Shinwoo nhanh nhẹn đỡ Rai ra hành lang.
" Sao rồi, đỡ hơn chưa?" Shinwoo ngại ngùng lên tiếng.
Cậu thật sự không biết cách nói chuyện hay an ủi một ai đó. Nên nếu có thể mở
miệng để hỏi thăm Rai thì đã là rất hiếm rồi.
" Nếu mệt thì nằm ngủ nguyên hôm nay luôn y, tớ nói thầy cho. Chiều thì cả
đám: Tớ, Ikhan, Yuna và cậu cùng đi ăn Ramen nha. Tớ mới phát hiện có nhà
Ramen mới mở ở gần trường, cùng đi ăn chung luôn ha." Shinwoo toe toét cười
nói.
" Ừ". Rai sắc mặt hơi xanh. Bình thường nếu có thể cùng ăn Ramen chung với cả
nhóm bạn thì Rai nhất định sẽ rất vui và chờ mong.
Nhưng Rai lúc này chỉ cảm thấy đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng với cậu,
nhưng cậu không thể nhớ ra được.
Cả ngày hôm nay Rai nằm trong phòng Y tế lăn qua lăn lại nhưng vẫn không nghĩ
ra được gì. Chán nản Rai đắp chăn lại nằm nhắm mắt một chút.
Lúc tan trường cả đám học sinh như ong vỡ tổ. Chạy ra trường, về nhà hay đi
sinh hoạt clb.
Cả đám bạn Shinwoo, Ikhan, Yuna và Rai cùng nhau đi thưởng thức món Ramen mới.
Rai vẫn là người kiên nhẫn ngồi chờ Ramen nở ra rồi mới ăn. Khi nuốt xong sợi
mì Ramen đầu tiên. Cảm giác thỏa mãn và vị cay của nước lèo đánh thẳng vào đầu
lưỡi của Rai.
" Thật ngon" Rai ăn chậm rãi và thong thả. Nếu bạn không để ý mì sợi trong tô
đang vơi đi với tốc độ cực nhanh. ( hì hì ^^)
Ăn xong cả đám cũng cùng bắt đầu tản ra và về nhà.
Nhà của Frankenstein vẫn luôn như thế. Gọn gàng, sạch sẽ và có thứ tự rõ ràng.
Nhưng sâu trong thâm tâm Rai cảm giác được có gì đó không đúng. Rất im lặng,
rất cô đơn...
Không giọng nói, tiếng cười hay hơi người. Có cái gì đó... thiếu thiếu ở đây.
Ngày qua ngày, cuộc sống vẫn trôi qua trong bình thản và vui vẻ. Shinwoo,
Ikhan và Yuna vẫn luôn như thế. Ồn ào và luôn có những chuyện dở khóc dở cười
xảy ra xung quanh những người bạn nhỏ ấy.
Thậm chí gần đây, khi cậu bắn đột kích với Shinwoo và Ikhan. Kết quả là không
thua không thắng, làm cho hai tên đó nhặng xị lên và cứ đòi phải chơi lại.
Frankenstein thì cũng luôn bận rộn với công việc và luôn trung thành và hay lo
lắng thái quá lên với cậu.
Nơi đây thật yên bình và không có gì đau buồn hay xảy ra vũ lực. Cảm giác như
không chân thật vậy.
Khoan đã....không chân thật... Không có tệ nạn xã hội....như những gì cậu hằng
mong ước...theo ước muốn của cậu...nơi này là thế giới mà cậu luôn mơ ước....
nó không tồn tại.
Rai chợt hiểu ra và cười khổ.
Đây là thế giới hoàn mỹ trong lòng cậu. Không chiến tranh hay giết chóc. Bình
bình thản thản, cùng nhau vui vẻ qua ngày.
Nhưng nếu cứ như thế này thì cậu sẽ đánh mất chính bản thân mình. Nơi này thật
đẹp. Nhưng nó không thuộc về cậu.
Thật đáng tiếc, đây không phải là thế giới của cậu....
Một cuộc sống bình thản thì sẽ làm cho ta đánh mất đi cảnh giác và mục đích
sống. Có lẽ cậu cũng đã từng mong ước có một thế giới như vậy.
Nhưng nếu thế. Cậu sẽ không thể gặp được M-21, Takeo và Tao... Và những người
khác nữa. Có lẽ hiện giờ, cậu vẫn chưa thể trở lại nơi đó được, nhưng trong
tương lai cậu sẽ trở về nhà của mình.
" Bộp bộp bộp" có tiếng vỗ tay.
Rai quay đầu lại.
Mắt không thể tin được nhìn thân ảnh trước mắt.
Xin lỗi các bác nha. Hôm nay ta viết ít lại, vì đang đau đầu... Nghĩ một tí là
nhức đầu kinh khủng. Nhưng bù lại hôm nay ta có câu đố cho các bác đây. Nếu
trả lời đúng thì chủ nhật thêm chương cho các bác đọc cho đã.
Phần cuối chương này.
Đố các bác:
Rai thấy ai mà không thể tin được?
Tên bao gồm 6 chữ cái. ( trả lời bên dưới phần bình luận nha).