39 : Gõ Gõ Con Nhện. Thật Vui


Uvogin đang truy đuổi phía sau một đứa bé tóc vàng bộ tộc Kurta. Tuy chật vật
chạy trốn, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại, xem tên ác ma đang truy đuổi mình
phía sau. Nhưng trong mắt cậu bé là sự phẫn nộ, đau đớn và hận ý.

Nhưng có vẻ cậu cũng không biết cái ánh mắt tràn đầy hận ý ấy là thứ làm cho
Uvogin rất thích. Nên cũng không tính giết cậu liền, mà chơi trò mèo vờn
chuột.

Dù sao cũng là một phương đồ sát. Mới đầu còn phản kháng dữ dội, rồi càng ngày
càng yếu, khiến cho hắn cũng đề không nổi một tia hứng thú giết tiếp. ( Lại
gặp biến thái @@)

Kurapika càng gắng sức chạy thì kẻ phía sau kia càng cười vui vẻ, dần dần cậu
cảm thấy bước chân của mình càng nặng nề. Từng tiếng nấc khe khẽ, kiệt lực che
dấu sự yếu đuối của bản thân, nhưng những hình ảnh từng người thân của cậu ngã
vào vũng máu. Khiến cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

"Á"

Do cậu chỉ lo nhìn phía trước mà cắm đầu chạy, nên không chú ý dưới chân rễ
cây mà bị vấp té. Cổ chân tê rần, cánh tay ma sát trên đất làm cậu chảy máu.

Nhưng chút đau đớn này lại không làm cậu quan tâm bằng, thứ đang đứng trước
mặt cậu. To cao, người đầy lông lá, thân trên để trần, bên dưới thì vây da thú
nào đó, chỉ cột hờ bằng sợi dây.

" Cha mẹ! Con đến với hai người đây." Kurapika mắt ngấn nước, tuyệt vọng nhắm
hai mắt mình lại. Dù sao, cậu cũng đã quá mệt mỏi rồi. Cùng lắm là chết thôi.
Biết đâu khi chết rồi, còn có thể gặp được cha và mẹ bên dưới đó....

" Con chuột nhỏ không chạy nữa à? Thật nhàm chán" Uvogin nhìn đứa bé tóc vàng
nho nhỏ cuộn người lại và nhắm mắt run run, nói.

Dù sao đây cũng là trò chơi, cũng nên làm việc chính rồi. Giơ tay tính nắm lấy
thằng bé.

Nhưng ngay lúc này, Uvogin với trực giác dã thú đặc biệt của người hệ cường
hóa. Bỗng cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn lấy mình. Tuy không có sát khí hay
sát khí rất nhạt, cũng không ngăn được gai ốc nổi lên hết. Báo động sự nguy
hiểm của hai người này.

Kurapika chỉ cảm thấy cả người nhẹ hẳn, rơi vào cái ôm ấm áp. Một mùi hương
thoải mái rơi vào mũi cậu. Khẽ mở mắt ra, đối diện là một đôi mắt đỏ như rubi.
Bình thản mà nhìn cậu, tuy đạm bạc nhưng lại không có sát khí hay một tí ác ý.

" Chạy mau...ở đây rất nguy hiểm....nhanh lên...trốn..." Kurapika chỉ kịp nói
vài từ ngắn ngủi rồi ngất đi.

Tuy Rai không có đối với Kurapika có tí ấn tượng đặc biệt nào. Nhưng phần này
nhắc nhở cũng làm cho cậu có tí ấn tượng tốt với đứa bé con này.

" Các ngươi là người phương nào?" Uvogin la to lên.

Đừng nhìn bề ngoài của Uvogin cục mịch như gấu mà óc như chim. Sai hoàn toàn
đấy, khi hắn ta la lên như thế. Là đồng thời thông báo cho những người trong
bang biết có kẻ lạ mặt và ít nhất có hai tên trở lên, cậu đánh không lại. Cần
viện trợ gấp.

Nobunaga người hợp tác ăn ý của Uvogin nghe trong giọng nói có sự gấp gáp và
cầu cứu của đồng bạn mình.

Nhanh chóng bỏ qua con mồi, toàn lực phóng về phía giọng của Uvogin.

Feitan mặt ngoài lạnh lùng nhưng cũng chạy nhanh, phương hướng phát ra tiếng
la.

Kuroro và những người khác cũng vậy.

Mặt ngoài các thành viên của bang Ryodan hay đánh nhau và cải cọ. Nhưng đó là
phương thức sống chung của họ. Tuy tàn nhẫn với người ngoài, nhưng tuyệt đối
cực kỳ quan tâm lẫn nhau.

Rai và Sở Hiên cũng không vội động thủ. Hai người buồn cười nhìn Uvogin đã tay
chân cứng ngắc, nhưng vẫn trừng to đôi mắt như chuông đồng. Hung hăng trừng
hai cậu.

Cả đám Nhện đều tới gần, nhìn rõ hai người trước mắt.

Tóc trắng được chải chuốt gọn gàng và sạch sẽ. Quần áo đều bình thường khá
giống nhau đều là sơ mi trắng quần tây đen, nhưng cái không bình thường là hai
người mặc nó. Hai khí chất khác nhau hoàn toàn. Người trẻ hơn đeo kính thì
mang cho nhóm Ryodan cảm giác rất quen thuộc, trí tuệ và sự bình tĩnh đáng
kinh ngạc. Đúng, giống như đội trưởng Kuroro.

Nhưng người còn lại thì rất kì lạ. Cảm giác lần đầu nhìn thì giống một con em
quí tộc, sống trong nhung lụa. Nhưng nhìn lại lần hai, cảm thấy lại là một con
người đạm mạc với cuộc sống, không có thứ gì có thể vào mắt của người này.
Nhưng rốt cuộc khi họ cảm thấy có điều đó không đúng. Thì cái khí chất kia lại
thay đổi, như một người từ trên cao đang nhìn xuống bọn họ. Như một vị chúa
tể.

Đặc biệt, là đôi mắt của hai người này. Là màu đỏ. Không giống với bộ tộc
Kurta, màu đỏ như máu tươi đục ngầu không sức sống. Thì hai người kia là màu
đỏ trong suốt như những viên Rubi tinh khiết nhất.

" Nếu đem hai đôi mắt này móc ra. Ngâm trong phoocmon chống phân hủy, đặt
trong lồng kính thì còn đẹp hơn cả đôi mắt của tộc Kurta nữa." Kuroro nhìn vào
mắt của Rai và Sở Hiên nghĩ. ( Ta chỉ có thể nói hai chữ HA HA)

Kuroro đánh ánh mắt với Franklin.

Franklin gật đầu giơ hai cánh tay lên, ngón tay hướng về hai người bắt đầu nã
súng.

" Tạch tạch tạch tạch...."

" Huyết Kính" hai chữ từ miệng Sở Hiên bật ra.

Một tấm kính mỏng màu đỏ xuất hiện trước mặt Rai và Sở Hiên. Những viên đạn
đánh vào tấm kính tưởng như rất dễ vỡ. Nhưng sự thật luôn khác hẳn những gì
đám nhện nghĩ.

Niệm đạn có khả năng xuyên thấu qua bất kỳ tấm chắn nào. Lại không có một chút
xíu ảnh hưởng gì tới hai người trong tấm màng mỏng manh đó cả.

Khi bang Ryodan đang tính chuyển sang toàn bộ cùng tấn công thì, loạt đạn của
Franklin lại chuyển hướng bắn ngược vào mọi người trong băng.

Cả đám luống cuống tránh né những viên đạn.

Trong thời gian đó, Sở Hiên cũng phát động "Phân thân". Trước mặt lại xuất
hiện thêm 13 người Sở Hiên nữa.

Rai cũng không tính ra tay. Để Sở Hiên thử chiến đấu, rồi tự rút ra kinh
nghiệm là một điều không tồi. 13 người này điều có từng phong cách chiến đấu
khác nhau. Sẽ giúp Sở Hiên nhận ra điểm mạnh và điểm yếu của mình. Để cậu có
thể điều chỉnh sao cho phù hợp với yêu cầu của chính mình.

Nên Rai ôm Kurapika. Kiếm góc cây sạch sẽ nhảy lên và bóc snack popcorn ( bỏng
ngô hay ăn khi bạn xem phim trong rạp ấy) ra ăn từ từ.

"..." Cả băng Ryodan.

Đây là đang đánh nhau hay là đang xem phim hả???


Hành Trình Xuyên Không Của Quí Tộc Noblesse - Chương #39