" Kết thúc mọi chuyện ở đây thôi." Rai nghe được tiếng lòng của đám nhện, sẵn
sàng chết chứ không khuất phục. Cậu cũng thấy họ cũng rất khả ái nha. Thôi
thôi, coi như dạy dỗ một chút là được.
Tiếng nói vừa dứt. Cả băng Ryodan như vừa tỉnh ngủ, một đám ngơ ngác nhìn xung
quanh.
Feitan nhìn lại hai cánh tay của cậu vẫn còn nguyên vẹn, không bị vấn đề gì
cả, nhưng cậu biết cái cảm giác mất đi đôi cánh tay là như thế nào. Đây chắc
chắn không phải giấc mơ.
Cậu rất tỉnh táo, cái cảm giác mất đi một phần thân thể, nó như một cơn ác
mộng đầy chân thật.
Kuroro cũng tỉnh táo lại rất nhanh. Khi nhìn thấy các thành viên của mình hoàn
toàn không bị sao cả. Cậu biết người thanh niên trước mắt chỉ cảnh cáo, mà
không làm tổn thương gì họ cả.
" Mẹ kiếp!!! Cái thứ sức mạnh biến dị gì thế? Đau chết.... Ta... rồi...? Ủa???
Không đau nha." Uvogin la lên ôm đầu lăn một vòng, miệng la oai oái. Rồi dần
dần vẻ mặt mộng bức. Sờ sờ đầu của mình. Toe toét cười. Hết đau rồi....
Riêng phần tỉnh lại của các con Nhện cũng khá tương tự nhau. Đều là vẻ mặt
ngốc ngốc và nhìn lại hai người tóc trắng kia đầy kiên kị.
" Một tên đầu óc biến thái, một tên thực lực biến thái. Cả hai tên đều là
thằng biến thái..." trong đầu đám nhện cùng thống nhất ý nghĩa.
Trên trán Rai xuất hiện ngã tư gân xanh. Có lẽ cả đám này đều cần được chăm
sóc thêm một lát nữa.
Đôi mắt Rai không biết từ lúc nào đã biến thành Mangekyou Sharingan có kí hiệu
ngôi sao năm cánh, cả hai mắt phân biệt khác biệt kí hiệu mặt trăng và mặt
trời ở giữa, tràn đầy quỉ dị.
Kuroro tim đánh thót một tiếng. Uvogin và Nobunaga mặt như trái khổ qua.
Feitan trán đổ giọt mồ hôi. Shalnark khóc không ra nước mắt. Machi dự cảm
chẳng lành. Các con nhện còn lại không khống chế được tay chân run rẩy.
" Tsukuyomi ( Nguyệt đọc)" Rai cười nói một chữ.
" Xong đời!!!!" trong lòng bang Ryodan cuồng rống.
" Thật là, cả đám trẻ nhỏ đến thời kì phản nghịch. Thật nhức đầu." Rai lắc lắc
đầu, thở dài, nói.
Quẳng cả đám Ryodan vào không gian Thần Uy. Dạy dỗ suốt 72 tiếng.
Nhưng thật chất chỉ trong vài giây. Nhóm con Nhện đều nằm úp sấp, chỉ có vài
người còn chống đỡ được như. Kuroro, Shalnark, Feitan, Uvogin, Nobunaga,
Machi.
Nói là chống đỡ chứ, mấy người này cũng ít nhất không nằm sấp xuống, mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng. Tay chân run run, chống tay xuống đất hay chống một chân
xuống đất.
" Ta chỉ nói một lần. Nếu để ta bắt gặp các ngươi lại tàn sát kiểu này một lần
nữa thì.... Sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu." mấy câu cuối nhấn mạnh. Một
luồng sát khí nhè nhẹ vờn quanh mấy bé nhện con.
Thành công làm mấy bé. Mặt đã trắng, nay còn thêm xanh.
" Cảm tạ..." Kuroro nhẹ nói, rồi ra hiệu cho cả đám "té gấp ".
" Chủ nhân thật là..." Sở Hiên nhẹ cười nói. Cậu biết mà. Tuy bề ngoài thì Rai
tương đối lạnh, nhưng bên trong lại là người dịu dàng nhất.
" Thế nào rồi? " Rai nhìn Kurapika trong lòng Sở Hiên.
" Chỉ quá mệt mỏi và quá kích động nên ngất đi thôi. Ngủ một tí, tỉnh táo lại
là sẽ ổn." Sở Hiên tai khẽ vuốt đầu nhỏ của Kurapika nói.
" Nhưng sợ sau này sẽ để lại tâm ma trong đứa trẻ này. Dù sao nó cũng đã chứng
kiến cảnh gia đình, bạn bè, người thân trong tộc của mình. Bị tươi sống hành
hạ đến chết, rồi bị móc hết mắt ra." Sở Hiên khẽ dùng tay còn lại đẩy đẩy kính
mắt nói ra.
" Chúng ta đến quá trễ. Nhưng đây là do ý chí của thế giới này muốn xảy ra
việc này. Chúng ta cũng khó cẳng trở việc này. Nếu tộc Kurta không bị nhóm
Ryodan diệt tộc, thì vẫn sẽ bị nhóm khác đến diệt thôi. Chúng ta đã làm hết
sức có thể rồi." Rai an ủi nói.
" Dù sao trời cũng sắp tối rồi. Ta đi săn ít thú hoang, ngươi thì ở lại nhóm
lửa và chăm sóc Kurapika đi." Rai nhìn sắc trời đang dần tối, nói. Sau đó xoay
người đi vào khu rừng.
Buổi tối, Rai săn được hai con thỏ rừng, một con gà rừng, năm quả trứng gà và
một ít nấm, rau dại ven đường. Toàn bộ đều do Rai sử dụng nghề đầu bếp sơ chế
hết.
Đối với một ăn hàng chính hiệu thì phải luôn thỏa mãn cái bụng của chính mình.
Không những thế, còn học được kĩ năng đầu bếp cao cấp. Điều đó là quá tuyệt
vời. Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Tìm trong Nhẫn Trữ Vật dụng cụ và gia vị. Rai trong ánh mắt quái dị của Sở
Hiên, làm ra hai con thỏ nướng phết mật ong, gà ăn mày hầm nấm, canh xương ống
gà và rau.
"Ọc ọc ọc" bụng của ai kia đang vang lên khúc giao hưởng trong đêm.
Kurapika xấu hổ ôm bụng, không giả vờ ngất nữa. Khi Rai đang cạo lông gà thì
cậu đã tỉnh rồi. Nhưng do từ bộ tộc xảy ra biến cố, khiến cậu đối với ai cũng
luôn có tâm lý phòng bị. Không biết trước tình huống, thì giả bộ ngất đi cũng
là một ý không tồi.
Nhưng cái bụng phản chủ, lại rất thành thật với chính bản thân mình. Do quá
kinh hách và cậu cũng chưa ăn gì gần một ngày nay rồi. Nên ngửi được mùi đồ ăn
thơm mê người của Rai. Nhanh chóng khiến Kurapika bé con hoàn toàn đầu hàng.
Rai và Sở Hiên đều là Vampire nên cũng không cần ăn uống chi, nhưng ăn ngon
cũng là một thú vui không tồi đối với cuộc sống này. Hai con thỏ phân biệt cho
Rai và Sở Hiên. Kurapika thì nguyên con gà và nồi canh.
Do ăn quá ngon nên khi Kurapika lấy lại tinh thần thì trước mặt là cái nồi hết
sạch sành sanh.
Mặt bé con đỏ lên như trái táo, xấu hổ nắm góc áo của mình lại. Rụt rè liếc
mắt nhìn hai người tóc trắng kia. Thấy họ cũng không có tức giận hay châm
chọc. Nên Kurapika nhẹ thở ra một thanh.
Thu thập xong hết đồ đạc.
" Nên đi ngủ rồi" Rai nói rồi khẽ vẩy tay.
Thời Không Băng Quan xuất hiện, trước ánh mắt ngu ngơ của Kurapika. Rai cũng
phong ấn sức mạnh của nó rồi, nên mới lấy ra dùng. Anh không thích ngủ ngoài
trời, càng không muốn tiến vào mấy ngôi nhà vừa trải qua tàn sát kia, khắp nơi
toàn là máu và các thi thể không trọn vẹn.
Tuy Quan Tài nhìn có vẻ hơi hẹp tí, nhưng tương đối thoải mái và sạch sẽ. Rai
ôm Kurapika vào ngủ chung với mình. Sở Hiên thì đành ngậm ngùi ngủ ngoài trời.
Tối đến tiếng côn trùng hoạt động về đêm. Tiếng muỗi vo ve bên tai, lâu lâu
lại có mấy con chán sống tiến đến chít Sở Hiên.
" Bép bép bép"
"Có lẽ ta nên đi mua cho mình một cái Quan Tài để ngủ." Sở Hiên nghiến răng
ken két nghĩ.