mắn chạy thoát và ẩn mình sâu trong rừng rậm,
ngăn cách thế giới bên ngoài. Tộc Kurta là một trong những tộc may mắn đó.
Nhưng không dừng lại ở đó. Sau này khi có danh sách bầu chọn bảy vẻ đẹp của
thế giới. Đôi mắt đỏ của tộc ta cũng nằm trong danh sách đó.
Giá cả thị trường và trong chợ đen, chuyên về bộ phận cơ thể người, đặc biệt
là những đôi mắt đỏ giá cả đã cao đến mức, khiến cho những "kẻ đi săn" thèm
khát, bọn họ càng ngày càng điên cuồng tìm kiếm tin tức về nơi hạ lạc của bộ
tộc ta.
Háo hức muốn ra bên ngoài giao lưu và học hỏi bị ta bóp chết từ trong trứng
nước. Tuy ta cũng từng cùng Pairo ra ngoài một lần, nhưng không được tốt gì
cho cam. Nhưng ta vẫn không sao cả, mong muốn sẽ lại có cơ hội thêm một lần
nữa được ra bên ngoài xem thế giới.
Nhưng từ trong những lời nói của Pairo ta hiểu " Hoài bích là có tội", tộc của
ta quá nổi tiếng, nếu không cẩn thận có thể tộc ta sẽ hoàn toàn bị xóa tên
trên thế giới.
Tuy nghe nói lãnh đạo của Hunter luôn luôn cam đoan sẽ không tiếc lộ nơi ở của
tộc Kurta, nhưng cũng không có gì là chắc chắn 100%. Cái ngày định mệnh ấy
cũng tới.
Một băng đảng gọi là Ryodan( ảo ảnh lữ đoàn) xuất hiện. Chúng tàn sát tộc của
ta, bắt những người làm cha làm mẹ, chứng kiến con của mình bị hành hạ tra tấn
đến chết, bức họ bộc lộ cảm xúc phẫn nộ, để có thể lấy được những cặp mắt đỏ
xinh đẹp ấy.
Tận mắt nhìn những người thân của mình biến thành từng cụ thi thể lạnh ngắt
không trọn vẹn. Ta hận, hận mình nhỏ bé, hận ta sao không có thực lực bảo vệ
mọi người..... Ta thật vô dụng.
Hoảng loạn và thất thố. Ta chỉ biết cắm đầu chạy, chạy trốn khỏi kẻ sát nhân
đang đi phía sau.
Tuy nhiên ta biết. TA KHÔNG CHẠY THOÁT ĐƯỢC.
Cuối cùng, khi ta đã hoàn toàn buông xuôi tất cả, phó mặc cho số phận.
Ta lại được cứu. Nhìn người tóc trắng trước mặt, đặc biệt là con mắt. Chắc
chắn người này cũng là một phần của Nguyệt tộc mà Pairo đã nói trước đó. ( Nằm
mơ @@)
Không nhịn được lo lắng. Ta chỉ kịp nói vài từ gì đó, kêu họ trốn đi.
Rồi sau đó.... ta cũng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối.
Nếu như lần này còn sống sót. Ta thề... Thề với cái tên Kurapika Kuruta... Lũ
Nhện đó.... PHẢI CHẾT.
Thông báo!!!!
Tác ta rất vui mừng. Vì điểm ái mộ truyện ta viết đã vượt qua 1000, nên chủ
nhật này. Ta sẽ tặng các bác thêm 1 chương nữa. Chúc các bác tối nay đọc
truyện vui vẻ. ^×^