" Sở Hiên! Thu hồi phân thân đi. Đã lâu rồi không hoạt động một tí." Rai bỗng
xuất hiện phía sau Sở Hiên nói rồi đưa Kurapika cho cậu.
Sở Hiên đưa tay ra đón bé con Kurapika. Tuy toàn thân bẩn hề hề, nhưng cũng
không che lấp được nét đáng yêu và dễ thương của Kurapika.
Rai nhẹ di chuyển lên nhìn băng Ryodan. Rồi nhìn xung quanh bức tranh địa ngục
do họ vẽ ra, tuy biết tộc Kurta sẽ có ngày này. Nhưng khi tận mắt chứng kiến
cảnh diệt tộc, Rai cũng cảm thấy không thoải mái.
" Tuy ta biết thế giới này là chỉ coi trọng thực lực nhưng, có thực lực rồi,
thì cũng không đại biểu các ngươi là mạnh nhất." Rai từ từ tiến lên, đi về
hướng bang Ryodan.
" Ngươi nghĩ ngươi là ai." Feitan là người thứ nhất phóng lên, mắt âm lãnh
nhìn nam tử vẻ mặt bình thản nhìn tất cả mọi người xung quanh.
Giống như xem thường và nhạo báng. Đôi mắt đó phải nên được chính tay cậu móc
ra từ từ, rồi sử dụng toàn bộ cực hình mà cậu từng áp dụng qua. Thử trên người
nam tử trước mắt này.
Nhưng đáng tiếc. Ý nghĩ thì luôn luôn tốt đẹp, mà hiện thực thì lại luôn tàn
khốc.
" Đôi tay này nhuốm thật nhiều máu tươi." Bỗng, bên cạnh vang lên giọng nói.
Không chờ Feitan lấy lại suy nghĩ. Rai sử dụng máu, hóa thành lưỡi hái huyết,
chặt đi hai cánh tay của Feitan.
" Ngươi....khốn kiếp..." Đau đớn mãnh liệt làm Feitan run lên, nhưng vẫn cắn
răng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Rai.
Cả đám Ryodan rung động và khiếp sợ. Tốc độ này thật sự quá nhanh. Không ai có
thể phản ứng kịp, thì đã thấy Feitan bị lấy mất đôi tay.
Kuroro cũng ngưng trọng lên. Nhanh chóng làm ra phán đoán tình huống. Thực lực
của người này đã không thuộc một tầng thứ như họ. Nếu không xử lí kịp thời,
thì cả băng Ryodan có khả năng bị tiêu diệt hoàn toàn.
" Ta giết ngươi!!!" Uvogin nhìn thấy Feitan bị sinh sinh mất đi đôi tay, hai
mắt đỏ lên, không kiềm chế được hét lớn rồi xông về phía Rai.
" Không được." Kuroro không kịp ngăn cản.
" Trở lại... Uvogin!!!" Nobunaga muốn nắm lấy Uvogin, nhưng... với sức mạnh
đứng hàng đầu của băng thì sao cậu có thể kéo lại được?
" Chết tiệt." Shalnark không nhịn được chửi thề.
Đám nhện còn lại luống cuống không biết làm sao.
Trong bang hiện tại, có lẽ bình tĩnh nhất chính là Machi. Với trực giác độ
chính xác gần như biến thái. Machi tuy cũng hoảng lên, nhưng không biết vì sao
cô vẫn cảm thấy người thanh niên tóc trắng này, sẽ không hạ sát thủ với nhóm.
Tuy nghi ngờ, nhưng Machi vẫn tin vào trực giác của mình.
Thấy Uvogin xông lên. Rai không sợ, mà lại cảm thấy thú vị. Đã biết chính mình
không phải đối thủ nhưng vẫn tiến lên, lựa chọn cứu giúp đồng đội của mình.
Nhìn bề ngoài, đám Nhện này độc ác, tàn nhẫn và giết người không gớm tay.
Nhưng đối với người mình thì lại yêu quí hơn bao giờ hết. Thật giống...với bọn
họ...
Rai ánh mắt nhìn lại cả đám Ryodan, tuy đã hòa hoãn hơn. Nhưng trừng phạt thì
vẫn phải trừng phạt.
" Ngươi nghĩ rằng mình rất mạnh?" Rai hài hước nói.
Thu hồi lại lưỡi hái, dùng nắm đấm nhỏ của mình đối với nắm đấm to lớn của
Uvogin.
Từ trong ánh mắt của tất cả mọi người thấy rõ sự đối lập này. Nhưng không ai
nghĩ Uvogin sẽ thắng được. Vì thực lực của người này quá đáng sợ. Chắc chắn sẽ
không làm thứ mình không nắm chắc.
" Rầm rầm rầm.... Crắc...Ầm ầm..."
Quả nhiên, khi hai nắm đấm va chạm nhau. Uvogin lấy một tốc độ cực nhanh bị
bắn ngược lại, từng tiếng va chạm, cây cối trên đường gãy nát và tiếng vật
nặng tiếp xúc nặng nề với mặt đất.
Uvogin bị KO!!!
Kuroro trái tim không khống chế được nhảy lên liên tục. Mặt ngoài có thể không
nhìn ra cảm xúc gì. Nhưng bên trong, đầu của vị đội trưởng này, đang cấp tốc
vận động thật nhanh. Suy nghĩ ra phương án tốt nhất, khả thi nhất và ít gây
tổn thương nhất, để bảo toàn các đồng đội của mình.
Nhưng thật đáng tiếc, gần như tất cả các phương án hay các mưu mô của vị này
đều cho ra kết quả.
" Trước sức mạnh tuyệt đối, các âm mưu quỉ kế đều không là gì cả."
Kuroro cười khổ. Quả thật không có biện pháp nào. Đánh thì không lại. Chạy
cũng không xong. Cầu xin tha thứ??? Rõ ràng là điều không thể nào. Tất cả băng
Ryodan đều xuất thân từ Lưu Tinh Phố, nơi bị Thần ruồng bỏ. Không có gì ngoài
việc. Giết hoặc bị giết. Mọi người lớn lên trong cuộc sống, có thể sống được
một ngày thì hay một ngày. Phải dựa vào nổ lực không ngừng, hay luôn rèn luyện
một cách điên cuồng lặng lẽ, chúng ta mới có ngày hôm nay. Cho dù chết thì thế
nào? Ít nhất cũng có thể, cùng nhau chết.
Đừng nhìn Kuroro chỉ quan sát Rai không. Nhưng thậm chí, đứng ở một bên không
động đậy Sở Hiên cậu cũng âm thầm lưu ý.
Vì thế cậu cũng cảm thấy được. Khắp xung quanh khu vực này đã bị giăng một tấm
lưới bự, đang chờ nhóm của mình bỏ chạy rồi xử lý hết một lược. Và thật nực
cười thay. Ryodan lại có thể đoàn diệt bởi tấm lưới này. ( Ý là con Nhện lại
bị giết bởi lưới nhện. Rất nực cười.)
Đôi lời của Tác:
Ta sẽ cố gắng thời gian rảnh viết vài chữ cho mấy bác, nên cũng chưa chắc drop
hoàn toàn nhưng chỉ là không phải ngày nào cũng có chương cho mấy bác đọc
thôi.
Mấy bác nhớ ủng hộ ta nha!!!! ^∆^